Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu (Dịch)
Lựa Chọn (1)
2024-11-10 18:53:13
Đứng ở cửa nhìn ra, Tống Sư Trúc toàn thân đều giống như bị bao phủ trong áo lông. Đội mũ lông xù như tuyết, mặc áo choàng làm bằng da dê, trên tay còn phủ một cái chăn lông chuột xám dày.
Dù trong lòng Phùng thị có chuyện, nhưng khi mang theo ba nhi tử bước ra ngưỡng cửa cũng lộ ra một chút ý cười: “Đại tẩu trang điểm cho Trúc nhi giống như thỏ tuyết.” Phùng thị vừa nói, vừa đưa tay giúp Tống Sư Trúc đội mũ tuyết lên trên một chút.
Lý thị im lặng nghĩ: “Chính nàng sợ lạnh.” Mỗi lần cùng khuê nữ mùa đông đi ra ngoài Tống Sư Trúc đều phải quấn mình thành bánh chưng, Lý thị bây giờ đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa. Hôm nay ấm áp như vậy, Lý thị ra ngoài ngay cả đồ ấm tay cũng không mang theo, hết lần này tới lần khác Tống Sư Trúc còn phải ăn mặc thành như vậy.
Có lẽ là Phùng thị giúp nàng sửa sang lại mũ thần sắc quá mức tự nhiên, Tống Sư Trúc cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, chỉ hơi cúi người xuống để tiện cho nàng hành động.
Hai ngày nay Phùng thị vẫn luôn ở trong Tả viện dọn dẹp, từ sau yến tiệc đón gió Tống Sư Trúc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nàng.
Trên ngón tay của nàng mang theo một mùi thơm dễ chịu. Tống Sư Trúc nhịn không được hít hà.
Phùng thị thuận tay sờ sờ mũi nàng, trong mắt mang theo ý cười nói: “Ta nói sai rồi, không giống thỏ, giống một con chó nhỏ hơn.” Nàng lộ vẻ hài lòng nhìn điệt nữ, vừa rồi mũ tuyết che hơn nửa khuôn mặt Tống Sư Trúc, sau khi sửa sang lại một phen, lộ ra hai mắt sáng ngời cùng cái mũi thẳng tắp, quả nhiên tinh thần hơn nhiều.
Tống Sư Trúc rất phối hợp "Gâu gâu" hai tiếng, lại làm mặt quỷ.
Phùng thị nhìn, hai tròng mắt không khỏi nhu hòa. Tống Tam Lang không chịu nổi tịch mịch, hắn nhìn nương ruột một cái, lại cười nói với Tống Sư Trúc: “Nương ta vừa thấy Trúc tỷ tỷ, thái độ cũng không giống nhau.” Cho dù nương hắn có nở nụ cười ấm áp tốt đẹp với mấy người bọn họ như vậy, cũng hiếm khi có nụ cười ấm áp như vậy.
Trong ba huynh đệ nhà nhị thúc, ấn tượng sâu nhất của Tống Sư Trúc chính là tiểu đường đệ này, bởi vì chưa tới tuổi buộc tóc, trên đầu cột hai búi tóc, khuôn mặt kiệt ngạo ngây ngô, nhìn qua chính là thiếu niên lang rất có sức sống.
Tống Sư Trúc đùa giỡn nói: “Đó nhất định là bởi vì ta quá được người ta yêu thích, nhị thẩm vừa thấy ta liền không nhịn được thíc ta.”
Thật ra Tống Sư Trúc cũng hết sức kỳ quái Phùng thị thân cận với nàng như vậy. Tuy rằng tướng mạo đời này của mình rất không tệ, nhưng Phùng thị nhất định cũng đã gặp rất nhiều tiểu cô nương xinh đẹp.
Nàng thể nhận thấy được, Phùng thị thật sự thích nàng, không phải giả vờ giả vịt bên ngoài.
Điều này khiến người ta rất kinh ngạc.
Có lẽ đột nhiên bị người ta điểm ra, nụ cười trên mặt Phùng thị cũng thu lại một ít.
Tống Sư Trúc nhìn hai đường huynh bất động thanh sắc nhéo đùi Tống Tam Lang một cái.
Tống Tam Lang vừa đau vừa ảo não, còn chưa lên tiếng, Phùng thị đã nói: “Hôm nay Nhị Lang theo ta ra ngoài, Đại Lang và Tam Lang đều vào đi, Tam Lang ngoan ngoãn đi theo đại ca ngươi ôn tập bài tập, sau khi phụ thân ngươi trở về nhất định sẽ kiểm tra ngươi.”
Tống Nhị Lang đi cùng Phùng thị là chuyện đã sớm nói, nhị nhi tử nhiều tâm nhãn hơn hai người kia, hắn đi theo, Phùng thị là người yên tâm nhất.
Tống Tam Lang lặng lẽ bĩu môi, cũng không dám không đồng ý. Mấy năm nay, cho dù Phùng thị có đấu khí với Tống Văn Sóc, thì bài tập của bọn họ cũng không hề thả lỏng, năm ngoái khi hắn thi vào cấp Bính, còn bị phụ thân cùng nương liên hợp thu thập một trận.
Nghĩ Phùng thị và Tống Văn Sóc lòng dạ độc ác, Tống Tam Lang cũng ủ rũ xuống.
Sau khi nhìn theo xe ngựa đi xa, Tống Tam Lang mới khó hiểu nói với đại ca hắn: “Sao nương lại đối xử đặc biệt với biểu tỷ vậy?” Phải biết, cho dù là mấy người nhi tử ruột của nàng, Phùng thị cũng chưa từng biểu lộ nhiều tình cảm như vậy.
Tống Đại Lang nói: “Nương luôn thích khuê nữ.”
Tuổi của hắn lớn hơn một chút, còn nhớ rõ sự vui vẻ khi Phùng thị được chuẩn đoán mang thai năm đó. Trong nhà đã có ba nhi tử, Phùng thị vẫn muốn có một khuê nữ kiều kiều nhuyễn nhuyễn. Khoảng thời gian đó nương hắn luôn nói với hắn rằng sinh cho bọn họ một muội muội tri kỷ, sẽ cười đến rất đáng yêu, cũng sẽ nghịch ngợm làm chút chuyện xấu... Năm đó, ngay cả quần áo, đệm chăn của tiểu cô nương Phùng thị cũng đã chuẩn bị một đống lớn.
Chỉ là...
Tống Tam Lang còn muốn tiếp tục hỏi, Tống Đại Lang lại nói: “Chúng ta trở về thôi.” Có một số vấn đề đào sâu vào chính là vết thương.
Tống Nhị Lang chỉ kém đại ca một tuổi, chuyện đại ca nhớ rõ, hắn cũng nhớ rõ.
Nhìn Tống Sư Trúc đi theo sau lưng đại bá nương, thân thủ lên xe ngựa nhanh nhẹn hoàn toàn không giống với vẻ bề ngoài, Tống Nhị Lang cũng không nhịn được có chút cảm thán.
Dù trong lòng Phùng thị có chuyện, nhưng khi mang theo ba nhi tử bước ra ngưỡng cửa cũng lộ ra một chút ý cười: “Đại tẩu trang điểm cho Trúc nhi giống như thỏ tuyết.” Phùng thị vừa nói, vừa đưa tay giúp Tống Sư Trúc đội mũ tuyết lên trên một chút.
Lý thị im lặng nghĩ: “Chính nàng sợ lạnh.” Mỗi lần cùng khuê nữ mùa đông đi ra ngoài Tống Sư Trúc đều phải quấn mình thành bánh chưng, Lý thị bây giờ đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa. Hôm nay ấm áp như vậy, Lý thị ra ngoài ngay cả đồ ấm tay cũng không mang theo, hết lần này tới lần khác Tống Sư Trúc còn phải ăn mặc thành như vậy.
Có lẽ là Phùng thị giúp nàng sửa sang lại mũ thần sắc quá mức tự nhiên, Tống Sư Trúc cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, chỉ hơi cúi người xuống để tiện cho nàng hành động.
Hai ngày nay Phùng thị vẫn luôn ở trong Tả viện dọn dẹp, từ sau yến tiệc đón gió Tống Sư Trúc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nàng.
Trên ngón tay của nàng mang theo một mùi thơm dễ chịu. Tống Sư Trúc nhịn không được hít hà.
Phùng thị thuận tay sờ sờ mũi nàng, trong mắt mang theo ý cười nói: “Ta nói sai rồi, không giống thỏ, giống một con chó nhỏ hơn.” Nàng lộ vẻ hài lòng nhìn điệt nữ, vừa rồi mũ tuyết che hơn nửa khuôn mặt Tống Sư Trúc, sau khi sửa sang lại một phen, lộ ra hai mắt sáng ngời cùng cái mũi thẳng tắp, quả nhiên tinh thần hơn nhiều.
Tống Sư Trúc rất phối hợp "Gâu gâu" hai tiếng, lại làm mặt quỷ.
Phùng thị nhìn, hai tròng mắt không khỏi nhu hòa. Tống Tam Lang không chịu nổi tịch mịch, hắn nhìn nương ruột một cái, lại cười nói với Tống Sư Trúc: “Nương ta vừa thấy Trúc tỷ tỷ, thái độ cũng không giống nhau.” Cho dù nương hắn có nở nụ cười ấm áp tốt đẹp với mấy người bọn họ như vậy, cũng hiếm khi có nụ cười ấm áp như vậy.
Trong ba huynh đệ nhà nhị thúc, ấn tượng sâu nhất của Tống Sư Trúc chính là tiểu đường đệ này, bởi vì chưa tới tuổi buộc tóc, trên đầu cột hai búi tóc, khuôn mặt kiệt ngạo ngây ngô, nhìn qua chính là thiếu niên lang rất có sức sống.
Tống Sư Trúc đùa giỡn nói: “Đó nhất định là bởi vì ta quá được người ta yêu thích, nhị thẩm vừa thấy ta liền không nhịn được thíc ta.”
Thật ra Tống Sư Trúc cũng hết sức kỳ quái Phùng thị thân cận với nàng như vậy. Tuy rằng tướng mạo đời này của mình rất không tệ, nhưng Phùng thị nhất định cũng đã gặp rất nhiều tiểu cô nương xinh đẹp.
Nàng thể nhận thấy được, Phùng thị thật sự thích nàng, không phải giả vờ giả vịt bên ngoài.
Điều này khiến người ta rất kinh ngạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lẽ đột nhiên bị người ta điểm ra, nụ cười trên mặt Phùng thị cũng thu lại một ít.
Tống Sư Trúc nhìn hai đường huynh bất động thanh sắc nhéo đùi Tống Tam Lang một cái.
Tống Tam Lang vừa đau vừa ảo não, còn chưa lên tiếng, Phùng thị đã nói: “Hôm nay Nhị Lang theo ta ra ngoài, Đại Lang và Tam Lang đều vào đi, Tam Lang ngoan ngoãn đi theo đại ca ngươi ôn tập bài tập, sau khi phụ thân ngươi trở về nhất định sẽ kiểm tra ngươi.”
Tống Nhị Lang đi cùng Phùng thị là chuyện đã sớm nói, nhị nhi tử nhiều tâm nhãn hơn hai người kia, hắn đi theo, Phùng thị là người yên tâm nhất.
Tống Tam Lang lặng lẽ bĩu môi, cũng không dám không đồng ý. Mấy năm nay, cho dù Phùng thị có đấu khí với Tống Văn Sóc, thì bài tập của bọn họ cũng không hề thả lỏng, năm ngoái khi hắn thi vào cấp Bính, còn bị phụ thân cùng nương liên hợp thu thập một trận.
Nghĩ Phùng thị và Tống Văn Sóc lòng dạ độc ác, Tống Tam Lang cũng ủ rũ xuống.
Sau khi nhìn theo xe ngựa đi xa, Tống Tam Lang mới khó hiểu nói với đại ca hắn: “Sao nương lại đối xử đặc biệt với biểu tỷ vậy?” Phải biết, cho dù là mấy người nhi tử ruột của nàng, Phùng thị cũng chưa từng biểu lộ nhiều tình cảm như vậy.
Tống Đại Lang nói: “Nương luôn thích khuê nữ.”
Tuổi của hắn lớn hơn một chút, còn nhớ rõ sự vui vẻ khi Phùng thị được chuẩn đoán mang thai năm đó. Trong nhà đã có ba nhi tử, Phùng thị vẫn muốn có một khuê nữ kiều kiều nhuyễn nhuyễn. Khoảng thời gian đó nương hắn luôn nói với hắn rằng sinh cho bọn họ một muội muội tri kỷ, sẽ cười đến rất đáng yêu, cũng sẽ nghịch ngợm làm chút chuyện xấu... Năm đó, ngay cả quần áo, đệm chăn của tiểu cô nương Phùng thị cũng đã chuẩn bị một đống lớn.
Chỉ là...
Tống Tam Lang còn muốn tiếp tục hỏi, Tống Đại Lang lại nói: “Chúng ta trở về thôi.” Có một số vấn đề đào sâu vào chính là vết thương.
Tống Nhị Lang chỉ kém đại ca một tuổi, chuyện đại ca nhớ rõ, hắn cũng nhớ rõ.
Nhìn Tống Sư Trúc đi theo sau lưng đại bá nương, thân thủ lên xe ngựa nhanh nhẹn hoàn toàn không giống với vẻ bề ngoài, Tống Nhị Lang cũng không nhịn được có chút cảm thán.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro