[Thế Thân] Cố Cận Ngôn! Tôi Sẽ Không Yêu Anh Nữa
Tự Tử
2024-08-27 09:36:19
Thời gian dần dần trôi qua, đã đến nửa đêm. Minh Nguyệt nhìn Lãnh Sương đang ngủ say bên cạnh mình, cô lặng lẽ bước xuống giường, lấy ba bức thư đã cất trong ngăn kéo ra, hai bức đặt xuống bên cạnh Lãnh Sương. "Lãnh Sương! Thật vui khi trở thành bạn của cậu. Vĩnh biệt, bạn thân của mình ". Minh Nguyệt nhìn Lãnh Sương với ánh mắt không nỡ. Cô thoát chiếc vòng tay bạc phong linh ra, đặt lên bên trên hai bức thư, rồi quay người rời khỏi căn phòng.
Minh Nguyệt buộc đến căn phòng bên cạnh phòng của mình, là phòng của Tần Minh. Cô nhẹ nhàng bước vào, cô đi đến bên cạnh giường của Tần Minh, đặt bức thư xuống bên cạnh Tần Minh. " Vĩnh biệt. Hãy sống thật tốt, hy vọng cậu sẽ tìm được hạnh phúc mới ". Dứt câu, Minh Nguyệt lập tức quay người rời đi.
Cô bước ra khỏi căn biệt thự, đi về phía đường lớn. Cô bắt một chiếc taxi, đi về phía một bãi biển vắng phía tây.
Minh Nguyệt đứng trên bãi cát, nhìn cảnh biển trong đêm trước mặt, từng cơn sóng liên tục vỗ vào bờ, vang lên âm thanh " ào ào " lớn, nghe như vậy, cứ như biển đang gào thét.
Thời gian cứ thế trôi qua, tiếng sóng vỗ vào bờ không biết được bao nhiêu cái. Minh Nguyệt vẫn đứng tại chỗ, hướng ánh mắt điềm tĩnh nhìn về phía biển đêm phía xa kia.
' Tiêu Minh Nguyệt! Thế giới này đối với mày quá đau khổ rồi. Bây giờ cuối cùng cũng được giải thoát rồi ". Minh Nguyệt bắt đầu chuyển động, cô bước chậm rãi về phía biển đêm kia. Cô cứ bước cứ bước, nước biển cũng dần dần chạm đến đôi bàn chân trần nhỏ bé của cô.
Minh Nguyệt không dừng bước, cô tiếp tục tiến phía trước, nước biển mới nãy chỉ chạm đến chân cô, thì bây giờ đã cao ngực cô.
Chỉ trong một phút, nước biển hoàn toàn nuốt chửng thân hình nhỏ bé kia. Minh Nguyệt nằm trong nước biển, cô thả mình cô cơ thể từ từ chìm xuống biển sâu. " Tiêu Minh Nguyệt! Mày cuối cùng cũng được tự do rồi. Vĩnh biệt thế giới đau khổ này". Đôi mắt Minh Nguyệt mở ra rồi lại nhắm lại, mặt biển đen không có chút ánh sáng phía trước mắt, như đang nói đến cuộc đời cô, chỉ một đen vô tận, không có hy vọng.
Gương mặt cô hiện ra sự vui mừng, đôi môi nở nụ cười tươi. Cứ thế chìm xuống đáy biển trong sự tĩnh lặng đáng sợ.
Minh Nguyệt thật ngốc, cô đã thoát ra được lồng giam của Cố Cận Ngôn, cô có thể có được cuộc sống mới, một cuộc sống đầy ánh sáng, đầy hạnh phúc
Cứ ngỡ Minh Nguyệt đã bước ra được khỏi bóng tối, sẽ chạm được đến ánh sáng, nhưng không ngờ phía trước chờ đợi cô vẫn là bóng tối vô tận. Bóng tối này lại là do chính bản thân cô tạo ra. Minh Nguyệt đã bước ra khỏi một cái lồng giam đã nhốt cô 2 năm, nhưng cô lại không thể thoát khỏi lồng giam do chính bản thân tạo ra. Chết! Là cách duy nhất cô nghĩ đến để có thể có được tự do, có được sự giải thoát.
Ở biệt thự của Cố Cận Ngôn. Cố Cận Ngôn giật mình tỉnh dậy khi gặp cơn ác mộng. Mồ hôi hột trên trán không ngừng chảy xuống như thác. " Minh Nguyệt! ". Cổ Cận Ngôn đưa tay lên xoa xoa đầu, trong ánh mắt vẫn lộ rõ sự sợ hãi. Trong giấc mơ, Cố Cận Ngôn nhìn thấy Minh Nguyệt đã chết, bị đuối nước đến chết. " Minh Nguyệt! ". Cố Cận Ngôn nhỏ giọng gọi tên cô. Trong lòng bỗng chợt vang lên một cảm giác bất an khó tả. Cảm giác bất an không những dồn dập trên lòng hắn. Như đang muốn nói với hắn, Minh Nguyệt đã xảy ra chuyện gì đó.
Gương mặt Cố Cận Ngôn hiện ra sự sợ hãi lẫn lo sợ. Hắn bước nhanh xuống giường, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Cố Cận Ngôn lái xe, dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía biệt thự ngoại ô. Trên đường đi, Cổ Cận Ngôn không ngừng gọi điện cho Minh Nguyệt, nhưng không phản hồi. Tiếng chuông cứ kêu cứ kêu đến khi tắt hẳn. Cuộc gọi không có hồi đáp, càng khiến lòng của hắn trở nên sợ hãi.Minh Nguyệt! Em không được có chuyện gì. Tuyệt đối không được có chuyện gì".
Dòng suy nghĩ của Cố Cận Ngôn không ngừng lặp đi lặp lại câu nói. Như là một lời cầu nguyện.
40 phút sau. Chiếc xe Rolls-Royce màu đen dừng trước căn biệt thự. Cổ Cận Ngôn vội vàng xuống xe, trèo qua tường, lao thật nhanh vào trong căn biệt thự. Lúc này, hắn không quan tâm gì cả, chỉ muốn nhìn thấy Minh Nguyệt ngay lập tức.
Cổ Cận Ngôn bước vào căn biệt thự, bắt đầu tìm kiếm mỗi căn phòng trong đó.
Tiếng động do Cố Cận Ngôn tạo ra cũng vì thế mà đánh thức Tần Minh và Lãnh Sương. Cánh cửa hai phòng được mở ra, Lãnh Sương và Tần Minh đồng thời hướng ánh mắt về phía Cố Cận Ngôn. Mấy người nhìn chằm chằm vào đối phương.
Anh đang làm cái gì vậy? ". Tần Minh nhíu mày, khó chịu hỏi.
Cố Cận Ngôn im lặng không đáp, hắn thẳng về phía phòng của Lãnh Sương. Ánh đèn trong phòng được bật lên, căn phòng trống không, không có một bóng người.
" Cố Cận Ngôn! Anh đang làm cái gì vậy? Bị điên rồi sao? Minh Nguyệt không muốn gặp anh đâu. Lập tức rời khỏi đây ". Lãnh Sương khó chịu cất tiếng.
" Minh Nguyệt đâu rồi? ". Cố Cận Ngôn quay người lại, túm mạnh lấy bờ vai của Lãnh Sương, gấp gáp hỏi.
Minh Nguyệt buộc đến căn phòng bên cạnh phòng của mình, là phòng của Tần Minh. Cô nhẹ nhàng bước vào, cô đi đến bên cạnh giường của Tần Minh, đặt bức thư xuống bên cạnh Tần Minh. " Vĩnh biệt. Hãy sống thật tốt, hy vọng cậu sẽ tìm được hạnh phúc mới ". Dứt câu, Minh Nguyệt lập tức quay người rời đi.
Cô bước ra khỏi căn biệt thự, đi về phía đường lớn. Cô bắt một chiếc taxi, đi về phía một bãi biển vắng phía tây.
Minh Nguyệt đứng trên bãi cát, nhìn cảnh biển trong đêm trước mặt, từng cơn sóng liên tục vỗ vào bờ, vang lên âm thanh " ào ào " lớn, nghe như vậy, cứ như biển đang gào thét.
Thời gian cứ thế trôi qua, tiếng sóng vỗ vào bờ không biết được bao nhiêu cái. Minh Nguyệt vẫn đứng tại chỗ, hướng ánh mắt điềm tĩnh nhìn về phía biển đêm phía xa kia.
' Tiêu Minh Nguyệt! Thế giới này đối với mày quá đau khổ rồi. Bây giờ cuối cùng cũng được giải thoát rồi ". Minh Nguyệt bắt đầu chuyển động, cô bước chậm rãi về phía biển đêm kia. Cô cứ bước cứ bước, nước biển cũng dần dần chạm đến đôi bàn chân trần nhỏ bé của cô.
Minh Nguyệt không dừng bước, cô tiếp tục tiến phía trước, nước biển mới nãy chỉ chạm đến chân cô, thì bây giờ đã cao ngực cô.
Chỉ trong một phút, nước biển hoàn toàn nuốt chửng thân hình nhỏ bé kia. Minh Nguyệt nằm trong nước biển, cô thả mình cô cơ thể từ từ chìm xuống biển sâu. " Tiêu Minh Nguyệt! Mày cuối cùng cũng được tự do rồi. Vĩnh biệt thế giới đau khổ này". Đôi mắt Minh Nguyệt mở ra rồi lại nhắm lại, mặt biển đen không có chút ánh sáng phía trước mắt, như đang nói đến cuộc đời cô, chỉ một đen vô tận, không có hy vọng.
Gương mặt cô hiện ra sự vui mừng, đôi môi nở nụ cười tươi. Cứ thế chìm xuống đáy biển trong sự tĩnh lặng đáng sợ.
Minh Nguyệt thật ngốc, cô đã thoát ra được lồng giam của Cố Cận Ngôn, cô có thể có được cuộc sống mới, một cuộc sống đầy ánh sáng, đầy hạnh phúc
Cứ ngỡ Minh Nguyệt đã bước ra được khỏi bóng tối, sẽ chạm được đến ánh sáng, nhưng không ngờ phía trước chờ đợi cô vẫn là bóng tối vô tận. Bóng tối này lại là do chính bản thân cô tạo ra. Minh Nguyệt đã bước ra khỏi một cái lồng giam đã nhốt cô 2 năm, nhưng cô lại không thể thoát khỏi lồng giam do chính bản thân tạo ra. Chết! Là cách duy nhất cô nghĩ đến để có thể có được tự do, có được sự giải thoát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở biệt thự của Cố Cận Ngôn. Cố Cận Ngôn giật mình tỉnh dậy khi gặp cơn ác mộng. Mồ hôi hột trên trán không ngừng chảy xuống như thác. " Minh Nguyệt! ". Cổ Cận Ngôn đưa tay lên xoa xoa đầu, trong ánh mắt vẫn lộ rõ sự sợ hãi. Trong giấc mơ, Cố Cận Ngôn nhìn thấy Minh Nguyệt đã chết, bị đuối nước đến chết. " Minh Nguyệt! ". Cố Cận Ngôn nhỏ giọng gọi tên cô. Trong lòng bỗng chợt vang lên một cảm giác bất an khó tả. Cảm giác bất an không những dồn dập trên lòng hắn. Như đang muốn nói với hắn, Minh Nguyệt đã xảy ra chuyện gì đó.
Gương mặt Cố Cận Ngôn hiện ra sự sợ hãi lẫn lo sợ. Hắn bước nhanh xuống giường, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Cố Cận Ngôn lái xe, dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía biệt thự ngoại ô. Trên đường đi, Cổ Cận Ngôn không ngừng gọi điện cho Minh Nguyệt, nhưng không phản hồi. Tiếng chuông cứ kêu cứ kêu đến khi tắt hẳn. Cuộc gọi không có hồi đáp, càng khiến lòng của hắn trở nên sợ hãi.Minh Nguyệt! Em không được có chuyện gì. Tuyệt đối không được có chuyện gì".
Dòng suy nghĩ của Cố Cận Ngôn không ngừng lặp đi lặp lại câu nói. Như là một lời cầu nguyện.
40 phút sau. Chiếc xe Rolls-Royce màu đen dừng trước căn biệt thự. Cổ Cận Ngôn vội vàng xuống xe, trèo qua tường, lao thật nhanh vào trong căn biệt thự. Lúc này, hắn không quan tâm gì cả, chỉ muốn nhìn thấy Minh Nguyệt ngay lập tức.
Cổ Cận Ngôn bước vào căn biệt thự, bắt đầu tìm kiếm mỗi căn phòng trong đó.
Tiếng động do Cố Cận Ngôn tạo ra cũng vì thế mà đánh thức Tần Minh và Lãnh Sương. Cánh cửa hai phòng được mở ra, Lãnh Sương và Tần Minh đồng thời hướng ánh mắt về phía Cố Cận Ngôn. Mấy người nhìn chằm chằm vào đối phương.
Anh đang làm cái gì vậy? ". Tần Minh nhíu mày, khó chịu hỏi.
Cố Cận Ngôn im lặng không đáp, hắn thẳng về phía phòng của Lãnh Sương. Ánh đèn trong phòng được bật lên, căn phòng trống không, không có một bóng người.
" Cố Cận Ngôn! Anh đang làm cái gì vậy? Bị điên rồi sao? Minh Nguyệt không muốn gặp anh đâu. Lập tức rời khỏi đây ". Lãnh Sương khó chịu cất tiếng.
" Minh Nguyệt đâu rồi? ". Cố Cận Ngôn quay người lại, túm mạnh lấy bờ vai của Lãnh Sương, gấp gáp hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro