Thị Trấn Dầu Mỏ Bị Bỏ Hoang Của Ta Trở Thành Đô Thị Tuyến Một (Bản Dịch)
Cậu Ta Như Hoa Trong Nhà Kính, Chẳng Thể Chịu Đựng Được Mấy Ngày Đâu...
Bát Nguyệt Hoàng
2024-11-22 21:27:11
“Muốn hướng đến sự cô độc? Con muốn đến sa mạc mênh mông ngắm bầu trời đầy sao để gột rửa tâm hồn ư?
Được thôi!
Cho con vừa lòng! Lần này bố cho con hẳn một năm, tỉnh Túc Thanh, thành phố Tửu Cách, huyện A Sái, thị trấn dầu mỏ bỏ hoang Băng Hồ cùng với năm mươi vạn tiền mặt!
Con có một tháng chuẩn bị, sau một tháng thì chính thức bắt đầu thực hiện thỏa thuận.
Nếu như con có thể ở đó trọn vẹn một năm, sau này chúng ta sẽ nghe theo con!
Nhưng nếu không chịu nổi, thì con hãy ngoan ngoãn cút về kết hôn sinh con với Tố Tố, tiếp quản công ty! Đừng có nhắc đến những lời lẽ đương nhiên như tâm hồn tự do thơ ca, những nơi xa xôi hay cuộc sống tạm bợ nữa!
Ngoài ra, con xem thỏa thuận trước đi, nếu không có ý kiến gì thì ký tên vào!
Nhưng con phải suy nghĩ cho kỹ, bởi vì một khi đã ký thỏa thuận này thì phải tuân thủ, nếu không thể ở đó được mà lại hối hận từ chối tiếp quản thì đừng trách bố con không coi trọng tình thân.”
Lam Tinh, Hạ Quốc, Cảng Thị.
Trong một tòa nhà văn phòng cao cấp ở vành đai hai, một người đàn ông trung niên mặc vest lịch sự đẩy một tập tài liệu dày đến trước mặt một thanh niên mặc áo phông đơn giản, để tóc dài ngang vai.
"Thỏa thuận thuê thị trấn dầu mỏ?"
Thanh niên liếc nhìn tên văn kiện trên bàn trà, nhếch khoé miệng khinh thường, sau đó rất dứt khoát cầm bút ký tên vào một thỏa thuận khác.
Ký xong.
Thanh niên không nói hai lời mà xách ba lô du lịch trên ghế sô pha, hất tóc rồi quay người rời khỏi văn phòng, chỉ để lại một người đàn ông và một người phụ nữ ngồi đối diện trên ghế sô pha.
Rầm!
Cùng với tiếng đóng cửa, người phụ nữ trung niên trên ghế sô pha nhìn về phía người đàn ông vừa nói chuyện với vẻ mặt lo lắng.
"Lão Từ, ông làm vậy được không? Hiện tại, thị trấn dầu mỏ bỏ hoang Băng Hồ này không có lấy một bóng người trong phạm vi trăm dặm, đó là một vùng đất không người, nếu thằng bé xảy ra chuyện gì thì sao?"
"Yên tâm! Tôi muốn cho nó biết mấy nơi xa xôi thơ mộng cùng với mấy cái gì mà truyền thông tô vẽ hoàn toàn là giả dối, cho nên mới cố tình tìm ra nơi này! Không ngoài dự đoán, sau khi đến đó vài ngày, nó lại gọi điện cho chúng ta thôi ấy mà."
Vừa xua tay, người đàn ông trung niên tỏ vẻ chắc chắn, đồng thời cũng ra hiệu cho người phụ nữ không cần lo lắng.
"Nhưng ông cũng biết tính của con mà, rất cố chấp, nếu như nó cố chịu đựng thì sao?"
"Yên tâm, tôi đã bảo lão Lưu sắp xếp cho vài người âm thầm theo dõi nó rồi! Nếu như thực sự xảy ra vấn đề, thì chúng ta chắc chắn có thể đưa nó về ngay lập tức."
"Vậy thì được, với tình trạng hiện tại của thằng bé, thì chúng ta cũng thực sự cần dùng thực tế dạy cho nó một bài học! Ông nói xem, Tố Tố xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn tốt tính, vậy mà nó thậm chí còn không thèm gặp mặt, thậm chí còn không thèm xem ảnh! Thực sự không thể chấp nhận được."
Im lặng một lúc.
Sự lo lắng trên khuôn mặt người phụ nữ trung niên dần biến mất, bà ta cuối cùng cũng gật đầu.
"Bà không cần lo lắng về chuyện của Tố Tố đâu, có hai gia đình làm chủ rồi, nó không trốn được đâu!"
"Hầy!"
Mặt trời lên rồi lặn, thời gian trôi nhanh.
Chớp mắt đã một tháng.
Tháng bảy ở Lam Tinh cũng nóng như ở Trái Đất, đặc biệt là ở vùng Tây Bắc mênh mông, nhiệt độ bề mặt còn cao hơn nhiều so với những nơi khác.
Giữa trưa, mười hai giờ.
Đứng bên vệ đường nhìn ra xa, phát hiện khắp nơi đều là cảnh tượng đổ nát, khắp nơi đều là tường đổ, khu đổ nát và những ngôi trường, bệnh viện bỏ hoang ở cuối đường, Từ Hành chậm rãi đi ngoài đường, cảm thấy ngoại trừ bất lực thì vẫn là bất lực.
"Mặc dù tôi cũng có thể hiểu được tâm tình của cậu khi phải gánh chịu tình yêu ích kỷ đến mức ngột ngạt của cha mẹ, nhưng cậu cũng không cần phải cực đoan như vậy đâu."
Một giờ trước, Từ Hành vẫn đang xem tình hình thị trường chứng khoán trên Trái Đất, thì đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, khoảnh khắc tiếp theo sau khi tỉnh lại thì đã trở thành Từ Hành của thế giới này.
Lúc này, hắn đã hấp thụ xong ký ức ở đây, cũng hiểu được hoàn cảnh hiện tại.
Từ Hành, nam, hai mươi hai tuổi, đẹp trai ngời ngời.
Từ Hành sinh ra trong một gia đình y khoa, theo sự sắp xếp của cha mẹ mà bắt đầu học chữ từ năm hai tuổi, học ngoại ngữ từ năm ba tuổi, hoàn thành chương trình phổ thông từ năm bảy tuổi, sau đó bắt đầu tiếp xúc với lý thuyết y học hiện đại.
Đến tuổi mười lăm, cậu được đưa ra nước ngoài, theo học chuyên ngành y khoa hiện đại tại Đại học Harvard, trường đại học y khoa hàng đầu của Lam Tinh. Đến tuổi mười tám, cậu học xong toàn bộ chương trình Đại học, theo học chương trình Thạc sĩ, năm năm sau, tốt nghiệp tiến sĩ và trở về nước!
Trong hơn hai mươi năm này, Từ Hành đã trở thành "con nhà người ta", ai ai cũng ngưỡng mộ.
Nhưng bản thân Từ Hành lại không có chút thời gian hay không gian riêng tư nào, mấy giờ uống sữa, mấy giờ đi ngủ, mấy giờ thức dậy đều được sắp xếp một cách nghiêm ngặt.
Đến nỗi, khi Từ Hành hai mươi tuổi còn tưởng hộp đêm là nơi để họp vào ban đêm.
Dựa theo sự sắp xếp của cha Từ, mẹ Từ.
Tiếp theo, Từ Hành sẽ đến bệnh viện tư nhân hàng đầu trực thuộc Tập đoàn Từ Thế để làm bác sĩ nội trú, kết hôn với cô gái tên Tần Tố Tố, sau đó từng bước tiếp quản toàn bộ Tập đoàn y tế Từ Thị.
Nhưng ngay lúc này, sự nhẫn nhịn đã đến cực hạn, nội tâm ầm ầm sụp đổ, Từ Hành bắt đầu chống đối gia đình đủ kiểu, nhất quyết không chịu nghe theo sự sắp xếp của gia đình nữa, cho nên mới có cảnh tượng trước mắt.
Được thôi!
Cho con vừa lòng! Lần này bố cho con hẳn một năm, tỉnh Túc Thanh, thành phố Tửu Cách, huyện A Sái, thị trấn dầu mỏ bỏ hoang Băng Hồ cùng với năm mươi vạn tiền mặt!
Con có một tháng chuẩn bị, sau một tháng thì chính thức bắt đầu thực hiện thỏa thuận.
Nếu như con có thể ở đó trọn vẹn một năm, sau này chúng ta sẽ nghe theo con!
Nhưng nếu không chịu nổi, thì con hãy ngoan ngoãn cút về kết hôn sinh con với Tố Tố, tiếp quản công ty! Đừng có nhắc đến những lời lẽ đương nhiên như tâm hồn tự do thơ ca, những nơi xa xôi hay cuộc sống tạm bợ nữa!
Ngoài ra, con xem thỏa thuận trước đi, nếu không có ý kiến gì thì ký tên vào!
Nhưng con phải suy nghĩ cho kỹ, bởi vì một khi đã ký thỏa thuận này thì phải tuân thủ, nếu không thể ở đó được mà lại hối hận từ chối tiếp quản thì đừng trách bố con không coi trọng tình thân.”
Lam Tinh, Hạ Quốc, Cảng Thị.
Trong một tòa nhà văn phòng cao cấp ở vành đai hai, một người đàn ông trung niên mặc vest lịch sự đẩy một tập tài liệu dày đến trước mặt một thanh niên mặc áo phông đơn giản, để tóc dài ngang vai.
"Thỏa thuận thuê thị trấn dầu mỏ?"
Thanh niên liếc nhìn tên văn kiện trên bàn trà, nhếch khoé miệng khinh thường, sau đó rất dứt khoát cầm bút ký tên vào một thỏa thuận khác.
Ký xong.
Thanh niên không nói hai lời mà xách ba lô du lịch trên ghế sô pha, hất tóc rồi quay người rời khỏi văn phòng, chỉ để lại một người đàn ông và một người phụ nữ ngồi đối diện trên ghế sô pha.
Rầm!
Cùng với tiếng đóng cửa, người phụ nữ trung niên trên ghế sô pha nhìn về phía người đàn ông vừa nói chuyện với vẻ mặt lo lắng.
"Lão Từ, ông làm vậy được không? Hiện tại, thị trấn dầu mỏ bỏ hoang Băng Hồ này không có lấy một bóng người trong phạm vi trăm dặm, đó là một vùng đất không người, nếu thằng bé xảy ra chuyện gì thì sao?"
"Yên tâm! Tôi muốn cho nó biết mấy nơi xa xôi thơ mộng cùng với mấy cái gì mà truyền thông tô vẽ hoàn toàn là giả dối, cho nên mới cố tình tìm ra nơi này! Không ngoài dự đoán, sau khi đến đó vài ngày, nó lại gọi điện cho chúng ta thôi ấy mà."
Vừa xua tay, người đàn ông trung niên tỏ vẻ chắc chắn, đồng thời cũng ra hiệu cho người phụ nữ không cần lo lắng.
"Nhưng ông cũng biết tính của con mà, rất cố chấp, nếu như nó cố chịu đựng thì sao?"
"Yên tâm, tôi đã bảo lão Lưu sắp xếp cho vài người âm thầm theo dõi nó rồi! Nếu như thực sự xảy ra vấn đề, thì chúng ta chắc chắn có thể đưa nó về ngay lập tức."
"Vậy thì được, với tình trạng hiện tại của thằng bé, thì chúng ta cũng thực sự cần dùng thực tế dạy cho nó một bài học! Ông nói xem, Tố Tố xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn tốt tính, vậy mà nó thậm chí còn không thèm gặp mặt, thậm chí còn không thèm xem ảnh! Thực sự không thể chấp nhận được."
Im lặng một lúc.
Sự lo lắng trên khuôn mặt người phụ nữ trung niên dần biến mất, bà ta cuối cùng cũng gật đầu.
"Bà không cần lo lắng về chuyện của Tố Tố đâu, có hai gia đình làm chủ rồi, nó không trốn được đâu!"
"Hầy!"
Mặt trời lên rồi lặn, thời gian trôi nhanh.
Chớp mắt đã một tháng.
Tháng bảy ở Lam Tinh cũng nóng như ở Trái Đất, đặc biệt là ở vùng Tây Bắc mênh mông, nhiệt độ bề mặt còn cao hơn nhiều so với những nơi khác.
Giữa trưa, mười hai giờ.
Đứng bên vệ đường nhìn ra xa, phát hiện khắp nơi đều là cảnh tượng đổ nát, khắp nơi đều là tường đổ, khu đổ nát và những ngôi trường, bệnh viện bỏ hoang ở cuối đường, Từ Hành chậm rãi đi ngoài đường, cảm thấy ngoại trừ bất lực thì vẫn là bất lực.
"Mặc dù tôi cũng có thể hiểu được tâm tình của cậu khi phải gánh chịu tình yêu ích kỷ đến mức ngột ngạt của cha mẹ, nhưng cậu cũng không cần phải cực đoan như vậy đâu."
Một giờ trước, Từ Hành vẫn đang xem tình hình thị trường chứng khoán trên Trái Đất, thì đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, khoảnh khắc tiếp theo sau khi tỉnh lại thì đã trở thành Từ Hành của thế giới này.
Lúc này, hắn đã hấp thụ xong ký ức ở đây, cũng hiểu được hoàn cảnh hiện tại.
Từ Hành, nam, hai mươi hai tuổi, đẹp trai ngời ngời.
Từ Hành sinh ra trong một gia đình y khoa, theo sự sắp xếp của cha mẹ mà bắt đầu học chữ từ năm hai tuổi, học ngoại ngữ từ năm ba tuổi, hoàn thành chương trình phổ thông từ năm bảy tuổi, sau đó bắt đầu tiếp xúc với lý thuyết y học hiện đại.
Đến tuổi mười lăm, cậu được đưa ra nước ngoài, theo học chuyên ngành y khoa hiện đại tại Đại học Harvard, trường đại học y khoa hàng đầu của Lam Tinh. Đến tuổi mười tám, cậu học xong toàn bộ chương trình Đại học, theo học chương trình Thạc sĩ, năm năm sau, tốt nghiệp tiến sĩ và trở về nước!
Trong hơn hai mươi năm này, Từ Hành đã trở thành "con nhà người ta", ai ai cũng ngưỡng mộ.
Nhưng bản thân Từ Hành lại không có chút thời gian hay không gian riêng tư nào, mấy giờ uống sữa, mấy giờ đi ngủ, mấy giờ thức dậy đều được sắp xếp một cách nghiêm ngặt.
Đến nỗi, khi Từ Hành hai mươi tuổi còn tưởng hộp đêm là nơi để họp vào ban đêm.
Dựa theo sự sắp xếp của cha Từ, mẹ Từ.
Tiếp theo, Từ Hành sẽ đến bệnh viện tư nhân hàng đầu trực thuộc Tập đoàn Từ Thế để làm bác sĩ nội trú, kết hôn với cô gái tên Tần Tố Tố, sau đó từng bước tiếp quản toàn bộ Tập đoàn y tế Từ Thị.
Nhưng ngay lúc này, sự nhẫn nhịn đã đến cực hạn, nội tâm ầm ầm sụp đổ, Từ Hành bắt đầu chống đối gia đình đủ kiểu, nhất quyết không chịu nghe theo sự sắp xếp của gia đình nữa, cho nên mới có cảnh tượng trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro