Chương 18
2024-11-27 03:56:29
Mở mắt ra, trước mặt cô chính là khuôn mặt của Phong Nghiên Thần. Lần này, cô tỉnh táo hẳn, khuôn mặt của anh cũng chân thực hơn nhiều.
“Ngực lớn thì giỏi lắm à?”
Cố Phán hừ một tiếng, có chút không phân biệt được đây là thực hay mơ.
“Thật sự chẳng có gì đáng tự hào cả…”
Phong Nghiên Thần quay mặt đi, lấy tay che má, giọng điệu uất ức không gì tả nổi.
Anh không hề giả vờ, thực sự là rất ấm ức.
Tự nhiên bị tát một cái, đến giờ anh vẫn không hiểu vì sao.
“Ừm… tôi cũng không có ý đó…”
Cố Phán thu tay lại, có chút ngơ ngác.
Lòng bàn tay đau nhức, tê rần vì cú tát, cô không dám tin mình đã dùng sức mạnh cỡ nào. Nhưng nhìn khuôn mặt Phong Nghiên Thần đỏ bừng lên, cô biết mình thật sự đã đánh anh.
“Canh giải rượu nấu xong rồi, dậy uống đi.”
Anh đứng dậy, vẫn lấy tay che má, rõ ràng thái độ lạnh nhạt hơn trước.
Cố Phán không phải người xấu, từ nhỏ đã được dạy phải biết đặt mình vào vị trí của người khác.
Đặt mình vào vị trí một người đi làm thuê, nửa đêm còn phải nấu canh giải rượu cho khách hàng, gọi người ta dậy thì lại bị ăn một bạt tai… nếu là cô, cũng sẽ thấy khó chịu.
Biết sai thì sửa, đó mới là điều đáng tuyên dương.
Cô đứng dậy, liếm đôi môi khô vì thiếu nước của mình, bắt đầu xin lỗi một cách vụng về:
“Chuyện là… tôi vừa mơ một giấc mơ kỳ lạ, xin lỗi anh nhé…”
“Ừ.” Phong Nghiên Thần cởi tạp dề ra, giọng nói cũng nặng nề.
“Trong mơ, anh chế nhạo ngực tôi nhỏ, tôi tức quá nên…”
Cô không giỏi giải thích, càng nói càng rối, xoa thái dương cố gắng để đầu óc tỉnh táo hơn. Trong lòng cô thầm oán trách rượu đã làm hại mình.
Cô không nhận ra rằng trên khuôn mặt Phong Nghiên Thần thoáng hiện một nụ cười. Nhưng khi cô ngước mắt lên, nụ cười đó đã biến mất, thay vào đó là vẻ uất ức quen thuộc.
“Tức giận cũng không thể đánh người, như vậy là không tôn trọng tôi.” Anh cầm bát canh giải rượu, bước đến trước mặt cô. “Còn nữa, lần sau nếu trong mơ tôi có làm gì khiến cô không vui, cũng đừng sa thải tôi.”
Một bộ dáng làm thuê đầy ấm ức, cộng thêm bát canh giải rượu mà cô cần đang ở trên tay anh.
“Có lẽ hôm nay tôi nhạy cảm quá, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
Cô cầm lấy bát canh giải rượu, tay áp vào bát sứ cảm nhận chút hơi ấm, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Giấc mơ này là lần đầu tiên tôi gặp phải, ra tay không kiểm soát được, thật sự xin lỗi.”
“Tại sao lại mơ thấy chuyện liên quan đến ngực?” Anh hỏi, giọng đầy vẻ tò mò.
“Có lẽ do hôm nay bạn tôi thất tình, cô ấy nói bị một người phụ nữ ngực to hơn cướp mất bạn trai, rồi nhắc đến chuyện này.”
Cô nói xong, uống một ngụm canh giải rượu, dạ dày ấm lên, không còn cảm giác khó chịu như trước.
“Ngực lớn thì giỏi lắm à?”
Cố Phán hừ một tiếng, có chút không phân biệt được đây là thực hay mơ.
“Thật sự chẳng có gì đáng tự hào cả…”
Phong Nghiên Thần quay mặt đi, lấy tay che má, giọng điệu uất ức không gì tả nổi.
Anh không hề giả vờ, thực sự là rất ấm ức.
Tự nhiên bị tát một cái, đến giờ anh vẫn không hiểu vì sao.
“Ừm… tôi cũng không có ý đó…”
Cố Phán thu tay lại, có chút ngơ ngác.
Lòng bàn tay đau nhức, tê rần vì cú tát, cô không dám tin mình đã dùng sức mạnh cỡ nào. Nhưng nhìn khuôn mặt Phong Nghiên Thần đỏ bừng lên, cô biết mình thật sự đã đánh anh.
“Canh giải rượu nấu xong rồi, dậy uống đi.”
Anh đứng dậy, vẫn lấy tay che má, rõ ràng thái độ lạnh nhạt hơn trước.
Cố Phán không phải người xấu, từ nhỏ đã được dạy phải biết đặt mình vào vị trí của người khác.
Đặt mình vào vị trí một người đi làm thuê, nửa đêm còn phải nấu canh giải rượu cho khách hàng, gọi người ta dậy thì lại bị ăn một bạt tai… nếu là cô, cũng sẽ thấy khó chịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biết sai thì sửa, đó mới là điều đáng tuyên dương.
Cô đứng dậy, liếm đôi môi khô vì thiếu nước của mình, bắt đầu xin lỗi một cách vụng về:
“Chuyện là… tôi vừa mơ một giấc mơ kỳ lạ, xin lỗi anh nhé…”
“Ừ.” Phong Nghiên Thần cởi tạp dề ra, giọng nói cũng nặng nề.
“Trong mơ, anh chế nhạo ngực tôi nhỏ, tôi tức quá nên…”
Cô không giỏi giải thích, càng nói càng rối, xoa thái dương cố gắng để đầu óc tỉnh táo hơn. Trong lòng cô thầm oán trách rượu đã làm hại mình.
Cô không nhận ra rằng trên khuôn mặt Phong Nghiên Thần thoáng hiện một nụ cười. Nhưng khi cô ngước mắt lên, nụ cười đó đã biến mất, thay vào đó là vẻ uất ức quen thuộc.
“Tức giận cũng không thể đánh người, như vậy là không tôn trọng tôi.” Anh cầm bát canh giải rượu, bước đến trước mặt cô. “Còn nữa, lần sau nếu trong mơ tôi có làm gì khiến cô không vui, cũng đừng sa thải tôi.”
Một bộ dáng làm thuê đầy ấm ức, cộng thêm bát canh giải rượu mà cô cần đang ở trên tay anh.
“Có lẽ hôm nay tôi nhạy cảm quá, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
Cô cầm lấy bát canh giải rượu, tay áp vào bát sứ cảm nhận chút hơi ấm, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Giấc mơ này là lần đầu tiên tôi gặp phải, ra tay không kiểm soát được, thật sự xin lỗi.”
“Tại sao lại mơ thấy chuyện liên quan đến ngực?” Anh hỏi, giọng đầy vẻ tò mò.
“Có lẽ do hôm nay bạn tôi thất tình, cô ấy nói bị một người phụ nữ ngực to hơn cướp mất bạn trai, rồi nhắc đến chuyện này.”
Cô nói xong, uống một ngụm canh giải rượu, dạ dày ấm lên, không còn cảm giác khó chịu như trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro