Thí Hôn Lão Công, Cần Giúp Sức
Đứng sóng vai
Bách Hương Mật
2024-08-26 11:24:45
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hàn Vũ Phàm rời khỏi khách sạn… Kéo thân thể nặng nề đi qua đi lại trên đường. Thì ra, bị phản bội là cảm giác xấu hổ, khó chịu, sỉ nhục, sụp đổ, ngàn cảm giác xen lẫn thành lưới như vậy.
Anh ta vì Mặc Vũ Nhu mà vứt bỏ tất cả…
Cũng làm tổn thương Đường Ninh…
Nhưng kết quả nhận được, lại là Bắt! Gian! Tại! Giường! Thì ra trong mắt Hàn Vũ Nhu, sự thật lòng của anh ta chỉ là trò cười…
Ha…
Thì ra lúc ấy Đường Ninh phát hiện gian tình của anh ta và Mặc Vũ Nhu là cảm giác như vậy, hận không thể bóp nát Hàn Vũ Nhu, hận không thể lột da rút gân cô ta, nhưng vẫn không thể hả giận, bởi vì đây là sự hy sinh của anh ta, thanh xuân của anh ta.
Vì Mặc Vũ Nhu, anh ta vứt bỏ Đường Ninh, bỏ mặc Hàn Nhược Tuyết, không cần gì khác, nỗ lực vươn lên hàng đầu, lại đổi lấy Mặc Vũ Nhu cùng người khác mây mưa trên giường.
Cảm giác đau mà không nói được đó như cây ghim trong lòng anh ta, hơn nữa, còn có thể bộc phát tức giận và kết cục hỏng bét… hoàn toàn chiếm đoạt anh ta, ba năm ân ái, quay đầu lại, chẳng là gì…
Đường Ninh…
Anh ta cũng từng đối xử với Đường Ninh như vậy, Hàn Vũ Phàm nghĩ lại khoảng thời gian này, anh ta sỉ nhục Đường Ninh, nếu như nói đây là báo ứng độc ác nhất trên thế giới này, vậy thì giờ phút này, anh ta đã cảm nhận được sống không bằng chết.
Hàn Vũ Phàm quỵ xuống đất, ngồi bên đường, loại sỉ nhục này, đời này, chỉ có một lần!
Cuối cùng, Hàn Vũ Phàm gọi điện thoại Đường Ninh, bình ổn giọng nói: “Đường Ninh, em có thể trở lại không?”
Đầu bên kia điện thoại, Đường Ninh đang thu xếp hành lý của cô và Mặc Đình, nghe câu hỏi của Hàn Vũ Phàm, hơi sửng sốt: “Có ý gì?”
“Trở lại bên cạnh anh… Anh cho em những gì tốt nhất…”
Đường Ninh dừng động tác trên tay, hai mắt đầy giễu cợt, nhưng Hàn Vũ Phàm không nhìn thấy: “Tôi muốn, chính tôi sẽ ra sức đoạt lấy, anh sớm đã không dùng được, Hàn tổng, nếu không có chuyện gì, tôi cúp trước."
“Có thể không rời khỏi Thiên Nghệ không?”
Đường Ninh không trả lời, trực tiếp cúp điện thoại, tiếp tục thu xếp hành lý, thật ra cô mơ hồ đoán được, giữa Mặc Vũ Nhu và Hàn Vũ Phàm nhất định xuất hiện vấn đề, cô cho rằng cho sẽ rất kỳ vọng nhìn thấy giờ phút này đến, nhưng, đây không phải cái cô muốn, Hàn Vũ Phàm quay đầu, không phải vì anh ta thật lòng hối cải, mà có thể là bị phản bội tương tự…
Một lát sau, Mặc Đình khép văn kiện trở lại phòng ngủ, thấy Đường Ninh đứng bên giường thất thần, anh giang hai tay ôm lấy cô: “Xin lỗi, anh bận rộn quá muộn.”
Đường Ninh ôm lại Mặc Đình, cố gắng hút lấy ôm áp trên người anh: “Là vì anh dành ra thời gian đi nước ngoài cùng em…”
“Sao thế?”
Mặc Đình phát hiện trong giọng nói cô có biến hóa nho nhỏ, đây là ăn ý mà vợ chồng bọn họ từ từ bồi dưỡng, tuy bình thường Đường Ninh không phải là một người nói nhiều, nhưng Mặc Đình vẫn có thể cảm nhận được thay đổi của cô qua vẻ mặt.
“Em đoán, giữa Hàn Vũ Phàm và Mặc Vũ Nhu đã rạn nứt…”
“Chỉ là em bỗng nhiên muốn cảm thán, em liều mạng như vậy, rốt cuộc là vì trả thù bọn họ, hay là vì chính em, bây giờ em biết, khiến bọn họ trả giá thật lớn đương nhiên quan trọng, nhưng mà… quan trọng hơn là, em muốn đứng sóng vai với anh.”
Mặc Đình khẽ vuốt tóc cô, không an ủi cô, chỉ ôm ngang cô, đặt lên giường: “Ngoan, nhắm mắt lại, ngày mai ra nước ngoài… Tất cả đều có anh bên em…”
Đường Ninh an ổn nhắm mắt lại, ngủ say sưa trong ngực Mặc Đình, bởi vì trong lòng cô rất rõ ràng, đến lúc về nước, chính là ngày trừng phạt Mặc Vũ Nhu!
Nhưng sáng hôm sau, Đường Ninh còn chưa lên máy bay, Sang Nghệ Thế Kỉ tung tin đồng, thật ra bọn họ đang tranh giành một người mẫu khác của Thiên Nghệ, không phải là Đường Ninh.
Mọi người rối rít suy đoán, Sang Nghệ Thế Kỉ vì gặp trắc trở trước mặt Đường Ninh nhiều lần nên mới định dùng cách này lấy lại mặt mũi, mà người mẫu khác, dường như chỉ có Mặc Vũ Nhu.
Mặc Vũ Nhu lại muốn trở mình sao?
Cô ta muốn cướp đi hợp đồng công ty lớn vốn thuộc về Đường Ninh?
Tiện nhân! Cô ta không xứng!
Một đám dân mạng khịt mũi coi thường, bày tỏ thật sự không dám tâng bốc nhân phẩm của Mặc Vũ Nhu, nếu Sang Nghệ Thế Kỉ dám ký hợp đồng với cô ta, còn không biết cô ta tác động bao nhiêu mạng lưới giao thiệp, dùng bao nhiêu thủ đoạn, hoặc là ngủ với bao nhiêu quản lý cấp cao, nhưng mà, điều này không làm trở ngại Mặc Vũ Nhu lên top search.
“Đường Ninh, có cần chị đi tra rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?” Chị Long thấy tin này, vô cùng khó chịu.
Mặc Vũ Nhu muốn làm thế nào là chuyện của cô ta, nhưng cô rất không thích Mặc Vũ Nhu kéo Đường Ninh để sao tác*.
(*)Thổi phồng thông tin gây sự chú ý của công chúng nhằm nổi tiếng và tiền bạc.
“Tin này chưa chắc là vô ích.” Đường Ninh nhàn nhạt đáp: “Chị Long, em có dự cảm Hàn Vũ Phàm và Mặc Vũ Nhu đã xích mích, nếu vậy, chị phải để ý Mặc Vũ Nhu bỏ đứa bé, ít ra, cũng phải bảo toàn cho cô ta đến sau lễ trao giải.”
Chị Long sửng sốt, gật đầu: “Chị biết… Chị sẽ nghĩ cách.”
“Bất luận giữa cô ta và Hàn Vũ Phàm ầm ĩ thành dạng gì, nếu cô ta nợ em, em nhất định đòi lại!”
…
Trong lúc đó, Hàn Vũ Phàm cũng nhìn thấy tin tức trên mạng, gương mặt tuấn tú nhất thời phủ đầy sương lạnh, xem ra Mặc Vũ Nhu thật sự ngủ với nhân vật lớn, cho nên… mới có thể nhận cup top 10 hàng năm, còn thuận lợi vào Sang Nghệ Thế Kỉ.
Muốn đi như vậy?
Nào có dễ dàng thế?
Khi Hàn Vũ Phàm sắp hành động, Mặc Vũ Nhu đẩy cửa phòng làm việc của Hàn Vũ Phàm ra như thường ngày, vẻ mặt giống như mệt mỏi, cặp mắt sưng đỏ không chịu nổi…
“Cô còn đến làm gì?” Giọng Hàn Vũ Phàm hơi khàn khàn, tựa như đang tận lực khắc chế.
“Vũ Phàm, em tới cầu xin anh tha thứ.” Mặc Vũ Nhu nhất thời rơi nước mắt, hai mắt đầy ủy khuất: “Em thật sự không còn cách nào, người đàn ông kia vừa ý em, anh ta lấy anh và Thiên Nghệ ra uy hiếp em, em không có cách nào, anh có thể… cho em năm phút, nghe em giải thích không?”
Hàn Vũ Phàm giễu cợt nhìn Mặc Vũ Nhu, giống như nhìn kẻ thù: “Cô cho là, tôi còn tin lời cô?”
“Không phải cô vào Sang Nghệ Thế Kỉ rồi sao? Còn có thể vừa ý công ty nhỏ của tôi?”
“Mặc Vũ Nhu, cô thật khiến tôi chán ghét…”
Mặc Vũ Nhu thấy Hàn Vũ Phàm không cho đường sống nào, lập tức thu lại nước mắt, cười lạnh nhạt: “Trách ai được đây? Nếu anh có năng lực bảo vệ tôi, nếu anh có thể giẫm mạnh Đường Ninh dưới chân, tôi cũng không đến nổi đi lên con đường này.”
“Tôi làm tình nhân của anh ba năm…”
“Nhưng anh cho tôi cái gì chứ? Chỉ cho tôi thất vọng…”
“Hàn Vũ Phàm… Đừng quên, trong bụng tôi còn có con anh…”
“Bây giờ anh định xử lý đứa bé này thế nào?”
Hàn Vũ Phàm rời khỏi khách sạn… Kéo thân thể nặng nề đi qua đi lại trên đường. Thì ra, bị phản bội là cảm giác xấu hổ, khó chịu, sỉ nhục, sụp đổ, ngàn cảm giác xen lẫn thành lưới như vậy.
Anh ta vì Mặc Vũ Nhu mà vứt bỏ tất cả…
Cũng làm tổn thương Đường Ninh…
Nhưng kết quả nhận được, lại là Bắt! Gian! Tại! Giường! Thì ra trong mắt Hàn Vũ Nhu, sự thật lòng của anh ta chỉ là trò cười…
Ha…
Thì ra lúc ấy Đường Ninh phát hiện gian tình của anh ta và Mặc Vũ Nhu là cảm giác như vậy, hận không thể bóp nát Hàn Vũ Nhu, hận không thể lột da rút gân cô ta, nhưng vẫn không thể hả giận, bởi vì đây là sự hy sinh của anh ta, thanh xuân của anh ta.
Vì Mặc Vũ Nhu, anh ta vứt bỏ Đường Ninh, bỏ mặc Hàn Nhược Tuyết, không cần gì khác, nỗ lực vươn lên hàng đầu, lại đổi lấy Mặc Vũ Nhu cùng người khác mây mưa trên giường.
Cảm giác đau mà không nói được đó như cây ghim trong lòng anh ta, hơn nữa, còn có thể bộc phát tức giận và kết cục hỏng bét… hoàn toàn chiếm đoạt anh ta, ba năm ân ái, quay đầu lại, chẳng là gì…
Đường Ninh…
Anh ta cũng từng đối xử với Đường Ninh như vậy, Hàn Vũ Phàm nghĩ lại khoảng thời gian này, anh ta sỉ nhục Đường Ninh, nếu như nói đây là báo ứng độc ác nhất trên thế giới này, vậy thì giờ phút này, anh ta đã cảm nhận được sống không bằng chết.
Hàn Vũ Phàm quỵ xuống đất, ngồi bên đường, loại sỉ nhục này, đời này, chỉ có một lần!
Cuối cùng, Hàn Vũ Phàm gọi điện thoại Đường Ninh, bình ổn giọng nói: “Đường Ninh, em có thể trở lại không?”
Đầu bên kia điện thoại, Đường Ninh đang thu xếp hành lý của cô và Mặc Đình, nghe câu hỏi của Hàn Vũ Phàm, hơi sửng sốt: “Có ý gì?”
“Trở lại bên cạnh anh… Anh cho em những gì tốt nhất…”
Đường Ninh dừng động tác trên tay, hai mắt đầy giễu cợt, nhưng Hàn Vũ Phàm không nhìn thấy: “Tôi muốn, chính tôi sẽ ra sức đoạt lấy, anh sớm đã không dùng được, Hàn tổng, nếu không có chuyện gì, tôi cúp trước."
“Có thể không rời khỏi Thiên Nghệ không?”
Đường Ninh không trả lời, trực tiếp cúp điện thoại, tiếp tục thu xếp hành lý, thật ra cô mơ hồ đoán được, giữa Mặc Vũ Nhu và Hàn Vũ Phàm nhất định xuất hiện vấn đề, cô cho rằng cho sẽ rất kỳ vọng nhìn thấy giờ phút này đến, nhưng, đây không phải cái cô muốn, Hàn Vũ Phàm quay đầu, không phải vì anh ta thật lòng hối cải, mà có thể là bị phản bội tương tự…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một lát sau, Mặc Đình khép văn kiện trở lại phòng ngủ, thấy Đường Ninh đứng bên giường thất thần, anh giang hai tay ôm lấy cô: “Xin lỗi, anh bận rộn quá muộn.”
Đường Ninh ôm lại Mặc Đình, cố gắng hút lấy ôm áp trên người anh: “Là vì anh dành ra thời gian đi nước ngoài cùng em…”
“Sao thế?”
Mặc Đình phát hiện trong giọng nói cô có biến hóa nho nhỏ, đây là ăn ý mà vợ chồng bọn họ từ từ bồi dưỡng, tuy bình thường Đường Ninh không phải là một người nói nhiều, nhưng Mặc Đình vẫn có thể cảm nhận được thay đổi của cô qua vẻ mặt.
“Em đoán, giữa Hàn Vũ Phàm và Mặc Vũ Nhu đã rạn nứt…”
“Chỉ là em bỗng nhiên muốn cảm thán, em liều mạng như vậy, rốt cuộc là vì trả thù bọn họ, hay là vì chính em, bây giờ em biết, khiến bọn họ trả giá thật lớn đương nhiên quan trọng, nhưng mà… quan trọng hơn là, em muốn đứng sóng vai với anh.”
Mặc Đình khẽ vuốt tóc cô, không an ủi cô, chỉ ôm ngang cô, đặt lên giường: “Ngoan, nhắm mắt lại, ngày mai ra nước ngoài… Tất cả đều có anh bên em…”
Đường Ninh an ổn nhắm mắt lại, ngủ say sưa trong ngực Mặc Đình, bởi vì trong lòng cô rất rõ ràng, đến lúc về nước, chính là ngày trừng phạt Mặc Vũ Nhu!
Nhưng sáng hôm sau, Đường Ninh còn chưa lên máy bay, Sang Nghệ Thế Kỉ tung tin đồng, thật ra bọn họ đang tranh giành một người mẫu khác của Thiên Nghệ, không phải là Đường Ninh.
Mọi người rối rít suy đoán, Sang Nghệ Thế Kỉ vì gặp trắc trở trước mặt Đường Ninh nhiều lần nên mới định dùng cách này lấy lại mặt mũi, mà người mẫu khác, dường như chỉ có Mặc Vũ Nhu.
Mặc Vũ Nhu lại muốn trở mình sao?
Cô ta muốn cướp đi hợp đồng công ty lớn vốn thuộc về Đường Ninh?
Tiện nhân! Cô ta không xứng!
Một đám dân mạng khịt mũi coi thường, bày tỏ thật sự không dám tâng bốc nhân phẩm của Mặc Vũ Nhu, nếu Sang Nghệ Thế Kỉ dám ký hợp đồng với cô ta, còn không biết cô ta tác động bao nhiêu mạng lưới giao thiệp, dùng bao nhiêu thủ đoạn, hoặc là ngủ với bao nhiêu quản lý cấp cao, nhưng mà, điều này không làm trở ngại Mặc Vũ Nhu lên top search.
“Đường Ninh, có cần chị đi tra rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?” Chị Long thấy tin này, vô cùng khó chịu.
Mặc Vũ Nhu muốn làm thế nào là chuyện của cô ta, nhưng cô rất không thích Mặc Vũ Nhu kéo Đường Ninh để sao tác*.
(*)Thổi phồng thông tin gây sự chú ý của công chúng nhằm nổi tiếng và tiền bạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tin này chưa chắc là vô ích.” Đường Ninh nhàn nhạt đáp: “Chị Long, em có dự cảm Hàn Vũ Phàm và Mặc Vũ Nhu đã xích mích, nếu vậy, chị phải để ý Mặc Vũ Nhu bỏ đứa bé, ít ra, cũng phải bảo toàn cho cô ta đến sau lễ trao giải.”
Chị Long sửng sốt, gật đầu: “Chị biết… Chị sẽ nghĩ cách.”
“Bất luận giữa cô ta và Hàn Vũ Phàm ầm ĩ thành dạng gì, nếu cô ta nợ em, em nhất định đòi lại!”
…
Trong lúc đó, Hàn Vũ Phàm cũng nhìn thấy tin tức trên mạng, gương mặt tuấn tú nhất thời phủ đầy sương lạnh, xem ra Mặc Vũ Nhu thật sự ngủ với nhân vật lớn, cho nên… mới có thể nhận cup top 10 hàng năm, còn thuận lợi vào Sang Nghệ Thế Kỉ.
Muốn đi như vậy?
Nào có dễ dàng thế?
Khi Hàn Vũ Phàm sắp hành động, Mặc Vũ Nhu đẩy cửa phòng làm việc của Hàn Vũ Phàm ra như thường ngày, vẻ mặt giống như mệt mỏi, cặp mắt sưng đỏ không chịu nổi…
“Cô còn đến làm gì?” Giọng Hàn Vũ Phàm hơi khàn khàn, tựa như đang tận lực khắc chế.
“Vũ Phàm, em tới cầu xin anh tha thứ.” Mặc Vũ Nhu nhất thời rơi nước mắt, hai mắt đầy ủy khuất: “Em thật sự không còn cách nào, người đàn ông kia vừa ý em, anh ta lấy anh và Thiên Nghệ ra uy hiếp em, em không có cách nào, anh có thể… cho em năm phút, nghe em giải thích không?”
Hàn Vũ Phàm giễu cợt nhìn Mặc Vũ Nhu, giống như nhìn kẻ thù: “Cô cho là, tôi còn tin lời cô?”
“Không phải cô vào Sang Nghệ Thế Kỉ rồi sao? Còn có thể vừa ý công ty nhỏ của tôi?”
“Mặc Vũ Nhu, cô thật khiến tôi chán ghét…”
Mặc Vũ Nhu thấy Hàn Vũ Phàm không cho đường sống nào, lập tức thu lại nước mắt, cười lạnh nhạt: “Trách ai được đây? Nếu anh có năng lực bảo vệ tôi, nếu anh có thể giẫm mạnh Đường Ninh dưới chân, tôi cũng không đến nổi đi lên con đường này.”
“Tôi làm tình nhân của anh ba năm…”
“Nhưng anh cho tôi cái gì chứ? Chỉ cho tôi thất vọng…”
“Hàn Vũ Phàm… Đừng quên, trong bụng tôi còn có con anh…”
“Bây giờ anh định xử lý đứa bé này thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro