Chương 40
Tây Qua Ni Cô
2024-11-21 20:34:45
Ý tứ của Thẩm Ngọc Liên là, Trình Hoài Nhân trước đó tuy rằng đối với tân phu nhân có chút hảo cảm, nhưng sau trận đánh hôm qua kia, không chỉ tổn thương da thịt hắn, càng tổn hại mặt mũi hắn.
Trình Hoài Nhân như thế nào không đối với mẹ cả sinh ra oán hận?
Cho nên cô chất các nàng hiện tại nhất định phải nắm lấy cơ hội, mượn sức của Trình Hoài Nhân. Nghĩ lại ngày xưa, Trình Hoài Nhân ghét nhất chính là hai người các nàng không tuân thủ quy củ, xúc động chọc cho hắn phiền toái. Một khi đã như vậy, các nàng lần này liền ngoan ngoãn mà thuận theo tân phu nhân nói, để Hà Vân Chiêu không còn lời nào để nói.
Hạ quyết tâm, Thẩm Lan Chi liền thành thật xuống, lẳng lặng mà ở trong phòng không ồn không nháo.
Thẩm Ngọc Liên vẫn đi tiền viện, đưa canh đút dược cho Trình Hoài Nhân, một bên săn sóc cẩn thận mà chiếu cố hắn, một bên nói phu nhân đều là vì tốt cho hắn, chỉ là di nương khó tránh khỏi đau lòng, lại cũng không dám phản kháng, chỉ có thể chờ thời gian cấm túc qua đi mới lại đây xem hắn, kêu hắn không cần tưởng niệm.
Thẩm Ngọc Liên lời trong ý ngoài, trong bông có kim, nhưng lại không có nói thẳng Hạ Vân Chiêu nơi nào làm không tốt. Trình Hoài Nhân vốn là đã oán hận Hạ Vân Chiêu xuống tay quá nặng, đối với mẹ cả sinh oán khí, bị biểu muội an ủi như vậy, lại nhớ mẹ đẻ ở tại hậu viện đau khổ chờ đợi, tự nhiên trong lòng càng thêm không thoải mái.
Liên tiếp nằm 5 ngày, bên người Trình Hoài Nhân đều chỉ có Thẩm Ngọc Liên làm bạn bên cạnh, nửa điểm không thấy bóng dáng Hạ Vân Chiêu, trong lòng hắn có loại ý tưởng liền càng chứng thực rõ hơn.
Ngày này, Tào Tông Vị rời nha môn thuận đường tới Trung Tín Bá phủ, hắn vốn định đi thẳng đến hậu viện, nghĩ nghĩ, cảm thấy có chút không ổn, liền đi tiền viện trước xem Trình Hoài Nhân.
Lưng Trình Hoài Nhân đã kết vảy, nhưng còn đau, liền không đứng lên hành lễ, ghé vào trên giường nhìn Tào Tông Vị.
Tào Tông Vị không phải người câu nệ tiểu tiết, cũng ngồi ở mép giường của Trình Hoài Nhân, trấn an hắn, nói: “Tộc học bên kia ta đã xin nghỉ cho ngươi, ngươi tiếp tục ở trong nhà an tâm tĩnh dưỡng, vết thương lành lại đi.”
Rốt cuộc vẫn là cậu ấm được nuông chiều từ bé đến lớn, chút vết thương da thịt này cũng liền phải nghỉ tạm năm sáu ngày. Tào Tông Vị tám tuổi ra nhập vệ sở, mười hai tuổi lên chiến trường, mười lăm tuổi lập công lớn, địa phương lưu sẹo trên người, chỗ nào cũng đều so với Trình Hoài Nhân đều nặng hơn nhiều. Nhưng rốt cuộc không phải con của hắn, không thể khắc nghiệt, hắn liền không có nhiều lời.
Trình Hoài Nhân cảm kích mà nắm tay Tào Tông Vị, nói lời cảm tạ: “Tạ Tào thúc thúc nhớ mong.”
Nhẹ nhàng “ n” một tiếng, Tào Tông Vị do do dự dự vẫn là nói: “Mẫu thân ngươi tuy rằng xuống tay nặng chút, nhưng cũng là vì tốt cho ngươi, hy vọng ngươi ngày sau chớ có cô phụ kỳ vọng nàng ấy.”
Biểu tình của Trình Hoài Nhân lãnh đạm xuống dưới, không có giáp mặt phản bác Tào Tông Vị nói, nhưng lại lơ đãng mà thu tay trở về. Liền đến Võ Định hầu cũng đều cảm thấy Hạ Vân Chiêu là thiệt tình đối tốt với hắn, hắn phỏng đoán, Tào Tông Vị có phải bởi vì Thẩm di nương phái người theo dõi, cho nên mới thiên vị chính viện bên kia hay không.
Tào Tông Vị làm bộ không có chú ý tới động tác nhỏ này của Trình Hoài Nhân, đứng dậy nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi xem phụ thân ngươi.”
Trình Hoài Nhân giãy giụa đứng dậy, nói: “Tào thúc thúc, cháu trai còn có một việc muốn cùng ngài nói.”
Tào Tông Vị quay đầu lại nhìn hắn, mặt vô biểu tình nói: “Nói đi.”
Trình Hoài Nhân giả bộ vẻ mặt áy náy, muốn nói lại thôi, mấy độ há mồm lại khép lại, căm giận mà đấm đấm giường.
Không vui mà nhíu mày, Tào Tông Vị ôm cánh tay nhìn Trình Hoài Nhân, nói: “Có chuyện nói thẳng, xem ở phân thượng của phụ thân ngươi, ta cũng sẽ không trách ngươi.” Từ khi nào mà Trình Hoài Nhân lại ở trên người hắn chơi tâm nhãn này ( ý là Trình Hoài Nhân diễn tỏ vẻ trước mặt Tào Tông Vị), phải biết rằng hắn phiền nhất bộ dáng này.
Có tầng bảo đảm này, Trình Hoài Nhân mới ngẩng đầu, trong mắt không giấu được vui sướng, nói: “Ngày ấy có người theo dõi chất nhi một đường đưa ngài đi ra ngoài, là người của di nương.”
Trình Hoài Nhân như thế nào không đối với mẹ cả sinh ra oán hận?
Cho nên cô chất các nàng hiện tại nhất định phải nắm lấy cơ hội, mượn sức của Trình Hoài Nhân. Nghĩ lại ngày xưa, Trình Hoài Nhân ghét nhất chính là hai người các nàng không tuân thủ quy củ, xúc động chọc cho hắn phiền toái. Một khi đã như vậy, các nàng lần này liền ngoan ngoãn mà thuận theo tân phu nhân nói, để Hà Vân Chiêu không còn lời nào để nói.
Hạ quyết tâm, Thẩm Lan Chi liền thành thật xuống, lẳng lặng mà ở trong phòng không ồn không nháo.
Thẩm Ngọc Liên vẫn đi tiền viện, đưa canh đút dược cho Trình Hoài Nhân, một bên săn sóc cẩn thận mà chiếu cố hắn, một bên nói phu nhân đều là vì tốt cho hắn, chỉ là di nương khó tránh khỏi đau lòng, lại cũng không dám phản kháng, chỉ có thể chờ thời gian cấm túc qua đi mới lại đây xem hắn, kêu hắn không cần tưởng niệm.
Thẩm Ngọc Liên lời trong ý ngoài, trong bông có kim, nhưng lại không có nói thẳng Hạ Vân Chiêu nơi nào làm không tốt. Trình Hoài Nhân vốn là đã oán hận Hạ Vân Chiêu xuống tay quá nặng, đối với mẹ cả sinh oán khí, bị biểu muội an ủi như vậy, lại nhớ mẹ đẻ ở tại hậu viện đau khổ chờ đợi, tự nhiên trong lòng càng thêm không thoải mái.
Liên tiếp nằm 5 ngày, bên người Trình Hoài Nhân đều chỉ có Thẩm Ngọc Liên làm bạn bên cạnh, nửa điểm không thấy bóng dáng Hạ Vân Chiêu, trong lòng hắn có loại ý tưởng liền càng chứng thực rõ hơn.
Ngày này, Tào Tông Vị rời nha môn thuận đường tới Trung Tín Bá phủ, hắn vốn định đi thẳng đến hậu viện, nghĩ nghĩ, cảm thấy có chút không ổn, liền đi tiền viện trước xem Trình Hoài Nhân.
Lưng Trình Hoài Nhân đã kết vảy, nhưng còn đau, liền không đứng lên hành lễ, ghé vào trên giường nhìn Tào Tông Vị.
Tào Tông Vị không phải người câu nệ tiểu tiết, cũng ngồi ở mép giường của Trình Hoài Nhân, trấn an hắn, nói: “Tộc học bên kia ta đã xin nghỉ cho ngươi, ngươi tiếp tục ở trong nhà an tâm tĩnh dưỡng, vết thương lành lại đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rốt cuộc vẫn là cậu ấm được nuông chiều từ bé đến lớn, chút vết thương da thịt này cũng liền phải nghỉ tạm năm sáu ngày. Tào Tông Vị tám tuổi ra nhập vệ sở, mười hai tuổi lên chiến trường, mười lăm tuổi lập công lớn, địa phương lưu sẹo trên người, chỗ nào cũng đều so với Trình Hoài Nhân đều nặng hơn nhiều. Nhưng rốt cuộc không phải con của hắn, không thể khắc nghiệt, hắn liền không có nhiều lời.
Trình Hoài Nhân cảm kích mà nắm tay Tào Tông Vị, nói lời cảm tạ: “Tạ Tào thúc thúc nhớ mong.”
Nhẹ nhàng “ n” một tiếng, Tào Tông Vị do do dự dự vẫn là nói: “Mẫu thân ngươi tuy rằng xuống tay nặng chút, nhưng cũng là vì tốt cho ngươi, hy vọng ngươi ngày sau chớ có cô phụ kỳ vọng nàng ấy.”
Biểu tình của Trình Hoài Nhân lãnh đạm xuống dưới, không có giáp mặt phản bác Tào Tông Vị nói, nhưng lại lơ đãng mà thu tay trở về. Liền đến Võ Định hầu cũng đều cảm thấy Hạ Vân Chiêu là thiệt tình đối tốt với hắn, hắn phỏng đoán, Tào Tông Vị có phải bởi vì Thẩm di nương phái người theo dõi, cho nên mới thiên vị chính viện bên kia hay không.
Tào Tông Vị làm bộ không có chú ý tới động tác nhỏ này của Trình Hoài Nhân, đứng dậy nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi xem phụ thân ngươi.”
Trình Hoài Nhân giãy giụa đứng dậy, nói: “Tào thúc thúc, cháu trai còn có một việc muốn cùng ngài nói.”
Tào Tông Vị quay đầu lại nhìn hắn, mặt vô biểu tình nói: “Nói đi.”
Trình Hoài Nhân giả bộ vẻ mặt áy náy, muốn nói lại thôi, mấy độ há mồm lại khép lại, căm giận mà đấm đấm giường.
Không vui mà nhíu mày, Tào Tông Vị ôm cánh tay nhìn Trình Hoài Nhân, nói: “Có chuyện nói thẳng, xem ở phân thượng của phụ thân ngươi, ta cũng sẽ không trách ngươi.” Từ khi nào mà Trình Hoài Nhân lại ở trên người hắn chơi tâm nhãn này ( ý là Trình Hoài Nhân diễn tỏ vẻ trước mặt Tào Tông Vị), phải biết rằng hắn phiền nhất bộ dáng này.
Có tầng bảo đảm này, Trình Hoài Nhân mới ngẩng đầu, trong mắt không giấu được vui sướng, nói: “Ngày ấy có người theo dõi chất nhi một đường đưa ngài đi ra ngoài, là người của di nương.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro