Chương 10
2024-11-20 20:55:05
Trước đó, những công việc này vốn thấy khá ổn, giờ trở nên rối rắm và dài dằng dặc, như là dọn dẹp toàn bộ nhà bếp, lấy quần áo hôm nay ra giặt, sắp xếp vào phòng thay đồ của cô theo màu sắc, cuối cùng là lau dọn phòng khách.
Chiếc chăn đã dùng được anh mang đi giặt, cốc nước lau sạch rồi để lại chỗ cũ. Nghe tiếng máy giặt báo kết thúc quá trình, Phong Nghiên Thần vội vàng lấy ra ban công để phơi khô.
Hoàn thành tất cả mất gần hai tiếng, anh đứng trên ban công nhỏ nhìn xuống.
Cả thành phố lấp lánh ánh đèn xa hoa, ánh sáng huyền ảo nối đuôi nhau, khiến anh bất giác muốn biết Cố Phán đang uống rượu ở đâu.
Chợt anh nghĩ ra gì đó, mở mạng xã hội, lướt qua nhiều tài khoản cá nhân, cuối cùng cũng thấy hình ảnh của Cố Phán trong một tài khoản bạn bè.
Cô không có tài khoản mạng xã hội và cũng hiếm khi đăng gì, ngay cả khi ra ngoài chơi, cũng chỉ ngồi trên ghế sofa nhìn bạn bè đùa giỡn rồi uống rượu.
Cố Phán theo bản năng né tránh máy quay, chỉ thấy được góc mặt, nhưng Phong Nghiên Thần có thể nhận ra đó là cô.
Dưới ảnh còn có chia sẻ vị trí, chưa đến năm phút là xác định được nơi cô ở.
Tối nay Phong Nghiên Thần có chút khác biệt.
Trước đây anh chỉ nghĩ đến việc ở bên cạnh chăm sóc cô, giờ thì lại muốn tham gia vào cuộc sống của cô.
Liều lĩnh và có chút buồn cười.
Nhưng anh không kiềm chế được bản thân, thậm chí quên cả lấy rác ở bếp đem đi vứt. Lúc vào thang máy, anh cứ lướt lại tài khoản người kia, mong rằng họ sẽ đăng thêm gì đó.
Anh muốn gặp cô.
Cuối cùng khi lên xe, anh gọi điện cho Hạ Lăng, nhờ anh ta đặt một phòng.
Vừa nghe anh nói xong, đầu dây bên kia Hạ Lăng cười lớn.
"Cậu không phải là đang theo đuổi tình yêu sao? Sao rồi, đau khổ đến mức cần rượu giải sầu rồi à?"
"Nói nhảm ít thôi, đặt được không?"
"Tất nhiên là được! Nhưng cậu có xem tin nhắn tôi gửi không?"
"Cậu gửi tin gì?"
"Mẹ kiếp, Phong Nghiên Thần! Cái quán bar đó là của tôi, cậu thật sự không để tôi vào mắt sao?!"
Hạ Lăng gầm lên, nhưng Phong Nghiên Thần mặt không đổi sắc.
"Vậy thì tốt, đặt cho tôi vị trí cạnh cô ấy."
Hạ Lăng: "..." Biết ngay là não yêu đương sẽ nhận trừng phạt mà.
Khi Phong Nghiên Thần vào quán, anh mặc đồ ở nhà, trông có vẻ không hợp với không khí nơi này. May là Hạ Lăng kéo anh qua, ánh mắt chê bai nhìn quần áo của anh.
"Mặc như vậy, tôi còn tưởng cậu đến đây để bắt vợ ngoại tình cơ đấy."
Vừa dứt câu nói đùa thì bị Phong Nghiên Thần liếc một cái.
"Cậu tìm được chỗ của cô ấy chưa?"
Với một khách hàng hào phóng như vậy, Hạ Lăng đương nhiên có ấn tượng, "Ừm, mấy ngày trước có sự kiện gì đó, cô ấy đã nạp không ít tiền, có một cô gái tên Lily gì đó , lần nào đến đây cũng dùng thẻ của cô ấy."
"Ừm, Molly." Anh gật đầu, thấy ánh mắt tò mò của Hạ Lăng, bèn bổ sung, "Là bạn cũ của cô ấy."
Là bạn học cấp ba.
Anh vẫn còn nhớ.
Chiếc chăn đã dùng được anh mang đi giặt, cốc nước lau sạch rồi để lại chỗ cũ. Nghe tiếng máy giặt báo kết thúc quá trình, Phong Nghiên Thần vội vàng lấy ra ban công để phơi khô.
Hoàn thành tất cả mất gần hai tiếng, anh đứng trên ban công nhỏ nhìn xuống.
Cả thành phố lấp lánh ánh đèn xa hoa, ánh sáng huyền ảo nối đuôi nhau, khiến anh bất giác muốn biết Cố Phán đang uống rượu ở đâu.
Chợt anh nghĩ ra gì đó, mở mạng xã hội, lướt qua nhiều tài khoản cá nhân, cuối cùng cũng thấy hình ảnh của Cố Phán trong một tài khoản bạn bè.
Cô không có tài khoản mạng xã hội và cũng hiếm khi đăng gì, ngay cả khi ra ngoài chơi, cũng chỉ ngồi trên ghế sofa nhìn bạn bè đùa giỡn rồi uống rượu.
Cố Phán theo bản năng né tránh máy quay, chỉ thấy được góc mặt, nhưng Phong Nghiên Thần có thể nhận ra đó là cô.
Dưới ảnh còn có chia sẻ vị trí, chưa đến năm phút là xác định được nơi cô ở.
Tối nay Phong Nghiên Thần có chút khác biệt.
Trước đây anh chỉ nghĩ đến việc ở bên cạnh chăm sóc cô, giờ thì lại muốn tham gia vào cuộc sống của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liều lĩnh và có chút buồn cười.
Nhưng anh không kiềm chế được bản thân, thậm chí quên cả lấy rác ở bếp đem đi vứt. Lúc vào thang máy, anh cứ lướt lại tài khoản người kia, mong rằng họ sẽ đăng thêm gì đó.
Anh muốn gặp cô.
Cuối cùng khi lên xe, anh gọi điện cho Hạ Lăng, nhờ anh ta đặt một phòng.
Vừa nghe anh nói xong, đầu dây bên kia Hạ Lăng cười lớn.
"Cậu không phải là đang theo đuổi tình yêu sao? Sao rồi, đau khổ đến mức cần rượu giải sầu rồi à?"
"Nói nhảm ít thôi, đặt được không?"
"Tất nhiên là được! Nhưng cậu có xem tin nhắn tôi gửi không?"
"Cậu gửi tin gì?"
"Mẹ kiếp, Phong Nghiên Thần! Cái quán bar đó là của tôi, cậu thật sự không để tôi vào mắt sao?!"
Hạ Lăng gầm lên, nhưng Phong Nghiên Thần mặt không đổi sắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy thì tốt, đặt cho tôi vị trí cạnh cô ấy."
Hạ Lăng: "..." Biết ngay là não yêu đương sẽ nhận trừng phạt mà.
Khi Phong Nghiên Thần vào quán, anh mặc đồ ở nhà, trông có vẻ không hợp với không khí nơi này. May là Hạ Lăng kéo anh qua, ánh mắt chê bai nhìn quần áo của anh.
"Mặc như vậy, tôi còn tưởng cậu đến đây để bắt vợ ngoại tình cơ đấy."
Vừa dứt câu nói đùa thì bị Phong Nghiên Thần liếc một cái.
"Cậu tìm được chỗ của cô ấy chưa?"
Với một khách hàng hào phóng như vậy, Hạ Lăng đương nhiên có ấn tượng, "Ừm, mấy ngày trước có sự kiện gì đó, cô ấy đã nạp không ít tiền, có một cô gái tên Lily gì đó , lần nào đến đây cũng dùng thẻ của cô ấy."
"Ừm, Molly." Anh gật đầu, thấy ánh mắt tò mò của Hạ Lăng, bèn bổ sung, "Là bạn cũ của cô ấy."
Là bạn học cấp ba.
Anh vẫn còn nhớ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro