Thế Thân Lựa Chọn Tu Vô Tình Đạo
Thực Tế
Nhược Lan Chi Hoa
2024-08-20 01:57:22
Nhưng cậu giương chóp mũi ngửi hồi lâu, cũng chỉ tìm được một sợi tiên nguyên mỏng manh như là ngọn nến trước gió. Dù là bị thương nặng nhưng cũng không tới mức yếu ớt như vậy chứ.
Trừ phi tu vi của người này ban đầu đã yếu kém. Chiêu Chiêu không khỏi hoang mang, đôi mắt khẽ chuyển động, ánh mắt rơi xuống trên miếng ngọc bài bên hông người thanh niên. Cầm lên nhìn xem, liền thấy ở mặt trên có khắc một hàng chữ: Đệ tử ngoại môn, Phù Phong.
“...”
Thế mà lại là một đệ tử ngoại môn ngay cả sư phụ cũng không có.
Chiêu Chiêu chịu đả kích lớn, liền mất hứng, chỉ là một đệ tử ngoại môn không chính quy, cũng chẳng giúp được cái gì cho cậu, cũng không thể giới thiệu được nhân vật lớn nào cho cậu.
Linh Xu thấy tiểu chủ tử vừa rồi còn sáng mắt đầy hứng thú đột nhiên lại rầu rĩ không vui, đang thấy kỳ lạ, liền thấy cậu đứng dậy, thuận miệng sai bảo: “Chuyển y ra góc xe đi, còn nữa, quét dọn lại chỗ y vừa nằm đi”.
Nói xong cũng không thèm để ý tới Linh Xu và người bị thương mới cứu kia, liền đi làm công chuyện của mình.
Mà Linh Xu nhìn khắp cả người thanh niên toàn là máu, có chút thương xót, hỏi: “Tiểu công tử, trông vị tiên hữu này bị thương rất nghiêm trọng, chúng ta có nên bôi chút thuốc cho y không?”
Chiêu Chiêu đang gảy bàn tính lộc cộc, không chút suy nghĩ liền nói: “Thuốc không cần tới tiền à, tổng cộng ta chỉ còn lại mấy viên thuốc trị thương thôi, còn phải để lại cho mình dùng. Ngươi yên tâm đi, đệ tử tiên tộc đều có năng lực tự chữa lành, cứ để y tự lành là được”.
Linh Xu thật sự không biết phải nói gì.
“Nếu vậy thì sao ngài lại muốn đưa người về đây chứ”.
Để người ở chỗ của Tư Nam, ít nhất cũng đỡ phải chịu cực ít một chút.
Chiêu Chiêu nói: “Tự nhiên phải đưa lại đây, chỉ như vậy thì huynh trưởng mới có thể cảm thấy ta hiểu chuyện lại ngoan ngoãn”. Hơn nữa, ban đầu cậu còn mong người ngày là đệ tử chính quy, có thể giúp cậu giới thiệu với thượng thần nào đó. Ai mà biết người này lại là đệ tử ngoại môn thấp kém nhất chứ, ngay cả người nhóm lửa cũng không bằng.
Vậy thôi.
Linh Xu chỉ có thể bỏ cuộc.
Rốt cuộc đây cũng không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng keo kiệt này của tiểu thiếu gia.
Rừng sương mù có diện tích rất lớn, sương mù lại che hết tầm mắt, tiên xa không thể bay lên trên không để đi nên ít nhất cũng phải tốn hai ba ngày để đi xuyên qua cánh rừng, tiến vào trấn Sương Hàn bên ngoài cùng Nhất Thập Tứ Châu.
Trừ phi tu vi của người này ban đầu đã yếu kém. Chiêu Chiêu không khỏi hoang mang, đôi mắt khẽ chuyển động, ánh mắt rơi xuống trên miếng ngọc bài bên hông người thanh niên. Cầm lên nhìn xem, liền thấy ở mặt trên có khắc một hàng chữ: Đệ tử ngoại môn, Phù Phong.
“...”
Thế mà lại là một đệ tử ngoại môn ngay cả sư phụ cũng không có.
Chiêu Chiêu chịu đả kích lớn, liền mất hứng, chỉ là một đệ tử ngoại môn không chính quy, cũng chẳng giúp được cái gì cho cậu, cũng không thể giới thiệu được nhân vật lớn nào cho cậu.
Linh Xu thấy tiểu chủ tử vừa rồi còn sáng mắt đầy hứng thú đột nhiên lại rầu rĩ không vui, đang thấy kỳ lạ, liền thấy cậu đứng dậy, thuận miệng sai bảo: “Chuyển y ra góc xe đi, còn nữa, quét dọn lại chỗ y vừa nằm đi”.
Nói xong cũng không thèm để ý tới Linh Xu và người bị thương mới cứu kia, liền đi làm công chuyện của mình.
Mà Linh Xu nhìn khắp cả người thanh niên toàn là máu, có chút thương xót, hỏi: “Tiểu công tử, trông vị tiên hữu này bị thương rất nghiêm trọng, chúng ta có nên bôi chút thuốc cho y không?”
Chiêu Chiêu đang gảy bàn tính lộc cộc, không chút suy nghĩ liền nói: “Thuốc không cần tới tiền à, tổng cộng ta chỉ còn lại mấy viên thuốc trị thương thôi, còn phải để lại cho mình dùng. Ngươi yên tâm đi, đệ tử tiên tộc đều có năng lực tự chữa lành, cứ để y tự lành là được”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Linh Xu thật sự không biết phải nói gì.
“Nếu vậy thì sao ngài lại muốn đưa người về đây chứ”.
Để người ở chỗ của Tư Nam, ít nhất cũng đỡ phải chịu cực ít một chút.
Chiêu Chiêu nói: “Tự nhiên phải đưa lại đây, chỉ như vậy thì huynh trưởng mới có thể cảm thấy ta hiểu chuyện lại ngoan ngoãn”. Hơn nữa, ban đầu cậu còn mong người ngày là đệ tử chính quy, có thể giúp cậu giới thiệu với thượng thần nào đó. Ai mà biết người này lại là đệ tử ngoại môn thấp kém nhất chứ, ngay cả người nhóm lửa cũng không bằng.
Vậy thôi.
Linh Xu chỉ có thể bỏ cuộc.
Rốt cuộc đây cũng không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng keo kiệt này của tiểu thiếu gia.
Rừng sương mù có diện tích rất lớn, sương mù lại che hết tầm mắt, tiên xa không thể bay lên trên không để đi nên ít nhất cũng phải tốn hai ba ngày để đi xuyên qua cánh rừng, tiến vào trấn Sương Hàn bên ngoài cùng Nhất Thập Tứ Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro