Thị Trấn Dầu Mỏ Bị Bỏ Hoang Của Ta Trở Thành Đô Thị Tuyến Một (Bản Dịch)
Giá Mà Có Một Nhà Trọ Tinh Không Thì Tốt Quá
Bát Nguyệt Hoàng
2024-11-22 21:27:11
Mười phút sau, người đàn ông cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, sắc mặt của ông ta tốt hơn nhiều so với trước.
"Ông bác à, lần này nhờ có chú em Tân Sinh đấy, nếu không thì ông bác đã gặp nguy rồi." Vương Long vừa đưa bát cơm cho người đàn ông, vừa kể chi tiết về quá trình Từ Hành cứu mạng ông ấy.
"Chú, cháu thực sự không thể làm gì nếu không có nhóm người anh Long đưa chú đến đây." Bên cạnh, Từ Hành lập tức xua tay.
"Cảm ơn các cậu! Nếu không có các cậu, lần này chắc là tôi sẽ..." Người đàn ông nhìn Từ Hành rồi lại nhìn Vương Long với ánh mắt ngoài sự biết ơn vẫn là sự biết ơn.
Ông ta biết rõ tình trạng của mình lúc đó như thế nào.
Vào khoảng sáu giờ sáng ngày hôm trước, khi đang đi bộ đường dài thì ông tình cờ gặp phải một con sói hoang trong truyền thuyết. Sau đó, ông hoảng sợ bỏ chạy, làm mất lương thực lẫn đồ tiếp tế, sau đó chỉ có thể đi dọc theo quốc lộ.
Ông định nhờ xe đi nhờ đến huyện gần nhất, kết quả là không có chiếc xe tải hạng nặng nào chịu dừng lại, cho đến khi bị hạ đường huyết và ngất xỉu bên vệ đường.
"Ông bác, đều là người đi phượt thì ai mà chẳng gặp khó khăn! Nhưng bác thực sự phải cảm ơn chú em Tân Sinh đây." Vương Long nhìn về phía Từ Hành.
"Anh Long, đừng nói những lời này nữa, để bác ấy ăn cơm trước đã. Chờ đến khi bác ấy ăn xong, chúng ta sẽ tiếp tục trò chuyện." Từ Hành ra hiệu cho Vương Long.
"Được! Để bác ăn cơm trước."
Khoảng mười mấy phút sau, người đàn ông ăn xong, cảm thấy không có vấn đề gì mới xuống giường ra ngoài. Ông ta vừa cúi chào vừa muốn đưa tiền cho Từ Hành và Vương Long, sau đó còn tự giới thiệu bản thân.
Người đàn ông nói mình tên là Lưu Minh, bởi vì tâm trạng không tốt nên đi bộ đến sa mạc Tây Bắc để giải sầu, nhưng ông ấy không nói nghề nghiệp và những thông tin liên quan khác của mình.
Vương Long và Từ Hành vừa từ chối lời cảm ơn, vừa tự giới thiệu bản thân.
Tương tự, phần giới thiệu của mọi người đều rất đơn giản, ngầm hiểu với nhau.
"Đúng rồi, tiểu Từ, đây là đâu? Sao lại có một nơi như thế này."
Quay lại hiện tại, Lưu Minh nhìn xung quanh, sau đó nhìn về phía Từ Hành với ánh mắt vô cùng khó hiểu.
Ông thực sự không ngờ rằng giữa sa mạc mênh mông lại có một vùng đống đổ nát lớn như vậy.
"Chú Lưu, đây là tiểu trấn Băng Hồ, trước đây từng là một căn cứ dầu mỏ, nhưng đã bị bỏ hoang sau khi các công nhân dầu mỏ chuyển đi, hiện tại chỉ có chú em Tân Sinh ở đây thường trú thôi." Vương Long mở lời giới thiệu.
Trên thực tế, hắn ta khá hiểu biết về khu vực này, thậm chí còn chi tiết hơn cả Từ Hành.
"Thường trú ở đây sao? Thảo nào!" Lưu Minh liếc nhìn Từ Hành, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao như có điều suy nghĩ.
Mãi đến rất lâu sau, Lưu Minh mới lên tiếng lần nữa.
"Bầu trời đầy sao ở đây thực sự rất đẹp và trong trẻo, giá mà có một nhà trọ tinh không thì tốt biết mấy, chắc chắn có thể chữa lành cho rất nhiều người đấy."
"Nhà trọ tinh không?"
Mấy người vô thức ngẩng đầu nhìn theo bầu trời đêm sâu thẳm, bất giác chìm vào suy tư.
Màn đêm rất tĩnh lặng,
Có người hưởng thụ cũng có người vô cùng bực bội.
Tỉnh lỵ (trung tâm hành chính của một tỉnh) của tỉnh Túc Thanh, Lan Thị.
Trong một khách sạn ở trung tâm thành phố, Tần Tố Tố đang buồn bực nghe điện thoại.
"Cái gì? Hôm nay mẹ tớ định báo cảnh sát à?" Một lúc sau, thì cô nói như vậy.
Người gọi điện là cô bạn thân Lý Viện.
"Ừ! Cậu không gọi điện cho họ để báo mình vẫn đang an toàn sao? Bác trai và bác gái thực sự lo lắng lắm đó." Ngay sau đó, giọng nói bất lực của Lý Viện truyền đến từ điện thoại.
Kể từ khi lặng lẽ rời khỏi Hải thị, Tần Tố Tố không trả lời tin nhắn trên WeChat và các phần mềm mạng xã hội khác, thậm chí còn đổi số điện thoại. Cha mẹ Tần không liên lạc được với Tần Tố Tố, nên cứ cách một hoặc hai tiếng lại gọi điện cho Lý Viện ấy.
Lý Viện mắc kẹt ở giữa cho nên rất khó xử, nói cũng không được mà không nói cũng không xong.
"Không được, dù sao bây giờ đã như vậy rồi, cho nên tớ quyết tâm trốn tránh đến cùng. Nếu không, bọn họ chắc chắn sẽ bắt tớ kết hôn với cậu ấm nhà giàu đó." Tần Tố Tố hầu như không suy tính gì được.
"Tố Tố, tớ thực ra cảm thấy cậu không cần thiết phải làm căng như vậy! Tại sao cậu thử vòng vo một chút, xem ảnh của cậu ấm nhà giàu đó trước, rồi tìm đại một lý do từ chối đi?" Dừng lại một chút, Lý Viện nhỏ giọng khuyên nhủ.
"Đừng hòng!" Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Tố Tố hiện rõ sự kiên quyết.
Cô hiểu cha mẹ mình, đặc biệt là cha cô, chỉ cần xem ảnh là sẽ gặp mặt, gặp mặt là sẽ kết hôn, kết hôn là phải sinh con với người đó.
"Tố Tố, nhưng cứ thế này cũng không phải là cách, bác trai và bác gái bọn họ..." Lý Viện thở dài.
"Thế này đi! Ngày mai cậu gọi điện cho bọn họ, nói tớ đã liên lạc với cậu rồi, an toàn không có vấn đề gì cả, bảo họ yên tâm! Đợi đến khi nào tớ nghĩ thông suốt thì sẽ tự động về." Đi đi lại lại, một lúc sau, Tần Tố Tố nói.
"Nghĩ thông suốt? Có trời mới biết khi nào cậu mới nghĩ thông suốt ấy?"
Đầu dây bên kia lại im lặng một lúc.
Mãi đến một lúc sau, giọng nói của Lý Viện mới lại truyền đến: "Tố Tố, vậy tiếp theo cậu định đi đâu? Cho dù cậu không nói cho bác trai bác gái họ biết, thì ít nhất cũng nên cho tớ biết chứ."
"Ông bác à, lần này nhờ có chú em Tân Sinh đấy, nếu không thì ông bác đã gặp nguy rồi." Vương Long vừa đưa bát cơm cho người đàn ông, vừa kể chi tiết về quá trình Từ Hành cứu mạng ông ấy.
"Chú, cháu thực sự không thể làm gì nếu không có nhóm người anh Long đưa chú đến đây." Bên cạnh, Từ Hành lập tức xua tay.
"Cảm ơn các cậu! Nếu không có các cậu, lần này chắc là tôi sẽ..." Người đàn ông nhìn Từ Hành rồi lại nhìn Vương Long với ánh mắt ngoài sự biết ơn vẫn là sự biết ơn.
Ông ta biết rõ tình trạng của mình lúc đó như thế nào.
Vào khoảng sáu giờ sáng ngày hôm trước, khi đang đi bộ đường dài thì ông tình cờ gặp phải một con sói hoang trong truyền thuyết. Sau đó, ông hoảng sợ bỏ chạy, làm mất lương thực lẫn đồ tiếp tế, sau đó chỉ có thể đi dọc theo quốc lộ.
Ông định nhờ xe đi nhờ đến huyện gần nhất, kết quả là không có chiếc xe tải hạng nặng nào chịu dừng lại, cho đến khi bị hạ đường huyết và ngất xỉu bên vệ đường.
"Ông bác, đều là người đi phượt thì ai mà chẳng gặp khó khăn! Nhưng bác thực sự phải cảm ơn chú em Tân Sinh đây." Vương Long nhìn về phía Từ Hành.
"Anh Long, đừng nói những lời này nữa, để bác ấy ăn cơm trước đã. Chờ đến khi bác ấy ăn xong, chúng ta sẽ tiếp tục trò chuyện." Từ Hành ra hiệu cho Vương Long.
"Được! Để bác ăn cơm trước."
Khoảng mười mấy phút sau, người đàn ông ăn xong, cảm thấy không có vấn đề gì mới xuống giường ra ngoài. Ông ta vừa cúi chào vừa muốn đưa tiền cho Từ Hành và Vương Long, sau đó còn tự giới thiệu bản thân.
Người đàn ông nói mình tên là Lưu Minh, bởi vì tâm trạng không tốt nên đi bộ đến sa mạc Tây Bắc để giải sầu, nhưng ông ấy không nói nghề nghiệp và những thông tin liên quan khác của mình.
Vương Long và Từ Hành vừa từ chối lời cảm ơn, vừa tự giới thiệu bản thân.
Tương tự, phần giới thiệu của mọi người đều rất đơn giản, ngầm hiểu với nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng rồi, tiểu Từ, đây là đâu? Sao lại có một nơi như thế này."
Quay lại hiện tại, Lưu Minh nhìn xung quanh, sau đó nhìn về phía Từ Hành với ánh mắt vô cùng khó hiểu.
Ông thực sự không ngờ rằng giữa sa mạc mênh mông lại có một vùng đống đổ nát lớn như vậy.
"Chú Lưu, đây là tiểu trấn Băng Hồ, trước đây từng là một căn cứ dầu mỏ, nhưng đã bị bỏ hoang sau khi các công nhân dầu mỏ chuyển đi, hiện tại chỉ có chú em Tân Sinh ở đây thường trú thôi." Vương Long mở lời giới thiệu.
Trên thực tế, hắn ta khá hiểu biết về khu vực này, thậm chí còn chi tiết hơn cả Từ Hành.
"Thường trú ở đây sao? Thảo nào!" Lưu Minh liếc nhìn Từ Hành, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao như có điều suy nghĩ.
Mãi đến rất lâu sau, Lưu Minh mới lên tiếng lần nữa.
"Bầu trời đầy sao ở đây thực sự rất đẹp và trong trẻo, giá mà có một nhà trọ tinh không thì tốt biết mấy, chắc chắn có thể chữa lành cho rất nhiều người đấy."
"Nhà trọ tinh không?"
Mấy người vô thức ngẩng đầu nhìn theo bầu trời đêm sâu thẳm, bất giác chìm vào suy tư.
Màn đêm rất tĩnh lặng,
Có người hưởng thụ cũng có người vô cùng bực bội.
Tỉnh lỵ (trung tâm hành chính của một tỉnh) của tỉnh Túc Thanh, Lan Thị.
Trong một khách sạn ở trung tâm thành phố, Tần Tố Tố đang buồn bực nghe điện thoại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cái gì? Hôm nay mẹ tớ định báo cảnh sát à?" Một lúc sau, thì cô nói như vậy.
Người gọi điện là cô bạn thân Lý Viện.
"Ừ! Cậu không gọi điện cho họ để báo mình vẫn đang an toàn sao? Bác trai và bác gái thực sự lo lắng lắm đó." Ngay sau đó, giọng nói bất lực của Lý Viện truyền đến từ điện thoại.
Kể từ khi lặng lẽ rời khỏi Hải thị, Tần Tố Tố không trả lời tin nhắn trên WeChat và các phần mềm mạng xã hội khác, thậm chí còn đổi số điện thoại. Cha mẹ Tần không liên lạc được với Tần Tố Tố, nên cứ cách một hoặc hai tiếng lại gọi điện cho Lý Viện ấy.
Lý Viện mắc kẹt ở giữa cho nên rất khó xử, nói cũng không được mà không nói cũng không xong.
"Không được, dù sao bây giờ đã như vậy rồi, cho nên tớ quyết tâm trốn tránh đến cùng. Nếu không, bọn họ chắc chắn sẽ bắt tớ kết hôn với cậu ấm nhà giàu đó." Tần Tố Tố hầu như không suy tính gì được.
"Tố Tố, tớ thực ra cảm thấy cậu không cần thiết phải làm căng như vậy! Tại sao cậu thử vòng vo một chút, xem ảnh của cậu ấm nhà giàu đó trước, rồi tìm đại một lý do từ chối đi?" Dừng lại một chút, Lý Viện nhỏ giọng khuyên nhủ.
"Đừng hòng!" Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Tố Tố hiện rõ sự kiên quyết.
Cô hiểu cha mẹ mình, đặc biệt là cha cô, chỉ cần xem ảnh là sẽ gặp mặt, gặp mặt là sẽ kết hôn, kết hôn là phải sinh con với người đó.
"Tố Tố, nhưng cứ thế này cũng không phải là cách, bác trai và bác gái bọn họ..." Lý Viện thở dài.
"Thế này đi! Ngày mai cậu gọi điện cho bọn họ, nói tớ đã liên lạc với cậu rồi, an toàn không có vấn đề gì cả, bảo họ yên tâm! Đợi đến khi nào tớ nghĩ thông suốt thì sẽ tự động về." Đi đi lại lại, một lúc sau, Tần Tố Tố nói.
"Nghĩ thông suốt? Có trời mới biết khi nào cậu mới nghĩ thông suốt ấy?"
Đầu dây bên kia lại im lặng một lúc.
Mãi đến một lúc sau, giọng nói của Lý Viện mới lại truyền đến: "Tố Tố, vậy tiếp theo cậu định đi đâu? Cho dù cậu không nói cho bác trai bác gái họ biết, thì ít nhất cũng nên cho tớ biết chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro