Thế Thân Hóa Ra Là Bạch Nguyệt Quang
Phần 26
2024-10-01 08:14:13
Vậy Vũ Uy Hầu làm sao chịu?
Vậy thì phải xem ai có bản lĩnh hơn, ta cười: "Ta nghĩ kết quả sẽ ngang ngửa nhau."
Mộc Đàn ngập ngừng: "Nếu lỡ như Hoàng thượng thua. . ."
Hoàng thượng chưa chắc đã thua, lúc này rất có khả năng hắn ta đang dẫn Cấm vệ quân bao vây Hữu Tướng phủ.
Mộc Đàn kinh ngạc: "Cái gì? Nếu, nếu triều thần biết được, tảo triều ngày mai. . ."
"Vì vậy trước giờ Mẹo vào triều, Hoàng thượng phải thỏa thuận xong với Vũ Uy Hầu."
Ta nhìn Mộc Đàn cười nhẹ: "Nếu không thỏa thuận được, chúng ta chưa chắc đã sống đến ngày mai để hãm hại Tiết Thường Khiết."
Mộc Đàn hoảng hốt: "Hoàng thượng dẫn Cấm vệ quân bao vây, Vũ Uy Hầu tất nhiên phải nghe lời Hoàng thượng, làm sao có thể không thỏa thuận được?"
Ta cười nhẹ: "Đằng sau Vũ Uy Hầu còn có Hoàng hậu, Vũ Uy Hầu là người thô lỗ, nhưng Hoàng hậu thì không. Nếu ta đoán không lầm, ngoài Ảnh Đô thành lúc này, rất có thể đã có hàng vạn quân bao vây."
Mộc Đàn kinh hoàng: "Cái gì? Vũ Uy Hầu, ông ta muốn tạo phản sao?"
Ta đặt một cái gối tựa vào eo nàng ta: "Chỉ cần Hoàng thượng không ép Triệu thị quá đáng, Vũ Uy Hầu sẽ không tạo phản. Trong thiên hạ này, kẻ thèm muốn ngôi vị Hoàng đế quá nhiều, sau khi tạo phản Triệu thị sẽ lập tức từ trụ cột quốc gia biến thành kẻ phản loạn bị mọi người hợp lực tấn công. Dù binh lực của Vũ Uy Hầu có nhiều, cũng khó lòng đối đầu với tất cả quyền quý phe phái trong Bắc Tề."
Mộc Đàn lo lắng đến mức phải dùng tay chống đỡ gối tựa: "Vũ Uy Hầu không muốn tạo phản, vậy tại sao ông ta lại dẫn đại quân vây Ảnh Đô thành? Võ tướng không có chiếu chỉ mà vào kinh thành đều là tội mưu phản, huống chi ông ta. . ."
"Ai nói ông ta không có chiếu chỉ mà tự tiện vào thành?"
Mộc Đàn sững sờ: "Làm sao Hoàng thượng lại hạ chỉ cho phép ông ta dẫn quân vào thành?"
Ta cười nói: "Hoàng thượng tất nhiên sẽ không ban chiếu chỉ như vậy, nhưng Thái hậu thì có thể."
Đồng tử Mộc Đàn đột ngột co lại: "Thái hậu? Ý chỉ của Thái hậu? Nhưng Thái hậu đã trao trả quyền cho Hoàng thượng từ lâu rồi. . ."
Ta cười nói: "Chính quyền thì trả thoải mái, nhưng quân quyền quân thì chưa từng buông tay, nên mẫu tử bề ngoài hòa thuận mà trong lòng xa cách, chẳng chẳng phải chuyện một sớm một chiều."
Mộc Đàn sợ run một hồi: "Thế nhưng, thế nhưng Thái hậu là mẫu thân ruột của Hoàng Thượng, mặc dù Hữu Tướng và Võ Uy Hầu là huynh đệ của Thái hậu, nhưng cũng không. . . Dù sao thì mẫu tử cũng thân thuộc hơn, sao Thái hậu lại không đứng về phía Hoàng thượng?"
Ta cười cười: "Ai nói mẫu tử thân thuộc hơn? Rõ ràng người thân nhất là bản thân."
Mộc Đàn ngẩn người.
Ta cười nhẹ: "Thái hậu không đứng về phía Hoàng thượng, lại càng không đứng về phía Triệu thị, bà ta chỉ hướng về chính mình. Ngươi cảm thấy bà ta hướng về phía Triệu thị là vì Hoàng thượng có năng lực đoạt quyền với bà ta, Triệu thị lại không ai có bản lĩnh này, cho nên Thái hậu cậy vào Triệu thị, ân sủng Võ Uy Hầu, ngay cả lúc ông ta c.h.é.m quan viên tam phẩm của triều đình cũng không làm gì ông ta."
Bán Hạ nói: "Nương nương, Hữu Tướng kéo dài hơi tàn nửa tháng, Hoàng thượng đã nhìn thấu mọi hành động của Hoàng hậu vào mắt, Võ Uy Hầu dẫn quân bao vây thành có lẽ có ý chỉ của Thái hậu, Hoàng thượng hẳn cũng phải ngờ tới chứ?"
Ta cười nói: "Tất nhiên có thể, cho nên Võ Uy Hầu vừa vào kinh là Hoàng thượng đã lập tức dẫn Cấm vệ quân âm thầm đi trước, Hoàng thượng muốn bảo đảm người đầu tiên nhìn thấy Võ Uy Hầu vào phủ chính là hắn ta. Trò diễn ở Hữu Tướng phủ mà Hoàng hậu sắp xếp ta có thể lường được thì Hoàng thượng cũng có thể, hắn ta chỉ cần luôn luôn ở bên cạnh Võ Uy Hầu, có thể ngăn cản Võ Uy Hầu và người của Hữu Tướng phủ tập diễn trước là có thể chiếm thế chủ động."
Mộc Đàn nói: "Vậy màn kịch Hoàng hậu sắp xếp chẳng phải vô dụng rồi sao?"
Vậy thì phải xem ai có bản lĩnh hơn, ta cười: "Ta nghĩ kết quả sẽ ngang ngửa nhau."
Mộc Đàn ngập ngừng: "Nếu lỡ như Hoàng thượng thua. . ."
Hoàng thượng chưa chắc đã thua, lúc này rất có khả năng hắn ta đang dẫn Cấm vệ quân bao vây Hữu Tướng phủ.
Mộc Đàn kinh ngạc: "Cái gì? Nếu, nếu triều thần biết được, tảo triều ngày mai. . ."
"Vì vậy trước giờ Mẹo vào triều, Hoàng thượng phải thỏa thuận xong với Vũ Uy Hầu."
Ta nhìn Mộc Đàn cười nhẹ: "Nếu không thỏa thuận được, chúng ta chưa chắc đã sống đến ngày mai để hãm hại Tiết Thường Khiết."
Mộc Đàn hoảng hốt: "Hoàng thượng dẫn Cấm vệ quân bao vây, Vũ Uy Hầu tất nhiên phải nghe lời Hoàng thượng, làm sao có thể không thỏa thuận được?"
Ta cười nhẹ: "Đằng sau Vũ Uy Hầu còn có Hoàng hậu, Vũ Uy Hầu là người thô lỗ, nhưng Hoàng hậu thì không. Nếu ta đoán không lầm, ngoài Ảnh Đô thành lúc này, rất có thể đã có hàng vạn quân bao vây."
Mộc Đàn kinh hoàng: "Cái gì? Vũ Uy Hầu, ông ta muốn tạo phản sao?"
Ta đặt một cái gối tựa vào eo nàng ta: "Chỉ cần Hoàng thượng không ép Triệu thị quá đáng, Vũ Uy Hầu sẽ không tạo phản. Trong thiên hạ này, kẻ thèm muốn ngôi vị Hoàng đế quá nhiều, sau khi tạo phản Triệu thị sẽ lập tức từ trụ cột quốc gia biến thành kẻ phản loạn bị mọi người hợp lực tấn công. Dù binh lực của Vũ Uy Hầu có nhiều, cũng khó lòng đối đầu với tất cả quyền quý phe phái trong Bắc Tề."
Mộc Đàn lo lắng đến mức phải dùng tay chống đỡ gối tựa: "Vũ Uy Hầu không muốn tạo phản, vậy tại sao ông ta lại dẫn đại quân vây Ảnh Đô thành? Võ tướng không có chiếu chỉ mà vào kinh thành đều là tội mưu phản, huống chi ông ta. . ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ai nói ông ta không có chiếu chỉ mà tự tiện vào thành?"
Mộc Đàn sững sờ: "Làm sao Hoàng thượng lại hạ chỉ cho phép ông ta dẫn quân vào thành?"
Ta cười nói: "Hoàng thượng tất nhiên sẽ không ban chiếu chỉ như vậy, nhưng Thái hậu thì có thể."
Đồng tử Mộc Đàn đột ngột co lại: "Thái hậu? Ý chỉ của Thái hậu? Nhưng Thái hậu đã trao trả quyền cho Hoàng thượng từ lâu rồi. . ."
Ta cười nói: "Chính quyền thì trả thoải mái, nhưng quân quyền quân thì chưa từng buông tay, nên mẫu tử bề ngoài hòa thuận mà trong lòng xa cách, chẳng chẳng phải chuyện một sớm một chiều."
Mộc Đàn sợ run một hồi: "Thế nhưng, thế nhưng Thái hậu là mẫu thân ruột của Hoàng Thượng, mặc dù Hữu Tướng và Võ Uy Hầu là huynh đệ của Thái hậu, nhưng cũng không. . . Dù sao thì mẫu tử cũng thân thuộc hơn, sao Thái hậu lại không đứng về phía Hoàng thượng?"
Ta cười cười: "Ai nói mẫu tử thân thuộc hơn? Rõ ràng người thân nhất là bản thân."
Mộc Đàn ngẩn người.
Ta cười nhẹ: "Thái hậu không đứng về phía Hoàng thượng, lại càng không đứng về phía Triệu thị, bà ta chỉ hướng về chính mình. Ngươi cảm thấy bà ta hướng về phía Triệu thị là vì Hoàng thượng có năng lực đoạt quyền với bà ta, Triệu thị lại không ai có bản lĩnh này, cho nên Thái hậu cậy vào Triệu thị, ân sủng Võ Uy Hầu, ngay cả lúc ông ta c.h.é.m quan viên tam phẩm của triều đình cũng không làm gì ông ta."
Bán Hạ nói: "Nương nương, Hữu Tướng kéo dài hơi tàn nửa tháng, Hoàng thượng đã nhìn thấu mọi hành động của Hoàng hậu vào mắt, Võ Uy Hầu dẫn quân bao vây thành có lẽ có ý chỉ của Thái hậu, Hoàng thượng hẳn cũng phải ngờ tới chứ?"
Ta cười nói: "Tất nhiên có thể, cho nên Võ Uy Hầu vừa vào kinh là Hoàng thượng đã lập tức dẫn Cấm vệ quân âm thầm đi trước, Hoàng thượng muốn bảo đảm người đầu tiên nhìn thấy Võ Uy Hầu vào phủ chính là hắn ta. Trò diễn ở Hữu Tướng phủ mà Hoàng hậu sắp xếp ta có thể lường được thì Hoàng thượng cũng có thể, hắn ta chỉ cần luôn luôn ở bên cạnh Võ Uy Hầu, có thể ngăn cản Võ Uy Hầu và người của Hữu Tướng phủ tập diễn trước là có thể chiếm thế chủ động."
Mộc Đàn nói: "Vậy màn kịch Hoàng hậu sắp xếp chẳng phải vô dụng rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro