Đi Bán Rau
2024-11-28 20:45:03
Chu Chiêu đi theo sau Chu đại nương, nói: "Mẹ, còn có bánh ngọt, bánh ngọt người làm là ngon nhất."
Chu đại nương gật gật đầu: "Biết rồi, đến lúc đó mẹ lại làm món bánh ngọt mà con thích ăn nhất, cho con ăn một lần đến ngán luôn."
"Mẹ thật tốt." Trên mặt Chu Chiêu tràn đầy ý cười.
Đỗ Vãn Xuân ở một bên nhìn mà hâm mộ không thôi, nàng đôi khi nghĩ, giá như mẹ nàng cũng có thể ở bên cạnh thì tốt biết mấy.
Kỳ lạ thay, khi nàng nghĩ như vậy, trong đầu lại hiện lên một đoạn hình ảnh mà nàng chưa từng thấy bao giờ, nàng dắt tay một vị nữ tử gọi "mẹ", nữ tử ấy dung mạo tuyệt mỹ, tựa như tiên nữ hạ phàm.
Nàng ngẩn người một chút, từ khi nào mà nàng đã từng có một người mẹ như vậy?
Đỗ Vãn Xuân lắc đầu, tiếp tục húp một ngụm canh trong bát.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của nàng trở nên đỏ ửng vì uống canh nóng, trông có sức sống hơn nhiều so với lúc mới đến.
Chu Thụy Uyên từ từ buông bát đũa xuống, ánh mắt vô thức nhìn về phía nàng, thấy hạt cơm dính trên khóe miệng nàng, không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng lau đi.
Đỗ Vãn Xuân cảm nhận được sự ấm áp từ đầu ngón tay hắn, khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm kia, cả người như có dòng điện chạy qua, vội vàng cúi đầu lấy khăn tay lau miệng.
Chu Thụy Uyên lập tức thu tay đang lơ lửng giữa không trung về.
Ăn cơm xong, cả nhà bận rộn khuân củ cải lên xe ngựa, mãi cho đến khi trời tối.
Trời tối, Đỗ Vãn Xuân kéo theo thân thể có phần mệt mỏi trở về phòng của nàng và Chu Thụy Uyên.
Có lẽ là không khéo, nàng vừa vén rèm lên đã thấy Chu Thụy Uyên đang ngồi trên ghế thay y phục.
Chu Thụy Uyên mặc một chiếc áo lót màu trắng mỏng manh, vạt áo mở rộng, để lộ lồng ngực.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Vãn Xuân thấy một người đàn ông như vậy, nàng vội vàng quay người lại nói: "Tướng công... huynh đang thay đồ à..."
Mặt nàng đỏ bừng, tim đập thình thịch.
Chu Thụy Uyên nhanh chóng cài khuy áo, nói với nàng: "Được rồi, vào đi."
Nghe vậy, Đỗ Vãn Xuân nhắm mắt lại, xoay người đi về phía giường.
Có lẽ vì quá căng thẳng, nàng vừa xoay người đã vô tình vấp phải chiếc ghế nhỏ bên giường, cả người ngã nhào về phía trước.
Lần ngã này, vừa hay ngã vào lồng ngực của Chu Thụy Uyên.
Nàng ngồi ở trên người hắn, gương mặt cách lớp áo lót mỏng manh kề sát vào lồng ngực hắn, làn da nóng rực xuyên qua lớp vải dệt truyền đến người nàng, khiến nhân tâm rung động.
Nàng không khỏi nghĩ đến lồng ngực cường tráng khiến người ta rung động mà mình vừa thấy lúc nãy.
Bị nàng va phải như thế, xương cốt Chu Thụy Uyên có chút đau, hắn hỏi nàng: "Nàng không sao chứ?"
Đỗ Vãn Xuân chợt nhận ra mình đã thất lễ, vội vàng ngồi dậy định đứng lên.
Nào ngờ, lúc này Chu Thụy Uyên lại ôm lấy eo nàng.
Tay hắn vừa dài vừa to, chỉ một bàn tay đã có thể ôm trọn eo nàng.
"Tướng công, huynh..." Đỗ Vãn Xuân giật mình hoảng hốt. Dù nàng đã chuẩn bị sẵn sàng động phòng với Chu Thụy Uyên, nhưng hắn còn đang bị thương ở chân, liệu có ổn không?
Thế nhưng, điều khiến nàng không ngờ tới là Chu Thụy Uyên lại dùng hai tay nâng eo nàng, bế cả người nàng lên.
Đỗ Vãn Xuân theo bản năng trở nên căng thẳng, vô thức đưa tay ôm lấy cổ hắn.
Chu Thụy Uyên nghiêng người, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường.
Khoảnh khắc nằm trên giường, nàng bỗng hiểu ra, không phải tướng công của nàng không được, mà là huynh ấy hiện giờ chưa muốn.
Chu Thụy Uyên đẩy ghế, nghiêng người, quay lưng về phía nàng nói: "Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta còn ra ngoài xem sách một lát."
Nói xong, hắn cầm chiếc trường sam màu lam tro bên cạnh khoác lên người, đẩy ghế ra khỏi cửa phòng.
Đỗ Vãn Xuân nhìn theo bóng lưng hắn, có khoảnh khắc muốn gọi hắn quay lại, nhưng nghĩ kỹ, hắn đã tôn trọng nàng, nàng cũng nên tôn trọng hắn.
Hắn không muốn, chắc hẳn có nỗi lo riêng.
Đỗ Vãn Xuân cởi áo ngoài, nằm vào chăn ngủ.
Chu Thụy Uyên rời khỏi phòng, ra sân, mượn ánh trăng đọc sách.
Nói là đọc sách, chi bằng nói là đang giải tỏa dục vọng.
Những cơn gió lạnh ngoài sân thổi vào khuôn mặt nóng bừng của hắn, thổi vào "hỏa khí" trong đũng quần, khiến hắn dần bình tĩnh lại.
Hắn dựa vào ghế, nhìn trăng sáng trên trời, sờ sờ đôi chân không thể cử động, sắc mặt bình thản hơn nhiều.
Đêm nay, lại là một đêm không ngủ.
……
Ngày hôm sau.
Đỗ Vãn Xuân và Chu Thụy Uyên cùng nhau đánh xe ngựa chở đầy củ cải vào huyện Thành An.
Tuy nằm ở nơi hẻo lánh, huyện Thành An lại rất phồn thịnh, tiểu thương buôn bán đủ mọi mặt hàng, phố lớn ngõ nhỏ đều có đủ loại cửa tiệm, nhìn đâu cũng thấy cờ hiệu bay phấp phới trong gió, xe ngựa qua lại như mắc cửi, người đi đường tấp nập.
Đỗ Vãn Xuân đã lâu không đến huyện, nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt, trên mặt cũng tràn đầy ý cười.
Họ đánh xe ngựa đến cửa sau nhà họ Lý.
Đỗ Vãn Xuân để Chu Thụy Uyên ngồi trên xe canh củ cải, còn mình thì đi gõ cửa.
Người ra mở cửa là một thanh niên mặc áo xám, hắn ta hỏi Đỗ Vãn Xuân: "Các ngươi là người đến giao rau sao?"
Đỗ Vãn Xuân đáp: "Không biết Hà đại thẩm có thể ra nhận rau không?"
Chu đại nương gật gật đầu: "Biết rồi, đến lúc đó mẹ lại làm món bánh ngọt mà con thích ăn nhất, cho con ăn một lần đến ngán luôn."
"Mẹ thật tốt." Trên mặt Chu Chiêu tràn đầy ý cười.
Đỗ Vãn Xuân ở một bên nhìn mà hâm mộ không thôi, nàng đôi khi nghĩ, giá như mẹ nàng cũng có thể ở bên cạnh thì tốt biết mấy.
Kỳ lạ thay, khi nàng nghĩ như vậy, trong đầu lại hiện lên một đoạn hình ảnh mà nàng chưa từng thấy bao giờ, nàng dắt tay một vị nữ tử gọi "mẹ", nữ tử ấy dung mạo tuyệt mỹ, tựa như tiên nữ hạ phàm.
Nàng ngẩn người một chút, từ khi nào mà nàng đã từng có một người mẹ như vậy?
Đỗ Vãn Xuân lắc đầu, tiếp tục húp một ngụm canh trong bát.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của nàng trở nên đỏ ửng vì uống canh nóng, trông có sức sống hơn nhiều so với lúc mới đến.
Chu Thụy Uyên từ từ buông bát đũa xuống, ánh mắt vô thức nhìn về phía nàng, thấy hạt cơm dính trên khóe miệng nàng, không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng lau đi.
Đỗ Vãn Xuân cảm nhận được sự ấm áp từ đầu ngón tay hắn, khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm kia, cả người như có dòng điện chạy qua, vội vàng cúi đầu lấy khăn tay lau miệng.
Chu Thụy Uyên lập tức thu tay đang lơ lửng giữa không trung về.
Ăn cơm xong, cả nhà bận rộn khuân củ cải lên xe ngựa, mãi cho đến khi trời tối.
Trời tối, Đỗ Vãn Xuân kéo theo thân thể có phần mệt mỏi trở về phòng của nàng và Chu Thụy Uyên.
Có lẽ là không khéo, nàng vừa vén rèm lên đã thấy Chu Thụy Uyên đang ngồi trên ghế thay y phục.
Chu Thụy Uyên mặc một chiếc áo lót màu trắng mỏng manh, vạt áo mở rộng, để lộ lồng ngực.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Vãn Xuân thấy một người đàn ông như vậy, nàng vội vàng quay người lại nói: "Tướng công... huynh đang thay đồ à..."
Mặt nàng đỏ bừng, tim đập thình thịch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Thụy Uyên nhanh chóng cài khuy áo, nói với nàng: "Được rồi, vào đi."
Nghe vậy, Đỗ Vãn Xuân nhắm mắt lại, xoay người đi về phía giường.
Có lẽ vì quá căng thẳng, nàng vừa xoay người đã vô tình vấp phải chiếc ghế nhỏ bên giường, cả người ngã nhào về phía trước.
Lần ngã này, vừa hay ngã vào lồng ngực của Chu Thụy Uyên.
Nàng ngồi ở trên người hắn, gương mặt cách lớp áo lót mỏng manh kề sát vào lồng ngực hắn, làn da nóng rực xuyên qua lớp vải dệt truyền đến người nàng, khiến nhân tâm rung động.
Nàng không khỏi nghĩ đến lồng ngực cường tráng khiến người ta rung động mà mình vừa thấy lúc nãy.
Bị nàng va phải như thế, xương cốt Chu Thụy Uyên có chút đau, hắn hỏi nàng: "Nàng không sao chứ?"
Đỗ Vãn Xuân chợt nhận ra mình đã thất lễ, vội vàng ngồi dậy định đứng lên.
Nào ngờ, lúc này Chu Thụy Uyên lại ôm lấy eo nàng.
Tay hắn vừa dài vừa to, chỉ một bàn tay đã có thể ôm trọn eo nàng.
"Tướng công, huynh..." Đỗ Vãn Xuân giật mình hoảng hốt. Dù nàng đã chuẩn bị sẵn sàng động phòng với Chu Thụy Uyên, nhưng hắn còn đang bị thương ở chân, liệu có ổn không?
Thế nhưng, điều khiến nàng không ngờ tới là Chu Thụy Uyên lại dùng hai tay nâng eo nàng, bế cả người nàng lên.
Đỗ Vãn Xuân theo bản năng trở nên căng thẳng, vô thức đưa tay ôm lấy cổ hắn.
Chu Thụy Uyên nghiêng người, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường.
Khoảnh khắc nằm trên giường, nàng bỗng hiểu ra, không phải tướng công của nàng không được, mà là huynh ấy hiện giờ chưa muốn.
Chu Thụy Uyên đẩy ghế, nghiêng người, quay lưng về phía nàng nói: "Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta còn ra ngoài xem sách một lát."
Nói xong, hắn cầm chiếc trường sam màu lam tro bên cạnh khoác lên người, đẩy ghế ra khỏi cửa phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Vãn Xuân nhìn theo bóng lưng hắn, có khoảnh khắc muốn gọi hắn quay lại, nhưng nghĩ kỹ, hắn đã tôn trọng nàng, nàng cũng nên tôn trọng hắn.
Hắn không muốn, chắc hẳn có nỗi lo riêng.
Đỗ Vãn Xuân cởi áo ngoài, nằm vào chăn ngủ.
Chu Thụy Uyên rời khỏi phòng, ra sân, mượn ánh trăng đọc sách.
Nói là đọc sách, chi bằng nói là đang giải tỏa dục vọng.
Những cơn gió lạnh ngoài sân thổi vào khuôn mặt nóng bừng của hắn, thổi vào "hỏa khí" trong đũng quần, khiến hắn dần bình tĩnh lại.
Hắn dựa vào ghế, nhìn trăng sáng trên trời, sờ sờ đôi chân không thể cử động, sắc mặt bình thản hơn nhiều.
Đêm nay, lại là một đêm không ngủ.
……
Ngày hôm sau.
Đỗ Vãn Xuân và Chu Thụy Uyên cùng nhau đánh xe ngựa chở đầy củ cải vào huyện Thành An.
Tuy nằm ở nơi hẻo lánh, huyện Thành An lại rất phồn thịnh, tiểu thương buôn bán đủ mọi mặt hàng, phố lớn ngõ nhỏ đều có đủ loại cửa tiệm, nhìn đâu cũng thấy cờ hiệu bay phấp phới trong gió, xe ngựa qua lại như mắc cửi, người đi đường tấp nập.
Đỗ Vãn Xuân đã lâu không đến huyện, nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt, trên mặt cũng tràn đầy ý cười.
Họ đánh xe ngựa đến cửa sau nhà họ Lý.
Đỗ Vãn Xuân để Chu Thụy Uyên ngồi trên xe canh củ cải, còn mình thì đi gõ cửa.
Người ra mở cửa là một thanh niên mặc áo xám, hắn ta hỏi Đỗ Vãn Xuân: "Các ngươi là người đến giao rau sao?"
Đỗ Vãn Xuân đáp: "Không biết Hà đại thẩm có thể ra nhận rau không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro