[Thế Thân] Cố Cận Ngôn! Tôi Sẽ Không Yêu Anh Nữa
Trở Thành Thói...
2024-08-27 09:36:19
Mấy ngày sau. Thời tiết nắng chói chang, những bông hoa ngoài vườn thi nhau khoe sắc, gió thoang thoảng thổi từng cơn nhẹ nhàng. Thật là một ngày đẹp trời.
Tâm trạng Minh Nguyệt cũng như thời tiết ngày hôm nay vậy. Thực sự quá tốt. Đêm hôm Cố Cận Ngôn ngủ bên cạnh Minh Nguyệt đó, sáng sớm Minh Nguyệt thức dậy nhìn thấy. Cô rất bất ngờ, thực sự quá bất ngờ. Đương nhiên bất ngờ rồi, 2 năm kết hôn với Cố Cận Ngôn, những lần Cố Cận Ngôn ngủ với cô đều là vì làm tình. Nhưng lần này lại hoàn toàn khác, Cố Cận Ngôn không vì chuyện đó, mà chỉ ngủ bên cạnh Minh Nguyệt mà thôi. Còn chủ động ôm Minh Nguyệt, hai người lúc đó, mới thực sự giống một cặp vợ chồng.
Từ hôm đó, đã qua mấy ngày rồi, Minh Nguyệt vẫn không thể quên, điều đơn giản ngủ cùng nhau một đêm thôi nhưng đối với Minh Nguyệt lại là điều vô cùng hạnh phúc, thực sự quá hạnh phúc.
“ Thiếu Phu nhân! Đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi “. Vẫn là tiếng nói quen thuộc đó, là dì Lâm. Một giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng.
“ Vâng. Cháu xuống ngay “. Minh Nguyệt quay người lại, vui vẻ đáp. Cô mở cửa bước ra khỏi phòng. 2 năm qua, ở căn biệt thự xa hoa lộng lẫy này. Mấy ngày này là những ngày Minh Nguyệt cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc nhất. Đương nhiên rồi. Được Cố Cận Ngôn quan tâm, bảo vệ, còn chủ động ở cạnh Minh Nguyệt là điều Minh Nguyệt chỉ dám nghĩ khi ở trong giấc mơ. Bây giờ những điều chỉ dám nghĩ trong giấc mơ đó thành hiện thực rồi. Không vui sao được.
Minh Nguyệt vui vẻ, gương mặt cô tràn đầy niềm hạnh phúc bước vào phòng bếp. Minh Nguyệt ngồi vào vị trí bản thân đã ngồi 2 năm nay. Vẫn là vị trí dành cho khách trên bàn ăn nhưng đối với Minh Nguyệt bây giờ đã không còn quan trọng nữa.Chỉ là một vị trí, ngồi đâu cũng như nhau cả thôi.
“ Bít tết của cô. Thiếu Phu nhân! Chúc ngon miệng “. Dì Lâm nhẹ nhàng đặt một phần bít tết xuống trước mặt Minh Nguyệt.
“ Cảm ơn dì Lâm “. Minh Nguyệt nhìn dì Lâm, vui vẻ đáp.
Minh Nguyệt cầm dao và dĩa lên, cắt một miếng nhỏ của miếng bít tết trên bàn, đưa lên miệng ăn một cách ngon lành. Minh Nguyệt luôn bị mất khẩu vị, ăn gì cũng không thấy ngon. Nhưng mấy ngày dạo gần đây, Minh Nguyệt ăn gì cũng cảm thấy ngon miệng. Do tâm trạng của Minh Nguyệt ảnh hưởng sao? Không biết nữa.
Trước đây, ngày nào cũng đối mặt với sự lạnh lùng, thờ ơ của Cố Cận Ngôn, tâm trạng của Minh Nguyệt lúc nào cũng trong trạng thái buồn bã, không vui. Sơn hào hải vị trước mặt cô lúc đó, không có bất kỳ mùi vị gì? Cũng giống như lòng Minh Nguyệt vậy, quá vô vị, quá nhạt nhẽo.
Còn bây giờ thì lại khác, tâm trạng Minh Nguyệt rất tốt. Đương nhiên ăn gì cũng thấy ngon rồi.
Reng reng!
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Không sai, là điện thoại của Minh Nguyệt. Minh Nguyệt nhìn chiếc điện thoại đang để trên bàn. Người gọi đến là Lãnh Sương. Cô bạn thân của Minh Nguyệt từ nhỏ.
“ Lãnh Sương! “. Minh Nguyệt mỉm cười, cầm điện thoại lên nghe máy.
“ Minh Nguyệt! Có một tiệm bánh ngọt mới mở, chúng ta đến đó nếm thử đi. Mình đã xem rồi, có bánh kem socola nữa đó. Đi nha?“. Lãnh Sương hào hứng nói.
“ Được “. Minh Nguyệt vui vẻ đáp.
“ Được. 1 tiếng nữa gặp. Mình sẽ gửi địa chỉ cho cậu “
“ Ừm “. Minh Nguyệt tắt máy, đặt chiếc điện thoại sang một bên. Tiếp tục thưởng thức bữa sáng của mình.
…----------------…
1 tiếng trôi qua nhanh chóng như một con gió lướt qua vậy. Minh Nguyệt thay một bộ váy trắng, nhẹ nhàng. Phải, đây chính là phong cách của Thanh Nguyệt. 2 năm qua, Minh Nguyệt luôn theo ý muốn của Cố Cận Ngôn, mặc theo phong cách của Thanh Nguyệt, người hắn yêu. Cố Cận Ngôn muốn Minh Nguyệt làm thế thân cho Thanh Nguyệt mà. Đương nhiên muốn cô theo phong cách thường ngày của Thanh Nguyệt rồi.
2 năm trôi qua rồi. Minh Nguyệt luôn thuận theo ý muốn của Cố Cận Ngôn, mặc theo phong cách nhẹ nhàng, đơn giản giống Thanh Nguyệt. Lâu dần Minh Nguyệt cũng dần bị ảnh hưởng. Mặc theo phong cách của Thanh Nguyệt đã trở thành một thói quen đối với Minh Nguyệt.
“ Dì Lâm! Cháu ra ngoài đây “. Minh Nguyệt hướng về phía dì Lâm cất tiếng. Minh Nguyệt là Thiếu Phu nhân của Cố gia, dù chỉ là danh nghĩa. Đối với những người làm ở biệt thự này, Minh Nguyệt đi đâu? Làm gì? Đương nhiên không phải nói với bất kỳ ai. Nhưng trong lòng Minh Nguyệt, dì Lâm không phải một người quản gia. Minh Nguyệt coi bà ấy như là dì của mình. Minh Nguyệt tôn trọng bà ấy.
“ Vâng. Thiếu Phu nhân! Đi cẩn thận “. Dì Lâm mỉm cười đáp.
“ Vâng “. Minh Nguyệt quay người bước ra khỏi căn biệt thự xa hoa. Vẫn như thường lệ, Minh Nguyệt bước lên chiếc xe Rolls-Royce màu bạc dành riêng cho mình. Đương nhiên rồi, Minh Nguyệt ra khỏi căn biệt thự này. Trong ánh mắt của tất cả mọi người cô là Thiếu Phu nhân của Cố gia. Là Phu nhân của Cố Cận Ngôn, thân phận cao quý. Đã là Thiếu Phu nhân của Cố gia. Sử dụng chiếc xe Rolls-Royce đắt đỏ thì có là gì? Đương nhiên đặc quyền này là để cho mọi người thấy. Dùng để che mắt, bảo vệ danh tiếng cho Cố gia mà thôi.
Tâm trạng Minh Nguyệt cũng như thời tiết ngày hôm nay vậy. Thực sự quá tốt. Đêm hôm Cố Cận Ngôn ngủ bên cạnh Minh Nguyệt đó, sáng sớm Minh Nguyệt thức dậy nhìn thấy. Cô rất bất ngờ, thực sự quá bất ngờ. Đương nhiên bất ngờ rồi, 2 năm kết hôn với Cố Cận Ngôn, những lần Cố Cận Ngôn ngủ với cô đều là vì làm tình. Nhưng lần này lại hoàn toàn khác, Cố Cận Ngôn không vì chuyện đó, mà chỉ ngủ bên cạnh Minh Nguyệt mà thôi. Còn chủ động ôm Minh Nguyệt, hai người lúc đó, mới thực sự giống một cặp vợ chồng.
Từ hôm đó, đã qua mấy ngày rồi, Minh Nguyệt vẫn không thể quên, điều đơn giản ngủ cùng nhau một đêm thôi nhưng đối với Minh Nguyệt lại là điều vô cùng hạnh phúc, thực sự quá hạnh phúc.
“ Thiếu Phu nhân! Đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi “. Vẫn là tiếng nói quen thuộc đó, là dì Lâm. Một giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng.
“ Vâng. Cháu xuống ngay “. Minh Nguyệt quay người lại, vui vẻ đáp. Cô mở cửa bước ra khỏi phòng. 2 năm qua, ở căn biệt thự xa hoa lộng lẫy này. Mấy ngày này là những ngày Minh Nguyệt cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc nhất. Đương nhiên rồi. Được Cố Cận Ngôn quan tâm, bảo vệ, còn chủ động ở cạnh Minh Nguyệt là điều Minh Nguyệt chỉ dám nghĩ khi ở trong giấc mơ. Bây giờ những điều chỉ dám nghĩ trong giấc mơ đó thành hiện thực rồi. Không vui sao được.
Minh Nguyệt vui vẻ, gương mặt cô tràn đầy niềm hạnh phúc bước vào phòng bếp. Minh Nguyệt ngồi vào vị trí bản thân đã ngồi 2 năm nay. Vẫn là vị trí dành cho khách trên bàn ăn nhưng đối với Minh Nguyệt bây giờ đã không còn quan trọng nữa.Chỉ là một vị trí, ngồi đâu cũng như nhau cả thôi.
“ Bít tết của cô. Thiếu Phu nhân! Chúc ngon miệng “. Dì Lâm nhẹ nhàng đặt một phần bít tết xuống trước mặt Minh Nguyệt.
“ Cảm ơn dì Lâm “. Minh Nguyệt nhìn dì Lâm, vui vẻ đáp.
Minh Nguyệt cầm dao và dĩa lên, cắt một miếng nhỏ của miếng bít tết trên bàn, đưa lên miệng ăn một cách ngon lành. Minh Nguyệt luôn bị mất khẩu vị, ăn gì cũng không thấy ngon. Nhưng mấy ngày dạo gần đây, Minh Nguyệt ăn gì cũng cảm thấy ngon miệng. Do tâm trạng của Minh Nguyệt ảnh hưởng sao? Không biết nữa.
Trước đây, ngày nào cũng đối mặt với sự lạnh lùng, thờ ơ của Cố Cận Ngôn, tâm trạng của Minh Nguyệt lúc nào cũng trong trạng thái buồn bã, không vui. Sơn hào hải vị trước mặt cô lúc đó, không có bất kỳ mùi vị gì? Cũng giống như lòng Minh Nguyệt vậy, quá vô vị, quá nhạt nhẽo.
Còn bây giờ thì lại khác, tâm trạng Minh Nguyệt rất tốt. Đương nhiên ăn gì cũng thấy ngon rồi.
Reng reng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Không sai, là điện thoại của Minh Nguyệt. Minh Nguyệt nhìn chiếc điện thoại đang để trên bàn. Người gọi đến là Lãnh Sương. Cô bạn thân của Minh Nguyệt từ nhỏ.
“ Lãnh Sương! “. Minh Nguyệt mỉm cười, cầm điện thoại lên nghe máy.
“ Minh Nguyệt! Có một tiệm bánh ngọt mới mở, chúng ta đến đó nếm thử đi. Mình đã xem rồi, có bánh kem socola nữa đó. Đi nha?“. Lãnh Sương hào hứng nói.
“ Được “. Minh Nguyệt vui vẻ đáp.
“ Được. 1 tiếng nữa gặp. Mình sẽ gửi địa chỉ cho cậu “
“ Ừm “. Minh Nguyệt tắt máy, đặt chiếc điện thoại sang một bên. Tiếp tục thưởng thức bữa sáng của mình.
…----------------…
1 tiếng trôi qua nhanh chóng như một con gió lướt qua vậy. Minh Nguyệt thay một bộ váy trắng, nhẹ nhàng. Phải, đây chính là phong cách của Thanh Nguyệt. 2 năm qua, Minh Nguyệt luôn theo ý muốn của Cố Cận Ngôn, mặc theo phong cách của Thanh Nguyệt, người hắn yêu. Cố Cận Ngôn muốn Minh Nguyệt làm thế thân cho Thanh Nguyệt mà. Đương nhiên muốn cô theo phong cách thường ngày của Thanh Nguyệt rồi.
2 năm trôi qua rồi. Minh Nguyệt luôn thuận theo ý muốn của Cố Cận Ngôn, mặc theo phong cách nhẹ nhàng, đơn giản giống Thanh Nguyệt. Lâu dần Minh Nguyệt cũng dần bị ảnh hưởng. Mặc theo phong cách của Thanh Nguyệt đã trở thành một thói quen đối với Minh Nguyệt.
“ Dì Lâm! Cháu ra ngoài đây “. Minh Nguyệt hướng về phía dì Lâm cất tiếng. Minh Nguyệt là Thiếu Phu nhân của Cố gia, dù chỉ là danh nghĩa. Đối với những người làm ở biệt thự này, Minh Nguyệt đi đâu? Làm gì? Đương nhiên không phải nói với bất kỳ ai. Nhưng trong lòng Minh Nguyệt, dì Lâm không phải một người quản gia. Minh Nguyệt coi bà ấy như là dì của mình. Minh Nguyệt tôn trọng bà ấy.
“ Vâng. Thiếu Phu nhân! Đi cẩn thận “. Dì Lâm mỉm cười đáp.
“ Vâng “. Minh Nguyệt quay người bước ra khỏi căn biệt thự xa hoa. Vẫn như thường lệ, Minh Nguyệt bước lên chiếc xe Rolls-Royce màu bạc dành riêng cho mình. Đương nhiên rồi, Minh Nguyệt ra khỏi căn biệt thự này. Trong ánh mắt của tất cả mọi người cô là Thiếu Phu nhân của Cố gia. Là Phu nhân của Cố Cận Ngôn, thân phận cao quý. Đã là Thiếu Phu nhân của Cố gia. Sử dụng chiếc xe Rolls-Royce đắt đỏ thì có là gì? Đương nhiên đặc quyền này là để cho mọi người thấy. Dùng để che mắt, bảo vệ danh tiếng cho Cố gia mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro