Thí Hôn Lão Công, Cần Giúp Sức
Lấn át Mặc Vũ N...
Bách Hương Mật
2024-08-26 11:24:45
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đại BOSS quá bao che khuyết điểm rồi? Chị Long không dám nói một lời, nhưng, Đường Ninh lại cười khẽ, đối với sự quan tâm của Mặc Đình, trong lòng ấm áp tựa như ánh nắng trong ngày đông.
Đối với kết quả ở buổi họp của Secret, Đường Ninh đưa hợp đồng bổ sung cho Mặc Đình xem, Mặc Đình ngồi ở trên ghế sa lon vuốt ve mái tóc đen của Đường Ninh, hình ảnh kia, nhìn qua quá tự nhiên ấm áp, khiến người ta cảm thấy đây là bức tranh đẹp nhất trên đời.
"Ngành giải trí phong vân biến ảo, mỗi ngày đều sẽ có người mới gặp may, ngày mai sẽ thế nào, không ai có thể đoán trước được, có lẽ Hàn Nhược Tuyết vẫn cho rằng có thể giúp Mặc Vũ Nhu có mộng đẹp xoay người, cho nên mới dễ dàng đồng ý đưa hợp đồng bổ sung xem như điều kiện trao đổi, bởi vì cô ta rất rõ ràng, chỉ cần Mặc Vũ Nhu xoay người, muốn giẫm đạp em, dễ như trở bàn tay."
"Đúng vậy đúng vậy, tôi vừa mới lên mạng, khi tìm kiếm về Mặc Vũ Nhu, tất cả kết quả đều liên quan đến trận đấu chuyên nghiệp lần này với Đường Ninh, chuyên gia trong giới người mẫu, cũng bắt đầu tiến hành so sánh các tác phẩm trong quá khứ giữa hai người bọn họ, còn có người cho rằng, Đường Ninh của chúng ta từng làm thế thân cho Mặc Vũ Nhu, nói gì mà nếu như cùng cạnh tranh, Đường Ninh nhìn qua sẽ chỉ như Mặc Vũ Nhu số hai, nói cô ta là người mẫu phương đông đẹp nhất, nói cô ta có thể làm nổi lên làn gió phương đông..."
"Còn có người so sánh vóc dáng của hai người, cái gì mà Đường Ninh ngoại trừ chân ra, không có ưu thế gì hơn Mặc Vũ Nhu."
"Gì mà Mặc Vũ Nhu trời sinh phong tình, Đường Ninh cứng nhắc khô khan, nói đùa cái gì vậy? Sao cứ lấy Mặc Vũ Nhu làm tiêu chuẩn?" chị Long nghĩ mà tức.
"Đây là cách nói phóng đại thôi, không có gì phải tức giận, để Mặc Vũ Nhu càng thêm áp lực đi." Đường Ninh trấn an chị Long.
Mặc Đình không nói chuyện, đôi mắt như viên đá đen phát ra ánh sáng, mang theo sự nghiền ngẫm và đùa cợt, Đường Ninh chỉ nhìn một cái, liền lay lay đầu gối của Mặc Đình hỏi: "Anh nghĩ giống em đúng không?"
"Nâng rồi giết." Mặc Đình chỉ trả lời Đường Ninh ba chữ.
Quả nhiên, Đường Ninh nắm thật chặt bàn tay của Mặc Đình, có thể thấu hiểu cô nhất, không cần cô tốn tâm tư tốn thời gian đi giải thích, chỉ có Mặc Đình.
Hàn Nhược Tuyết đã tung tin ra ngoài, tất cả đều là nâng một người giẫm một người, vừa mở miệng đã biến Mặc Vũ Nhu trở nên lấn át được cô, như vậy sao cô lại không thành toàn cho Hàn Nhược Tuyết? Để Mặc Vũ Nhu đi huênh hoang, làm cho tất cả mọi người gửi gắm kỳ vọng với cô ta, để cô ta trở thành ngôi sao sắp vọt lên trong giới người mẫu, để cô ta trở thành người mẫu nổi tiếng được chú ý, chỉ có như thế, Mặc Vũ Nhu trèo càng cao, đến lúc đó, mọi người thấy cô ta thể hiện sự chuyên nghiệp ra, mới có thể khiến cô ta rơi càng thảm.
"Lúc này, chúng ta không cần lên tiếng, không cần làm nóng bầu không khí... em chỉ cần thể hiện sự chuyên nghiệp của em, đó chính là sự phản kích không có kẽ hở nhất."
Lâm Vi nghe Mặc Đình nói, nhìn sang Đường Ninh, ở trước mặt Hàn Vũ Phàm, Đường Ninh sắc sảo như con nhím, không có ai có thể chiếm được tiện nghi của cô, thế nhưng ở trước mặt Mặc Đình, Đường Ninh lại như thiếu nữ cần chồng bảo vệ, cô ấy không dựa vào Mặc Đình, nhưng, cô ấy sẽ chăm chú lắng nghe ý kiến của Mặc Đình, có lẽ, trong lòng cô ấy, cũng chỉ có Mặc Đình có thể khiến cô ấy thật lòng thuận theo a?
Đường Ninh mạnh mẽ cứng cỏi ở trước mặt tất cả mọi người, chỉ khi ở trước mặt Mặc Đình, mới biểu hiện ra sự mềm mại của mình, dường như cô chỉ đặc biệt với riêng mình anh.
Vợ chồng bọn họ...
Thật sự rất xứng a...
Lâm Vi nghĩ như vậy, hơn nữa, có tổ hợp cao trí thông minh như vậy, trong nội tâm cô đã bắt đầu chờ mong, Đường Ninh sẽ sáng tạo kỳ tích gì cho Secret, về phần Mặc Vũ Nhu, cô cũng rất tò mò, Hàn Nhược Tuyết "Nâng" Mặc Vũ Nhu lên cao như vậy, mà Đường Ninh muốn dùng cách gì để "Giết"?
Trong phòng bếp, Mặc Đình xắn ống tay áo bắt đầu bận rộn, nhưng Đường Ninh tắm xong, lại mặc áo trong của Mặc Đình, từ phía sau ôm lấy anh: "Đình..."
"Khói dầu ám mùi như vậy, ra ngoài chờ đi." Mặc Đình chăm chú xử lý con cá trong tay mình.
"Làm sao bây giờ? Anh đối tốt với em như vậy, em lại bắt đầu sợ hãi." Đường Ninh dán sát vào tấm lưng của Mặc Đình nói: “Anh cũng biết, em không có cảm giác an toàn, em rất sợ, sợ có một ngày anh sẽ bỏ rơi em..."
"Vậy em sẽ trơ mắt nhìn anh đi? Nếu quả thật sự có một ngày như vậy, Đường Ninh hùng tâm bừng bừng với sự nghiệp, chẳng lẽ đối với anh, lại không có dũng khí như thế? Anh cũng cần dỗ dành..."
Nghe thấy câu nói cuối cùng của Mặc Đình, Đường Ninh mỉm cười, kéo một tay của Mặc Đình ra, cưỡng ép chui vào giữa hai cánh tay anh, rồi chậm rãi cởi cúc áo của anh , chờ anh loáng thoáng hiện ra cơ ngực, cô chui đầu mình vào trong áo sơ mi của Mặc Đình, từ giữa vạt áo anh, ló đầu ra...
"Em quấy nhiễu anh nấu cơm đấy." Mặc Đình bật cười.
Đường Ninh vốn đưa lưng về phía lồng ngực Mặc Đình, nhưng, khi nghe thấy câu nói này của anh, Đường Ninh bỗng nhiên quay người, bờ môi lạnh buốt, trong nháy mắt dán vào lồng ngực của anh: "Anh nói là... Như này sao?"
Mặc Đình lặng lẽ vặn vồi rửa đi mùi tanh trên tay, sau đó dùng sức ôm lấy Đường Ninh: "Em dự định, ở trước bữa ăn, cho anh một phần điểm tâm ngọt?"
Ngón tay của Đường Ninh, vẽ vòng tròn trong áo sơ mi của Mặc Đình: "Vậy... anh cảm thấy ngọt không?"
Mặc Đình đã mất đi hô hấp đều đặn, ôm chặt lấy Đường Ninh từ trong áo sơ mi, nâng cằm của cô lên rồi bá đạo hôn xuống: "Ăn xong sẽ biết rốt cuộc ngọt cỡ nào..."
Mặc Đình yêu chết tư thái phong phú của Đường Ninh ở phương diện này, điều này đối lập với sự dịu dàng ngoan ngoãn của cô bình thường, khi thì vũ mị, khi thì mềm mại, khi thì phóng túng, khi thì lạnh nhạt, đều khiến anh nổi điên muốn ăn cô không còn một mảnh vụn.
Đầu lưỡi quấn quyết lấy nhau xen lẫn tiếng thở dốc mập mờ, khiến bữa tối bỗng nhiên trở nên càng thêm phong phú, nhất là khi Mặc Đình chạm đến chân Đường Ninh...
Anh nghĩ, chuẩn bị vài ngày, là thời điểm, đưa một bất ngờ khác, đến trước mặt cô...
Làm xong bữa tối đột ngột này, đã là hai tiếng sau, khi chị Long tỷ nhìn thấy bữa tiệc phong phú trước mặt, chị ấy đã không thể dùng sự kinh ngạc để hình dung, bởi vì... chị ấy không ngờ, đường đường là tổng giám đốc Hải Thụy, lão đại giới giải trí, lại có thể nấu nướng ngon như thế, khó trách, Đường Ninh bị anh thuần phục ngoan ngoãn.
"Cảm ơn đại BOSS ban thưởng!"
"Thu lại vẻ mặt như muốn vùi cả mặt vào mâm đồ ăn của chị đi." Đường Ninh không nhịn được cười khẽ.
"Làm sao em biết? Đường Ninh, chị thật sự quá hạnh phúc..." chị Long tỷ cọ cọ vào cánh tay Đường Ninh: “Có điều, em và đại BOSS ngây người hai giờ ở trong phòng bếp, hai người làm gì đấy?"
"Mau ăn đi, ăn xong rồi, buổi tối còn có một việc phải làm." Mặc Đình nhanh chóng di chuyển lực chú ý của mấy người.
"Còn có sắp xếp gì?" Đường Ninh cũng bày tỏ sự nghi hoặc.
"Đến lúc đó em sẽ biết..." Mặc Đình xoa xoa tóc cô, sự cưng chiều ấy, khiến chị Long và Lâm Vi, mềm đến tận xương tủy, cho nên, ở trong mắt hai người, trên đời này ngoại trừ Mặc Đình ra, không còn ai có thể khiến Đường Ninh ngoan ngoãn và sùng bái như thế nữa.
Nhưng mà, bất ngờ khiến bọn họ không ngờ tới, vẫn còn ở phía sau.
Đại BOSS quá bao che khuyết điểm rồi? Chị Long không dám nói một lời, nhưng, Đường Ninh lại cười khẽ, đối với sự quan tâm của Mặc Đình, trong lòng ấm áp tựa như ánh nắng trong ngày đông.
Đối với kết quả ở buổi họp của Secret, Đường Ninh đưa hợp đồng bổ sung cho Mặc Đình xem, Mặc Đình ngồi ở trên ghế sa lon vuốt ve mái tóc đen của Đường Ninh, hình ảnh kia, nhìn qua quá tự nhiên ấm áp, khiến người ta cảm thấy đây là bức tranh đẹp nhất trên đời.
"Ngành giải trí phong vân biến ảo, mỗi ngày đều sẽ có người mới gặp may, ngày mai sẽ thế nào, không ai có thể đoán trước được, có lẽ Hàn Nhược Tuyết vẫn cho rằng có thể giúp Mặc Vũ Nhu có mộng đẹp xoay người, cho nên mới dễ dàng đồng ý đưa hợp đồng bổ sung xem như điều kiện trao đổi, bởi vì cô ta rất rõ ràng, chỉ cần Mặc Vũ Nhu xoay người, muốn giẫm đạp em, dễ như trở bàn tay."
"Đúng vậy đúng vậy, tôi vừa mới lên mạng, khi tìm kiếm về Mặc Vũ Nhu, tất cả kết quả đều liên quan đến trận đấu chuyên nghiệp lần này với Đường Ninh, chuyên gia trong giới người mẫu, cũng bắt đầu tiến hành so sánh các tác phẩm trong quá khứ giữa hai người bọn họ, còn có người cho rằng, Đường Ninh của chúng ta từng làm thế thân cho Mặc Vũ Nhu, nói gì mà nếu như cùng cạnh tranh, Đường Ninh nhìn qua sẽ chỉ như Mặc Vũ Nhu số hai, nói cô ta là người mẫu phương đông đẹp nhất, nói cô ta có thể làm nổi lên làn gió phương đông..."
"Còn có người so sánh vóc dáng của hai người, cái gì mà Đường Ninh ngoại trừ chân ra, không có ưu thế gì hơn Mặc Vũ Nhu."
"Gì mà Mặc Vũ Nhu trời sinh phong tình, Đường Ninh cứng nhắc khô khan, nói đùa cái gì vậy? Sao cứ lấy Mặc Vũ Nhu làm tiêu chuẩn?" chị Long nghĩ mà tức.
"Đây là cách nói phóng đại thôi, không có gì phải tức giận, để Mặc Vũ Nhu càng thêm áp lực đi." Đường Ninh trấn an chị Long.
Mặc Đình không nói chuyện, đôi mắt như viên đá đen phát ra ánh sáng, mang theo sự nghiền ngẫm và đùa cợt, Đường Ninh chỉ nhìn một cái, liền lay lay đầu gối của Mặc Đình hỏi: "Anh nghĩ giống em đúng không?"
"Nâng rồi giết." Mặc Đình chỉ trả lời Đường Ninh ba chữ.
Quả nhiên, Đường Ninh nắm thật chặt bàn tay của Mặc Đình, có thể thấu hiểu cô nhất, không cần cô tốn tâm tư tốn thời gian đi giải thích, chỉ có Mặc Đình.
Hàn Nhược Tuyết đã tung tin ra ngoài, tất cả đều là nâng một người giẫm một người, vừa mở miệng đã biến Mặc Vũ Nhu trở nên lấn át được cô, như vậy sao cô lại không thành toàn cho Hàn Nhược Tuyết? Để Mặc Vũ Nhu đi huênh hoang, làm cho tất cả mọi người gửi gắm kỳ vọng với cô ta, để cô ta trở thành ngôi sao sắp vọt lên trong giới người mẫu, để cô ta trở thành người mẫu nổi tiếng được chú ý, chỉ có như thế, Mặc Vũ Nhu trèo càng cao, đến lúc đó, mọi người thấy cô ta thể hiện sự chuyên nghiệp ra, mới có thể khiến cô ta rơi càng thảm.
"Lúc này, chúng ta không cần lên tiếng, không cần làm nóng bầu không khí... em chỉ cần thể hiện sự chuyên nghiệp của em, đó chính là sự phản kích không có kẽ hở nhất."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Vi nghe Mặc Đình nói, nhìn sang Đường Ninh, ở trước mặt Hàn Vũ Phàm, Đường Ninh sắc sảo như con nhím, không có ai có thể chiếm được tiện nghi của cô, thế nhưng ở trước mặt Mặc Đình, Đường Ninh lại như thiếu nữ cần chồng bảo vệ, cô ấy không dựa vào Mặc Đình, nhưng, cô ấy sẽ chăm chú lắng nghe ý kiến của Mặc Đình, có lẽ, trong lòng cô ấy, cũng chỉ có Mặc Đình có thể khiến cô ấy thật lòng thuận theo a?
Đường Ninh mạnh mẽ cứng cỏi ở trước mặt tất cả mọi người, chỉ khi ở trước mặt Mặc Đình, mới biểu hiện ra sự mềm mại của mình, dường như cô chỉ đặc biệt với riêng mình anh.
Vợ chồng bọn họ...
Thật sự rất xứng a...
Lâm Vi nghĩ như vậy, hơn nữa, có tổ hợp cao trí thông minh như vậy, trong nội tâm cô đã bắt đầu chờ mong, Đường Ninh sẽ sáng tạo kỳ tích gì cho Secret, về phần Mặc Vũ Nhu, cô cũng rất tò mò, Hàn Nhược Tuyết "Nâng" Mặc Vũ Nhu lên cao như vậy, mà Đường Ninh muốn dùng cách gì để "Giết"?
Trong phòng bếp, Mặc Đình xắn ống tay áo bắt đầu bận rộn, nhưng Đường Ninh tắm xong, lại mặc áo trong của Mặc Đình, từ phía sau ôm lấy anh: "Đình..."
"Khói dầu ám mùi như vậy, ra ngoài chờ đi." Mặc Đình chăm chú xử lý con cá trong tay mình.
"Làm sao bây giờ? Anh đối tốt với em như vậy, em lại bắt đầu sợ hãi." Đường Ninh dán sát vào tấm lưng của Mặc Đình nói: “Anh cũng biết, em không có cảm giác an toàn, em rất sợ, sợ có một ngày anh sẽ bỏ rơi em..."
"Vậy em sẽ trơ mắt nhìn anh đi? Nếu quả thật sự có một ngày như vậy, Đường Ninh hùng tâm bừng bừng với sự nghiệp, chẳng lẽ đối với anh, lại không có dũng khí như thế? Anh cũng cần dỗ dành..."
Nghe thấy câu nói cuối cùng của Mặc Đình, Đường Ninh mỉm cười, kéo một tay của Mặc Đình ra, cưỡng ép chui vào giữa hai cánh tay anh, rồi chậm rãi cởi cúc áo của anh , chờ anh loáng thoáng hiện ra cơ ngực, cô chui đầu mình vào trong áo sơ mi của Mặc Đình, từ giữa vạt áo anh, ló đầu ra...
"Em quấy nhiễu anh nấu cơm đấy." Mặc Đình bật cười.
Đường Ninh vốn đưa lưng về phía lồng ngực Mặc Đình, nhưng, khi nghe thấy câu nói này của anh, Đường Ninh bỗng nhiên quay người, bờ môi lạnh buốt, trong nháy mắt dán vào lồng ngực của anh: "Anh nói là... Như này sao?"
Mặc Đình lặng lẽ vặn vồi rửa đi mùi tanh trên tay, sau đó dùng sức ôm lấy Đường Ninh: "Em dự định, ở trước bữa ăn, cho anh một phần điểm tâm ngọt?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngón tay của Đường Ninh, vẽ vòng tròn trong áo sơ mi của Mặc Đình: "Vậy... anh cảm thấy ngọt không?"
Mặc Đình đã mất đi hô hấp đều đặn, ôm chặt lấy Đường Ninh từ trong áo sơ mi, nâng cằm của cô lên rồi bá đạo hôn xuống: "Ăn xong sẽ biết rốt cuộc ngọt cỡ nào..."
Mặc Đình yêu chết tư thái phong phú của Đường Ninh ở phương diện này, điều này đối lập với sự dịu dàng ngoan ngoãn của cô bình thường, khi thì vũ mị, khi thì mềm mại, khi thì phóng túng, khi thì lạnh nhạt, đều khiến anh nổi điên muốn ăn cô không còn một mảnh vụn.
Đầu lưỡi quấn quyết lấy nhau xen lẫn tiếng thở dốc mập mờ, khiến bữa tối bỗng nhiên trở nên càng thêm phong phú, nhất là khi Mặc Đình chạm đến chân Đường Ninh...
Anh nghĩ, chuẩn bị vài ngày, là thời điểm, đưa một bất ngờ khác, đến trước mặt cô...
Làm xong bữa tối đột ngột này, đã là hai tiếng sau, khi chị Long tỷ nhìn thấy bữa tiệc phong phú trước mặt, chị ấy đã không thể dùng sự kinh ngạc để hình dung, bởi vì... chị ấy không ngờ, đường đường là tổng giám đốc Hải Thụy, lão đại giới giải trí, lại có thể nấu nướng ngon như thế, khó trách, Đường Ninh bị anh thuần phục ngoan ngoãn.
"Cảm ơn đại BOSS ban thưởng!"
"Thu lại vẻ mặt như muốn vùi cả mặt vào mâm đồ ăn của chị đi." Đường Ninh không nhịn được cười khẽ.
"Làm sao em biết? Đường Ninh, chị thật sự quá hạnh phúc..." chị Long tỷ cọ cọ vào cánh tay Đường Ninh: “Có điều, em và đại BOSS ngây người hai giờ ở trong phòng bếp, hai người làm gì đấy?"
"Mau ăn đi, ăn xong rồi, buổi tối còn có một việc phải làm." Mặc Đình nhanh chóng di chuyển lực chú ý của mấy người.
"Còn có sắp xếp gì?" Đường Ninh cũng bày tỏ sự nghi hoặc.
"Đến lúc đó em sẽ biết..." Mặc Đình xoa xoa tóc cô, sự cưng chiều ấy, khiến chị Long và Lâm Vi, mềm đến tận xương tủy, cho nên, ở trong mắt hai người, trên đời này ngoại trừ Mặc Đình ra, không còn ai có thể khiến Đường Ninh ngoan ngoãn và sùng bái như thế nữa.
Nhưng mà, bất ngờ khiến bọn họ không ngờ tới, vẫn còn ở phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro