Thị Trấn Dầu Mỏ Bị Bỏ Hoang Của Ta Trở Thành Đô Thị Tuyến Một (Bản Dịch)
Cho Dù Là Trâu Bò, Thì Cũng Phải Nghỉ Ngơi Chứ! (1)
Bát Nguyệt Hoàng
2024-11-22 21:27:11
Đã khởi công rồi thì không còn đường quay đầu lại nữa!
Lưu Ninh chỉ có thể cắn răng tiếp tục kiên trì, muốn trách thì chỉ trách ông ta đã đánh giá thấp độ khó khi dọn dẹp đống đổ nát này. Nếu đã dọn dẹp một nửa, thì chi bằng dọn dẹp một lần cho xong luôn.
"Được! Tôi đi ngay."
Nghe vậy, Vương Hâm khẽ gật đầu, lập tức xoay người rời khỏi đống đổ nát.
"Làm tiếp thôi!" Lưu Ninh đưa tay lên nhìn đồng hồ, lại tiếp tục vung xẻng công binh lên.
Hự! Hự!
Thời gian nhoáng một cái đã trôi qua hơn bốn mươi phút, có lẽ là vì phần lớn vật liệu vứt đi trong đống đổ nát đã được dọn dẹp sạch sẽ nên tốc độ của ba người nhanh hơn trước rất nhiều.
Thậm chí một góc đổ nát còn lộ ra gạch đỏ trải trên mặt đất.
"Anh Lưu! Anh Lưu!"
Có điều, ngay khi Lưu Ninh đang chuẩn bị nghỉ ngơi lấy sức, thì bỗng nhiên phía xa xa truyền đến giọng nói thở không ra hơi của Vương Hâm.
"Bên kia thế nào rồi?"
Thấy thế, ba người Lưu Ninh, Hà Sơn cùng quay đầu nhìn về phía Vương Hâm.
"Anh Lưu. Bên kia, bên kia… anh vẫn nên tự đi qua xem một chút đi! Đúng là…”
Vương Hâm đi tới trước mặt đám người Lưu Ninh, một tay vừa vịn eo vừa thở dốc, phảng phất mệt không chịu nổi.
"Tự đi qua đó? Rốt cuộc là thế nào rồi?" Lưu Ninh biến sắc, cảm thấy hơi hồi hộp một chút.
"Tên nhóc đó đã biến chỗ đổ nát hôm qua thành căn nhà nhỏ rồi." Vương Hâm nuốt nước miếng, biểu cảm trên mặt vẫn còn lưu lại vẻ kinh ngạc và khó tin về những gì nhìn thấy ở bên phía Từ Hành.
"Cái gì? Cậu nói cái gì? Biến đống đổ nát thành nhà à?"
Không nghe còn đỡ!
Vừa nghe xong, thì ba người Lưu Ninh, Hà Sơn, Mã Xung đồng thanh lên tiếng với âm lượng cao vút đến cực điểm. Chưa kể, Lưu Ninh còn ném luôn cả cái xẻng công binh trên tay xuống đất.
"Sao có thể chứ? Tối hôm qua nơi đó vẫn còn là một đống đổ nát kia mà? Mới có bao lâu chứ?"
Sau khi bình tĩnh trở lại, Mã Xung tóm lấy Vương Hâm, vẫn không thể nào chấp nhận được.
Nói đến chuyện hôm qua, Từ Hành đã dọn sạch một đống đổ nát rồi còn dựng lều trại, khiến cho đám bọn họ cảm thấy không thể tin nổi rồi. Kết quả hôm nay, hắn lại tiếp tục bảo đống đổ nát đã biến thành nhà.
"Thật mà, không tin thì các anh tự đến xem!"
Vương Hâm lập tức đưa ống nhòm công suất cao cho bọn họ.
"Đi!"
Lưu Ninh nhận lấy ống nhòm, không nói hai lời mà nhanh chóng bước tới "Điểm quan sát".
Khoảng cách giữa điểm quan sát cách đống đổ nát mới tìm thấy và nơi dựng lều của Từ Hành ngày hôm qua, vậy nên hai mươi mấy phút sau, Lưu Ninh và Hà Sơn lại một lần nữa nằm sấp trên tường.
Đợi đến khi nhìn rõ tình hình của Từ Hành qua ống nhòm công suất cao, Lưu Ninh càng há miệng to hơn, cho đến cuối cùng còn tự lẩm bẩm một cách vô cùng phiền muộn: "Ôi trời ơi... Đây... Đây có còn là người không?"
"Anh Lưu, để tôi xem!" Bên cạnh, Hà Sơn sốt ruột vội vàng cầm lấy ống nhòm công suất cao.
Kết quả là chưa được bao lâu, Hà Sơn đã lộ ra biểu cảm giống hệt Lưu Ninh, còn nói ra những lời giống hệt ông ta, thậm chí còn bồi thêm một câu ở phía sau: "Ông gọi hắn là gà mờ sinh tồn ngoài trời ư? Cái bức tường mà thằng nhóc này xây nên, phảng phất chẳng khác gì thành phẩm của mấy thợ hồ chuyên nghiệp!"
Chỉ thấy, tại khu vực đổ nát nơi Từ Hành đang ở, một bức tường đất mới xây đã ngang bằng với ba bức tường còn lại, chưa kể còn chừa ra một khoảng trống làm cửa ở bên vệ đường.
Lúc này, thông qua ống kính, bọn họ nhìn thấy Từ Hành đang cầm một thanh xà gỗ, cố gắng đặt nó lên trên đống đổ nát!
Nếu như toàn bộ mặt trên được lợp bằng xà gỗ, thì không phải là một ngôi nhà nhỏ hay sao?
"Chúng ta chỉ không để mắt một buổi sáng, kết quả là thằng nhóc này lại tìm được gạch vuông xây tường? Nhưng nước thì sao? Hắn lấy nước ở đâu ra vậy?"
Một lúc lâu sau, Lưu Ninh cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Mặc dù có quá nhiều việc không thể hiểu nổi, cũng không thể chấp nhận được, nhưng đó đều là chuyện có thật, không thể thay đổi.
"Anh Lưu, bây giờ phải làm sao? Hành vi dọn dẹp đống đổ nát ngày hôm qua của cậu ta còn có thể giải thích bằng chứng bệnh sạch sẽ, nhưng hành vi xây tường ngày hôm nay thì không thể! Hơn nữa, bức tường đó vô cùng phẳng phiu, nhìn là biết được làm từ một người tay nghề cao, không thể nào chỉ xem video là học được! Cách giải thích duy nhất, chính là thằng nhóc này giả heo ăn thịt hổ, nói cách khác, chính là hắn đã qua mặt được tất cả mọi người."
Bên cạnh, Hà Sơn cũng dần dần bình tĩnh lại, lời nói của hắn ngoại trừ sự buồn bã thì vẫn là sự buồn bã.
Nơi trú ẩn của đối phương càng hoàn hảo, thì khả năng đối phương tiếp tục ở lại thị trấn càng lớn, bọn họ sẽ phải tiếp tục tốn thêm nhiều thời gian và công sức hơn.
Phải biết rằng, lúc mới nhận nhiệm vụ này, mọi người đều nghĩ rằng đây là việc nhẹ lương cao, có thể giải quyết trong vòng ba ngày, cho nên bọn họ mới hớn hở đến thị trấn không người này.
Tất nhiên, đây không phải là điều đáng buồn nhất.
Bây giờ, hắn ta vẫn không thể hiểu nổi, dù nhìn thế nào thì Từ Hành cũng là một cao thủ sinh tồn ngoài trời hàng đầu, thậm chí còn là một thợ xây khá giỏi, tại sao bên kia lại cứ khăng khăng nói rằng cậu ta là một kẻ chẳng biết gì thế.
Hơn nữa, thể lực và sức bền của Từ Hành cũng không đơn giản.
Đừng nói là dân thành phố bình thường, ngay cả những công nhân làm việc chân tay quanh năm thì cũng chưa chắc đã có thể kiên trì dưới trời nắng chang chang trong thời gian dài như vậy giống như Từ Hành.
Lưu Ninh chỉ có thể cắn răng tiếp tục kiên trì, muốn trách thì chỉ trách ông ta đã đánh giá thấp độ khó khi dọn dẹp đống đổ nát này. Nếu đã dọn dẹp một nửa, thì chi bằng dọn dẹp một lần cho xong luôn.
"Được! Tôi đi ngay."
Nghe vậy, Vương Hâm khẽ gật đầu, lập tức xoay người rời khỏi đống đổ nát.
"Làm tiếp thôi!" Lưu Ninh đưa tay lên nhìn đồng hồ, lại tiếp tục vung xẻng công binh lên.
Hự! Hự!
Thời gian nhoáng một cái đã trôi qua hơn bốn mươi phút, có lẽ là vì phần lớn vật liệu vứt đi trong đống đổ nát đã được dọn dẹp sạch sẽ nên tốc độ của ba người nhanh hơn trước rất nhiều.
Thậm chí một góc đổ nát còn lộ ra gạch đỏ trải trên mặt đất.
"Anh Lưu! Anh Lưu!"
Có điều, ngay khi Lưu Ninh đang chuẩn bị nghỉ ngơi lấy sức, thì bỗng nhiên phía xa xa truyền đến giọng nói thở không ra hơi của Vương Hâm.
"Bên kia thế nào rồi?"
Thấy thế, ba người Lưu Ninh, Hà Sơn cùng quay đầu nhìn về phía Vương Hâm.
"Anh Lưu. Bên kia, bên kia… anh vẫn nên tự đi qua xem một chút đi! Đúng là…”
Vương Hâm đi tới trước mặt đám người Lưu Ninh, một tay vừa vịn eo vừa thở dốc, phảng phất mệt không chịu nổi.
"Tự đi qua đó? Rốt cuộc là thế nào rồi?" Lưu Ninh biến sắc, cảm thấy hơi hồi hộp một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tên nhóc đó đã biến chỗ đổ nát hôm qua thành căn nhà nhỏ rồi." Vương Hâm nuốt nước miếng, biểu cảm trên mặt vẫn còn lưu lại vẻ kinh ngạc và khó tin về những gì nhìn thấy ở bên phía Từ Hành.
"Cái gì? Cậu nói cái gì? Biến đống đổ nát thành nhà à?"
Không nghe còn đỡ!
Vừa nghe xong, thì ba người Lưu Ninh, Hà Sơn, Mã Xung đồng thanh lên tiếng với âm lượng cao vút đến cực điểm. Chưa kể, Lưu Ninh còn ném luôn cả cái xẻng công binh trên tay xuống đất.
"Sao có thể chứ? Tối hôm qua nơi đó vẫn còn là một đống đổ nát kia mà? Mới có bao lâu chứ?"
Sau khi bình tĩnh trở lại, Mã Xung tóm lấy Vương Hâm, vẫn không thể nào chấp nhận được.
Nói đến chuyện hôm qua, Từ Hành đã dọn sạch một đống đổ nát rồi còn dựng lều trại, khiến cho đám bọn họ cảm thấy không thể tin nổi rồi. Kết quả hôm nay, hắn lại tiếp tục bảo đống đổ nát đã biến thành nhà.
"Thật mà, không tin thì các anh tự đến xem!"
Vương Hâm lập tức đưa ống nhòm công suất cao cho bọn họ.
"Đi!"
Lưu Ninh nhận lấy ống nhòm, không nói hai lời mà nhanh chóng bước tới "Điểm quan sát".
Khoảng cách giữa điểm quan sát cách đống đổ nát mới tìm thấy và nơi dựng lều của Từ Hành ngày hôm qua, vậy nên hai mươi mấy phút sau, Lưu Ninh và Hà Sơn lại một lần nữa nằm sấp trên tường.
Đợi đến khi nhìn rõ tình hình của Từ Hành qua ống nhòm công suất cao, Lưu Ninh càng há miệng to hơn, cho đến cuối cùng còn tự lẩm bẩm một cách vô cùng phiền muộn: "Ôi trời ơi... Đây... Đây có còn là người không?"
"Anh Lưu, để tôi xem!" Bên cạnh, Hà Sơn sốt ruột vội vàng cầm lấy ống nhòm công suất cao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kết quả là chưa được bao lâu, Hà Sơn đã lộ ra biểu cảm giống hệt Lưu Ninh, còn nói ra những lời giống hệt ông ta, thậm chí còn bồi thêm một câu ở phía sau: "Ông gọi hắn là gà mờ sinh tồn ngoài trời ư? Cái bức tường mà thằng nhóc này xây nên, phảng phất chẳng khác gì thành phẩm của mấy thợ hồ chuyên nghiệp!"
Chỉ thấy, tại khu vực đổ nát nơi Từ Hành đang ở, một bức tường đất mới xây đã ngang bằng với ba bức tường còn lại, chưa kể còn chừa ra một khoảng trống làm cửa ở bên vệ đường.
Lúc này, thông qua ống kính, bọn họ nhìn thấy Từ Hành đang cầm một thanh xà gỗ, cố gắng đặt nó lên trên đống đổ nát!
Nếu như toàn bộ mặt trên được lợp bằng xà gỗ, thì không phải là một ngôi nhà nhỏ hay sao?
"Chúng ta chỉ không để mắt một buổi sáng, kết quả là thằng nhóc này lại tìm được gạch vuông xây tường? Nhưng nước thì sao? Hắn lấy nước ở đâu ra vậy?"
Một lúc lâu sau, Lưu Ninh cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Mặc dù có quá nhiều việc không thể hiểu nổi, cũng không thể chấp nhận được, nhưng đó đều là chuyện có thật, không thể thay đổi.
"Anh Lưu, bây giờ phải làm sao? Hành vi dọn dẹp đống đổ nát ngày hôm qua của cậu ta còn có thể giải thích bằng chứng bệnh sạch sẽ, nhưng hành vi xây tường ngày hôm nay thì không thể! Hơn nữa, bức tường đó vô cùng phẳng phiu, nhìn là biết được làm từ một người tay nghề cao, không thể nào chỉ xem video là học được! Cách giải thích duy nhất, chính là thằng nhóc này giả heo ăn thịt hổ, nói cách khác, chính là hắn đã qua mặt được tất cả mọi người."
Bên cạnh, Hà Sơn cũng dần dần bình tĩnh lại, lời nói của hắn ngoại trừ sự buồn bã thì vẫn là sự buồn bã.
Nơi trú ẩn của đối phương càng hoàn hảo, thì khả năng đối phương tiếp tục ở lại thị trấn càng lớn, bọn họ sẽ phải tiếp tục tốn thêm nhiều thời gian và công sức hơn.
Phải biết rằng, lúc mới nhận nhiệm vụ này, mọi người đều nghĩ rằng đây là việc nhẹ lương cao, có thể giải quyết trong vòng ba ngày, cho nên bọn họ mới hớn hở đến thị trấn không người này.
Tất nhiên, đây không phải là điều đáng buồn nhất.
Bây giờ, hắn ta vẫn không thể hiểu nổi, dù nhìn thế nào thì Từ Hành cũng là một cao thủ sinh tồn ngoài trời hàng đầu, thậm chí còn là một thợ xây khá giỏi, tại sao bên kia lại cứ khăng khăng nói rằng cậu ta là một kẻ chẳng biết gì thế.
Hơn nữa, thể lực và sức bền của Từ Hành cũng không đơn giản.
Đừng nói là dân thành phố bình thường, ngay cả những công nhân làm việc chân tay quanh năm thì cũng chưa chắc đã có thể kiên trì dưới trời nắng chang chang trong thời gian dài như vậy giống như Từ Hành.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro