Thế Thân Đi Nuôi Heo

Nghe nói siêu n...

2024-11-03 11:38:40

Tại một góc khác của thế giới, cũng diễn ra tình huống giống vậy, năm nguyên tố ngũ hành cơ bản là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ có lượng người thức tỉnh lớn nhất, mà các siêu năng đặc thù như băng, lôi, phong, không gian tinh thần thì tương đối thưa thớt. Nhưng bất luận là loại sức mạnh nào, đều mạnh hơn người thường chưa thức tỉnh.

Qua một đêm, có người bi có người hỉ, có người cảm giác bản thân một bước lên trời, có người ngã xuống đáy vực. Những nhân loại may mắn sống sót, chẳng những phải đối mặt với thách thức sinh tồn, còn phải đấu tranh giữa các thế lực nội bộ.

Mà nhân loại trốn tránh suốt một ngày, giờ bắt đầu giống như động vật nhỏ vừa mới trưởng thành, thật cẩn thận mà rời khỏi nhà, đi ra thăm dò thế giới xa lạ tràn ngập nguy hiểm bên ngoài. Thành phố đã yên lặng cả ngày, cũng chậm rãi lại có lại chút nhân khí.

Ở khu tòa nhà xây dở, dưới tiếng gáy lảnh lót của gà trống mọi người cũng bắt đầu nghênh đón một ngày mới.

Trừ bỏ con vịt đang ngủ nướng như cũ kia, đa số động vật đều đã đi xuống lầu. Tiểu Thập bất ngờ kiểm tra ký túc xá, sau đó xách theo Tiểu Thất đang nhặt trứng gà cùng một con vịt biến dị lớn cỡ bằng bàn tay, "Mày xem này vịt biến dị ngày càng nhỏ, nếu không chúng ta đem hầm đi, bằng không hai ngày nữa nó biến thành trứng vịt thì làm sao?"

Vịt biến dị mini nỗ lực đá đôi chân vừa ngắn vừa nhỏ, thân là một con vịt ham ăn biếng làm, hiển nhiên giấc mơ của nó là mãi mãi làm đứa trẻ, chỉ cần lo ăn uống chơi bời là được, cho nên con vịt này không đi theo con tầm thường mà thành công biến thành một con vịt nhỏ to bằng bàn tay màu vàng kim.

Vịt vàng nhỏ lông xù tựa hồ cũng biết ai nắm giữ quyền sát sinh, nên nó nỗ lực duỗi cổ lấy lòng mà đối với Tiểu Thất kêu, thậm chí còn nghĩ mọi cách để tỏ vẻ dễ thương, nghiêng đầu sang bên, khoe cánh và đôi chân nhỏ của mình, như thể chỉ còn thiếu bước bán thân thôi.

"Ồ wow, mày xem con vịt này chỉ vịt này đi cực kỳ điển trai, phong độ nhẹ nhàng, không bằng cho nó làm gương mặt đại diện, về sau phụ trách tiếp khách!" Tiểu Thất cảm thấy khu phố này ngày sau khẳng định sẽ phải mở rộng quy mô, bằng không đám cải trắng sẽ thấy chật chội, lớn lên không vui. Muốn mở rộng quy mô, thì phải tìm thêm nhân tài hoặc ma tài giống như Chu Du, nói như vậy, nếu vậy khu phố phải có cho mình gương mặt đại diện, tỷ như con vịt trước mặt này.

【 Cảnh báo! Chúng tôi là hệ thống đứng đắn, nghiêm cấm mọi hành vi mua bán mại dâm, cờ bạc và ma túy, hơn nữa qua kiểm tra, cho thấy nó là vịt cái. 】6362 lập tức phát ra âm vang cảnh báo, phòng ngừa ký chủ đi sai đường.

Vịt nhỏ tựa hồ cũng nghe hiểu Tiểu Thất nói gì, thẹn thùng mà dùng cánh nhỏ che trước ngực, sau đó vịt vàng nhỏ lông xù nháy mắt biến thành vịt đỏ nhỏ.

Tiểu Thập bị chú vịt đột nhiên thay đổi màu sắc làm cho hoảng sợ, vung lá cây, nháy mắt đem ném bay vịt đỏ nhỏ, vịt đỏ nhỏ lại vẫy vẫy cánh nhỏ trực tiếp rơi xuống trên vai Tiểu Thất, sau đó nghiêng đầu bước hai bước, đến khi đầu nhỏ đầy lông xù dán lên gương mặt của Tiểu Thất, lúc này mới cọ cọ.

"Wow! Thật là một sức mạnh lợi hại! Là mày! Về sau mày chính là gương mặt đại diện của khu phố chúng ta!" Tiểu Thất đã quyết định xong công việc của Vịt bình hoa.

*6362 vội vàng cảnh báo lại lần nữa, 【 Cảnh cáo! Cảnh cáo! Cảnh cáo! Cấm bán dâm vịt! 】

【 Không bán, chỉ trưng bày. 】 Tiểu Thất trấn an nói.

[*Gốc là 6362连忙再次拉警报,【警告!警告!警告!禁止嫖鸭!】

【不嫖,只撸。】小七安抚道。]

6362, 【 Yên tâm, tôi tin tưởng cậu, vừa nãy chỉ là do chức năng tự động kiểm tra những từ nhạy cảm mà thôi! 】6362 lại bổ sung, 【 Cậu phải hiểu rằng, tôi cũng chỉ là làm theo luật. 】

Tiểu Thất tỏ vẻ đã hiểu, Tiểu Thập không được ăn thượng thịt vịt tỏ vẻ không mấy vui vẻ, sau đó tiếp tục kiểm tra ký túc xá, hy vọng bản thân có thể tìm thấy con gà vịt ngỗng nào đó trong bình thường, nếu không thì không thể vào nồi.

Cuối cùng, Tiểu Thập không tìm thấy con vật nào lười biếng nữa, ngược lại tìm thấy Âu Lương đang hưng phấn đến mức muốn nổi điên, Âu Lương ngủ một giấc dậy đã thức tỉnh siêu năng lực hệ băng rồi gấp gáp muốn thử sức công, sau đó phát hiện hệ băng có sức tấn công rất mạnh, có năng lực này, hắn cũng có thể sinh tồn trong thời kỳ tận thế.

Sau khi hắn đã có thể dùng sức mạnh của mình tấn công thuần thục, lòng đầy tự tin mới bước ra khỏi cửa.

Đi ra bên ngoài, liếc mắt một cái liền thấy vợ chồng họ Khúc đang bận rộn, Âu Lương tiến đến chào hỏi, "Chào buổi sáng chú dì, hai người đang đào cái gì vậy ạ?"

"Dạo này rảnh rỗi quá, định đào cái ao để nuôi ít cá." Khúc Giang Châu mở miệng cười ha hả.

Âu Lương, "......" Vì sao lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng thế để nói về một công trình lớn vậy.

Mai Linh chỉ chỉ chỗ cách đó không xa, "Tiểu Lương à, cháu có thức tỉnh siêu năng lực gì hay không, dì thấy Tiểu Thanh đang ở kia chỉ Tiểu Chu cách sử dụng siêu năng lực đấy, cháu có muốn lại học cùng không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Âu Lương có chút kinh ngạc, "Bọn họ cũng thức tỉnh siêu năng lực sao? Để cháu đi xem." Thời điểm Âu Lương này đang khó tò mò với siêu năng lực, nghe xong lập tức hưng phấn chạy đi.

Vừa mới đến gần, đã nghe được giọng không chút cảm xúc của Khúc Thanh Thủy, "Cho dù là siêu năng lực giống nhau, cũng sẽ vì tính cách, tư duy, hướng phát triển của siêu năng lực gia mà sinh ra hàng ngàn biến hóa, nếu trong lòng anh có ước mơ, chỉ cần tích lũy đủ, thì ước mơ chắc chắn sẽ thành hiện thực, nhắm đúng hướng mà nỗ lực tiến tới, sẽ càng dễ đột phá......"

Tuy rằng là lần đầu tiên tiếp xúc với thứ siêu năng lực này, nhưng so với việc tu hành trường sinh đầy phức tạp, thì cái này thật sự đơn giản, ốc yêu dạy học và giáo dục tự nhiên cũng sẽ rất vui vẻ mà chia sẻ kinh nghiệm của mình.

Chu Du nghe xong liên tục gật đầu, bản thân anh cũng cực kỳ thích được giao tiếp với thực vật, cũng đã từng ảo tưởng một ngày có thể cùng thực vật giao lưu, nhưng là lại cảm thấy bản thân như vậy có chút hèn nhát, "Nếu tôi chỉ muốn giao tiếp với thực vật, không muốn chiến đấu thì có được không?"

"Được chứ, vì sao lại muốn đi chiến đấu." Tiểu Thất cảm thấy đây không phải vấn đề gì lớn.

"Không thể, không chiến đấu sao có thể sinh tồn?" Âu Lương hiển nhiên rất không tán thành loại ý nghĩ này, "Tận thế chính là cá lớn nuốt cá bé, người thích ứng được mới có thể sống sót, anh không thể đặt cược mạng sống vào người khác!"

Chu Du nhược nhược mà mở miệng, "Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng đánh nhau."

"Vậy thì học! Anh cần phải nỗ lực để trưởng thành hơn, cũng phải chịu trách nhiệm cho mạng sống của mình!" Ngày thường Âu Lương đã chướng mắt loại người như Chu Du, giờ phút này đối với Chu Du đã thức tỉnh siêu năng lực rồi lại càng hận rèn sắt không thành thép.

Tiểu Thất trực tiếp tát Âu Lương đang kích động một cái, "Mạng sống của anh tôi sẽ chịu trách nhiệm, bảo đảm anh sẽ sống đến 99 tuôi!"

"Thật sao? Vậy tôi nghe theo ông chủ!" Tức khắc Chu Du phấn chấn trở lại, "Không cần đến 99, trước kia tôi cảm thấy sống đến70 tuổi là đủ rồi."

"Không được! Cần phải đến 99!" Tiểu Thất hiếm khi gặp được thế giới mà tuổi thọ trung bình của siêu năng lực gia là hai trăm, đương nhiên không thể dễ dàng từ bỏ.

"Anh Thủy, anh thức tỉnh siêu năng lực gì vậy?" Nghe Khúc Thanh Thủy nói như thế, Âu Lương không khỏi có chút tò mò, rốt cuộc là siêu năng lực gì mà giúp cậu có tự tin để đi đảm bảo tuổi thọ của người khác như vậy.

"Tôi? Năng lực hệ nước." Trong giọng nói luôn lạnh lùng của Khúc Thanh Thủy có chút kiêu ngạo.

"Ồ." Âu Lương vừa mới bắt đầu thức tỉnh siêu năng lực, cũng không hiểu quá rõ về siêu năng lực nên đương nhiên không đánh giá gì, nhưng nội tâm đối với năng lực hệ nước cũng thêm nhiều phân kiêng kị, "Vậy anh Thủy, chúng ta khi nào ra ngoài thế?"

"Vì sao lại muốn ra ngoài?" Cứ im lặng trồng rau không tốt sao?

"Không ra ngoài sao biết tình huống bên ngoài như thế nào, sao có thể cứu những người đang bị mắt kẹt khác, sao có thể thập vật tư?" Âu Lương sớm đã tràn đầy ý chí chiến đấu, hơn nữa sớm đã muốn biết về tình hình bên ngoài, tốt nhất là có thể ra ngoài tạo một lối thoát, vậy mới có thể đi tìm Khúc Lưu Thương sớm một chút.

Tiểu Thất ngẫm lại lời Âu Lương nói như thấy cũng có chút đạo lý, vì thế gật đầu mở miệng nói, "Thế tôi cho cậu mượn mười con ngỗng, cậu mang theo chúng nó ra ngoài đi."

Âu Lương, "......"

Tuy rằng Âu Lương cũng không muốn có đồng đội kỳ quái như thế, nhưng ở khu phố toàn heo lười tụ tập này, cũng chỉ có đám súc vật sẽ đi theo hắn ra ngoài. Âu Lương bất đắt dĩ ra ngoài với mười con ngỗng trắng lớn biến dị vây quanh, có lẽ tương lai, Âu Lương sẽ trở thành thành viên chủ lực của tiểu đội thám hiểm.

Nhưng mà khi ra khỏi khu phố, ngồi trên ngỗng trắng lớn, Âu Lương nháy mắt đem hai con heo lười kia vứt ra sau đầu, cưỡi ngỗng lớn quả nhiên rất thú vị, đặc biệt là thời điểm bay ở độ cao thấp, quả nhiên mang ngỗng lớn mới là lựa chọn chính xác, không có những tên đồng đội rác rưởi đó.

Âu Lương bị vả mặt lập tức mở chế độ chiến đấu, sau khi cảm giác lúc đầu qua đi, năng lực hệ băng bắt đầu phát huy uy lực, mà Âu Lương cứ như sinh ra là để chiến đấu, rất nhanh đã thích ứng với hoàng cảnh này. Trong lòng hắn không khỏi bắt đầu suy nghĩ tới những lời buổi sáng Khúc Thanh Thủy nói, xem ra siêu năng lực đúng thật khác nhau tùy từng người, mà hắn tất nhiên sẽ đi theo hướng chiến đấu, Âu Lương nhanh chóng xác định mục tiêu tu luyện trong tương lai, đối với năng lực hệ băng hắn đang nắm giữ cũng càng sử dụng thành thạo hơn.

Chu Du ở lại căn cứ đã dùng cả ngày để thử giao tiếp cùng các thực vật trong khu phố, sau đó anh kinh ngạc phát hiện thực vật biến dị cũng có sở thích và tính cách riêng, mà siêu năng lực hệ mộc của anh có thể gia tăng độ thân thiết của thực vật biến dị với anh, khi ngọn cỏ nhỏ suy dinh dưỡng đầu tiên kéo ống quần của anh để cầu cứu, Chu Du càng thêm kiên định với hướng đột phá của mình trong tương lai.

Lúc này tất cả mọi người không hề tưởng tượng được tương lai của khu phố mà tòa nhà xây dở tọa lạc, bao gồm cả Khúc Lưu Thương đang làm lại từ đầu, dưới sự tác động nhẹ nhàng của hiệu ứng cánh bướm, có một số người và một số sự việc đều lặng lẽ thay đổi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khoảng bốn giờ chiều hôm đó, Âu Lương mang theo mười con ngỗng lớn đã trở về, trên lưng mỗi con ngỗng lớn đều đeo rất nhiều vật tư, phía sau ngỗng lớn, còn có một nhóm người đi theo.

Âu Lương đẻ mọi người chờ ở bên ngoài, tự mình đi vào trước để tìm Khúc Thanh Thủy, tuy rằng trước đó có nói qua với Khúc Thanh Thủy chuyện dẫn người về khu phố, nhưng bản thân hắn cũng không nghĩ tới chỉ một lúc lại tìm được nhiều người như vậy.

Tiểu Thất lúc này đang đào hồ nước cùng Khúc Giang Châu, vừa quay đầu nhìn ra bên ngoài thấy nhiều người chen chúc vậy cũng hơi kinh ngạc, "Nhiều người vậy sao?"

"Đúng vậy, phát hiện trong một khu dân cư, phải sắp xếp thế nào đây?" Âu Lương cũng có chút sầu não, nhiều người như vậy, chỉ việc duy trì lượng thức ăn tiêu thụ hằng ngày thôi đã là vấn đề lớn.

"Ở tạm hai tòa nhà xây dở còn lại đi, để Tiểu Thập đến sắp xếp công việc tương lai của những người này sau đi." Tiểu Thất thật ra thích bắt ma đi làm việc hơn, bởi vì không cần suy nghĩ vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại, cùng lắm thì thưởng vài giọt nước mắt của Tiểu Thập cho lũ ma là được.

"Tiểu Thập?" Âu Lương có chút kinh ngạc, trong khoảng thời gian mình đi này có những người khác tìm tới cửa sao?

"Ừm, một củ cải dại biến dị, ngoại trừ bề ngoài xấu xí...... ờ...... cũng tạm, hình như cũng không có ưu điểm gì." Tiểu Thất đưa ra một đánh giá đúng trọng tâm.

Âu Lương đang không hiểu gì, đột nhiên hắn cảm thấy có thứ gì đó nhảy lên chân và lao thẳng về phía cửa, quay đầu nhìn lại, liền phát hiện một củ cải đang nhảy nhót vui sướng, lá củ cải đều vung vung, Âu Lương kinh ngạc chớp mắt một cái rồi bình tĩnh lại, hiện tại thực vật biến dị chạy đầy đất, có một củ cải nhảy nhót cũng bình thường.

Nhưng sự này bình tĩnh chỉ duy trì một lúc, bởi vì củ cải dại nhảy nhót đến cổng khu phố kia vậy mà lại hắng giọng rồi sau đó mở miệng nói chuyện, "Chào các bạn, những người may mắn, tôi tên là Đồ Thập, là giám đốc phụ trách quản lý nhân sự của khu phố này, chịu trách nhiệm về công việc và nơi ở trong tương lai của bạn, vậy nên xin hãy xếp thành một hàng, rồi tiến hành giới thiệu sở trường của mình theo thứ tự, khu phố chúng tôi sau này sẽ bảo đảm sự an toàn cho các bạn......"

Âu Lương thiếu chút nữa là té ngã, chỉ vào củ cải trước cửa và hỏi, "Một củ cải làm quản lý nhân sự?"

Tiểu Thất gật gật đầu, "Cậu cũng cảm thấy không ổn đúng không." Củ cải nên ở trong nồi mới đáng yêu.

Âu Lương theo bản năng gật đầu tán đồng, "Khoan? Chúng ta có quản lý nhân sự khi nào thế?"

"Mới vừa có, đúng rồi, chúng ta còn có một đại sứ hình ảnh, gương mặt đại diện của chúng ta, lại đây, vừa lúc để cậu làm quen một chút." Tiểu Thất dùng giọng điệu không chút dao động của Khúc Thanh Thủy để kể lại chuyện làm Âu Lương choáng váng.

Âu Lương nhìn theo hướng ngón tay chỉ, sau đó thấy được một con vịt có lông mao màu vàng nhung, nó bước đi duyên dáng, rồi đến bên chân hắn, sau đó vươn đôi cánh nhỏ ra với hắn.

Âu Lương, "......" Theo bản năng xoa xoa mắt, hắn cho rằng hôm nay ở bên ngoài thời gian dài nên kiến thức cũng đủ nhiều, gặp được rất nhiều động thực vật biến dị không thể tưởng tượng được, nhưng hiện tại, hắn đột nhiên cảm thấy, những thứ bên ngoài cũng chỉ đáng xách dép, trong khu phố có củ cải biến dị làm quản lý nhân sự, vịt trong khu phố làm đại sứ hình ảnh còn biết bắt tay.

"Lịch sự chút đi." Tiểu Thất vỗ vỗ Âu Lương đang dại ra.

Âu Lương mặt đầy mệt mỏi mà ngồi xổm đi xuống, sau đó vươn ngón cái và ngón trỏ ra, nhéo cánh của vịt vàng nhỏ lắc lắc lên xuống, thậm chí còn chào hỏi một cách ngốc nghếch.

"Cạc cạc!" Vịt vàng nhỏ đáp lại, sau đó duyên dáng thu đôi cánh nhỏ của mình lại, đi tới đi lui rồi đi đến cạnh Tiểu Thập.

Những người sống sót đã trải qua hai ngày tận thế đang hoảng loạn, "......" Sao cứ cảm thấy nơi này không đáng tin vậy, người đàn ông lúc trước trông giống thần chiến tranh lại thực sự bắt tay với một con vịt, cũng sợ là không quá bình thường, nếu không bọn họ nên đi thôi.

Chỉ mới gặp mặt đã hoàn toàn khiến những người sống sót rơi vào hoài nghi, nhìn khu phố không quá bình thường này, lại quay đầu nhìn thành phố đầy rẫy nguy hiểm đang sắp chìm vào hoàng hôn, cuối cùng những người sống sót vẫn khẽ cắn môi quyết định ở lại. Dù sao bệnh tâm thần cũng không phải xác sống, sẽ không ăn thịt người.

Những người sống sót dưới yêu cầu của củ cải dại xếp thành hàng, sau đó từng người khai báo tên họ của mình, sở trường của mình, cùng với sau này có định rời đi hay không, khi nào rời đi.

Sau khi bọn họ trải qua cuộc thẩm vấn của quản lý nhân sự củ cải dại, thì lại bước vào một khu phố đổ nát, sau đó vừa tiến lên, liền thấy được đám ngỗng lớn đang dỡ hàng, cùng với động vật được nuôi thả khắp khu phố, cách đó không xa trên ba mảnh ruộng xanh um tươi tốt còn có một quả bóng nước đang tự động tưới nước, thậm chí còn có một người làm vườn cầm kéo đang tỉa một cây cây liễu, vừa tỉa vừa chạy theo cành liễu khắp nơi, trong miệng còn nói mãi, "Đừng sợ mà, không ngứa, vừa rồi không phải chúng ta mới cắt một cái sao, đừng chạy mà! Cắt đi mới khỏe mạnh."

Những người sống sót "......" Thật ra bọn họ đã vào một cái bệnh viện tâm thần rồi.

Tuy rằng cảnh tượng rất kỳ lạ, nhưng cũng đúng là cũng rất phồn hoa, bọn họ cứ như lạc vào một cái trại chăn nuôi kỳ ảo, chứ không phải tận thế. Nhìn cảnh tượng như vậy, những người sống sót mới lại lần nữa cháy lên hy vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Thân Đi Nuôi Heo

Số ký tự: 0