Thị Trấn Dầu Mỏ Bị Bỏ Hoang Của Ta Trở Thành Đô Thị Tuyến Một (Bản Dịch)
Điên Cuồng Mua...
Bát Nguyệt Hoàng
2024-11-22 21:27:11
Nếu như Từ Hành đến thành phố Tửu Cách, thì Hà Sơn cảm thấy đối phương còn có thể tiếp tục ở lại. Mặc dù nơi này không thể so với Cảnh thị, nhưng cũng đầy đủ tiện nghi, ít nhất có thể ăn uống vui chơi.
Ngược lại, tiểu trấn Băng Hồ có gì chứ?
Ngay cả một viên phân dê cũng không nhìn thấy, nếu như không nói chuyện với ai suốt thời gian dài, rất có thể sẽ bị mất khả năng ngôn ngữ.
Hà Sơn suy đoán, hoạt động giải trí duy nhất của Từ Hành trong hai ngày này chính là trốn trong nhà nhỏ chơi điện thoại.
Thậm chí, đôi khi hắn ta còn tự hỏi liệu bây giờ Từ Hành đã không chịu nổi rồi không?
Nếu không phải đã đến thành phố Tửu Cách, hắn ta thực sự rất muốn đến đó xem tình hình thế nào.
"Được thôi! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngày mai nhân lúc trời chưa mưa, chúng ta phải đi mua chút vật tư, đợi đến khi trời tạnh sẽ đến đó đón người."
Dừng một chút, Lưu Ninh lại nói.
"Hả? Còn mua vật tư nữa sao? Trước đó, chúng ta không phải đã để lại bên đó một ít rồi à? Tôi nghĩ lần này chúng ta chắc chắn là có thể đón được người rồi." Hà Sơn sững sờ.
"Tôi biết! Mua ít thôi, để đề phòng trường hợp có chuyện gì xảy ra trên đường! Dù sao thì nơi này cách đống đổ nát đó hơn năm trăm cây số." Lưu Ninh lại nói.
"Vậy được, ngày mai tôi sẽ giải quyết, mua ít bánh mì và đồ ăn liền là được."
"Ừm!"
Thời gian nhoáng một cái, đảo mắt đã tới sáu giờ tối.
Ngay khi nhóm người Lưu Ninh chuẩn bị mua thêm một ít vật tư, thì Lưu Minh đã xuất hiện trước cửa siêu thị lớn duy nhất trên con phố ở huyện A Tắc,.
Lại nói đến giữa trưa, sau khi ông cơm nước xong thì rời khỏi thôn Băng Hồ.
Đừng thấy thôn Băng Hồ chỉ cách huyện A Tắc có 150 cây số, nhưng tình trạng đường xá của quốc lộ 215 cũng không quá tốt.
Đi lang thang suốt chặng đường, mãi đến khoảng năm giờ chiều thì Lưu Minh mới tới được huyện thành.
Đầu tiên, ông ấy đến phố Đông của huyện để đặt một phòng khách sạn, sắp xếp ổn thỏa cho chiếc xe bán tải, sau đó mới xuất hiện trước cửa siêu thị.
"Vào trước xem sao! Dù sao hiện tại mình cũng không còn bao nhiêu tiền trong tay, chi bằng dốc hết tất cả để mua vật tư." Một lát sau, Lưu Minh tiến vào siêu thị.
Tuy rằng quy mô của huyện A Tắc thậm chí không thể so sánh với các thị trấn nhỏ ở phía nam, nhưng siêu thị này vẫn trông khá tươm tất, ngoại trừ một số thực phẩm tươi sống đắt tiền, thì những thứ cần có đều có.
Đứng ở cửa siêu thị suy nghĩ một chút, Lưu Minh cũng không trực tiếp đi mua sắm mà đi về phía quầy thu ngân.
"Ông chủ, nơi này có dịch vụ hỗ trợ giao hàng không?" Ông hỏi.
"Hỗ trợ giao hàng?"
Thu ngân là một cô bé, cô đánh giá Lưu Minh từ trên xuống dưới một phen, sau đó nhỏ giọng nói: "Bác mua rất nhiều đồ sao? Siêu thị chúng tôi bình thường không giao hàng, nhưng nếu như bác mua rất nhiều đồ, thì tôi có thể cho bác mượn một cái xe đẩy, xong việc thì bác mang trả lại là được."
"Chỉ cho mượn một cái đẩy xe?"
Lưu Minh nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy có nhân viên nào có thể giúp đỡ không? Tôi có thể trả một khoản thù lao nhất định, chỉ cần người đó có thể giúp tôi đưa đồ đến khách sạn, sau đó chất đồ lên xe là được."
"Ồ, ý của bác là bác không thể một mình khiêng đồ, cho nên thuê người khiêng đồ?" Nhân viên thu ngân đầu tiên là sững sờ, sau đó bừng tỉnh.
Cô còn tưởng Lưu Minh đã có chút lớn tuổi, muốn mua đồ nặng nhưng chính mình không thể mang được.
"Không sai, chính là ý tứ này." Lưu Minh gật đầu.
"Được rồi, bác chờ một chút, tôi gọi điện thoại hỏi thăm một chút." Nhân viên thu ngân lập tức cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số.
Rất nhanh, điện thoại được kết nối.
"Này, chú còn có việc gì để làm không? Nếu không thì đi tới siêu thị một chuyến, bên này có chút việc vặt."
Cúp điện thoại, nhân viên thu ngân mới nhìn về phía Lưu Minh: "Tôi vừa tìm cho bác một người chuyên môn chuyển hàng kéo đồ, đôi khi cũng sẽ hỗ trợ dỡ hàng tại siêu thị chúng tôi! Chờ người đó tới đây, hai người tự thương lượng thù lao nhé."
"Được!" Lưu Minh gật đầu.
Khoảng chừng mười phút sau đó, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặc đồng phục lao động, làn da ngăm đen thoạt nhìn trung thực đi tới quầy thu ngân.
"Bác muốn tìm người khiêng đồ?" Nhìn thoáng qua Lưu Minh, người đàn ông nói.
"Ừm! Tôi muốn mua một chút vật tư sinh hoạt, cậu hỗ trợ chuyển đồ từ nơi này đến khách sạn May Mắn, sau đó chất chúng lên xe bán tải của tôi là được. Cậu muốn công cán bao nhiêu?" Lưu Minh báo ra tên khách sạn.
"Khách sạn May Mắn? Một chút vật tư sinh hoạt? Một trăm được không? Tôi có một cái xe ba bánh đậu ở cửa siêu thị, đến lúc đó, bác bỏ đồ lên xe ba bánh, để tôi kéo chúng qua khác và chất lên xe tải cho bác." Người đàn ông yên lặng tính toán một chút, báo một cái giá.
Theo người đàn ông nghĩ, vật tư sinh hoạt phỏng chừng cũng chỉ là chút gạo và mì dầu, chuyện này còn không phải chuyện nhỏ với hắn sao?
"Được!"
Lưu Minh cũng không trả giá, lập tức gật đầu đồng ý.
Ngược lại, tiểu trấn Băng Hồ có gì chứ?
Ngay cả một viên phân dê cũng không nhìn thấy, nếu như không nói chuyện với ai suốt thời gian dài, rất có thể sẽ bị mất khả năng ngôn ngữ.
Hà Sơn suy đoán, hoạt động giải trí duy nhất của Từ Hành trong hai ngày này chính là trốn trong nhà nhỏ chơi điện thoại.
Thậm chí, đôi khi hắn ta còn tự hỏi liệu bây giờ Từ Hành đã không chịu nổi rồi không?
Nếu không phải đã đến thành phố Tửu Cách, hắn ta thực sự rất muốn đến đó xem tình hình thế nào.
"Được thôi! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngày mai nhân lúc trời chưa mưa, chúng ta phải đi mua chút vật tư, đợi đến khi trời tạnh sẽ đến đó đón người."
Dừng một chút, Lưu Ninh lại nói.
"Hả? Còn mua vật tư nữa sao? Trước đó, chúng ta không phải đã để lại bên đó một ít rồi à? Tôi nghĩ lần này chúng ta chắc chắn là có thể đón được người rồi." Hà Sơn sững sờ.
"Tôi biết! Mua ít thôi, để đề phòng trường hợp có chuyện gì xảy ra trên đường! Dù sao thì nơi này cách đống đổ nát đó hơn năm trăm cây số." Lưu Ninh lại nói.
"Vậy được, ngày mai tôi sẽ giải quyết, mua ít bánh mì và đồ ăn liền là được."
"Ừm!"
Thời gian nhoáng một cái, đảo mắt đã tới sáu giờ tối.
Ngay khi nhóm người Lưu Ninh chuẩn bị mua thêm một ít vật tư, thì Lưu Minh đã xuất hiện trước cửa siêu thị lớn duy nhất trên con phố ở huyện A Tắc,.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại nói đến giữa trưa, sau khi ông cơm nước xong thì rời khỏi thôn Băng Hồ.
Đừng thấy thôn Băng Hồ chỉ cách huyện A Tắc có 150 cây số, nhưng tình trạng đường xá của quốc lộ 215 cũng không quá tốt.
Đi lang thang suốt chặng đường, mãi đến khoảng năm giờ chiều thì Lưu Minh mới tới được huyện thành.
Đầu tiên, ông ấy đến phố Đông của huyện để đặt một phòng khách sạn, sắp xếp ổn thỏa cho chiếc xe bán tải, sau đó mới xuất hiện trước cửa siêu thị.
"Vào trước xem sao! Dù sao hiện tại mình cũng không còn bao nhiêu tiền trong tay, chi bằng dốc hết tất cả để mua vật tư." Một lát sau, Lưu Minh tiến vào siêu thị.
Tuy rằng quy mô của huyện A Tắc thậm chí không thể so sánh với các thị trấn nhỏ ở phía nam, nhưng siêu thị này vẫn trông khá tươm tất, ngoại trừ một số thực phẩm tươi sống đắt tiền, thì những thứ cần có đều có.
Đứng ở cửa siêu thị suy nghĩ một chút, Lưu Minh cũng không trực tiếp đi mua sắm mà đi về phía quầy thu ngân.
"Ông chủ, nơi này có dịch vụ hỗ trợ giao hàng không?" Ông hỏi.
"Hỗ trợ giao hàng?"
Thu ngân là một cô bé, cô đánh giá Lưu Minh từ trên xuống dưới một phen, sau đó nhỏ giọng nói: "Bác mua rất nhiều đồ sao? Siêu thị chúng tôi bình thường không giao hàng, nhưng nếu như bác mua rất nhiều đồ, thì tôi có thể cho bác mượn một cái xe đẩy, xong việc thì bác mang trả lại là được."
"Chỉ cho mượn một cái đẩy xe?"
Lưu Minh nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy có nhân viên nào có thể giúp đỡ không? Tôi có thể trả một khoản thù lao nhất định, chỉ cần người đó có thể giúp tôi đưa đồ đến khách sạn, sau đó chất đồ lên xe là được."
"Ồ, ý của bác là bác không thể một mình khiêng đồ, cho nên thuê người khiêng đồ?" Nhân viên thu ngân đầu tiên là sững sờ, sau đó bừng tỉnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô còn tưởng Lưu Minh đã có chút lớn tuổi, muốn mua đồ nặng nhưng chính mình không thể mang được.
"Không sai, chính là ý tứ này." Lưu Minh gật đầu.
"Được rồi, bác chờ một chút, tôi gọi điện thoại hỏi thăm một chút." Nhân viên thu ngân lập tức cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số.
Rất nhanh, điện thoại được kết nối.
"Này, chú còn có việc gì để làm không? Nếu không thì đi tới siêu thị một chuyến, bên này có chút việc vặt."
Cúp điện thoại, nhân viên thu ngân mới nhìn về phía Lưu Minh: "Tôi vừa tìm cho bác một người chuyên môn chuyển hàng kéo đồ, đôi khi cũng sẽ hỗ trợ dỡ hàng tại siêu thị chúng tôi! Chờ người đó tới đây, hai người tự thương lượng thù lao nhé."
"Được!" Lưu Minh gật đầu.
Khoảng chừng mười phút sau đó, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặc đồng phục lao động, làn da ngăm đen thoạt nhìn trung thực đi tới quầy thu ngân.
"Bác muốn tìm người khiêng đồ?" Nhìn thoáng qua Lưu Minh, người đàn ông nói.
"Ừm! Tôi muốn mua một chút vật tư sinh hoạt, cậu hỗ trợ chuyển đồ từ nơi này đến khách sạn May Mắn, sau đó chất chúng lên xe bán tải của tôi là được. Cậu muốn công cán bao nhiêu?" Lưu Minh báo ra tên khách sạn.
"Khách sạn May Mắn? Một chút vật tư sinh hoạt? Một trăm được không? Tôi có một cái xe ba bánh đậu ở cửa siêu thị, đến lúc đó, bác bỏ đồ lên xe ba bánh, để tôi kéo chúng qua khác và chất lên xe tải cho bác." Người đàn ông yên lặng tính toán một chút, báo một cái giá.
Theo người đàn ông nghĩ, vật tư sinh hoạt phỏng chừng cũng chỉ là chút gạo và mì dầu, chuyện này còn không phải chuyện nhỏ với hắn sao?
"Được!"
Lưu Minh cũng không trả giá, lập tức gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro