Thế Thân Lựa Chọn Tu Vô Tình Đạo
Hâm Mộ
Nhược Lan Chi Hoa
2024-08-20 01:57:22
Thấy Kỳ Lân vương phi đã lại kéo lấy tay của Tư Nam một lần nữa, ân cần hỏi han, lệnh nhũ mẫu dâng áo mới và tất mới do tự tay bà may lên, trong lòng cậu không khỏi hâm mộ.
Trước đây vương phi cũng từng may những thứ này cho cậu, còn cứ thích chạm vào mũi cậu nói cậu ham chơi phá quần áo.
Có mẹ tốt thật.
Kỳ Lân vương bên cạnh đột nhiên vẫy tay, gọi thiếu niên tới trước mặt, nói: “Lần này con đi thì không còn ai ủ rượu cho bản vương uống nữa rồi. Đợi lát nữa phải nhớ dạy phương pháp cho mấy người Nam Cung đấy".
Chiêu Chiêu vì vậy cũng mặt mày hớn hở nói về những việc cần chú ý khi ủ rượu với quan hầu sau lưng Kỳ Lân vương, không biết nói thế nào mà chọc cho Kỳ Lân Vương cười không dứt miệng.
Đại tổng quản đứng ở bên cạnh thấy Chiêu Chiêu chỉ trong một thời gian ngắn lại dựa vào lời ngon tiếng ngọt và dáng vẻ giả vờ ngoan ngoãn biết điều kia làm cho vợ chồng Kỳ Lân Vương vui vẻ ra mặt, thì không khỏi cảm thấy uất ức.
Cái thứ yêu tinh cổ quái này thật là đáng ghét mà.
Giờ đi tới Tiên Châu, nhất định ông ta phải đề phòng thứ này cẩn thận, không thể làm vật nhỏ này tranh nổi bật của thiếu chủ được.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, hai chiếc tiên xa do tiên hạc kéo đã chở thiếu chủ Kỳ Lân Tư Nam và tiểu công tử đi kèm, xuất phát đi về phía Tiên Châu trong truyền thuyết.
Trừ lúc nghỉ trưa và ngủ ra thì phân nửa thời gian Chiêu Chiêu đều ngồi ở trong xe của Tư Nam, đun trà rót nước, châm hương nghiền mực cho Tư Nam, chăm sóc cho huynh trưởng rất thỏa đáng.
Tư Nam thở dài nói: “Những chuyện này tự có người hầu làm, đệ dừng một chút đi, qua đây ăn chút đồ ăn".
Chiêu Chiêu đang ngồi quỳ cạnh bếp nấu trà lá trúc có thể hạ sốt giải khát, thủ pháp lưu loát đẹp mắt, có thể so được với trà nghệ sư xuất sắc nhất trên thế giới, cậu nghe vậy thì nói: “Như vậy sao được, bọn họ tay chân luống cuống, sao có thể chăm sóc tốt cho huynh trưởng được".
Đại tổng quản hầu hạ ở bên cạnh lại nhíu chặt mày.
Theo lý thì trong Kỳ Lân Cung, đáng lẽ người hận thứ này nhất chính là thiếu chủ.
Nếu không phải thứ này tu hú chiếm tổ, thì lấy tư chất của Thiếu chủ, sẽ chính là người có thành tựu cao nhất trong đám đệ tử có thuật pháp hệ thủy cùng thế hệ, Kỳ Lân Cung của bọn họ cũng không cần bị Bắc Hải cướp mất nổi bật. Vừa nghĩ tới khi thiếu chủ ở Tây Hải chịu khổ chịu dày vò, còn thứ này lại đang ở trong Kỳ Lân Cung ăn uống vui đùa, hưởng thụ tiên khí Kỳ Lân Cung tẩm bổ và yêu chiều của tộc trưởng, phu nhân, ông ta lại tức giận tới không có chỗ phát tiết.
Trước đây vương phi cũng từng may những thứ này cho cậu, còn cứ thích chạm vào mũi cậu nói cậu ham chơi phá quần áo.
Có mẹ tốt thật.
Kỳ Lân vương bên cạnh đột nhiên vẫy tay, gọi thiếu niên tới trước mặt, nói: “Lần này con đi thì không còn ai ủ rượu cho bản vương uống nữa rồi. Đợi lát nữa phải nhớ dạy phương pháp cho mấy người Nam Cung đấy".
Chiêu Chiêu vì vậy cũng mặt mày hớn hở nói về những việc cần chú ý khi ủ rượu với quan hầu sau lưng Kỳ Lân vương, không biết nói thế nào mà chọc cho Kỳ Lân Vương cười không dứt miệng.
Đại tổng quản đứng ở bên cạnh thấy Chiêu Chiêu chỉ trong một thời gian ngắn lại dựa vào lời ngon tiếng ngọt và dáng vẻ giả vờ ngoan ngoãn biết điều kia làm cho vợ chồng Kỳ Lân Vương vui vẻ ra mặt, thì không khỏi cảm thấy uất ức.
Cái thứ yêu tinh cổ quái này thật là đáng ghét mà.
Giờ đi tới Tiên Châu, nhất định ông ta phải đề phòng thứ này cẩn thận, không thể làm vật nhỏ này tranh nổi bật của thiếu chủ được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Sáng sớm ngày hôm sau, hai chiếc tiên xa do tiên hạc kéo đã chở thiếu chủ Kỳ Lân Tư Nam và tiểu công tử đi kèm, xuất phát đi về phía Tiên Châu trong truyền thuyết.
Trừ lúc nghỉ trưa và ngủ ra thì phân nửa thời gian Chiêu Chiêu đều ngồi ở trong xe của Tư Nam, đun trà rót nước, châm hương nghiền mực cho Tư Nam, chăm sóc cho huynh trưởng rất thỏa đáng.
Tư Nam thở dài nói: “Những chuyện này tự có người hầu làm, đệ dừng một chút đi, qua đây ăn chút đồ ăn".
Chiêu Chiêu đang ngồi quỳ cạnh bếp nấu trà lá trúc có thể hạ sốt giải khát, thủ pháp lưu loát đẹp mắt, có thể so được với trà nghệ sư xuất sắc nhất trên thế giới, cậu nghe vậy thì nói: “Như vậy sao được, bọn họ tay chân luống cuống, sao có thể chăm sóc tốt cho huynh trưởng được".
Đại tổng quản hầu hạ ở bên cạnh lại nhíu chặt mày.
Theo lý thì trong Kỳ Lân Cung, đáng lẽ người hận thứ này nhất chính là thiếu chủ.
Nếu không phải thứ này tu hú chiếm tổ, thì lấy tư chất của Thiếu chủ, sẽ chính là người có thành tựu cao nhất trong đám đệ tử có thuật pháp hệ thủy cùng thế hệ, Kỳ Lân Cung của bọn họ cũng không cần bị Bắc Hải cướp mất nổi bật. Vừa nghĩ tới khi thiếu chủ ở Tây Hải chịu khổ chịu dày vò, còn thứ này lại đang ở trong Kỳ Lân Cung ăn uống vui đùa, hưởng thụ tiên khí Kỳ Lân Cung tẩm bổ và yêu chiều của tộc trưởng, phu nhân, ông ta lại tức giận tới không có chỗ phát tiết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro