Thế Thân Đi Nuôi Heo

Anh trai.

2024-11-03 11:38:40

Trong ngục giam, cha mẹ Lữ Lâm Dã cực kỳ bi thương, bất luận là con trai độc nhất tử vong hay vẫn luôn căm hận bọ họ đều khiến họ không thể tiếp thu, bọn họ yêu cầu cảnh sát điều tra Lục Úy Lam, nhưng Lục Úy Lam vốn dĩ không có tiếp xúc với Lữ Lâm Dã, cảnh sát đương nhiên cự tuyệt yêu cầu gây rối vô cớ này.

Hai người không thể giằng co được bao lâu, sau khi mất đi trụ cột tinh thần, tựa hồ cũng mất đi sức lực, nhưng trong khoảnh khắc hai người họ sắp điên Lục Úy Lam lại xuất hiện ở trước mặt bọn họ lần nữa, hai người họ như phát điên mà duỗi tay đòi bắt Lục Úy Lam, Lục Úy Lam đứng ở nơi đó không chút sứt mẻ nghe bọn họ chỉ trích. Cuối cùng đi sát vào, dùng âm lượng chỉ có ba người bọn họ mới có thể nghe thấy mở miệng nói, "Hai người nói đúng rồi."

Mẹ Lữ Lâm Dã nghe xong lập tức cao giọng gọi cảnh sát, hỏi họ có nghe thấy hay không, chính miệng Lục Úy Lam thừa nhận mình giết người!

 Cảnh sát thờ ơ, thuận tiện nhìn bằng ánh mắt thương hại, "Hai người này điên thật rồi, làm gì có Lục Úy Lam."

"Đúng đó, tự mình khoa tay múa chân nói chuyện với cửa nửa ngày, có phải tinh thần có vấn đề hay không?"

"Báo cáo đi, xin đi giám định tâm thần, nói không chừng sẽ đưa đến bệnh viện tâm thần."

Nghe âm thanh nghị luận của cảnh sát, vợ chồng nhà họ Lữ liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó đều thấy được sự nghi hoặc từ  trong mắt lẫn nhau, nghi hoặc qua đi chỉ còn lại là sợ hãi sâu sắc, vì sao Lục Úy Lam đứng ở chỗ này, cảnh sát lại nhìn không thấy?

Hai người theo bản năng lui về phía sau hai bước, hoảng sợ nhìn Lục Úy Lam ngoài hàng rào sắt, Lục Úy Lam kia nhếch miệng cười với bọn họ, "A, bị phát hiện rồi, ha ha ha ~" Nói xong, hình dáng cả người biến hóa, mà thứ xuất hiện lúc này đây, là Lữ Lâm Dã.

Lữ Lâm Dã lạnh nhạt nhìn bọn họ, mở miệng nói, "Tôi hận lắm! Tôi hận lắm!"

Mẹ Lữ nghe được tức khắc cảm thấy lo lắng, tiến lên hai bước, "Con trai, mẹ biết con hận, mẹ nhất định sẽ thay con báo thù!"

Lữ Lâm Dã  ngoài cửa đôi mắt bắt đầu đổ máu, "Thay tôi báo thù? Báo thù như thế nào, người tôi hận nhất chính là hai kẻ các người! Vậy hai người mau chết nhanh cho tôi xem đi! Tôi hận các người! Tôi hận các người!"

Mẹ Lữ phát điên mà lùi lại đến ven tường, sau đó chậm rãi ngồi xuống, "Không không, không! Lâm Dã sao lại hận mẹ? Lâm Dã sao lại hận mẹ?" Cha Lữ cũng không chịu được đả kích, cả người phát điên mà ngồi khóc ở góc tường.

Nhìn cặp vợ chồng không có thời gian quan tâm đến tình hình ngoài cửa, hồn ma "Lữ Lâm Dã" trộm móc ra một cây que cay nhét vào trong miệng bắt đầu nhai, vừa nhai vừa phẫn nộ kêu tôi hận các người! Hiển nhiên, đây là ma que cay làm nhiệm vụ mới, hơn nữa hoàn thành cũng không tệ lắm, cố ý đả thương người không đến mức chết, nhưng đau vẫn là đau.

Mà bản thân Tiểu Thất, trừ bỏ mỗi ngày chăm sóc anh trai, còn muốn định kỳ đi trại nuôi heo xem xét tình huống của đám heo con, đương nhiên, học tập cũng không thể bỏ, nhân tiện xử lý nhà họ Lục.

Bởi vì có video quay phòng phát sóng trực tiếp, Trình Nhiên rất nhanh đã bị kết tội cố ý giết người, rốt cuộc làm ướt di động đang phát sóng trực tiếp, dẫn người đến phòng ngủ, đẩy người xuống lầu hết thảy đều là chứng cứ vô cùng xác thực. Nhưng bởi vì hết thảy đều không có Lục Hiếu Chi tham dự, vả lLục Hiếu Chi cũng cực lực phủ nhận, tỏ vẻ cũng không biết vợ mình có hành vi quá khích như vậy, dưới tình huống không có chứng cứ, định tội Lục Hiếu Chi vẫn rất khó.

Hơn nữa việc làm dư luận hết sức khó hiểu chính là, vì sao nhà họ Lục có ý định giết Lục Úy Lam, không tìm thấy động cơ giết người, tổng thể sự tình như thiếu một mối liên kết, mà việc này tự nhiên cũng thành bước đột phá trong cách truyền thông của nhà họ Lục.

Sau khi Lục Hiếu Chi trở về đã bắt đầu lo chu toàn, vừa đưa ra các loại video, ảnh chụp chứng minh Trình Nhiên yêu thương Lục Úy Lam thế, vừa nói việc Lục Úy Lam rời khỏi nhà là đả kích quá lớn đối với Trình Nhiên, bởi vì không có cách nào tiếp nhận sự thật này, Trình Nhiên mới có hành động như vậy, cực lực muốn chống án, sửa cố ý giết người thành ngộ sát.

Nhưng mà cùng ngày nhà họ Lục công bố với công chúng, lại thêm một cái video lan truyền trên mạng.

Người đăng video, vẫn tự xưng là người làm ở nhà họ Lục như cũ, nói mình đã lắp camera giám sát ở thư phòng nhà họ Lục, sau đó quay được hết thảy, các dân mạng không để ý xem video đến từ đâu, mà là hứng thú bừng bừng xem nội dung video.

Sau đó bọn họ lại một lần đổi mới đối hiểu biết về giới hạn của nhà họ Lục, không nói vận mệnh là thật hay không, quang trọng là hành vi đánh tráo con của nhà họ Lục cũng đủ khiến họ chết đuối trong nước bọt của đại chúng. Hơn nữa con của người khác nuôi cũng không tốt, sợ con của người khác thành tài, nên nuôi thành phế vật! Cái này còn chưa tính, con của người khác muốn đi, còn muốn giết người, đây là gia tộc quái quỷ gì vậy!

"Nhà họ Lục đã đổi mới hiểu biết về con người của tôi."

"Chúc mừng Lục Hiếu Chi và Trình Nhiên đoàn tụ, ha! Đừng nói, lần này tới Lục Minh Tư, nhà họ Lục chỉ còn mỗi Lục Hành Chỉ."

"Đây là cái mê tín phong kiến gì vậy, không phải Túc Minh Ca còn sống tốt sao, đầu óc nhà họ Lục có vấn đề rồi!"

"Nhìn hành động mấy ngày nay của nhà họ Lục, phàm là người bình thường một chút, cũng sẽ không đến tình trạng ngày hôm nay!

Lục Hiếu Chi vội vàng giải cứu Trình Nhiên cũng được một bản sao còng tay, sau đó thành công cùng Trình Nhiên gặp lại ở ngục giam, tuy rằng mục đích tráo con không phải buôn bán, nhưng kẻ tráo con cũng không trốn được, hơn nữa vụ án có tính chất nghiêm trọng, phỏng chừng trong thời gian ngắn không thoát được.

Lục Hiếu Chi tức giận không thôi, yêu cầu gặp Lục Hành Chỉ, nhưng khi Lục Hành Chỉ đến câu đầu tiên nói chính là, "Tài liệu trong két sắt có phải sự thật không?"

Lục Hiếu Chi nghẹn họng, "Đã lúc nào rồi! Con còn để ý đến nó!"

"Vì sao không thể để ý! Sao con có thể không thèm để ý! Không giữ được Lục Úy Lam, giữ Lục Úy Lam chết cũng được, chỉ là hiệu lực sẽ giảm phân nửa, bởi vậy cũng yêu cầu diệt trừ Lục Minh Tư, mới có thể bảo đảm nhà họ Lục tiếp tục ổn định thịnh vượng! Thứ buồn cười như vậy! Vì sao ba lại tin?"

"Tao làm việc đó là vì ai! Không phải về sau nhà họ Lục đều là của mày à!" Lục Hiếu Chi nhìn Lục Hành Chỉ, phảng phất như nhìn một đứa con bất hiếu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Hành Chỉ cười một tiếng, "Không còn nhà họ Lục nữa, chuyện lớn như vậy, con cũng không thể xoay chuyển trời đất."

"Sao có thể! Những đối tác của nhà họ Lục đâu? Mày đi tìm người đi!" Lục Hiếu Chi nghe xong tự nhiên rất nổi giận, "Mày đúng là phế vật, tao bồi dưỡng mày thế nào!"

"Con đi tìm, ba biết người ta nói như thế nào không? Bọn họ nói, kỹ thuật diễn của người nhà họ Lục quá tốt, không làm ăn, diễn kịch cũng có thể nuôi sống mình!" Họ *thừa nước đục thả câu, không phải là Lục Hành Chỉ chưa nghĩ đến việc khắc phục tình hình, nhưng hiện giờ danh dự nhà họ Lục, ai mà không đường vòng đi, sợ đi chậm sẽ dính một chút mùi tanh.

[*Gốc là "Tường đổ mọi người đẩy" Ẩn dụ khi một người thất vọng, mọi người đều nhân cơ hội để tấn công người đó.]

"Không có khả năng! Không có khả năng! Mày đi tìm ai?" Lục Hiếu Chi không thể tin nhà họ Lục đã không còn như cũ.

"Có thể tìm đều tìm, hơn nữa tin vừa tung ra, các bộ phận đều bắt đầu tới cửa điều tra, không tới một tháng, nhà họ Lục đã không còn tồn tại nữa." Lục Hành Chỉ mỏi mệt không thôi, từ xưa nhiều lần *giậu đổ bìm leo, ít khi **chị ngã em nâng, vì nhà họ Lục, hắn đã tận lực, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể để Lục Hiếu Chi ở lại đây, tự mình rời khỏi ngục giam.

[*Gốc là "Bỏ đá xuống giếng", nghĩa là nhân cơ hội người khác gặp khó khăn để lấy cái lợi cho mình hoặc hãm hại người khác.]

[**Gốc là "Đưa thang trong tuyết", nghĩa là giúp đỡ người khác lúc khó khăn.]

Bệnh viện, nhờ Tiểu Thất tỉ mỉ chăm sóc, tốc độ khôi phục của Túc Minh Ca làm các bác sĩ đều kinh ngạc cảm thán, thậm chí còn không trì hoãn giải vô địch thế giới sắp tới, hôm nay, Tiểu Thất lại xách canh theo đi thăm anh trai, vừa lúc các đội viên của SGL cũng ở đây, tất cả đều ồn ào nói muốn uống canh.

Tiểu Thất cũng rất hào phóng, đem canh chia cho mọi người, Túc Minh Ca đã gần như khỏi bệnh, chỉ là sau lưng khẳng định sẽ lưu sẹo.

Mọi người trong SGL sau khi uống canh xong sau đều cảm thán, khó trách đội trưởng nằm viện béo lên *5 ký, thật sự là canh uống quá ngon.

[*Gốc là 10 cân, mà 1 cân của bên Trung bằng 0,5kg của bên mình.]

"Em trai à, canh này có phải có bí quyết gì hay không, đương nhiên, nếu không tiện nói cũng có thể không cần nói." Lục Vực chép chép miệng, có chút chưa đã thèm.

Tiểu Thất xua xua tay, "Không có bí quyết gì, chỉ là nước hầm canh tương đối đặc biệt."

Mọi người trong SGL lập tức bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe. Tiểu Thất kiêu ngạo ngửa đầu, "Nước hầm canh là nước em nuôi cá, lúc hầm thì mang cá và nước cho vào nồi, nguyên nước nguyên vị, hương vị tươi ngon ~"

Mọi người trong SGL, "......" Làm sao bây giờ? Hiện tại đi phun còn kịp không? Nhưng mà nhìn Túc Minh Ca trên giường bệnh, lại cảm thấy có chút an ủi, rốt cuộc anh thảm nhất ở chỗ này. 

Túc Minh Ca cũng là lần đầu tiên biết thứ mình uống vậy mà đều là nước nuôi cá, trong lúc nhất thời biểu tình trên mặt đều cứng đờ.

Tiểu Thất vỗ vỗ bả vai anh trai nhà mình, "Anh sao vậy? Có phải quá kinh ngạc hay không?"

Túc Minh Ca mặt vô biểu tình gật đầu, "Phải!"

Tiểu Thất ngoan ngoãn cười, "Không có gì, về sau sẽ càng có nhiều điều kinh ngạc."

Mọi người "......" Yên lặng thắp nến cho đội trưởng, mà bọn họ, vẫn nên rút lui sớm một chút.

Cùng ngày mọi người trong SGL xuất ngoại đi thi đấu, nhà họ Lục tuyên bố phá sản, Lục Hiếu Chi và Trình Nhiên đều bị phán thời hạn mười năm tù, mà lịch sử liên lạc của Lục Minh Tư và Lữ Lâm Dã trên mạng cũng bị khôi phục, nhờ các dân mạng thông minh yêu cầu, cảnh sát lại một lần nữa tiến hành kiểm tra thân thể của Lục Minh Tư, sau đó phán định cậu ta không cần tạm tha vì lý do y tế, hơn nữa trước đây gây chuyện chạy trốn, cùng với vụ án này tạo thành ảnh hưởng lớn, cuối cùng bị phán tám năm.

Cùng ngày Lục Minh Tư bị cảnh sát mang đi, bị người ta đăng video, trong video Lục Minh Tư điên cuồng giãy giụa, kêu mình không có khả năng vào ngục giam, mình là độc nhất vô nhị, không giống người thường.

Sau đó các dân mạng nhất trí nhận định, đại khái là Lục Minh Tư điên rồi.

Lục Minh Tư sau khi vào ngục giam đúng thật là điên rồi, cậu ta không hiểu mình rõ là đã sống lại, tại sao so với kiếp trước còn thảm hơn, chẳng lẽ việc sống lại chỉ là do vận mệnh trêu đùa cậu ta thôi sao?

Cậu ta hỏi đi hỏi lại câu đó, mà mỗi lần càng thêm không cam lòng, thậm chí còn có ý nghĩ tự sát để bắt đầu lại cuộc sống, nhưng chung quy lại là không có dũng khí, cậu ta chỉ có thể không ngừng an ủi bản thân, chỉ là tám năm, chờ cậu ta ra ngoài, chuyện đầu tiên chính là đi giết Lục Úy Lam, chẳng sợ đồng quy vu tận.

Cuộc sống của Trình Nhiên và Lục Hiếu Chi cũng không dễ dàng, hai người từ khi ra đời liền cuộc sống của họ đã vượt trội, ở ngục giam không những không thích ứng được với hoàn cảnh, sau khi bạn tù chung quanh biết được nguyên nhân hai tiến vào tù, càng thêm khinh thường xa lánh, thậm chí đôi khi sẽ phát sinh xung đột bạo lực.

Trình Nhiên mỗi lần phát điên mà khóc lớn đều sẽ gọi tên Lục Úy Lam, yêu cầu muốn gặp cậu, nói Lục Úy Lam nhất định sẽ tha thứ cho mình, cứu mình ra ngoài.

Mà Lục Úy Lam cũng như Trình Nhiên mong muốn, đi gặp bà, còn không chỉ một lần, ngày lễ ngày tết cậu đều sẽ chạy đến ngục giam, gửi "lời chúc phúc" và thăm hỏi, *tỷ như hôm nay có bị đánh gãy vài cái xương sườn không, hoặc là ở trong ngục giam đã quen với sự quan tâm như vậy chưa.

[ *Gốc là: 例如今天被打断了几分肋骨,或者在监狱住的还习惯不这样的关怀。Mình không hiểu nghĩa nên chém đại, ai biết sửa giúp mình nha.]

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Hiếu Chi và Trình Nhiên đều bị Lục Úy Lam đến thăm làm chết lặng, thậm chí bắt đầu xin cậu đừng tới, nhưng  Lục Úy Lam lại kiên trì phi thường, có đôi khi chạy đến còn nhanh hơn Lục Hành Chỉ.

Với việc này kỳ thật Tiểu Thất cũng rất bất đắc dĩ, ai kêu cốt truyện đóng băng rồi, sau đó hệ thống phân phối cốt truyện thành thăm tù 1, thăm tù 2, thăm tù 3.

Đương nhiên, Tiểu Thất thăm tù cũng không quên Lục Minh Tư, trừ bỏ hằng ngày ở ngoài "quan tâm", còn sẽ nói cho cậu ta một ít tin tốt, tỷ như năm nay SGL lại đoạt được giải quán quân thế giới, tỷ như heo con mình nuôi đều bị làm thịt, tỷ như khu du lịch hoang vu kia vậy mà lại lần nữa được khai phá, miếng đất của vợ chồng nhà họ Túc trở nên đáng giá, nhưng anh trai không bán, nói sẽ để lại cho cậu nuôi heo.

Mỗi lần Lục Minh Tư đều tức giận muốn chết, nhưng mỗi lần Lục Úy Lam tới, cậu ta lại nhịn không được mà ra gặp cậu, phảng phất giống như tự ngược đãi mình.

Theo thời gian trôi qua, mọi người dần dần đã quên nhà họ Lục từng có một thời huy hoàng, chỉ biết bọn họ tạo ra một trang trại hàng đầu cả nước, hấp dẫn vô số người quan tâm về vui thú điền viên, nổi tiếng nhờ hương vị thịt heo tuyệt mỹ, thậm chí cho dù có tiền cũng không chắc có thể mua được đến.

Không chỉ là thịt heo, việc hẹn chỗ trước ở trang trại cơ hồ đều phải chờ đến năm sau, bởi vì không ít người tỏ vẻ, ở nơi đó, cảm nhận được sự bình tĩnh xưa nay chưa từng có. Quần chúng kêu gọi ông chủ mở chi nhánh, nhưng nơi đó vẫn chỉ có bốn nhân viên, trong đó có cặp anh em nhà họ Ninh, người em gái tuy rằng đi khá chầm chậm, thong thả, nhưng người lại xinh đẹp có khí chất, người anh thì lương thiện thành thật, lại còn phúc hậu. Đương nhiên, nếu may mắn, bạn cũng có thể nhìn thấy hai ông chủ, trong đó có một vị năm đó danh tiếng lẫy lừng, mà một người khác còn lại, đã từng chấn động một thời, tên ăn chơi trác táng tận sức nuôi heo.

Khi Lục Minh Tư lãng phí tám năm rồi ra tù, lại phát hiện Lục Úy Lam đã tới một tầm cao mà cậu không cách nào với tới, cậu ta hò hét, cậu ta thù hận, đã trở nên không đáng để nhắc tới, cả ngày cậu ta cứ mơ màng hồ đồ, cậy vào Lục Hành Chỉ chu cấp sống qua ngày, gặp người khác thì nói mình có bao nhiêu đặc biệt, lại không để ý người khác, thậm chí mọi người nhất trí cho rằng lúc cậu ta ở ngục giam đầu óc đã bị hỏng rồi.

Nhà họ Lục rốt cuộc cũng không thể khôi phục lại tầm cao năm đó một lần nữa, tuy rằng Lục Hành Chỉ giỏi kinh doanh, nhưng năm đó nhà họ Lục tạo thành ảnh hưởng thật sự rất lớn, trừ phi đến nước ngoài phát triển, nếu không rất khó đạt được nhân mạch và tài nguyên.

Khi Lục Hiếu Chi và Trình Nhiên ra tù, hai người phảng phất như già thêm hai mươi tuổi, thời gian mười năm mài đi sự kiêu ngạo của bọn họ, lúc bọn họ cho rằng cuối cùng cũng được giải thoát. Lục Úy Lam lại tới cửa, sau đó lại lần nữa đưa lời chúc phúc, tỏ vẻ "quan tâm", cũng tỏ vẻ mình vẫn sẽ luôn đến thăm đến 99 tuổi.

Người nhà họ Lục, "......" Cảm ơn, chúng tôi sợ là sống không đến lúc ấy.

Tiểu Thất nghe xong vội vàng tỏ vẻ không liên quan, về sau mỗi năm đến tết Thanh Minh mình có đến mộ để thăm, tảo mộ cho bọn họ.

Tinh thần của Trình Nhiên và Lục Hiếu Chi thiếu chút nữa phát điên, cảm thấy Lục Úy Lam tựa như ôn thần bỏ cũng không xong.

Rất nhiều năm về sau, lúc Tiểu Thất rốt cuộc đã 99 tuổi, hôm nay cậu nằm ở trên giường bệnh hấp hối vào tết Thanh Minh đột ngột ngồi dậy, kiên quyết yêu cầu đi tảo mộ, sau đó lôi kéo anh trai chống nạn đi tảo mộ cho người nhà họ Lục.

Khi hoàn thành cốt truyện tảo mộ cuối cùng, Tiểu Thất và 6362 thở phào nhẹ nhõm một cái thật dài, khó trách nhiệm vụ của kẻ thế thân không ai làm, thật sự rất khó làm mà.

Trên đường trở về sau khi tảo, 6362 còn ở cảm khái,【 Đều qua lâu như vậy rồi, ký chủ còn nhớ rõ không? Năm đó cậu còn muốn bắt người nhà họ Lục làm phân bón đó, hiện tại bọn họ đều bị chúng ta đưa tiễn, đều thành tro. 】

Tiểu Thất đột nhiên dừng bước chân, "Anh, đợi lát nữa, em muốn đem phân bón về."

Túc Minh Ca. "Được, anh giúp em."

"Cũng được." Tiểu Thất gật gật đầu, sau đó cùng Túc Minh Ca lại chỗ môn lần nữa, trong ánh mắt khó hiểu của Túc Minh Ca, tay Tiểu Thất chỉ vào bia mộ, "Anh, phân bón!"

Cuối cùng, ông Túc Úy Lam bị ông Túc Minh Ca kéo trở về, Tiểu Thất tỏ vẻ anh trai không yêu cậu, vậy mà ngăn cản cậu đào phân bón.

Túc Minh Ca rất là bất đắc dĩ, nói về sau tro cốt của mình có thể để lại cho cậu làm phân bón.

"Không cần, ngày mai em sẽ chết."

Tiểu Thất bấm tay tính toán, ngày mai vừa lúc là sinh nhật 99 tuổi, nhiệm vụ nhánh sống đến 99 tuổi cũng hoàn thành.

Kết quả vào lúc ban đêm, Túc Minh Ca qua đời, trước giường bệnh, Tiểu Thất vừa khóc vừa hỏi, "Anh, sao anh vẫn luôn không kết hôn?"

Túc Minh Ca khàn khàn giọng nói nói, "Ai bảo anh là anh trai em."

Tiểu Thất oa oa khóc lớn, "Anh không phải anh em, video năm ấy đăng thiếu một đoạn."

"Anh biết." Túc Minh Ca trầm mặc một hồi rồi nói.

Tiểu Thất ngây ngẩn cả người, năm đó bởi vì không muốn mất đi anh trai, cho nên cố tình cắt bỏ đoạn Lục Hiếu Chi nói Túc Minh Ca là được nhận nuôi, nhiều năm như vậy, cậu vẫn luôn cho rằng Túc Minh Ca không biết.

"Em muốn anh là anh trai em, thì anh cả đời đều là anh trai em."

Túc Minh Ca đã chết, Tiểu Thất lại không lựa chọn rời khỏi thế giới vào ngày hôm, mà chờ sau khi Túc Minh Ca hỏa táng, đem trở cốt của Túc Minh Ca chôn ở một thân cây tại khu du dưới chân núi, sau đó để lại di chúc, nói sau khi mình sau chết cũng muốn chôn ở chỗ này.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Thân Đi Nuôi Heo

Số ký tự: 0