Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu (Dịch)

Nam Nhi Tuổi Mư...

2024-11-10 18:53:13

Tống Sư Trúc nhớ lại Tống tiểu đệ lúc trước đã bảo đảm cho vị tỷ phu tương lai này, trong lòng tự dưng có thêm chút tự tin. Hơn nữa, trước khi nàng gặp xui, ông trời cũng sẽ nhắc nhở. Không có dự cảm chính là điều tốt.

(Tỷ phu: cách gọi của em vợ đối với anh rể ở thời cổ đại)

Lý thị cười nhìn Tống Sư Trúc, trong lòng biết rõ những chuyện con cái làm sau lưng nàng. Nếu không phải trước đó nàng đã khảo sát tài năng của Phong Hằng, việc hôn nhân này của Tống Sư Trúc, ngay từ đầu nàng đã không đồng ý.

Nàng quan sát kỹ hai người trong tiệm, đột nhiên cảm thấy hứng thú, nói với nha hoàn đang chờ chỉ thị: “Làm theo lời tiểu thư.”

Nha hoàn nghe lệnh Lý thị, lập tức đi thực hiện. Trong thời gian chờ đợi, Tống Sư Bách đứng ngồi không yên, yên đối diện Tống Sư Trúc còn luống cuống hơn cả một người bị cắm sừng, khiến cho Tống Sư Trúc vốn cảm thấy chuyện không có gì lớn, cũng bắt đầu có chút lúng túng.

Không lâu sau, nha hoàn liền dẫn theo một đoàn người tới. Từ xa đến gần, Phong Hằng dẫn đầu, theo sau là tiểu cô nương đứng thứ hai, tiếp theo là tùy tùng của hai người. Qua cửa sổ xe, Tống Sư Trúc nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Phong Hằng, lại nhìn gương mặt của tiểu cô nương sau lưng cùng hắn giống như được đúc từ một khuôn mẫu, không khỏi nhếch môi cười một tiếng.

Hôn nhân của nữ tử cổ đại rất chú trọng đến lời của cha mẹ, cùng người mai mối. Hôn sự của Tống Sư Trúc xem như nàng tự mình làm chủ. Phong Hằng là người mà nàng chọn dưới sự đề cử mạnh mẽ của em trai mình, là vị hôn phu mà nàng tự mình đưa ra quyết định.

Lý thị vẫn không hài lòng. Hiện tại sự thật chứng minh ánh mắt và vận khí của Tống Sư Trúc đều đáng tin cậy, Tống Sư Trúc trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Tống Nghiễn trong lòng cũng nhẹ nhõm, nàng thật sự không muốn để cho biểu tỷ vừa thấy nàng liền nhớ tới tình cảnh xấu hổ của vị hôn phu nàng.

(Biểu tỷ: chị họ. Cách gọi thời cổ đại)

Tống Nghiễn nhìn biểu tỷ đang nở nụ cười trên mặt, trong lòng lóe lên vẻ cực kỳ ngưỡng mộ, lại thở ra một hơi ảm đạm.

Biểu tỷ phu chỉ là một tú tài mà thôi, Tống Sư Trúc còn có thể vui vẻ như vậy, nghĩ đến mấy năm qua dì nàng nói về việc cưới xin môn đăng hộ đối bên tai nàng, Tống Nghiễn không khỏi cảm thấy bối rối.

(Biểu tỷ phu: chồng của chị họ. Cách em họ gọi chồng chị họ thời cổ đại.)



Vì vội vã rời khỏi tiệm, nón tuyết của Phong Hằng bị gã sai vặt phía sau cầm trong tay, vừa vặn lộ ra một khuôn mặt thanh tú góc cạnh rõ ràng, mặt như ngọc, khí chất nội liễm, lúc không cười mang theo vài phần thanh nhã và lãnh đạm như xa cách ngàn dặm.

Da trắng, thân gầy.

Sau khi giảm cân, cằm và mặt của Phong Hằng đã thay đổi lớn như vậy. Quả nhiên mập mạp đều có tiềm năng soái ca!

Tống Sư Trúc mừng rỡ qua đi, theo bản năng nhìn về phía Lý thị. Nàng cũng biết, ý kiến của Lý thị về Phong Hằng phần lớn bắt nguồn từ vẻ ngoài không quá xuất sắc của hắn.

Lý thị có một tâm lý tự tin quá mức. Luôn cảm thấy con gái mình ưu tú nên chỉ có nam tử xuất sắc nhất thế gian mới xứng đáng. Mỗi lần Tống Sư Trúc cảm nhận được tâm tình kiêu ngạo của mẹ, luôn cảm thấy áp lực nặng nề.

Mẹ thật sự quá coi trọng nàng. Tống gia nếu bốn mươi tuổi mà không có con mới có thể nạp thiếp, mới khiến trong nhà yên tĩnh. Nàng tìm đâu ra một phu quân giữ vững lập trường như ngọc đây? Giá trị dung nhan của Phong Hằng có chút thiếu sót, ngược lại càng đáng tin cậy hơn.

Bây giờ Phong Hằng đã thay đổi diện mạo, Tống Sư Trúc trái lại có chút buồn bã.

So với con gái được lợi ích còn buồn bã, trong lòng Lý thị chính là niềm vui.

Kể từ khi con gái lên mười tuổi, Lý thị đã đi khắp nơi tìm kiếm những tài năng trong huyện. Những năm qua không thiếu người thích hợp, trong tộc có rất nhiều người giúp đỡ mai mối, thậm chí ngay cả tỉnh thành cũng có không ít lão thái thái nhà quan muốn lấy lòng.

Nhưng Lý thị không muốn con gái gả quá xa, mấy năm nay nàng vẫn luôn tìm kiếm đối tượng trong huyện. Lý thị nhận ra Phong Hằng thời gian còn sớm hơn hai tỷ đệ Tống Sư Bách và Tống Sư Trúc một chút. Phong Hằng lúc thiếu niên đi theo mẹ ra ngoài dự tiệc, thiếu niên mười mấy tuổi tựa như lan ngọc thụ, mày kiếm mắt sáng, xuất sắc vô cùng. Lý thị thấy hắn là nhớ thương. Không biết có phải do thức ăn trong nhà quá tốt hay không, thân hình Phong Hằng bỗng chốc phát triển béo lên.

Ngày hôm ấy Tống phủ khoản đãi học sinh trúng bảng, Lý thị thấy Phong Hằng, trong lòng có chút thất vọng. Phụ thân đột tử, hắn cả đời ở lại Hàn Lâm viện, không có thành tích gì. Sau khi phụ thân hắn qua đời, triều đình theo lệ ban cho nghi thức hạ táng, người nhà có một mỹ danh "Hàn Lâm hậu", nhưng chỉ có vậy thôi. Lúc trước Lý thị nhìn trúng Phong Hằng, chủ yếu là xem trọng tài năng của hắn.

Phong Hằng là người đứng đầu bảng, văn chương khí chất mười phần, tài học và công danh của hắn thì đủ rồi, nhưng lại có thân hình béo như bánh hấp.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu (Dịch)

Số ký tự: 0