Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu (Dịch)
Tổ Từ Tôn Hiếu...
2024-11-10 18:53:13
Tống Văn Thắng dừng một chút, không ngờ lão thái thái lại nhạy bén như vậy. Hắn thầm nghĩ, đây chính là do nương hắn đoán ra.
Lão thái thái nhìn sắc mặt hắn, trong lòng cứng lại: “Có phải... Đức Sinh muốn đưa Nghiễn nhi vào cung hay không?”
Tống Văn Thắng không nói gì.
“Tính tình nó như vậy, rốt cuộc đệ đệ ngươi đang nghĩ gì!” Lão thái thái không dám tin nói.
Cho dù muốn đưa người tiến cung, cũng phải chọn một người lanh lợi một chút mới không dễ dàng mất mạng. Tống Nghiễn dù sao cũng được ta nuôi nấng nhiều năm như vậy, không có huyết thống cũng có tình cảm, lão thái thái nói: “Lão đại, ngươi là tộc trưởng Tống thị, không thể để hắn làm như vậy.”
Suy nghĩ một chút vẫn là không yên lòng, nàng bổ sung một câu: “Ta không quản các ngươi, chờ thân thể ta khỏe hơn một chút, ta sẽ xem hôn sự cho Tống Nghiễn.”
Tống Văn Thắng: “Ta bảo nương của Trúc nhi cũng tới giúp đỡ.”
Lão thái thái lập tức nhìn hắn một cái, Tống Văn Thắng bất đắc dĩ nói: “Nghiễn nhi cũng gọi ta một tiếng đại bá, nếu nàng có thể có một kết cục tốt, ta cũng vui vẻ cho nàng.”
Lão thái thái lúc này mới có một nụ cười, nặng nề vỗ vỗ tay hắn: “Vậy là được rồi, chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương, không thích có thể không thân cận, không thể để cho nàng nửa đời còn lại đều bỏ đi.”
Có lẽ là đêm qua tìm được đường sống trong chỗ chết, những chuyện trước kia vướng bận trong lòng, cảm giác cũng không quan trọng như vậy nữa.
Tống lão thái thái thở dài một tiếng, Tống gia nuôi Tống Nghiễn đến sáu tuổi mới biết được nàng không phải con cháu Tống gia. Lúc ấy nhị nhi tử của nàng cũng choáng váng, vốn dĩ Tống Nghiễn sinh ra đã là một sai lầm, là do nhị nhi tử nhất thời sơ sẩy bị người khác tính kế, hắn liều mạng phá vỡ tình cảm với thê tử rồi ôm đứa bé trở về, không ngờ rằng đứa bé lại không phải là con của mình. Sau khi nhị nhi tức biết tin tức, lập tức muốn cho đứa nhỏ "bệnh chết". Lão thái thái nhìn không đành lòng, cãi nhau một trận với nhị nhi tức, bảo vệ Tống Nghiễn.
Chỉ là nàng rốt cuộc cũng chưa dạy tốt được đứa nhỏ này.
Kim ma ma đã sớm thức thời đi ra ngoài khi hai người nói chuyện quan trọng. Lão thái thái đắm chìm trong suy nghĩ của mình, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Tống Văn Thắng trấn an nương hắn: “Nương không cần cảm thấy có lỗi với nàng, đứa nhỏ này ở bên cạnh nương có ăn có uống, còn có người hầu hạ, đã là chổ tốt bao nhiêu người khó cầu.”
Tống Văn Thắng làm quan lâu ngày, tâm địa cũng lạnh lùng cứng rắn hơn một chút. Không phải huyết mạch Tống gia, còn có thể đeo vàng đeo bạc ăn uống không lo, đã là lão thái thái phát tâm từ bi rồi. Nương hắn mấy năm nay nuôi Tống Nghiễn cũng tốn không ít ngân lượng, chẳng qua là không tỉ mỉ giống như hài tử nhà mình mà thôi, thật là không cần cảm thấy mình có lỗi với nàng.
Tống lão thái thái cười nói: “Chờ lần này xong, chúng ta đi Khánh Duyên Tự làm Thủy Lục Đạo Tràng cho phụ thân ngươi, cầu tổ tông phù hộ cả nhà bình an.”
Tống Văn Thắng gật đầu: “Đều nghe nương.”
“Chuyện đêm qua, nếu sợ có trở ngại, cũng đừng nói Trúc nhi ra. Tóm lại là công lao của Trúc nhi, ta vẫn nhớ. Những người trong viện tử của ta cũng nên cẩn thận, để thê tử ngươi nếu thu dọn thì xuống tay thu dọn, cho dù là lão nô, đương gia chủ mẫu cũng có quyền xử trí.” Lão thái thái tựa lưng vào giường êm, chậm rãi nói.
Trước đó thái thái không biết trong triều muốn tuyển tú. Nếu sớm biết tin tức này, nàng nhất định dặn dò Kim ma ma chú ý một chút. Nhiều năm trước, còn có rất nhiều cô nương đính hôn bị ép nhét vào đội ngũ tuyển tú, ở trên đầu sóng ngọn gió này, thanh danh Tống Sư Trúc quá mức tốt đẹp cũng không phải chuyện tốt gì. Loại chuyện này, tuy nói càng che lấp càng khiến người ta chú ý, nhưng cũng không thể bỏ mặc người trong phủ nói luyên thuyên.
Tống Văn Thắng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, có câu nói này của lão thái thái, chuyện này xử lý liền dễ dàng hơn nhiều. Hạ nhân của Thiên Hi đường phần lớn là lão thái thái dùng quen, Lý thị chẳng qua là làm nhi tức, nào dễ kiềm chế những người này.
Trong lòng của hắn cân nhắc một chút, nói: “Lúc trước thái độ trong kinh mơ hồ, ta cũng không tiện nói thẳng với tộc nhân, ta đoán chừng qua tháng giêng, triều đình sẽ hạ mệnh lệnh cho các nơi. Huyện chúng ta xa, thu được tin tức phải chậm một tháng. Lần này nếu có người tới cửa thăm bệnh, ta sẽ bảo nương của Trúc nhi xem nhà ai có khuê nữ vừa lứa, nhắc nhở một chút.”
Lão thái thái gật đầu. Loại chuyện này là thi ân, Lý thị là tộc trưởng phu nhân, do nàng làm là thích hợp nhất. Tuổi tác của lão thái thái cũng sẽ không tranh thanh danh này với nhi tức.
Gần cuối năm, nha môn nhiều việc. Tống Văn Thắng thấy lão thái thái không có việc gì, liền về nha môn, vừa về đến liền có thuộc hạ đưa án tông tới, hắn nhìn một lát, trong phòng có người tới thăm.
Lão thái thái nhìn sắc mặt hắn, trong lòng cứng lại: “Có phải... Đức Sinh muốn đưa Nghiễn nhi vào cung hay không?”
Tống Văn Thắng không nói gì.
“Tính tình nó như vậy, rốt cuộc đệ đệ ngươi đang nghĩ gì!” Lão thái thái không dám tin nói.
Cho dù muốn đưa người tiến cung, cũng phải chọn một người lanh lợi một chút mới không dễ dàng mất mạng. Tống Nghiễn dù sao cũng được ta nuôi nấng nhiều năm như vậy, không có huyết thống cũng có tình cảm, lão thái thái nói: “Lão đại, ngươi là tộc trưởng Tống thị, không thể để hắn làm như vậy.”
Suy nghĩ một chút vẫn là không yên lòng, nàng bổ sung một câu: “Ta không quản các ngươi, chờ thân thể ta khỏe hơn một chút, ta sẽ xem hôn sự cho Tống Nghiễn.”
Tống Văn Thắng: “Ta bảo nương của Trúc nhi cũng tới giúp đỡ.”
Lão thái thái lập tức nhìn hắn một cái, Tống Văn Thắng bất đắc dĩ nói: “Nghiễn nhi cũng gọi ta một tiếng đại bá, nếu nàng có thể có một kết cục tốt, ta cũng vui vẻ cho nàng.”
Lão thái thái lúc này mới có một nụ cười, nặng nề vỗ vỗ tay hắn: “Vậy là được rồi, chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương, không thích có thể không thân cận, không thể để cho nàng nửa đời còn lại đều bỏ đi.”
Có lẽ là đêm qua tìm được đường sống trong chỗ chết, những chuyện trước kia vướng bận trong lòng, cảm giác cũng không quan trọng như vậy nữa.
Tống lão thái thái thở dài một tiếng, Tống gia nuôi Tống Nghiễn đến sáu tuổi mới biết được nàng không phải con cháu Tống gia. Lúc ấy nhị nhi tử của nàng cũng choáng váng, vốn dĩ Tống Nghiễn sinh ra đã là một sai lầm, là do nhị nhi tử nhất thời sơ sẩy bị người khác tính kế, hắn liều mạng phá vỡ tình cảm với thê tử rồi ôm đứa bé trở về, không ngờ rằng đứa bé lại không phải là con của mình. Sau khi nhị nhi tức biết tin tức, lập tức muốn cho đứa nhỏ "bệnh chết". Lão thái thái nhìn không đành lòng, cãi nhau một trận với nhị nhi tức, bảo vệ Tống Nghiễn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là nàng rốt cuộc cũng chưa dạy tốt được đứa nhỏ này.
Kim ma ma đã sớm thức thời đi ra ngoài khi hai người nói chuyện quan trọng. Lão thái thái đắm chìm trong suy nghĩ của mình, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Tống Văn Thắng trấn an nương hắn: “Nương không cần cảm thấy có lỗi với nàng, đứa nhỏ này ở bên cạnh nương có ăn có uống, còn có người hầu hạ, đã là chổ tốt bao nhiêu người khó cầu.”
Tống Văn Thắng làm quan lâu ngày, tâm địa cũng lạnh lùng cứng rắn hơn một chút. Không phải huyết mạch Tống gia, còn có thể đeo vàng đeo bạc ăn uống không lo, đã là lão thái thái phát tâm từ bi rồi. Nương hắn mấy năm nay nuôi Tống Nghiễn cũng tốn không ít ngân lượng, chẳng qua là không tỉ mỉ giống như hài tử nhà mình mà thôi, thật là không cần cảm thấy mình có lỗi với nàng.
Tống lão thái thái cười nói: “Chờ lần này xong, chúng ta đi Khánh Duyên Tự làm Thủy Lục Đạo Tràng cho phụ thân ngươi, cầu tổ tông phù hộ cả nhà bình an.”
Tống Văn Thắng gật đầu: “Đều nghe nương.”
“Chuyện đêm qua, nếu sợ có trở ngại, cũng đừng nói Trúc nhi ra. Tóm lại là công lao của Trúc nhi, ta vẫn nhớ. Những người trong viện tử của ta cũng nên cẩn thận, để thê tử ngươi nếu thu dọn thì xuống tay thu dọn, cho dù là lão nô, đương gia chủ mẫu cũng có quyền xử trí.” Lão thái thái tựa lưng vào giường êm, chậm rãi nói.
Trước đó thái thái không biết trong triều muốn tuyển tú. Nếu sớm biết tin tức này, nàng nhất định dặn dò Kim ma ma chú ý một chút. Nhiều năm trước, còn có rất nhiều cô nương đính hôn bị ép nhét vào đội ngũ tuyển tú, ở trên đầu sóng ngọn gió này, thanh danh Tống Sư Trúc quá mức tốt đẹp cũng không phải chuyện tốt gì. Loại chuyện này, tuy nói càng che lấp càng khiến người ta chú ý, nhưng cũng không thể bỏ mặc người trong phủ nói luyên thuyên.
Tống Văn Thắng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, có câu nói này của lão thái thái, chuyện này xử lý liền dễ dàng hơn nhiều. Hạ nhân của Thiên Hi đường phần lớn là lão thái thái dùng quen, Lý thị chẳng qua là làm nhi tức, nào dễ kiềm chế những người này.
Trong lòng của hắn cân nhắc một chút, nói: “Lúc trước thái độ trong kinh mơ hồ, ta cũng không tiện nói thẳng với tộc nhân, ta đoán chừng qua tháng giêng, triều đình sẽ hạ mệnh lệnh cho các nơi. Huyện chúng ta xa, thu được tin tức phải chậm một tháng. Lần này nếu có người tới cửa thăm bệnh, ta sẽ bảo nương của Trúc nhi xem nhà ai có khuê nữ vừa lứa, nhắc nhở một chút.”
Lão thái thái gật đầu. Loại chuyện này là thi ân, Lý thị là tộc trưởng phu nhân, do nàng làm là thích hợp nhất. Tuổi tác của lão thái thái cũng sẽ không tranh thanh danh này với nhi tức.
Gần cuối năm, nha môn nhiều việc. Tống Văn Thắng thấy lão thái thái không có việc gì, liền về nha môn, vừa về đến liền có thuộc hạ đưa án tông tới, hắn nhìn một lát, trong phòng có người tới thăm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro