Thí Hôn Lão Công, Cần Giúp Sức
Thất bại thảm h...
Bách Hương Mật
2024-08-26 11:24:45
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mặc Vũ Nhu hoàn toàn không dự đoán được vận mệnh tiếp theo của mình, bởi vì chỗ đứng của cô ta là ở phía trước Đường Ninh, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt Đường Ninh, lại thêm cô ta quá tự tin, tin rằng mình thật sự có thể chuyên nghiệp được như Hoắc Thanh Thanh, cho nên... Nghe thấy tiếng kêu thán phục và tiếng vỗ tay của đám nhiếp ảnh gia, cô ta thật sự cho rằng, tiếng vỗ tay này, là vì cô ta, dù sao Đường Ninh cũng đứng ở sau lưng cô ta, dù sao cô ta cũng đã chắc tất cả tài năng của Đường Ninh...
"OK, chúng ta chụp kiểu khác!"
Bởi vì nguyên nhân quần áo, từ đầu đến cuối Đường Ninh đều đứng ở đằng sau Mặc Vũ Nhu, dù không phải đằng sau, khi đứng sóng vai, cũng phải lấy Mặc Vũ Nhu làm chủ.
Điều này khiến Mặc Vũ Nhu khá đắc ý...
Cuối cùng cũng chụp hình xong, nhiếp ảnh gia không nhịn được phấn khích vỗ tay vì sự thể hiện của Đường Ninh, Mặc Vũ Nhu bày ra dáng vẻ của siêu mẫu, ngăn ở trước mặt Đường Ninh, thu tất cả tiếng vỗ tay vào trong túi mình, cuối cùng, Mặc Vũ Nhu rời khỏi phòng chụp ảnh trước Đường Ninh, nhiếp ảnh gia mới tìm được cơ hội cười với cô: "Cô người mẫu kia, thật khiến người ta chán ghét, có điều... Tôi sẽ không vạch trần , chờ đến khi có ảnh trang bìa tạp chí, tất cả mọi người so sánh hai người, cô có thể biết được, cú tát này sẽ vang dội cỡ nào, có thể giúp cô dạy dỗ được người khác, còn nhiều, rất nhiều."
Dù sao cũng là tiền bối trong giới, nhiếp ảnh gia không cảm thấy kinh ngạc với chuyện này.
"Cám ơn anh." Đường Ninh cười khẽ.
"Không cần, cô thật sự là người mẫu chuyên nghiệp nhất tôi từng chụp, không thể không thừa nhận, thậm chí cô có thể vượt qua người mẫu Âu Mỹ chúng tôi." nhiếp ảnh gia giơ ngón tay cái lên với cô: “Thứ tư tuần sau tuần san sẽ phát hành, chờ mong đi... cô nhất định sẽ làm bùng nổ xu hướng phương đông."
"Đây không phải điều tôi có thể quyết định, tôi chỉ cố gắng hết sức." Dù sao, trong giới này không bao giờ thiếu người cố gắng, có bao nhiêu nghệ sĩ, có tài, nhưng lại không thể bật lên được, bởi vì ngoại trừ cố gắng ra, còn phải dựa vào một phần vận may.
Khi Mặc Vũ Nhu trở lại phòng hóa trang, nhào vào trong ngực Hàn Vũ Phàm, đồng thời nói chuyện nhận tiếng vỗ tay cho Hàn Vũ Phàm, Hàn Vũ Phàm ôm eo cô ta, biết cô ta nhất định sẽ thành công, nhưng lại không biết, tiếng vỗ tay của nhiếp ảnh gia và nhân viên công tác, không hề liên quan gì đến Mặc Vũ Nhu.
Lúc này Đường Ninh cũng vào phòng hóa trang, mà nhân viên thu dọn phòng chụp ảnh, nhìn thấy cô, vội vàng giơ ngón tay cái với cô: "Cô thật sự là người mẫu ưu tú nhất tôi từng gặp."
Mặc Vũ Nhu nghe không hiểu, dù sao năng lực ngôn ngữ của cô ta cũng có hạn, nhưng...
Hàn Vũ Phàm lại nghe hiểu đối phương khen ngợi Đường Ninh.
Càng quan trọng hơn là, đối phương biết Mặc Vũ Nhu không nghe hiểu tiếng Anh, cho rằng Hàn Vũ Phàm cũng không hiểu, cho nên, dùng ánh mắt vô cùng chán ghét chỉ Mặc Vũ Nhu nói: "Thật sự không thể tin được, người phụ nữ kia, lại là đồng nghiệp của cô, cô ta không giống người mẫu gì cả, một chút chuyên nghiệp cũng không có, còn tự cao tự đại, không nghe hiểu tiếng Anh thì thôi, còn tưởng rằng mọi người đang khen cô ta, thật đúng là có bệnh."
Nói xong câu này, nhân viên công tác kia quay đầu đi, Đường Ninh quay đầu nhìn sắc mặt Hàn Vũ Phàm, khẽ cong khóe môi.
"Vũ Nhu, em chắc chắn, ban nãy nhiếp ảnh gia khen em sao?"
"Vũ Phàm, chẳng lẽ anh không tin em sao?" Mặc Vũ Nhu vô cùng khẳng định khẽ gật đầu: “Đây là sự thực, không tin anh đi hỏi nhiếp ảnh gia, Vũ Phàm, tin em đi, lần này, em nhất định sẽ khiến Secret cải tử hồi sinh..."
Hàn Vũ Phàm nhìn bóng lưng Đường Ninh, trong đầu không ngừng nghĩ đến nhân viên kia, trong lòng mơ hồ cảm thấy hơi bất an, nhưng, trang bìa đã chụp, dù Mặc Vũ Nhu có thể không nổi bật được, nhưng... Cô cũng đã có trải nghiệp được chụp cho tạp chí quốc tế, đối với cuộc bình chọn Niên Độ Thập Giai, vô cùng có lợi.
Vốn chuyện đánh giá này đã được bỏ qua, nhưng chị Long lại cao hứng bừng bừng đi vào phòng hóa trang, vẻ mặt hưng phấn nói với Đường Ninh: "Đường Ninh, em có biết chị vừa nghe thấy gì không? Nhiếp ảnh gia nói Mặc Vũ Nhu... chụp hình một mình, như phụ nữ làng chơi vậy."
Mặc Vũ Nhu nghe xong, lập tức rời khỏi vòng ôm của Hàn Vũ Phàm, đi đến sau lưng chị Long, đưa tay muốn tát chị Long, may mắn, Đường Ninh phản ứng nhanh chóng kéo chị Long ra, đồng thời cầm cổ tay Mặc Vũ Nhu: "Cô muốn làm cái gì?"
"Có bản lĩnh, nói lại lời cô vừa nói xem?" Mặc Vũ Nhu khí thế hung hăng hất tay Đường Ninh ra, chỉ vào chị Long cười lạnh: “Đường Ninh, thua cũng phải thua có chút phong độ, tôi biết cô không phục buổi chụp hình hôm nay, cô một mực đứng ở phía sau, nhưng, quần áo của cô màu đen, đây là chuyện không có cách nào khác."
"Chẳng phải trang phục là cô cướp đi sao?" chị Long thay đổi vị trí, bảo vệ Đường Ninh: “Mặc Vũ Nhu, tôi không nói dối cô đâu, tổ chụp ảnh khen hay chê cô, cuối tuần thứ ba có thể thấy rõ ràng."
"Vừa khéo, ngày đó cũng có thể để các người biết, ai chuyên nghiệp hơn sẽ được công chúng ca ngợi!" Mặc Vũ Nhu nói xong, gạt hết đồ trang điểm trên bàn trang điểm xuống mặt đất, mảnh thủy tinh văng đầy đất, mảnh vỡ nhỏ, còn sượt qua chân Đường Ninh, để lại vết máu mờ.
Chị Long thấy vậy, lập tức nổi điên: "Mặc Vũ Nhu, cô làm cái gì đấy? Cô làm chân Đường Ninh bị thương, cô có biết chân của cô ấy giá trị bao nhiêu tiền không? Cô hãy xin lỗi cô ấy đi!"
"Xin lỗi?" Mặc Vũ Nhu khinh khỉnh nhìn chị Long, như thể vừa nghe thấy chuyện cười: “Nằm mơ đi."
"Cô..."
"Chị Long..." Đường Ninh gọi chị ấy lại: “Gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm, bảo bọn họ chạy tới kiểm tra, xin lỗi thì không cần, công ty bảo hiểm tất sẽ bồi thường, chỉ có điều... Công ty bảo hiểm sẽ không bồi thường không công, ai bảo tôi bị thương cơ, tin rằng bọn họ sẽ tố cáo đối phương."
Hàn Vũ Phàm nghe Đường Ninh nói vậy, sắc mặt trầm xuống: "Cô có ý gì?"
"Ý của tôi là, chân của tôi... có bảo hiểm giá trên trời, Mặc Vũ Nhu không xin lỗi, vậy thì để công ty bảo hiểm tìm cô ta tính sổ vậy..."
"Đường Ninh, tôi thật sự không ngờ, cô lại trở nên ác độc như vậy." Hàn Vũ Phàm nói ở sau lưng Đường Ninh: “Cô ấy chỉ là không cẩn thận mà thôi..."
Nghe thấy ba chữ không cẩn thận này, Đường Ninh quay người, cầm lấy nước trên bàn trang điểm hắt vào mặt Mặc Vũ Nhu, đồng thời... chân của Mặc Vũ Nhu, cũng bị mảnh kính sượt qua làm bị thương: "Tôi cũng không chú ý bị trượt tay..."
"Cô..."
Nhìn thấy Hàn Vũ Phàm quắc mắt nhìn trừng trừng, Đường Ninh bình tĩnh như nước: "Anh muốn trách tôi vô tâm sao? Vậy chẳng phải anh còn ác độc hơn cả tôi sao?"
"Đường Ninh, chúng ta đánh cược, thứ tư tuần sau tạp chí được xuất bản, nếu như đến lúc đó, kết quả thống kê, người ủng hộ tôi nhiều hơn cô, vậy cô hãy rời khỏi giới người mẫu, mãi mãi không được bước vào."
Mặc Vũ Nhu tức giận thở hổn hển quyết sống chết với Đường Ninh, nhưng, Đường Ninh chỉ cười khẽ: "Cô là cái thá gì? Sao tôi phải vì cô mà rời khỏi giới người mẫu, cô đề cao cô quá rồi..."
Nói xong, Đường Ninh dẫn chị Long rời đi, chỉ nghe thấy ở sau lưng Mặc Vũ Nhu lớn tiếng la hét.
"Đường Ninh, thật xin lỗi, hôm nay là tôi không biết chừng mực." Chị Long cảm thấy có lỗi với Đường Ninh.
"Được rồi, dù không phải chị... Mặc Vũ Nhu cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế tìm em gây phiền phức." Đường Ninh không quan tâm trả lời: “Tất cả, hãy chờ thứ tư đi..."
Chờ xem Mặc Vũ Nhu, thất bại thảm hại mà quay trở về như thế nào...
Mặc Vũ Nhu hoàn toàn không dự đoán được vận mệnh tiếp theo của mình, bởi vì chỗ đứng của cô ta là ở phía trước Đường Ninh, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt Đường Ninh, lại thêm cô ta quá tự tin, tin rằng mình thật sự có thể chuyên nghiệp được như Hoắc Thanh Thanh, cho nên... Nghe thấy tiếng kêu thán phục và tiếng vỗ tay của đám nhiếp ảnh gia, cô ta thật sự cho rằng, tiếng vỗ tay này, là vì cô ta, dù sao Đường Ninh cũng đứng ở sau lưng cô ta, dù sao cô ta cũng đã chắc tất cả tài năng của Đường Ninh...
"OK, chúng ta chụp kiểu khác!"
Bởi vì nguyên nhân quần áo, từ đầu đến cuối Đường Ninh đều đứng ở đằng sau Mặc Vũ Nhu, dù không phải đằng sau, khi đứng sóng vai, cũng phải lấy Mặc Vũ Nhu làm chủ.
Điều này khiến Mặc Vũ Nhu khá đắc ý...
Cuối cùng cũng chụp hình xong, nhiếp ảnh gia không nhịn được phấn khích vỗ tay vì sự thể hiện của Đường Ninh, Mặc Vũ Nhu bày ra dáng vẻ của siêu mẫu, ngăn ở trước mặt Đường Ninh, thu tất cả tiếng vỗ tay vào trong túi mình, cuối cùng, Mặc Vũ Nhu rời khỏi phòng chụp ảnh trước Đường Ninh, nhiếp ảnh gia mới tìm được cơ hội cười với cô: "Cô người mẫu kia, thật khiến người ta chán ghét, có điều... Tôi sẽ không vạch trần , chờ đến khi có ảnh trang bìa tạp chí, tất cả mọi người so sánh hai người, cô có thể biết được, cú tát này sẽ vang dội cỡ nào, có thể giúp cô dạy dỗ được người khác, còn nhiều, rất nhiều."
Dù sao cũng là tiền bối trong giới, nhiếp ảnh gia không cảm thấy kinh ngạc với chuyện này.
"Cám ơn anh." Đường Ninh cười khẽ.
"Không cần, cô thật sự là người mẫu chuyên nghiệp nhất tôi từng chụp, không thể không thừa nhận, thậm chí cô có thể vượt qua người mẫu Âu Mỹ chúng tôi." nhiếp ảnh gia giơ ngón tay cái lên với cô: “Thứ tư tuần sau tuần san sẽ phát hành, chờ mong đi... cô nhất định sẽ làm bùng nổ xu hướng phương đông."
"Đây không phải điều tôi có thể quyết định, tôi chỉ cố gắng hết sức." Dù sao, trong giới này không bao giờ thiếu người cố gắng, có bao nhiêu nghệ sĩ, có tài, nhưng lại không thể bật lên được, bởi vì ngoại trừ cố gắng ra, còn phải dựa vào một phần vận may.
Khi Mặc Vũ Nhu trở lại phòng hóa trang, nhào vào trong ngực Hàn Vũ Phàm, đồng thời nói chuyện nhận tiếng vỗ tay cho Hàn Vũ Phàm, Hàn Vũ Phàm ôm eo cô ta, biết cô ta nhất định sẽ thành công, nhưng lại không biết, tiếng vỗ tay của nhiếp ảnh gia và nhân viên công tác, không hề liên quan gì đến Mặc Vũ Nhu.
Lúc này Đường Ninh cũng vào phòng hóa trang, mà nhân viên thu dọn phòng chụp ảnh, nhìn thấy cô, vội vàng giơ ngón tay cái với cô: "Cô thật sự là người mẫu ưu tú nhất tôi từng gặp."
Mặc Vũ Nhu nghe không hiểu, dù sao năng lực ngôn ngữ của cô ta cũng có hạn, nhưng...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Vũ Phàm lại nghe hiểu đối phương khen ngợi Đường Ninh.
Càng quan trọng hơn là, đối phương biết Mặc Vũ Nhu không nghe hiểu tiếng Anh, cho rằng Hàn Vũ Phàm cũng không hiểu, cho nên, dùng ánh mắt vô cùng chán ghét chỉ Mặc Vũ Nhu nói: "Thật sự không thể tin được, người phụ nữ kia, lại là đồng nghiệp của cô, cô ta không giống người mẫu gì cả, một chút chuyên nghiệp cũng không có, còn tự cao tự đại, không nghe hiểu tiếng Anh thì thôi, còn tưởng rằng mọi người đang khen cô ta, thật đúng là có bệnh."
Nói xong câu này, nhân viên công tác kia quay đầu đi, Đường Ninh quay đầu nhìn sắc mặt Hàn Vũ Phàm, khẽ cong khóe môi.
"Vũ Nhu, em chắc chắn, ban nãy nhiếp ảnh gia khen em sao?"
"Vũ Phàm, chẳng lẽ anh không tin em sao?" Mặc Vũ Nhu vô cùng khẳng định khẽ gật đầu: “Đây là sự thực, không tin anh đi hỏi nhiếp ảnh gia, Vũ Phàm, tin em đi, lần này, em nhất định sẽ khiến Secret cải tử hồi sinh..."
Hàn Vũ Phàm nhìn bóng lưng Đường Ninh, trong đầu không ngừng nghĩ đến nhân viên kia, trong lòng mơ hồ cảm thấy hơi bất an, nhưng, trang bìa đã chụp, dù Mặc Vũ Nhu có thể không nổi bật được, nhưng... Cô cũng đã có trải nghiệp được chụp cho tạp chí quốc tế, đối với cuộc bình chọn Niên Độ Thập Giai, vô cùng có lợi.
Vốn chuyện đánh giá này đã được bỏ qua, nhưng chị Long lại cao hứng bừng bừng đi vào phòng hóa trang, vẻ mặt hưng phấn nói với Đường Ninh: "Đường Ninh, em có biết chị vừa nghe thấy gì không? Nhiếp ảnh gia nói Mặc Vũ Nhu... chụp hình một mình, như phụ nữ làng chơi vậy."
Mặc Vũ Nhu nghe xong, lập tức rời khỏi vòng ôm của Hàn Vũ Phàm, đi đến sau lưng chị Long, đưa tay muốn tát chị Long, may mắn, Đường Ninh phản ứng nhanh chóng kéo chị Long ra, đồng thời cầm cổ tay Mặc Vũ Nhu: "Cô muốn làm cái gì?"
"Có bản lĩnh, nói lại lời cô vừa nói xem?" Mặc Vũ Nhu khí thế hung hăng hất tay Đường Ninh ra, chỉ vào chị Long cười lạnh: “Đường Ninh, thua cũng phải thua có chút phong độ, tôi biết cô không phục buổi chụp hình hôm nay, cô một mực đứng ở phía sau, nhưng, quần áo của cô màu đen, đây là chuyện không có cách nào khác."
"Chẳng phải trang phục là cô cướp đi sao?" chị Long thay đổi vị trí, bảo vệ Đường Ninh: “Mặc Vũ Nhu, tôi không nói dối cô đâu, tổ chụp ảnh khen hay chê cô, cuối tuần thứ ba có thể thấy rõ ràng."
"Vừa khéo, ngày đó cũng có thể để các người biết, ai chuyên nghiệp hơn sẽ được công chúng ca ngợi!" Mặc Vũ Nhu nói xong, gạt hết đồ trang điểm trên bàn trang điểm xuống mặt đất, mảnh thủy tinh văng đầy đất, mảnh vỡ nhỏ, còn sượt qua chân Đường Ninh, để lại vết máu mờ.
Chị Long thấy vậy, lập tức nổi điên: "Mặc Vũ Nhu, cô làm cái gì đấy? Cô làm chân Đường Ninh bị thương, cô có biết chân của cô ấy giá trị bao nhiêu tiền không? Cô hãy xin lỗi cô ấy đi!"
"Xin lỗi?" Mặc Vũ Nhu khinh khỉnh nhìn chị Long, như thể vừa nghe thấy chuyện cười: “Nằm mơ đi."
"Cô..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chị Long..." Đường Ninh gọi chị ấy lại: “Gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm, bảo bọn họ chạy tới kiểm tra, xin lỗi thì không cần, công ty bảo hiểm tất sẽ bồi thường, chỉ có điều... Công ty bảo hiểm sẽ không bồi thường không công, ai bảo tôi bị thương cơ, tin rằng bọn họ sẽ tố cáo đối phương."
Hàn Vũ Phàm nghe Đường Ninh nói vậy, sắc mặt trầm xuống: "Cô có ý gì?"
"Ý của tôi là, chân của tôi... có bảo hiểm giá trên trời, Mặc Vũ Nhu không xin lỗi, vậy thì để công ty bảo hiểm tìm cô ta tính sổ vậy..."
"Đường Ninh, tôi thật sự không ngờ, cô lại trở nên ác độc như vậy." Hàn Vũ Phàm nói ở sau lưng Đường Ninh: “Cô ấy chỉ là không cẩn thận mà thôi..."
Nghe thấy ba chữ không cẩn thận này, Đường Ninh quay người, cầm lấy nước trên bàn trang điểm hắt vào mặt Mặc Vũ Nhu, đồng thời... chân của Mặc Vũ Nhu, cũng bị mảnh kính sượt qua làm bị thương: "Tôi cũng không chú ý bị trượt tay..."
"Cô..."
Nhìn thấy Hàn Vũ Phàm quắc mắt nhìn trừng trừng, Đường Ninh bình tĩnh như nước: "Anh muốn trách tôi vô tâm sao? Vậy chẳng phải anh còn ác độc hơn cả tôi sao?"
"Đường Ninh, chúng ta đánh cược, thứ tư tuần sau tạp chí được xuất bản, nếu như đến lúc đó, kết quả thống kê, người ủng hộ tôi nhiều hơn cô, vậy cô hãy rời khỏi giới người mẫu, mãi mãi không được bước vào."
Mặc Vũ Nhu tức giận thở hổn hển quyết sống chết với Đường Ninh, nhưng, Đường Ninh chỉ cười khẽ: "Cô là cái thá gì? Sao tôi phải vì cô mà rời khỏi giới người mẫu, cô đề cao cô quá rồi..."
Nói xong, Đường Ninh dẫn chị Long rời đi, chỉ nghe thấy ở sau lưng Mặc Vũ Nhu lớn tiếng la hét.
"Đường Ninh, thật xin lỗi, hôm nay là tôi không biết chừng mực." Chị Long cảm thấy có lỗi với Đường Ninh.
"Được rồi, dù không phải chị... Mặc Vũ Nhu cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế tìm em gây phiền phức." Đường Ninh không quan tâm trả lời: “Tất cả, hãy chờ thứ tư đi..."
Chờ xem Mặc Vũ Nhu, thất bại thảm hại mà quay trở về như thế nào...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro