Theo Tình Tình Chạy, Chạy Tình Tình Theo
"Em thực sự, có...
Húy
2025-03-20 08:54:49
Lục Kiệm Minh tỉnh lại, Hứa Lộc vừa từ ngoài vào, thấy anh mở mắt liền vội vàng chạy đến.Cô vịn vào mép giường nhẹ nhàng gọi anh: "Lục Kiệm Minh?"Ánh mắt Lục Kiệm Minh từ từ chuyển đến khuôn mặt cô, Hứa Lộc nhìn chằm chằm vào ánh mắt đó, cẩn thận hỏi: "Anh còn nhận ra em không?"Lục Kiệm Minh nhắm mắt cười nhẹ: "Đồ ngốc."Hứa Lộc bỗng chốc đỏ hoe mắt, Lục Kiệm Minh đưa tay về phía cô, cô lại gần, vùi mặt vào cổ Lục Kiệm Minh, không dám chạm vào đầu anh, bác sĩ nói có thể sẽ xuất hiện triệu chứng chóng mặt, buồn nôn.Cô nhỏ giọng hỏi: "Đầu có chóng mặt không?""Hơi hơi." Trên trán Lục Kiệm Minh vẫn còn băng gạc, ánh mắt liếc thấy một mảng bầm tím trên cánh tay cô lộ ra dưới tay áo vest xắn lên, nắm lấy cánh tay cô đưa lên trước mắt xem.Khi giá đèn rơi xuống, Lục Kiệm Minh đã che chở cô trong lòng, chỉ là không che được hết, khung kim loại sượt qua trán anh, cọ vào cánh tay Hứa Lộc.Lục Kiệm Minh nói: "Vẫn là không bảo vệ được em."Hứa Lộc lắc đầu nguầy nguậy: "Nếu không có hai người, em có lẽ đã bị đập chết rồi."Sau khi Hoắc Liên Đình bị gãy tay, Lục Kiệm Minh vẫn bị chấn động não, nếu trực tiếp rơi vào đầu Hứa Lộc, hậu quả khó lường.Lục Kiệm Minh nhẹ nhàng vỗ lưng cô hỏi: "Hoắc tổng thế nào rồi?""Bị gãy xương."Hứa Lộc vừa từ phòng cấp cứu trở về, nhưng không gặp Hoắc Liên Đình, nghe nói Lục Kiệm Minh không sao, ông băng bó xong liền đỡ tay rời đi. Cô vốn định gọi điện cho Hoắc Liên Đình, lại có chút bối rối, không biết nên nói gì, cuối cùng nghe bác sĩ nói ông ấy sẽ đến bệnh viện truyền dịch vào buổi sáng mới quay lại phòng bệnh.Lục Kiệm Minh nói: "Chắc là vội vàng đi xử lý đống hỗn độn ở phòng tiệc."Hứa Lộc không nói gì, cô nhớ lại lúc đẩy Lục Kiệm Minh vào phòng CT, trán Hoắc Liên Đình bị ánh đèn hành lang chiếu vào, phản chiếu một mảng nước, là mồ hôi lạnh do nhịn đau mà toát ra, suốt dọc đường đến bệnh viện, ông không hề nhắc đến một lời.Cô không biết Hoắc Liên Đình đã nghĩ gì trên đường đi, chỉ biết rằng ngoài việc đau tay, có lẽ trong lòng ông cũng rất khó chịu.Lục Kiệm Minh nghĩ đến giới truyền thông và nhiều đối tác tại hội trường, bèn hỏi: "Bố anh đâu?"Lục Sĩ Thành và Giang Uyển ở lại một lúc, sau khi bác sĩ kiểm tra nói không sao thì đã rời đi trước khi anh tỉnh lại. Lục Sĩ Thành đi xử lý các đối tác, thời gian quá muộn, Giang Uyển sợ làm phiền Lục Văn Sơn nên cũng về trước.Hứa Lộc nói: "Bác sĩ khuyên nên ở lại đây theo dõi một đêm, em ở lại với anh."Lục Kiệm Minh vốn định nói không cần, nhưng cô kiên trì, hơn nữa đã hơn mười hai giờ, anh cũng không yên tâm để cô về một mình giữa đêm, chống tay dịch sang một bên: "Lên đây."
Giường bệnh của phòng bệnh cao cấp rất rộng, Hứa Lộc tắt đèn, nằm nghiêng bên cạnh, hỏi Lục Kiệm Minh có chóng mặt không, có muốn nôn không.Lục Kiệm Minh nghiêng người, ôm cô vào lòng, nói không sao.Trong bóng tối, Hứa Lộc vùi trong lòng anh, nước mắt không kìm được cọ vào áo sơ mi của anh, cô khàn giọng nói: "Em sợ chết khiếp."Không phải vì sợ giá đèn rơi trúng đầu mình, mà là khi nhìn thấy Lục Kiệm Minh trán chảy máu ngất xỉu.Lục Kiệm Minh xoa đầu cô, giơ tay lau nước mắt trên khóe mắt cô: "Anh mới sợ chết khiếp." Khi giá đèn rơi xuống, tim anh gần như ngừng đập, mãi đến khi mở mắt xác nhận cô không sao, mới thở phào nhẹ nhõm.Hứa Lộc hít mũi, im lặng một lúc rồi nói: "... Hoắc Tư Tư đã sắp xếp trước."Chỉ là không ngờ Lục Kiệm Minh và Hoắc Liên Đình lại cùng nhau lao đến."Ừ." Lục Kiệm Minh và Hoắc Liên Đình nhìn nhau, đã hiểu rõ lẫn nhau."Ông ấy chắc chắn rất đau."Hứa Lộc nói không đầu không đuôi, nhưng Lục Kiệm Minh lại hiểu, sự tính toán, đề phòng của con gái nuôi nhiều năm đối với ông, trách nhiệm chưa làm tròn đối với con gái ruột, sự tổn thương mà cô ấy phải chịu đựng ngay trước mắt ông.Lục Kiệm Minh nói: "Ông ấy rất quan t@m đến em." Mỗi lần gặp mặt đều muốn đến gần, nhưng lại hết lần này đến lần khác kiềm chế.Hứa Lộc hơi ngẩng đầu lên, mượn ánh đèn mờ ảo bên ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói với Lục Kiệm Minh: "Hoắc Tư Tư nói, mẹ ruột của em là người ông ấy yêu sâu đậm."Đặc biệt là từ miệng mẹ nuôi của Hoắc Tư Tư nói ra, hai chữ này càng có sức nặng.Nếu là yêu sâu đậm, vậy năm đó Tần Chi chia tay ông, có phải không phải lỗi của Hoắc Liên Đình?Lục Kiệm Minh cúi đầu nhìn cô: "Muốn hỏi ông ấy?"Hứa Lộc há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.Từng có lúc trong lòng không cần chất chứa chuyện gì, mỗi ngày đều vui vẻ như học sinh tiểu học, bây giờ lại có quá nhiều điều phải lo lắng, Lục Kiệm Minh thấy cô như vậy liền đau lòng, ôm cô vào lòng không hỏi thêm nữa.Sáng sớm Hứa Lộc đã nhận được điện thoại của Trần Mỹ Trân, hỏi cô đang ở bệnh viện nào.Tối qua cô đã gọi điện cho Trần Mỹ Trân, nói với bà rằng buổi họp báo có chút sự cố, tối nay không về được, Trần Mỹ Trân hỏi dò, Hứa Lộc cũng không giấu giếm, sự bình an vô sự của cô được xây dựng trên tiền đề hai người vì cô mà bị thương, không có lý do gì để che giấu.Cúp điện thoại, Lục Kiệm Minh vẫn nằm trên giường không nhúc nhích.Ngủ tạm một đêm, Hứa Lộc dậy sớm, cô ngồi bên giường quan tâm cúi người hỏi: "Đầu còn chóng mặt không?""Chóng mặt." Lục Kiệm Minh nhắm mắt, giọng nói vừa tỉnh dậy có chút khàn khàn và lười biếng, "Trán cũng đau."Hứa Lộc lập tức áp sát vào đầu anh, nhìn băng gạc trên trán anh, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào bên cạnh băng gạc, lo lắng hỏi: "Có cần gọi bác sĩ xem không? Sẽ không có di chứng chứ?"Lục Kiệm Minh không biết từ lúc nào đã mở mắt, nhìn động tác nhẹ nhàng của cô, trong mắt hiện lên chút ý cười, Hứa Lộc nhìn thẳng vào mắt anh, có chút hiểu ra: "Thật sự đau hay giả vờ đau vậy?"Lục Kiệm Minh cười, nói một cách xấu xa: "Em đoán xem."Hứa Lộc: "..."Cô lo lắng nhìn anh: "Lục Kiệm Minh, em nghi ngờ anh bị đập ngốc rồi."Qua một đêm, Lục Kiệm Minh ngoài việc còn hơi chóng mặt, không có vấn đề gì lớn, Hứa Lộc buông bỏ một nửa nỗi lo, nửa còn lại đặt trên người Hoắc Liên Đình.Cao Viễn từ ngoài vào, mang bữa sáng cho họ, biết Hứa Lộc lo lắng, liền nói với cô: "Vừa rồi ở cửa, tôi thấy Hoắc tổng đến truyền dịch."Hoắc Liên Đình đến sớm, đã mở một phòng bệnh để truyền dịch, Hứa Lộc ngồi không yên, càng ăn không nổi, nhìn Lục Kiệm Minh ăn chút cháo, liền mang phần cháo chưa ăn của mình đến cho Hoắc Liên Đình.Lục Kiệm Minh liếc nhìn động tác đóng gói của cô, ném cái thìa trong tay xuống rồi đứng dậy.Còn lại một chút, Hứa Lộc hỏi: "Sao không ăn hết?"Lục Kiệm Minh nói: "Không ngon nữa."Hứa Lộc cắn môi nhịn cười: "Lục tổng, em phát hiện anh bị ốm rồi trẻ con và đỏng đảnh ghê."Lục Kiệm Minh liếc cô một cái, không để ý đến cô.Khi có người quan tâm, ai có thể cưỡng lại được, khi không có ai quan tâm, ai có thể không ghen, sự trẻ con và đỏng đảnh của một người đàn ông, chỉ là vì biết mình được quan tâm, được yêu thương. Hứa Lộc cười, tâm trạng tồi tệ vì chuyện tối qua dần dần tốt lên.Chỉ là đến cửa phòng bệnh của Hoắc Liên Đình, nụ cười liền hóa thành căng thẳng, lo lắng và do dự không dám gõ cửa.Lục Kiệm Minh đặt tay lên vai cô, cảm giác đó khiến người ta yên tâm.Hoắc Liên Đình dựa vào giường bệnh, nhắm mắt ngủ, cánh tay bị gãy được bó bột, kẹp nẹp cố định, tay còn lại đang truyền dịch.Trợ lý của ông cũng ở đó, hạ giọng nói: "Cả đêm không ngủ, nửa đêm đầu xử lý công việc, nửa đêm sau đau tay không ngủ được."Hứa Lộc vội vàng nói: "Vậy chúng ta lát nữa quay lại."
Vừa dứt lời, Hoắc Liên Đình mở mắt ra, trong mắt có chút tia máu đỏ, vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày lộ rõ vẻ mệt mỏi, ánh mắt nhìn cô cũng phức tạp hỗn loạn.Hứa Lộc nhìn ông, sững sờ hai giây mới lắp bắp nói: "Tôi, tôi mang cho ông chút cháo..."Nói xong lại cảm thấy không thích hợp, Hoắc Liên Đình bây giờ tình trạng này, làm sao có tay mà ăn cháo.Hoắc Liên Đình lại cười, che giấu vẻ mặt không nên có, giọng nói khàn khàn vì thức cả đêm: "Cứ để đó, lát nữa truyền dịch xong sẽ ăn."Trợ lý đi ra ngoài, Hứa Lộc tiến lại gần xem cánh tay ông, thật ra cũng không nhìn ra được gì, nhưng biết chắc chắn rất đau: "Phải mất nhiều thời gian mới khỏi chứ?""Ba tháng là được." Hoắc Liên Đình nhìn vẻ mặt quan tâm của cô, mỉm cười an ủi, "Trước đây ở trong quân đội, không ít lần bị thương, quen rồi."Vết thương lúc đó, làm sao có thể giống với hơn hai mươi năm sau.Hứa Lộc không nói gì, Lục Kiệm Minh trò chuyện với Hoắc Liên Đình về việc xử lý hậu quả đêm qua, giới truyền thông là do bộ phận quan hệ công chúng của Tư Mạn mời, mặc dù đã xảy ra sự cố, nhưng người ngoài đều cho là tai nạn, tin tức cũng không bị truyền ra ngoài, tin tức tiêu đề sáng nay, đều là ảnh ký kết hợp tác của TS và Tư Mạn.Hứa Lộc nghe bên cạnh, lặng lẽ nhìn chằm chằm Hoắc Liên Đình, nhớ đến những lời ích kỷ, vô tình mà Hoắc Tư Tư nói, cô cảm thấy không đáng cho Hoắc Liên Đình, vì vậy từ lúc vào cửa cô vẫn luôn không nhắc đến Hoắc Tư Tư.Hoắc Liên Đình sau khi trò chuyện xong với Lục Kiệm Minh, liền quay đầu nhìn cô, chủ động nói: "Để cô chịu uất ức rồi."Hứa Lộc lắc đầu nói không sao, ngẩng đầu nhìn Lục Kiệm Minh, hai người ngầm hiểu lẫn nhau đều không nhắc đến chuyện tối qua cô vùi trong lòng anh nói sợ chết khiếp.Ngay trước mắt mình, để con gái nuôi tính kế hại chết con gái ruột, Hoắc Liên Đình áy náy và bất an, từng xông pha trận mạc không sợ hãi, sau này thành lập Tư Mạn, cũng là thủ đoạn sấm sét, trở thành người đứng đầu trong ngành, nhưng duyên vợ chồng, duyên con cái của ông đều quá ít ỏi, về mặt tình cảm, ông là một kẻ thất bại hoàn toàn."Tôi đã không dạy dỗ con bé tốt, cuối cùng lại khiến cô phải chịu khổ." Hoắc Liên Đình nói, "Chuyện hôm qua đã báo cảnh sát, cảnh sát chắc sẽ sớm liên lạc với cô."Hoắc Tư Tư trước đây làm việc ở bộ phận quan hệ công chúng của Tư Mạn, lại là con gái của ông chủ, cho dù là liên hệ người ta giở trò ở hiện trường, hay là trà trộn vào để chặn Hứa Lộc, đều dễ như trở bàn tay, chỉ cần xem tình hình điều tra lấy chứng cứ của cảnh sát.Hứa Lộc gật đầu, cô nghe ra được sự tự trách của Hoắc Liên Đình, im lặng một lúc rồi nói: "Tôi nghĩ không nên trách ông."Rất nhiều chuyện, không phải chỉ cần cố gắng là có thể làm tốt. Hoắc Liên Đình đối xử tốt với Hoắc Tư Tư là điều chắc chắn, xuất phát từ trách nhiệm, dạy dỗ Hoắc Tư Tư tận tình, xuất phát từ tình thân nhiều năm, ông mang theo tư tâm của một người cha, trong chuyện của Lương Văn Khiêm, đã gỡ tội cho cô ta, chỉ tiếc những điều này đổi lại không phải là sự hiểu chuyện, không phải là sự suy ngẫm, mà là càng ngày càng quá đáng.Đây thực ra cũng là điều Hoắc Liên Đình không ngờ tới, ông nuôi Hoắc Tư Tư bao nhiêu năm, khi quyết định đưa cô ta ra nước ngoài, giống như sự đày ải trong thất vọng, cũng giống như sự khoan dung cuối cùng dành cho cô ta, chỉ là sự khoan dung này đã bị vứt bỏ một cách khinh thường.Hứa Lộc có chút khó hiểu: "Tại sao vậy?"Hoắc Liên Đình thản nhiên nói: "Con bé tâm tư sâu sắc, đối với người ngoài khá đề phòng."Người ngoài này chắc chắn bao gồm cả Hoắc Liên Đình, thậm chí cả người vợ đã khuất của anh.Hứa Lộc đột nhiên nhớ đến lời Tiết Ấu Thanh nhận xét Hoắc Tư Tư và Lương Văn Khiêm rất giống nhau từ rất lâu trước đây.Hoắc Tư Tư sáu tuổi được Hoắc Liên Đình nhận nuôi, cô ta nhớ chuyện sớm, trước đó còn được một gia đình khác nhận nuôi, sau đó không được mấy tháng, người ta mang thai, lại đưa cô ta trở về trại trẻ mồ côi.Vì vậy cô ta biết rõ thân phận của mình trong một gia đình, dù là con gái duy nhất của Hoắc Liên Đình, cũng không loại bỏ được cảm giác nguy cơ, cộng thêm những lời bàn tán của mọi người xung quanh mà cô ta thỉnh thoảng nghe được, khiến cô ta mượn Hoắc Liên Đình để kiêu ngạo, tự phụ trước mặt người ngoài, còn trước mặt Hoắc Liên Đình lại giữ lại một chút tư tâm.Thực sự rất giống Lương Văn Khiêm, kiêu ngạo, tự ti, ích kỷ.Hứa Lộc nói: "Cô ấy có phải có vấn đề tâm lý không?"Lục Kiệm Minh và Hoắc Liên Đình đều không nói gì, có lẽ là có vấn đề tâm lý, có lẽ chỉ là ích kỷ, hai mươi năm nuôi dưỡng không lọt vào mắt cô ta, không đáng để cô ta mở lòng, nhưng những điều này đều không quan trọng nữa, từ khoảnh khắc Hoắc Tư Tư đẩy giá đèn, tất cả sự khoan dung và tình cảm, đều bị nghiền nát không còn sót lại chút gì.Trò chuyện hồi lâu, Hứa Lộc sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của ông, liền cùng Lục Kiệm Minh đứng dậy rời đi.Hoắc Liên Đình ngồi trên giường bệnh, nhìn bóng lưng sắp rẽ vào lối ra của cô, lên tiếng hỏi: "Hôm nay vẫn đi Thượng Hải sao?"Hứa Lộc quay người lại nói: "Chắc là sẽ thêm vài ngày nữa."Đã xảy ra chuyện này, hai người đều bị thương, Trần Mỹ Trân không thể nào ép cô lập tức đi, Hứa Lộc cũng không làm được.Nhưng ý của câu nói này, vẫn là phải đi. Cách một khoảng cách, Hoắc Liên Đình nhìn cô, chậm rãi nói: "Nếu được, tôi muốn gặp mẹ cô, nói với bà ấy tôi sẽ không làm phiền cuộc sống của cô và họ."Hứa Lộc sững người, mãi đến khi Lục Kiệm Minh nắm tay cô, hơi dùng lực, cô mới hoàn hồn: "Ông... biết tôi biết rồi?"Hoắc Liên Đình đáp lại một tiếng, tối qua quay lại hội trường tìm Hoắc Tư Tư, ông tự nhiên sẽ biết cô ta đã nói gì với Hứa Lộc."Tôi không phải là một người cha đủ tư cách, càng không muốn cô vì tôi mà phải đến Thượng Hải." Hoắc Liên Đình dịu dàng nói, "Khi con bé nói với cô, cô có sợ không?"Hứa Lộc mím môi, nói: "Thật ra mấy ngày trước, tôi đã biết rồi--"Cô chưa dứt lời, chưa kịp để Hoắc Liên Đình phản ứng, cửa liền truyền đến tiếng đồ vật nặng rơi xuống đất ầm ầm.Hứa Lộc giật mình, Lục Kiệm Minh đi qua mở cửa, anh cao lớn, che khuất khe cửa đang mở hé, không nhìn thấy bên ngoài, chỉ có thể nghe thấy giọng nói bất ngờ của anh: "... Dì?"Cửa được mở ra, Hứa Lộc đứng bên trong quay đầu nhìn, đúng lúc chạm phải ánh mắt không thể tin được của Trần Mỹ Trân.Nước truyền của Hoắc Liên Đình đã truyền xong, y tá vào rút kim cho ông, trợ lý của Hoắc Liên Đình không ngờ ra ngoài một vòng, lại gặp phải tình huống này, nhưng anh ta dù sao cũng là trợ lý cuộc sống của Hoắc Liên Đình, thiên vị ông chủ, nhắc nhở: "Hoắc tổng ăn chút gì đi?"Cháo mà Hứa Lộc mang đến đã nguội từ lâu, đã là buổi trưa, trợ lý liền sắp xếp đi mua một ít.Trần Mỹ Trân lên tiếng nói: "Trong bình giữ nhiệt có canh."Nắp bình vặn chặt, rơi xuống đất cũng không bị đổ ra ngoài, trợ lý lập tức đáp lại rót cho Hoắc Liên Đình, sau đó lui ra ngoài, đóng cửa kín mít.Buổi sáng Trần Mỹ Trân nghe nói Hứa Lộc xảy ra chuyện, còn làm Lục Kiệm Minh và ông chủ của Tư Mạn bị thương, vừa lo lắng vừa biết ơn, nghĩ đi nghĩ lại, liền hầm canh xương đến thăm, phòng bệnh của Lục Kiệm Minh trống không, Trần Mỹ Trân được Cao Viễn dẫn đến phòng bệnh của Hoắc Liên Đình.Bà vẫn luôn không đứng trong phòng bệnh mà ngồi trên ghế sofa gần cửa ra vào, thân hình mảnh mai chỉ chiếm một phần nhỏ diện tích, từ ban đầu kinh ngạc, khó nói, dần dần chuyển sang im lặng, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối.Sự bình tĩnh che giấu sự bối rối, Hứa Lộc mấy lần muốn tiến lên ôm bà, nhưng Trần Mỹ Trân ngoài ánh mắt vừa gặp mặt, vẫn luôn không nhìn cô.Bà nhìn Hoắc Liên Đình, từ cánh tay bị gãy, đến khuôn mặt cương nghị, quan sát, cũng đang xem xét, một lúc sau, bà lên tiếng hỏi: "Làm sao chứng minh anh là cha ruột của Lộc Lộc?"Hoắc Liên Đình nói: "Tôi đã làm xét nghiệm ADN."Ông chủ động nói: "Hai năm trước là tôi tìm người đến Hoài Thành điều tra trại trẻ mồ côi mà Tiểu Lộc từng ở, không ngờ lại mang đến ảnh hưởng lớn như vậy cho hai người, rất xin lỗi."Việc Trần Mỹ Trân và Hứa Chí Bình ly hôn, mặc dù chịu ảnh hưởng của Hoắc Liên Đình, nhưng nguyên nhân căn bản không phải ở ông, chuyện này có ảnh hưởng lớn nhất đối với Trần Mỹ Trân, có lẽ là khiến bà lo lắng đề phòng suốt hai năm, mỗi ngày đều lo sợ có người tìm đến Hứa Lộc, nhận người thân.Mà trên thực tế, Hoắc Liên Đình vẫn luôn ở bên cạnh Hứa Lộc, nhưng mãi đến hôm nay mới đưa chuyện này ra ánh sáng.Trần Mỹ Trân im lặng một lúc, cuối cùng hỏi: "Năm đó anh và Tần Chi, là anh bỏ rơi cô ấy?"Hoắc Liên Đình trầm ổn quả quyết nói: "Không phải."Trần Mỹ Trân nhìn ông một lúc, sau đó cầm túi xách bên cạnh đứng dậy, dặn dò: "Canh hai người uống lúc còn nóng, tôi đi trước."Hứa Lộc nhất thời có chút không kịp phản ứng, cô hoang mang nhìn Lục Kiệm Minh, lại nhìn Hoắc Liên Đình, rất muốn nhân cơ hội này hỏi rõ ông nhưng cuối cùng vẫn chọn ra ngoài đuổi theo Trần Mỹ Trân.Có lẽ là vì chưa sinh con, Hứa Lộc cũng không phải là đứa trẻ khiến người ta lo lắng, Trần Mỹ Trân dáng người đẹp, cũng trông trẻ trung, tóc đen nhánh, uốn xoăn nhẹ, búi lên trông rất dịu dàng, là kiểu người nếu ra ngoài nhảy quảng trường, sẽ thu hút rất nhiều ánh nhìn.Nhưng những năm tháng khó khăn trước đây, đã pha trộn vào sự dịu dàng của bà sự mạnh mẽ và kiên cường.Chưa kịp để Lục Kiệm Minh bảo Cao Viễn đưa đi, Hứa Lộc đã cùng Trần Mỹ Trân bắt xe về nhà, suốt dọc đường, Trần Mỹ Trân đều không nói gì.Lục Kiệm Minh nhắn tin cho cô, hỏi có cần anh qua đó không.Hứa Lộc nói trước tiên không cần, nghĩ nghĩ, lại nói với anh, có lẽ hai ngày nữa sẽ đến Thượng Hải.Lục Kiệm Minh trả lời cô: Về đi, anh đến Thượng Hải tìm em.Hứa Lộc hít sâu một hơi, liếc nhìn sắc mặt Trần Mỹ Trân, mím môi cất điện thoại.Vào nhà, Trần Mỹ Trân đến phòng ngủ phụ dọn đồ, bà đến đây ở một tuần, quần áo đồ ngủ mà Hứa Lộc mua cho bà cũng vài bộ, bà đứng bên giường gấp từng cái một: "Chiều nay mẹ về Hoài Thành, trong nồi còn chút canh, con nhớ uống hết."Trần Mỹ Trân bình tĩnh, nhưng Hứa Lộc lại hoảng sợ, cô muốn giấu Trần Mỹ Trân, muốn giấu Hoắc Liên Đình, cuối cùng một người cũng không giấu được, cô không cho Trần Mỹ Trân gấp, lại gần ôm lấy cánh tay bà nói: "Mẹ, con sẽ đến Thượng Hải ngay, được không? Mẹ đừng giận con."Giọng cô nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng, Trần Mỹ Trân bị cô kéo lại dừng lại, cúi đầu nhìn cô đang ngồi trên giường, cũng đỏ hoe mắt: "Con khóc cái gì?"Hứa Lộc chớp mắt một cái, nước mắt rơi xuống, cô nức nở, giống như hồi nhỏ gây họa sợ bị Trần Mỹ Trân mắng: "Con không nên về Bắc Kinh, càng không nên giấu mẹ chuyện biết thân thế..."Nhưng thật ra mỗi lần Trần Mỹ Trân đều chưa từng mắng cô, lần này cũng vậy, bà đưa tay lau nước mắt trên mặt Hứa Lộc, khàn giọng nói: "Tại sao phải giấu mẹ?"Lông mi Hứa Lộc dính nước, ôm eo Trần Mỹ Trân nói: "Con sợ mẹ buồn, sợ mẹ không vui."Trần Mỹ Trân cũng khóc, bà dịu dàng nói: "Vì đã là vì mẹ, tại sao mẹ lại giận con?"Hứa Lộc khóc hu hu hai tiếng, hiểu ra ý của Trần Mỹ Trân, đột nhiên dừng lại, hít mũi ngẩng đầu nhìn bà.Trần Mỹ Trân nói: "Con biết thân thế của mình, biết Hoắc Liên Đình là cha ruột của con, không nỡ rời Bắc Kinh, không nỡ rời đứa trẻ nhà họ Lục kia, nhưng vẫn chọn nghe lời mẹ, tại sao mẹ phải giận."Hứa Lộc há miệng, lẩm bẩm nói: "Nhưng mà vừa rồi mẹ...""Mẹ chỉ là tức giận bản thân mình." Trần Mỹ Trân vuốt những sợi tóc rơi trên trán cô, nói: "Mặc dù con không được mang thai trong bụng mẹ, nhưng vẫn luôn ở trong tim mẹ, chỉ là mẹ cũng có lúc không nhịn được ích kỷ, sợ con bị người ta cướp mất, sợ sau này con không thân thiết với mẹ nữa."Nhưng vừa rồi ở cửa phòng bệnh, khi nghe Hứa Lộc nói đã biết từ lâu, Trần Mỹ Trân cảm thấy vô cùng an ủi, đau lòng và tự trách, Hứa Lộc sợ bà buồn, nghĩ cho bà, nhưng bà lại không quan t@m đến niềm vui của Hứa Lộc.Hứa Lộc vùi mặt vào áo len cashmere của Trần Mỹ Trân, lắc đầu nguầy nguậy: "Mẹ là mẹ của con, làm sao con có thể không thân thiết với mẹ, vĩnh viễn cũng không thể."Trần Mỹ Trân cười: "Mẹ biết, cho nên mới cảm thấy mẹ nên về Hoài Thành."Hứa Lộc ngẩng đầu nhìn bà, cẩn thận hỏi: "Mẹ không lo lắng con ở lại Bắc Kinh, sau này sẽ nhận Hoắc Liên Đình sao?""Sao có thể gọi thẳng tên ông ấy." Trần Mỹ Trân trách móc cô, "Con nhận ông ấy, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của con với mẹ sao?"Hứa Lộc lắc đầu nguầy nguậy.Trần Mỹ Trân mỉm cười nói: "Vậy là được rồi."Khoảnh khắc ở cửa, bà đã nghĩ thông suốt, vì vậy sau khi vào phòng bệnh chỉ xác nhận Hoắc Liên Đình có thực sự đáng tin cậy hay không, trên thực tế, ở ngoài phòng bệnh, nghe thấy câu nói đó, Hoắc Liên Đình muốn gặp bà, nói rõ với bà sẽ không làm phiền cuộc sống của Hứa Lộc, đã khiến bà hiểu đại khái con người của Hoắc Liên Đình.Trần Mỹ Trân nói: "Chuyện mà người cha ruột này có thể làm vì con, mẹ cũng có thể."Thậm chí còn so sánh, Hứa Lộc bật cười, hỏi bà: "Vậy người cha ở Hoài Thành của con, mẹ nghĩ thế nào?"Trần Mỹ Trân lạnh mặt, nói: "Ông ta sau lưng mẹ nói chuyện này cho con biết, về không tìm ông ta tính sổ đã là nhẹ rồi."Không hề mềm lòng, Hứa Lộc bĩu môi, không ngờ biểu cảm nhỏ này bị Trần Mỹ Trân bắt gặp, cô lập tức nhào vào lòng Trần Mỹ Trân làm nũng: "Mẹ, con yêu mẹ lắm."Nút thắt trong lòng Trần Mỹ Trân được cởi bỏ, nhưng vẫn chuẩn bị về Hoài Thành. Cửa hàng hoa đã nhiều ngày không mở, bà lo lắng, sau khi xác nhận Hứa Lộc không sao, bà liền muốn về trước, còn việc xử lý quan hệ giữa bà và Hoắc Liên Đình, Trần Mỹ Trân giao cho Hứa Lộc tự quyết định.Trần Mỹ Trân đang dọn đồ ở trên lầu, Hứa Lộc xuống lầu đến siêu thị mua nước, để bà mang theo trên đường uống.Cửa khu chung cư, đỗ một chiếc Maybach quen thuộc, Hứa Lộc mở to mắt, nhìn qua cửa kính xe đang hạ xuống một nửa, thấy Lục Kiệm Minh ngồi bên trong cúi đầu nhắn tin.Hứa Lộc kinh ngạc mở cửa ngồi vào: "Anh đến khi nào vậy?""Vừa đến." Lục Kiệm Minh vốn đang nhắn tin cho cô, hỏi tình hình thế nào, không ngờ lại trùng hợp như vậy.Tài xế không có ở đó, gần đó cũng không thấy, chắc chắn đã đến một lúc rồi, Hứa Lộc không tin nhìn anh, Lục Kiệm Minh cười cười: "Hai người lên lầu, anh liền đến."Sợ cô cãi nhau với Trần Mỹ Trân, càng sợ cô đau lòng, buồn bã.Khóe mắt, chóp mũi Hứa Lộc đều đỏ ửng, Lục Kiệm Minh đưa tay vuốt v3, hỏi cô: "Khóc rồi?"Hứa Lộc gật đầu, dạo này khóc hơi nhiều, nhưng lần này cũng đáng giá, cô trả lời: "Nước mắt của niềm vui."Lục Kiệm Minh nghe vậy nhướng mày, Hứa Lộc cười, cô chủ động ôm anh, cái đầu nhỏ nhắn vùi vào cổ Lục Kiệm Minh, như đang khoe khoang, như đang cảm thán, lại như đang biết ơn, nói với giọng điệu hơi nghẹn ngào: "Em thực sự, có rất nhiều tình yêu."Hứa Lộc không ngờ bị Hoắc Tư Tư tính kế một lần, lại có được kết quả như vậy, Hoắc Tư Tư vào tù, cô lại thoát khỏi áp lực nặng nề.Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa Hứa Lộc và Hoắc Tư Tư, Hoắc Tư Tư không tin tưởng thiện ý và tình yêu của người khác dành cho mình, cô ta tiếp nhận, nhưng không hồi đáp, và muốn nhiều hơn nữa, còn Hứa Lộc, khi biết được mình được yêu thương, liền lập tức nhào tới, tận hưởng, và yêu đối phương bằng chính sự nhiệt tình đó.Lục Kiệm Minh ôm cô, cảm nhận được sự nhẹ nhõm khi áp lực của cô được giải tỏa, vui mừng cho cô, cũng muốn thể hiện sự tồn tại của mình: "Cũng có phần của anh."Hứa Lộc hơi rời khỏi lòng anh, chớp mắt hỏi: "Phần của anh là gì?"Lục Kiệm Minh vừa nhìn đã biết cô cố ý, ra vẻ hỏi ngược lại: "Em nói xem?""Em làm sao mà biết được!" Hứa Lộc thúc giục, "Rốt cuộc phần của anh là gì, có rất nhiều người đang xếp hàng chờ yêu em đấy, không nói nữa, em đổi người khác bây giờ!"Lục Kiệm Minh nghiến răng, không còn cách nào khác bị cô nắm thóp, anh đưa tay ấn đầu cô trở lại cổ mình, cam chịu nói: "Tình yêu, phần tình yêu của anh.""Anh yêu em, được chưa?""Cái gì gọi là 'được chưa', em miễn cưỡng như vậy sao?""Được voi đòi tiên phải không?""Phải!"Editor: Minse
Nguồn: Tấn Giang
Giường bệnh của phòng bệnh cao cấp rất rộng, Hứa Lộc tắt đèn, nằm nghiêng bên cạnh, hỏi Lục Kiệm Minh có chóng mặt không, có muốn nôn không.Lục Kiệm Minh nghiêng người, ôm cô vào lòng, nói không sao.Trong bóng tối, Hứa Lộc vùi trong lòng anh, nước mắt không kìm được cọ vào áo sơ mi của anh, cô khàn giọng nói: "Em sợ chết khiếp."Không phải vì sợ giá đèn rơi trúng đầu mình, mà là khi nhìn thấy Lục Kiệm Minh trán chảy máu ngất xỉu.Lục Kiệm Minh xoa đầu cô, giơ tay lau nước mắt trên khóe mắt cô: "Anh mới sợ chết khiếp." Khi giá đèn rơi xuống, tim anh gần như ngừng đập, mãi đến khi mở mắt xác nhận cô không sao, mới thở phào nhẹ nhõm.Hứa Lộc hít mũi, im lặng một lúc rồi nói: "... Hoắc Tư Tư đã sắp xếp trước."Chỉ là không ngờ Lục Kiệm Minh và Hoắc Liên Đình lại cùng nhau lao đến."Ừ." Lục Kiệm Minh và Hoắc Liên Đình nhìn nhau, đã hiểu rõ lẫn nhau."Ông ấy chắc chắn rất đau."Hứa Lộc nói không đầu không đuôi, nhưng Lục Kiệm Minh lại hiểu, sự tính toán, đề phòng của con gái nuôi nhiều năm đối với ông, trách nhiệm chưa làm tròn đối với con gái ruột, sự tổn thương mà cô ấy phải chịu đựng ngay trước mắt ông.Lục Kiệm Minh nói: "Ông ấy rất quan t@m đến em." Mỗi lần gặp mặt đều muốn đến gần, nhưng lại hết lần này đến lần khác kiềm chế.Hứa Lộc hơi ngẩng đầu lên, mượn ánh đèn mờ ảo bên ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói với Lục Kiệm Minh: "Hoắc Tư Tư nói, mẹ ruột của em là người ông ấy yêu sâu đậm."Đặc biệt là từ miệng mẹ nuôi của Hoắc Tư Tư nói ra, hai chữ này càng có sức nặng.Nếu là yêu sâu đậm, vậy năm đó Tần Chi chia tay ông, có phải không phải lỗi của Hoắc Liên Đình?Lục Kiệm Minh cúi đầu nhìn cô: "Muốn hỏi ông ấy?"Hứa Lộc há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.Từng có lúc trong lòng không cần chất chứa chuyện gì, mỗi ngày đều vui vẻ như học sinh tiểu học, bây giờ lại có quá nhiều điều phải lo lắng, Lục Kiệm Minh thấy cô như vậy liền đau lòng, ôm cô vào lòng không hỏi thêm nữa.Sáng sớm Hứa Lộc đã nhận được điện thoại của Trần Mỹ Trân, hỏi cô đang ở bệnh viện nào.Tối qua cô đã gọi điện cho Trần Mỹ Trân, nói với bà rằng buổi họp báo có chút sự cố, tối nay không về được, Trần Mỹ Trân hỏi dò, Hứa Lộc cũng không giấu giếm, sự bình an vô sự của cô được xây dựng trên tiền đề hai người vì cô mà bị thương, không có lý do gì để che giấu.Cúp điện thoại, Lục Kiệm Minh vẫn nằm trên giường không nhúc nhích.Ngủ tạm một đêm, Hứa Lộc dậy sớm, cô ngồi bên giường quan tâm cúi người hỏi: "Đầu còn chóng mặt không?""Chóng mặt." Lục Kiệm Minh nhắm mắt, giọng nói vừa tỉnh dậy có chút khàn khàn và lười biếng, "Trán cũng đau."Hứa Lộc lập tức áp sát vào đầu anh, nhìn băng gạc trên trán anh, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào bên cạnh băng gạc, lo lắng hỏi: "Có cần gọi bác sĩ xem không? Sẽ không có di chứng chứ?"Lục Kiệm Minh không biết từ lúc nào đã mở mắt, nhìn động tác nhẹ nhàng của cô, trong mắt hiện lên chút ý cười, Hứa Lộc nhìn thẳng vào mắt anh, có chút hiểu ra: "Thật sự đau hay giả vờ đau vậy?"Lục Kiệm Minh cười, nói một cách xấu xa: "Em đoán xem."Hứa Lộc: "..."Cô lo lắng nhìn anh: "Lục Kiệm Minh, em nghi ngờ anh bị đập ngốc rồi."Qua một đêm, Lục Kiệm Minh ngoài việc còn hơi chóng mặt, không có vấn đề gì lớn, Hứa Lộc buông bỏ một nửa nỗi lo, nửa còn lại đặt trên người Hoắc Liên Đình.Cao Viễn từ ngoài vào, mang bữa sáng cho họ, biết Hứa Lộc lo lắng, liền nói với cô: "Vừa rồi ở cửa, tôi thấy Hoắc tổng đến truyền dịch."Hoắc Liên Đình đến sớm, đã mở một phòng bệnh để truyền dịch, Hứa Lộc ngồi không yên, càng ăn không nổi, nhìn Lục Kiệm Minh ăn chút cháo, liền mang phần cháo chưa ăn của mình đến cho Hoắc Liên Đình.Lục Kiệm Minh liếc nhìn động tác đóng gói của cô, ném cái thìa trong tay xuống rồi đứng dậy.Còn lại một chút, Hứa Lộc hỏi: "Sao không ăn hết?"Lục Kiệm Minh nói: "Không ngon nữa."Hứa Lộc cắn môi nhịn cười: "Lục tổng, em phát hiện anh bị ốm rồi trẻ con và đỏng đảnh ghê."Lục Kiệm Minh liếc cô một cái, không để ý đến cô.Khi có người quan tâm, ai có thể cưỡng lại được, khi không có ai quan tâm, ai có thể không ghen, sự trẻ con và đỏng đảnh của một người đàn ông, chỉ là vì biết mình được quan tâm, được yêu thương. Hứa Lộc cười, tâm trạng tồi tệ vì chuyện tối qua dần dần tốt lên.Chỉ là đến cửa phòng bệnh của Hoắc Liên Đình, nụ cười liền hóa thành căng thẳng, lo lắng và do dự không dám gõ cửa.Lục Kiệm Minh đặt tay lên vai cô, cảm giác đó khiến người ta yên tâm.Hoắc Liên Đình dựa vào giường bệnh, nhắm mắt ngủ, cánh tay bị gãy được bó bột, kẹp nẹp cố định, tay còn lại đang truyền dịch.Trợ lý của ông cũng ở đó, hạ giọng nói: "Cả đêm không ngủ, nửa đêm đầu xử lý công việc, nửa đêm sau đau tay không ngủ được."Hứa Lộc vội vàng nói: "Vậy chúng ta lát nữa quay lại."
Vừa dứt lời, Hoắc Liên Đình mở mắt ra, trong mắt có chút tia máu đỏ, vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày lộ rõ vẻ mệt mỏi, ánh mắt nhìn cô cũng phức tạp hỗn loạn.Hứa Lộc nhìn ông, sững sờ hai giây mới lắp bắp nói: "Tôi, tôi mang cho ông chút cháo..."Nói xong lại cảm thấy không thích hợp, Hoắc Liên Đình bây giờ tình trạng này, làm sao có tay mà ăn cháo.Hoắc Liên Đình lại cười, che giấu vẻ mặt không nên có, giọng nói khàn khàn vì thức cả đêm: "Cứ để đó, lát nữa truyền dịch xong sẽ ăn."Trợ lý đi ra ngoài, Hứa Lộc tiến lại gần xem cánh tay ông, thật ra cũng không nhìn ra được gì, nhưng biết chắc chắn rất đau: "Phải mất nhiều thời gian mới khỏi chứ?""Ba tháng là được." Hoắc Liên Đình nhìn vẻ mặt quan tâm của cô, mỉm cười an ủi, "Trước đây ở trong quân đội, không ít lần bị thương, quen rồi."Vết thương lúc đó, làm sao có thể giống với hơn hai mươi năm sau.Hứa Lộc không nói gì, Lục Kiệm Minh trò chuyện với Hoắc Liên Đình về việc xử lý hậu quả đêm qua, giới truyền thông là do bộ phận quan hệ công chúng của Tư Mạn mời, mặc dù đã xảy ra sự cố, nhưng người ngoài đều cho là tai nạn, tin tức cũng không bị truyền ra ngoài, tin tức tiêu đề sáng nay, đều là ảnh ký kết hợp tác của TS và Tư Mạn.Hứa Lộc nghe bên cạnh, lặng lẽ nhìn chằm chằm Hoắc Liên Đình, nhớ đến những lời ích kỷ, vô tình mà Hoắc Tư Tư nói, cô cảm thấy không đáng cho Hoắc Liên Đình, vì vậy từ lúc vào cửa cô vẫn luôn không nhắc đến Hoắc Tư Tư.Hoắc Liên Đình sau khi trò chuyện xong với Lục Kiệm Minh, liền quay đầu nhìn cô, chủ động nói: "Để cô chịu uất ức rồi."Hứa Lộc lắc đầu nói không sao, ngẩng đầu nhìn Lục Kiệm Minh, hai người ngầm hiểu lẫn nhau đều không nhắc đến chuyện tối qua cô vùi trong lòng anh nói sợ chết khiếp.Ngay trước mắt mình, để con gái nuôi tính kế hại chết con gái ruột, Hoắc Liên Đình áy náy và bất an, từng xông pha trận mạc không sợ hãi, sau này thành lập Tư Mạn, cũng là thủ đoạn sấm sét, trở thành người đứng đầu trong ngành, nhưng duyên vợ chồng, duyên con cái của ông đều quá ít ỏi, về mặt tình cảm, ông là một kẻ thất bại hoàn toàn."Tôi đã không dạy dỗ con bé tốt, cuối cùng lại khiến cô phải chịu khổ." Hoắc Liên Đình nói, "Chuyện hôm qua đã báo cảnh sát, cảnh sát chắc sẽ sớm liên lạc với cô."Hoắc Tư Tư trước đây làm việc ở bộ phận quan hệ công chúng của Tư Mạn, lại là con gái của ông chủ, cho dù là liên hệ người ta giở trò ở hiện trường, hay là trà trộn vào để chặn Hứa Lộc, đều dễ như trở bàn tay, chỉ cần xem tình hình điều tra lấy chứng cứ của cảnh sát.Hứa Lộc gật đầu, cô nghe ra được sự tự trách của Hoắc Liên Đình, im lặng một lúc rồi nói: "Tôi nghĩ không nên trách ông."Rất nhiều chuyện, không phải chỉ cần cố gắng là có thể làm tốt. Hoắc Liên Đình đối xử tốt với Hoắc Tư Tư là điều chắc chắn, xuất phát từ trách nhiệm, dạy dỗ Hoắc Tư Tư tận tình, xuất phát từ tình thân nhiều năm, ông mang theo tư tâm của một người cha, trong chuyện của Lương Văn Khiêm, đã gỡ tội cho cô ta, chỉ tiếc những điều này đổi lại không phải là sự hiểu chuyện, không phải là sự suy ngẫm, mà là càng ngày càng quá đáng.Đây thực ra cũng là điều Hoắc Liên Đình không ngờ tới, ông nuôi Hoắc Tư Tư bao nhiêu năm, khi quyết định đưa cô ta ra nước ngoài, giống như sự đày ải trong thất vọng, cũng giống như sự khoan dung cuối cùng dành cho cô ta, chỉ là sự khoan dung này đã bị vứt bỏ một cách khinh thường.Hứa Lộc có chút khó hiểu: "Tại sao vậy?"Hoắc Liên Đình thản nhiên nói: "Con bé tâm tư sâu sắc, đối với người ngoài khá đề phòng."Người ngoài này chắc chắn bao gồm cả Hoắc Liên Đình, thậm chí cả người vợ đã khuất của anh.Hứa Lộc đột nhiên nhớ đến lời Tiết Ấu Thanh nhận xét Hoắc Tư Tư và Lương Văn Khiêm rất giống nhau từ rất lâu trước đây.Hoắc Tư Tư sáu tuổi được Hoắc Liên Đình nhận nuôi, cô ta nhớ chuyện sớm, trước đó còn được một gia đình khác nhận nuôi, sau đó không được mấy tháng, người ta mang thai, lại đưa cô ta trở về trại trẻ mồ côi.Vì vậy cô ta biết rõ thân phận của mình trong một gia đình, dù là con gái duy nhất của Hoắc Liên Đình, cũng không loại bỏ được cảm giác nguy cơ, cộng thêm những lời bàn tán của mọi người xung quanh mà cô ta thỉnh thoảng nghe được, khiến cô ta mượn Hoắc Liên Đình để kiêu ngạo, tự phụ trước mặt người ngoài, còn trước mặt Hoắc Liên Đình lại giữ lại một chút tư tâm.Thực sự rất giống Lương Văn Khiêm, kiêu ngạo, tự ti, ích kỷ.Hứa Lộc nói: "Cô ấy có phải có vấn đề tâm lý không?"Lục Kiệm Minh và Hoắc Liên Đình đều không nói gì, có lẽ là có vấn đề tâm lý, có lẽ chỉ là ích kỷ, hai mươi năm nuôi dưỡng không lọt vào mắt cô ta, không đáng để cô ta mở lòng, nhưng những điều này đều không quan trọng nữa, từ khoảnh khắc Hoắc Tư Tư đẩy giá đèn, tất cả sự khoan dung và tình cảm, đều bị nghiền nát không còn sót lại chút gì.Trò chuyện hồi lâu, Hứa Lộc sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của ông, liền cùng Lục Kiệm Minh đứng dậy rời đi.Hoắc Liên Đình ngồi trên giường bệnh, nhìn bóng lưng sắp rẽ vào lối ra của cô, lên tiếng hỏi: "Hôm nay vẫn đi Thượng Hải sao?"Hứa Lộc quay người lại nói: "Chắc là sẽ thêm vài ngày nữa."Đã xảy ra chuyện này, hai người đều bị thương, Trần Mỹ Trân không thể nào ép cô lập tức đi, Hứa Lộc cũng không làm được.Nhưng ý của câu nói này, vẫn là phải đi. Cách một khoảng cách, Hoắc Liên Đình nhìn cô, chậm rãi nói: "Nếu được, tôi muốn gặp mẹ cô, nói với bà ấy tôi sẽ không làm phiền cuộc sống của cô và họ."Hứa Lộc sững người, mãi đến khi Lục Kiệm Minh nắm tay cô, hơi dùng lực, cô mới hoàn hồn: "Ông... biết tôi biết rồi?"Hoắc Liên Đình đáp lại một tiếng, tối qua quay lại hội trường tìm Hoắc Tư Tư, ông tự nhiên sẽ biết cô ta đã nói gì với Hứa Lộc."Tôi không phải là một người cha đủ tư cách, càng không muốn cô vì tôi mà phải đến Thượng Hải." Hoắc Liên Đình dịu dàng nói, "Khi con bé nói với cô, cô có sợ không?"Hứa Lộc mím môi, nói: "Thật ra mấy ngày trước, tôi đã biết rồi--"Cô chưa dứt lời, chưa kịp để Hoắc Liên Đình phản ứng, cửa liền truyền đến tiếng đồ vật nặng rơi xuống đất ầm ầm.Hứa Lộc giật mình, Lục Kiệm Minh đi qua mở cửa, anh cao lớn, che khuất khe cửa đang mở hé, không nhìn thấy bên ngoài, chỉ có thể nghe thấy giọng nói bất ngờ của anh: "... Dì?"Cửa được mở ra, Hứa Lộc đứng bên trong quay đầu nhìn, đúng lúc chạm phải ánh mắt không thể tin được của Trần Mỹ Trân.Nước truyền của Hoắc Liên Đình đã truyền xong, y tá vào rút kim cho ông, trợ lý của Hoắc Liên Đình không ngờ ra ngoài một vòng, lại gặp phải tình huống này, nhưng anh ta dù sao cũng là trợ lý cuộc sống của Hoắc Liên Đình, thiên vị ông chủ, nhắc nhở: "Hoắc tổng ăn chút gì đi?"Cháo mà Hứa Lộc mang đến đã nguội từ lâu, đã là buổi trưa, trợ lý liền sắp xếp đi mua một ít.Trần Mỹ Trân lên tiếng nói: "Trong bình giữ nhiệt có canh."Nắp bình vặn chặt, rơi xuống đất cũng không bị đổ ra ngoài, trợ lý lập tức đáp lại rót cho Hoắc Liên Đình, sau đó lui ra ngoài, đóng cửa kín mít.Buổi sáng Trần Mỹ Trân nghe nói Hứa Lộc xảy ra chuyện, còn làm Lục Kiệm Minh và ông chủ của Tư Mạn bị thương, vừa lo lắng vừa biết ơn, nghĩ đi nghĩ lại, liền hầm canh xương đến thăm, phòng bệnh của Lục Kiệm Minh trống không, Trần Mỹ Trân được Cao Viễn dẫn đến phòng bệnh của Hoắc Liên Đình.Bà vẫn luôn không đứng trong phòng bệnh mà ngồi trên ghế sofa gần cửa ra vào, thân hình mảnh mai chỉ chiếm một phần nhỏ diện tích, từ ban đầu kinh ngạc, khó nói, dần dần chuyển sang im lặng, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối.Sự bình tĩnh che giấu sự bối rối, Hứa Lộc mấy lần muốn tiến lên ôm bà, nhưng Trần Mỹ Trân ngoài ánh mắt vừa gặp mặt, vẫn luôn không nhìn cô.Bà nhìn Hoắc Liên Đình, từ cánh tay bị gãy, đến khuôn mặt cương nghị, quan sát, cũng đang xem xét, một lúc sau, bà lên tiếng hỏi: "Làm sao chứng minh anh là cha ruột của Lộc Lộc?"Hoắc Liên Đình nói: "Tôi đã làm xét nghiệm ADN."Ông chủ động nói: "Hai năm trước là tôi tìm người đến Hoài Thành điều tra trại trẻ mồ côi mà Tiểu Lộc từng ở, không ngờ lại mang đến ảnh hưởng lớn như vậy cho hai người, rất xin lỗi."Việc Trần Mỹ Trân và Hứa Chí Bình ly hôn, mặc dù chịu ảnh hưởng của Hoắc Liên Đình, nhưng nguyên nhân căn bản không phải ở ông, chuyện này có ảnh hưởng lớn nhất đối với Trần Mỹ Trân, có lẽ là khiến bà lo lắng đề phòng suốt hai năm, mỗi ngày đều lo sợ có người tìm đến Hứa Lộc, nhận người thân.Mà trên thực tế, Hoắc Liên Đình vẫn luôn ở bên cạnh Hứa Lộc, nhưng mãi đến hôm nay mới đưa chuyện này ra ánh sáng.Trần Mỹ Trân im lặng một lúc, cuối cùng hỏi: "Năm đó anh và Tần Chi, là anh bỏ rơi cô ấy?"Hoắc Liên Đình trầm ổn quả quyết nói: "Không phải."Trần Mỹ Trân nhìn ông một lúc, sau đó cầm túi xách bên cạnh đứng dậy, dặn dò: "Canh hai người uống lúc còn nóng, tôi đi trước."Hứa Lộc nhất thời có chút không kịp phản ứng, cô hoang mang nhìn Lục Kiệm Minh, lại nhìn Hoắc Liên Đình, rất muốn nhân cơ hội này hỏi rõ ông nhưng cuối cùng vẫn chọn ra ngoài đuổi theo Trần Mỹ Trân.Có lẽ là vì chưa sinh con, Hứa Lộc cũng không phải là đứa trẻ khiến người ta lo lắng, Trần Mỹ Trân dáng người đẹp, cũng trông trẻ trung, tóc đen nhánh, uốn xoăn nhẹ, búi lên trông rất dịu dàng, là kiểu người nếu ra ngoài nhảy quảng trường, sẽ thu hút rất nhiều ánh nhìn.Nhưng những năm tháng khó khăn trước đây, đã pha trộn vào sự dịu dàng của bà sự mạnh mẽ và kiên cường.Chưa kịp để Lục Kiệm Minh bảo Cao Viễn đưa đi, Hứa Lộc đã cùng Trần Mỹ Trân bắt xe về nhà, suốt dọc đường, Trần Mỹ Trân đều không nói gì.Lục Kiệm Minh nhắn tin cho cô, hỏi có cần anh qua đó không.Hứa Lộc nói trước tiên không cần, nghĩ nghĩ, lại nói với anh, có lẽ hai ngày nữa sẽ đến Thượng Hải.Lục Kiệm Minh trả lời cô: Về đi, anh đến Thượng Hải tìm em.Hứa Lộc hít sâu một hơi, liếc nhìn sắc mặt Trần Mỹ Trân, mím môi cất điện thoại.Vào nhà, Trần Mỹ Trân đến phòng ngủ phụ dọn đồ, bà đến đây ở một tuần, quần áo đồ ngủ mà Hứa Lộc mua cho bà cũng vài bộ, bà đứng bên giường gấp từng cái một: "Chiều nay mẹ về Hoài Thành, trong nồi còn chút canh, con nhớ uống hết."Trần Mỹ Trân bình tĩnh, nhưng Hứa Lộc lại hoảng sợ, cô muốn giấu Trần Mỹ Trân, muốn giấu Hoắc Liên Đình, cuối cùng một người cũng không giấu được, cô không cho Trần Mỹ Trân gấp, lại gần ôm lấy cánh tay bà nói: "Mẹ, con sẽ đến Thượng Hải ngay, được không? Mẹ đừng giận con."Giọng cô nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng, Trần Mỹ Trân bị cô kéo lại dừng lại, cúi đầu nhìn cô đang ngồi trên giường, cũng đỏ hoe mắt: "Con khóc cái gì?"Hứa Lộc chớp mắt một cái, nước mắt rơi xuống, cô nức nở, giống như hồi nhỏ gây họa sợ bị Trần Mỹ Trân mắng: "Con không nên về Bắc Kinh, càng không nên giấu mẹ chuyện biết thân thế..."Nhưng thật ra mỗi lần Trần Mỹ Trân đều chưa từng mắng cô, lần này cũng vậy, bà đưa tay lau nước mắt trên mặt Hứa Lộc, khàn giọng nói: "Tại sao phải giấu mẹ?"Lông mi Hứa Lộc dính nước, ôm eo Trần Mỹ Trân nói: "Con sợ mẹ buồn, sợ mẹ không vui."Trần Mỹ Trân cũng khóc, bà dịu dàng nói: "Vì đã là vì mẹ, tại sao mẹ lại giận con?"Hứa Lộc khóc hu hu hai tiếng, hiểu ra ý của Trần Mỹ Trân, đột nhiên dừng lại, hít mũi ngẩng đầu nhìn bà.Trần Mỹ Trân nói: "Con biết thân thế của mình, biết Hoắc Liên Đình là cha ruột của con, không nỡ rời Bắc Kinh, không nỡ rời đứa trẻ nhà họ Lục kia, nhưng vẫn chọn nghe lời mẹ, tại sao mẹ phải giận."Hứa Lộc há miệng, lẩm bẩm nói: "Nhưng mà vừa rồi mẹ...""Mẹ chỉ là tức giận bản thân mình." Trần Mỹ Trân vuốt những sợi tóc rơi trên trán cô, nói: "Mặc dù con không được mang thai trong bụng mẹ, nhưng vẫn luôn ở trong tim mẹ, chỉ là mẹ cũng có lúc không nhịn được ích kỷ, sợ con bị người ta cướp mất, sợ sau này con không thân thiết với mẹ nữa."Nhưng vừa rồi ở cửa phòng bệnh, khi nghe Hứa Lộc nói đã biết từ lâu, Trần Mỹ Trân cảm thấy vô cùng an ủi, đau lòng và tự trách, Hứa Lộc sợ bà buồn, nghĩ cho bà, nhưng bà lại không quan t@m đến niềm vui của Hứa Lộc.Hứa Lộc vùi mặt vào áo len cashmere của Trần Mỹ Trân, lắc đầu nguầy nguậy: "Mẹ là mẹ của con, làm sao con có thể không thân thiết với mẹ, vĩnh viễn cũng không thể."Trần Mỹ Trân cười: "Mẹ biết, cho nên mới cảm thấy mẹ nên về Hoài Thành."Hứa Lộc ngẩng đầu nhìn bà, cẩn thận hỏi: "Mẹ không lo lắng con ở lại Bắc Kinh, sau này sẽ nhận Hoắc Liên Đình sao?""Sao có thể gọi thẳng tên ông ấy." Trần Mỹ Trân trách móc cô, "Con nhận ông ấy, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của con với mẹ sao?"Hứa Lộc lắc đầu nguầy nguậy.Trần Mỹ Trân mỉm cười nói: "Vậy là được rồi."Khoảnh khắc ở cửa, bà đã nghĩ thông suốt, vì vậy sau khi vào phòng bệnh chỉ xác nhận Hoắc Liên Đình có thực sự đáng tin cậy hay không, trên thực tế, ở ngoài phòng bệnh, nghe thấy câu nói đó, Hoắc Liên Đình muốn gặp bà, nói rõ với bà sẽ không làm phiền cuộc sống của Hứa Lộc, đã khiến bà hiểu đại khái con người của Hoắc Liên Đình.Trần Mỹ Trân nói: "Chuyện mà người cha ruột này có thể làm vì con, mẹ cũng có thể."Thậm chí còn so sánh, Hứa Lộc bật cười, hỏi bà: "Vậy người cha ở Hoài Thành của con, mẹ nghĩ thế nào?"Trần Mỹ Trân lạnh mặt, nói: "Ông ta sau lưng mẹ nói chuyện này cho con biết, về không tìm ông ta tính sổ đã là nhẹ rồi."Không hề mềm lòng, Hứa Lộc bĩu môi, không ngờ biểu cảm nhỏ này bị Trần Mỹ Trân bắt gặp, cô lập tức nhào vào lòng Trần Mỹ Trân làm nũng: "Mẹ, con yêu mẹ lắm."Nút thắt trong lòng Trần Mỹ Trân được cởi bỏ, nhưng vẫn chuẩn bị về Hoài Thành. Cửa hàng hoa đã nhiều ngày không mở, bà lo lắng, sau khi xác nhận Hứa Lộc không sao, bà liền muốn về trước, còn việc xử lý quan hệ giữa bà và Hoắc Liên Đình, Trần Mỹ Trân giao cho Hứa Lộc tự quyết định.Trần Mỹ Trân đang dọn đồ ở trên lầu, Hứa Lộc xuống lầu đến siêu thị mua nước, để bà mang theo trên đường uống.Cửa khu chung cư, đỗ một chiếc Maybach quen thuộc, Hứa Lộc mở to mắt, nhìn qua cửa kính xe đang hạ xuống một nửa, thấy Lục Kiệm Minh ngồi bên trong cúi đầu nhắn tin.Hứa Lộc kinh ngạc mở cửa ngồi vào: "Anh đến khi nào vậy?""Vừa đến." Lục Kiệm Minh vốn đang nhắn tin cho cô, hỏi tình hình thế nào, không ngờ lại trùng hợp như vậy.Tài xế không có ở đó, gần đó cũng không thấy, chắc chắn đã đến một lúc rồi, Hứa Lộc không tin nhìn anh, Lục Kiệm Minh cười cười: "Hai người lên lầu, anh liền đến."Sợ cô cãi nhau với Trần Mỹ Trân, càng sợ cô đau lòng, buồn bã.Khóe mắt, chóp mũi Hứa Lộc đều đỏ ửng, Lục Kiệm Minh đưa tay vuốt v3, hỏi cô: "Khóc rồi?"Hứa Lộc gật đầu, dạo này khóc hơi nhiều, nhưng lần này cũng đáng giá, cô trả lời: "Nước mắt của niềm vui."Lục Kiệm Minh nghe vậy nhướng mày, Hứa Lộc cười, cô chủ động ôm anh, cái đầu nhỏ nhắn vùi vào cổ Lục Kiệm Minh, như đang khoe khoang, như đang cảm thán, lại như đang biết ơn, nói với giọng điệu hơi nghẹn ngào: "Em thực sự, có rất nhiều tình yêu."Hứa Lộc không ngờ bị Hoắc Tư Tư tính kế một lần, lại có được kết quả như vậy, Hoắc Tư Tư vào tù, cô lại thoát khỏi áp lực nặng nề.Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa Hứa Lộc và Hoắc Tư Tư, Hoắc Tư Tư không tin tưởng thiện ý và tình yêu của người khác dành cho mình, cô ta tiếp nhận, nhưng không hồi đáp, và muốn nhiều hơn nữa, còn Hứa Lộc, khi biết được mình được yêu thương, liền lập tức nhào tới, tận hưởng, và yêu đối phương bằng chính sự nhiệt tình đó.Lục Kiệm Minh ôm cô, cảm nhận được sự nhẹ nhõm khi áp lực của cô được giải tỏa, vui mừng cho cô, cũng muốn thể hiện sự tồn tại của mình: "Cũng có phần của anh."Hứa Lộc hơi rời khỏi lòng anh, chớp mắt hỏi: "Phần của anh là gì?"Lục Kiệm Minh vừa nhìn đã biết cô cố ý, ra vẻ hỏi ngược lại: "Em nói xem?""Em làm sao mà biết được!" Hứa Lộc thúc giục, "Rốt cuộc phần của anh là gì, có rất nhiều người đang xếp hàng chờ yêu em đấy, không nói nữa, em đổi người khác bây giờ!"Lục Kiệm Minh nghiến răng, không còn cách nào khác bị cô nắm thóp, anh đưa tay ấn đầu cô trở lại cổ mình, cam chịu nói: "Tình yêu, phần tình yêu của anh.""Anh yêu em, được chưa?""Cái gì gọi là 'được chưa', em miễn cưỡng như vậy sao?""Được voi đòi tiên phải không?""Phải!"Editor: Minse
Nguồn: Tấn Giang
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro