Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu (Dịch)
Gặp Mặt (2)
2024-11-10 18:53:13
“Tổ mẫu cũng thế, vì sao nhất định phải tự mình nuôi nó?” Nghĩ tới những chuyện phiền lòng trong nhà, Tống Tam Lang liền không nhấc nổi khí lực.
“Đại khái là không nuôi ở bên cạnh, nàng sẽ chết đi.” Tống Nhị Lang trong lòng rối rắm, hắn ngược lại có chút hiểu tổ mẫu.
Lúc ấy trong nhà tất cả mọi người đều cho rằng đây là tiểu thư Tống gia từ trong bụng Phùng thị đi ra. Hắn còn nhớ rõ bộ dáng hoạt bát đáng yêu trước sáu tuổi của tiểu muội, sáu năm coi nàng là muội muội ruột, ba huynh đệ đều đầu nhập tình cảm, ai có thể trơ mắt nhìn nàng chết. Hắn tin tưởng tổ mẫu cũng như thế.
Tổ mẫu không biết hài tử không phải Phùng thị thân sinh. Lúc Tống Nghiễn còn nhỏ đã bị Tống Văn Sóc giấu diếm, Phùng thị không dám nói ra sự tình, đáng tiếc cuối cùng sau khi tra rõ ràng đứa nhỏ không phải là nhi nữ của hắn, Tống Văn Sóc liền bỏ mặc không quan tâm.
Phụ thân hắn đợi đến khi sự việc bại lộ, mới nói chuyện này cho tổ mẫu biết từ đầu chí cuối. Tống Nhị Lang còn nhớ rõ lúc đó tổ mẫu thích tiểu muội đến nhường nào, ba huynh đệ bọn họ còn phải xếp hàng phía sau.
Hắn thở dài một tiếng. Tuy phỏng đoán về nương ruột của tiểu muội không tốt lắm, nhưng Phùng thị gần như đặt hết thù hận đối với nhà nương đẻ lên người muội muội này, Tống Nhị Lang tin tưởng, chỉ cần tổ mẫu dám thả nàng ta cách trước mắt một bước, tiểu muội muội lập tức sẽ xảy ra chuyện.
Bởi vì tâm tình không tốt, Tống Nhị Lang thu hết cây quạt trong tay lại, lại quạt xuống, tâm liền càng thêm lạnh lẽo.
“Đừng nói nữa.” Tống Đại Lang tính tình cẩn thận, hắn nói: “Nếu những lời này bị phụ thân nghe được, ba người chúng ta đều phải ăn gậy.”
Tống Tam Lang bị đại ca nói như vậy, mất hứng bĩu môi, ngay cả xe ngựa lại náo nhiệt, hắn cũng không có hứng đi xem bên ngoài.
Đợi đến khi mặt trời sắp xuống núi, đoàn người rốt cục tới huyện thành. Mười bốn chiếc xe ngựa, sau khi vào thành tạm biệt ngắn ngủi, lại chia làm hai hướng.
Ánh chiều tà nhuộm đỏ cả Tống phủ thành màu da cam vàng.
Trong Thiên Hi đường, Tống Sư Trúc đang cầm một cây chùy mỹ nhân đấm chân cho lão thái thái, trong phòng im ắng. Lý thị và Tống Sư Bách đều bận rộn tiếp đãi nhị phòng, Tống Sư Trúc xung phong nhận việc tới bồi tổ mẫu.
Hạ nhân bên Thiên Hi đường dù sao so với những người khác càng biết rõ ân oán giữa lão thái thái cùng nhị phòng, đi lại đều hết sức cẩn thận, một chút tiếng vang cũng không dám phát ra.
Tống Sư Trúc cảm thấy bầu không khí quá mức ngột ngạt, không quá thích hợp cho bệnh nhân dưỡng bệnh, liền nói: “Tổ mẫu, vừa rồi con nói với người, người đều nhớ kỹ chưa? Phụ thân ta trước khi ra cửa đều đã dặn dò rồi, chúng ta phải nhất trí với nhau, không thể để cho người ta nhìn ra sơ hở.”
Tống lão thái thái liếc nhìn nàng một cái, tức giận nói: “Hai người các ngươi làm chút chuyện dư thừa.”
Mấy năm nay nàng đã quen với cách ở chung với nhị nhi tử, tìm cớ gì không tốt, nếu nói nàng trong lúc bệnh nhớ con trai, nàng cũng không nhịn được nhất thời phải phái người đi đón.
Nghĩ tới lời Tống Sư Trúc vừa nói, nàng liền cảm thấy chán ngán đến hoảng.
Tống lão thái thái tuyệt đối không thừa nhận trong nháy mắt nàng nghe nói con trai mình sẽ xảy ra chuyện thì lập tức đại loạn.
Lão thái thái sờ lên ngực, định đợi lát nữa Tống Sư Trúc rời đi sẽ bảo Kim ma ma lại châm cho mình một châm, tâm tình này chợt cao chợt thấp, trái tim già này của nàng có chút không chịu nổi.
Tống Sư Trúc nói: “Dưới tình thế cấp bách, chúng ta chỉ có thể nghĩ ra cách nói này, nương nhớ nhi tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa, người khác muốn tìm lý do cũng không có cách nào.”
Lão thái thái trừng mắt nhìn nàng một cái, lại nhắm mắt lại.
Tống Sư Trúc tiếp tục nói: “Nghe nói Nhị thúc kén ăn lắm, chỉ uống trà Ô Long, không biết hạ nhân đã chuẩn bị chưa; sau giờ ngọ trong trang lại đưa gà vịt thịt cá rau quả gạo mì tới, mặc kệ Nhị thúc thích ăn chay hay mặn, phòng bếp đều có thể đáp ứng.”
Nàng nhìn lén lão thái thái im lặng không lên tiếng, lại tiếp tục nói: “Nhị thúc đã nhiều năm như vậy chưa trở về, nương ta hôm nay còn nhắc nhở người ngàn vạn lần đừng đối xử tệ với bọn họ, câu nói này ta phải nói nhiều hơn với Bách Nhi mấy lần, với tính tình nóng nảy của hắn, không cao hứng lập tức liền bày ra trên mặt, để cho người ta nhìn ra không tốt...”
Tống sư Trúc lải nhải cằn nhằn, liên tục nói chuyện Nhị thúc của nàng, lão thái thái cũng cười, tôn nữ này của mình cũng rất khéo nói. Nói thẳng đệ đệ nàng, kì thực nhắc nhở thái thái đây đừng quá lạnh lùng lòi đuôi.
Nàng nói: “Các ngươi đừng bày vẽ, hành trình mệt nhọc, sau khi hắn về nhà một ngụm cũng ăn không vô.”
Dù sao cũng là con của mình, lão thái thái lại chỉ điểm vài câu, bảo nàng đổi trà Ô Long thành Phổ Nhị, lại hời hợt nói: “Ta đây là nể mặt ngươi, chỉ một lần này, về sau phụ thân ngươi nếu còn muốn lấy lão nương làm cớ, thì để cho chính hắn lăn tới nói với ta.”
“Đại khái là không nuôi ở bên cạnh, nàng sẽ chết đi.” Tống Nhị Lang trong lòng rối rắm, hắn ngược lại có chút hiểu tổ mẫu.
Lúc ấy trong nhà tất cả mọi người đều cho rằng đây là tiểu thư Tống gia từ trong bụng Phùng thị đi ra. Hắn còn nhớ rõ bộ dáng hoạt bát đáng yêu trước sáu tuổi của tiểu muội, sáu năm coi nàng là muội muội ruột, ba huynh đệ đều đầu nhập tình cảm, ai có thể trơ mắt nhìn nàng chết. Hắn tin tưởng tổ mẫu cũng như thế.
Tổ mẫu không biết hài tử không phải Phùng thị thân sinh. Lúc Tống Nghiễn còn nhỏ đã bị Tống Văn Sóc giấu diếm, Phùng thị không dám nói ra sự tình, đáng tiếc cuối cùng sau khi tra rõ ràng đứa nhỏ không phải là nhi nữ của hắn, Tống Văn Sóc liền bỏ mặc không quan tâm.
Phụ thân hắn đợi đến khi sự việc bại lộ, mới nói chuyện này cho tổ mẫu biết từ đầu chí cuối. Tống Nhị Lang còn nhớ rõ lúc đó tổ mẫu thích tiểu muội đến nhường nào, ba huynh đệ bọn họ còn phải xếp hàng phía sau.
Hắn thở dài một tiếng. Tuy phỏng đoán về nương ruột của tiểu muội không tốt lắm, nhưng Phùng thị gần như đặt hết thù hận đối với nhà nương đẻ lên người muội muội này, Tống Nhị Lang tin tưởng, chỉ cần tổ mẫu dám thả nàng ta cách trước mắt một bước, tiểu muội muội lập tức sẽ xảy ra chuyện.
Bởi vì tâm tình không tốt, Tống Nhị Lang thu hết cây quạt trong tay lại, lại quạt xuống, tâm liền càng thêm lạnh lẽo.
“Đừng nói nữa.” Tống Đại Lang tính tình cẩn thận, hắn nói: “Nếu những lời này bị phụ thân nghe được, ba người chúng ta đều phải ăn gậy.”
Tống Tam Lang bị đại ca nói như vậy, mất hứng bĩu môi, ngay cả xe ngựa lại náo nhiệt, hắn cũng không có hứng đi xem bên ngoài.
Đợi đến khi mặt trời sắp xuống núi, đoàn người rốt cục tới huyện thành. Mười bốn chiếc xe ngựa, sau khi vào thành tạm biệt ngắn ngủi, lại chia làm hai hướng.
Ánh chiều tà nhuộm đỏ cả Tống phủ thành màu da cam vàng.
Trong Thiên Hi đường, Tống Sư Trúc đang cầm một cây chùy mỹ nhân đấm chân cho lão thái thái, trong phòng im ắng. Lý thị và Tống Sư Bách đều bận rộn tiếp đãi nhị phòng, Tống Sư Trúc xung phong nhận việc tới bồi tổ mẫu.
Hạ nhân bên Thiên Hi đường dù sao so với những người khác càng biết rõ ân oán giữa lão thái thái cùng nhị phòng, đi lại đều hết sức cẩn thận, một chút tiếng vang cũng không dám phát ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Sư Trúc cảm thấy bầu không khí quá mức ngột ngạt, không quá thích hợp cho bệnh nhân dưỡng bệnh, liền nói: “Tổ mẫu, vừa rồi con nói với người, người đều nhớ kỹ chưa? Phụ thân ta trước khi ra cửa đều đã dặn dò rồi, chúng ta phải nhất trí với nhau, không thể để cho người ta nhìn ra sơ hở.”
Tống lão thái thái liếc nhìn nàng một cái, tức giận nói: “Hai người các ngươi làm chút chuyện dư thừa.”
Mấy năm nay nàng đã quen với cách ở chung với nhị nhi tử, tìm cớ gì không tốt, nếu nói nàng trong lúc bệnh nhớ con trai, nàng cũng không nhịn được nhất thời phải phái người đi đón.
Nghĩ tới lời Tống Sư Trúc vừa nói, nàng liền cảm thấy chán ngán đến hoảng.
Tống lão thái thái tuyệt đối không thừa nhận trong nháy mắt nàng nghe nói con trai mình sẽ xảy ra chuyện thì lập tức đại loạn.
Lão thái thái sờ lên ngực, định đợi lát nữa Tống Sư Trúc rời đi sẽ bảo Kim ma ma lại châm cho mình một châm, tâm tình này chợt cao chợt thấp, trái tim già này của nàng có chút không chịu nổi.
Tống Sư Trúc nói: “Dưới tình thế cấp bách, chúng ta chỉ có thể nghĩ ra cách nói này, nương nhớ nhi tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa, người khác muốn tìm lý do cũng không có cách nào.”
Lão thái thái trừng mắt nhìn nàng một cái, lại nhắm mắt lại.
Tống Sư Trúc tiếp tục nói: “Nghe nói Nhị thúc kén ăn lắm, chỉ uống trà Ô Long, không biết hạ nhân đã chuẩn bị chưa; sau giờ ngọ trong trang lại đưa gà vịt thịt cá rau quả gạo mì tới, mặc kệ Nhị thúc thích ăn chay hay mặn, phòng bếp đều có thể đáp ứng.”
Nàng nhìn lén lão thái thái im lặng không lên tiếng, lại tiếp tục nói: “Nhị thúc đã nhiều năm như vậy chưa trở về, nương ta hôm nay còn nhắc nhở người ngàn vạn lần đừng đối xử tệ với bọn họ, câu nói này ta phải nói nhiều hơn với Bách Nhi mấy lần, với tính tình nóng nảy của hắn, không cao hứng lập tức liền bày ra trên mặt, để cho người ta nhìn ra không tốt...”
Tống sư Trúc lải nhải cằn nhằn, liên tục nói chuyện Nhị thúc của nàng, lão thái thái cũng cười, tôn nữ này của mình cũng rất khéo nói. Nói thẳng đệ đệ nàng, kì thực nhắc nhở thái thái đây đừng quá lạnh lùng lòi đuôi.
Nàng nói: “Các ngươi đừng bày vẽ, hành trình mệt nhọc, sau khi hắn về nhà một ngụm cũng ăn không vô.”
Dù sao cũng là con của mình, lão thái thái lại chỉ điểm vài câu, bảo nàng đổi trà Ô Long thành Phổ Nhị, lại hời hợt nói: “Ta đây là nể mặt ngươi, chỉ một lần này, về sau phụ thân ngươi nếu còn muốn lấy lão nương làm cớ, thì để cho chính hắn lăn tới nói với ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro