Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu (Dịch)

Lão Thái Thái T...

2024-11-10 18:53:13

Nàng nhìn Ngọc Bồ Tát trên bàn một chút, bề ngoài hiền hòa hiện ra ánh sáng óng ánh tinh tế, trong lòng phúc chí tâm linh, nghĩ đến chuyện không may mắn gần đây nhiều như vậy, hai ngày này nhất định phải tìm thời gian đến chùa bái lạy.

Còn có ác mộng hai đêm liên tiếp kia, thật là làm cho nàng kinh hồn táng đảm.

Mùa đông nên thời gian ban ngày càng ngắn, chỉ chốc lát sau trời đã tối. Bên ngoài gió lạnh như quỷ khóc sói tru, bên ngoài phòng chính treo một tấm rèm bông dày, gió lạnh vẫn cứ liên tục luồn vào khe hẹp. Đám nha hoàn ra vào đều xoa xoa tay, ngậm miệng lại, chỉ sợ hít hàn khí vào người.

Thời tiết thực sự quá lạnh, sau khi Tống lão thái thái ăn cơm xong, cho mỗi người trong phòng một cái lò sưởi tay. Trong tay Lý thị, Tống Sư Trúc và Tống Nghiễn đều ôm một cái bếp lò nhỏ.

Lý thị nhìn lò sưởi, hai tầng vách lò nung róc rách, nhìn chính là kiểu dáng mới đến từ tỉnh thành, không khỏi cười nói: “Năm nay dính ánh sáng của lão thái thái một lần, dùng lò sưởi tay mới.”

Tống lão thái thái tóc trắng như tuyết, nhìn qua chính là một lão thái thái mặt mũi hiền lành, khoát khoát tay, nói: “Ngươi a vật gì tốt mà không có, ca ca ngươi mỗi mấy tháng liền đưa đồ tốt cho ngươi, còn hiếm lạ chút đồ chơi nhỏ này của ta.”

Lý thị cười: “Đại ca cho, luôn không giống với nương cho. Đại ca là thương muội tử, nương là thương nhi tức, nương mấy năm về huyện một chuyến, còn nhớ thương mang đồ cho con nhìn khắp huyện thành, liền không có lão thái thái tốt như vậy.”

Tống lão thái thái mặc dù biết nhi tức đang nịnh nọt, nhưng cũng bị nịnh đến vô cùng sảng khoái, híp mắt cười nói: “Nhìn khắp huyện thành, cũng không có nhi tức biết nói chuyện như ngươi.”

Lão thái thái cùng nhi tức ngươi nâng ta, ta nâng ngươi, bầu không khí trong phòng tốt vô cùng.

Tống Sư Trúc ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đôi mắt trong suốt nhìn nương của nàng. Bình thường nương nàng không lộ ra ngoài, thời khắc mấu chốt dỗ lão thái thái rất tốt, ngoài miệng như bôi mật.

Tống lão thái thái liếc nhìn nàng, trong lòng vui vẻ, sống đến tuổi này, không nói đến chuyện gặp mầm biết cây, một tiểu nha đầu đang suy nghĩ gì vẫn có thể nhìn ra được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng cười nói với Lý thị: “Ta vừa nhìn thấy Trúc nhi liền tiếc nuối ta đời này sao chỉ sinh hai đứa con trai, nếu có khuê nữ tốt bao nhiêu, khuê nữ là áo bông nhỏ của nương, vừa tri kỷ vừa hiếu thuận. Mang theo bên người, trái tim đều ấm áp.”

Tống Sư Trúc có chút xấu hổ, lão thái thái quanh năm đi theo con thứ tử nhậm chức, mấy năm mới trở về huyện một chuyến, mỗi lần trở về đều khen nàng không ngừng, mấu chốt là tình cảm đúng chỗ, giọng điệu còn chân thành. Tống Sư Trúc luôn luôn là người sống tình cảm, ánh mắt nhìn lão thái thái liền biểu hiện ra.

Tống lão thái thái không khỏi bật cười, đại nhi tức cả đời khôn khéo, không nghĩ tới khuê nữ lại ngây thơ như vậy.

Lý thị liếc mắt nhìn khuê nữ một cái, lắc đầu cười nói: “Cũng chỉ có lúc này ngồi vững ở trước mặt lão thái thái thôi.” Trong lòng cũng cảm thấy con gái nhà mình tốt.

Khóe mắt nàng nhìn thấy Tống Nghiễn giống như người tàng hình lộ vẻ hâm mộ, cũng không tùy tiện kéo nàng vào trong lời nói. Nửa tháng này Lý thị cũng đã nhìn ra, lão thái thái thật không thích tiểu tôn nữ này. Nếu tùy tiện lên tiếng, chỉ sợ hảo tâm lại làm hỏng chuyện, liên lụy đến điệt nữ khó chịu.

Tống Sư Trúc vẫn luôn là người thân cận nhất của Lý thị, ánh mắt của nương thay đổi, Tống Sư Trúc đã nhìn ra. Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy Tống lão thái thái làm việc cũng rất kỳ quái, người rõ ràng không thích Tống Nghiễn, nhưng ra vào lại luôn mang theo nàng theo bên người, tất cả chi phí ăn mặc đều không làm khó dễ, thật sự là hai tầng tiêu chuẩn vô cùng khó hiểu.

Tống lão thái thái lại không phát hiện nhi tức và nội tôn âm thầm giao lưu, người đã già, liền thích niềm vui gia đình con cháu vây quanh gối. Đôi mắt của cháu gái lớn vừa tròn vừa đen, Tống lão thái thái nhìn thấy vậy lập tức mềm lòng. Nàng vẫy vẫy tay với Tống Sư Trúc: “ Trúc nhi làm sao đi ra ngoài một chuyến tay liền bị thương?”

“Ở trên ghế không cẩn thận bị mảnh sứ vỡ cắt trúng.” Tống Sư Trúc nhìn ngón tay bị thương của mình, suy nghĩ một chút, nói: “Trương gia tặng rất nhiều quà nhận lỗi cho ta, bên trong có rất nhiều đồ tốt. Vừa rồi ta nhìn một chút, hôm nay chúng ta đi ăn tiệc không thiệt thòi, tặng lễ vật đều kiếm về đủ rồi!”

Nàng nói năng nghịch ngợm, Tống lão thái thái đưa tay sờ lên khuôn mặt của nàng. Tống Sư Trúc xích lại gần nhìn, đột nhiên cảm thấy trên mặt lão thái thái tái nhợt, không khỏi hỏi: “Tổ mẫu có phải không thoải mái hay không?”

Tống lão thái thái tự mình sờ mặt: “Hôm nay thật sự quá lạnh, mỗi năm vừa đến mùa đhắn liền dễ dàng bị tim đập nhanh. Mấy ngày nay ngày nào cũng sai người châm kim giúp ta, đã tốt hơn rất nhiều.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu (Dịch)

Số ký tự: 0