Thị Trấn Dầu Mỏ Bị Bỏ Hoang Của Ta Trở Thành Đô Thị Tuyến Một (Bản Dịch)
Thế Giới Này Thật Sự Tốt Đẹp (1)
Bát Nguyệt Hoàng
2024-11-22 21:27:11
Bầu trời đầy sao, gió mát hiu hiu.
Người dân ở vùng ven biển Đông Nam thực sự rất khó cảm nhận được cái mát mẻ và lạnh lẽo của ban đêm khi sống dưới cái nắng như thiêu như đốt.
Tại tiểu trấn Băng Hồ.
Trước cửa căn nhà nhỏ, trên một chiếc bàn vuông bày biện năm dĩa thức ăn và một nồi cơm lớn, Vương Long và bốn người đi xe đạp không ngừng xới cơm vào trong bát, thỉnh thoảng còn giơ ngón tay cái về phía Từ Hành ngồi đối diện.
Đặc biệt là Vương Long, hắn ta không ngừng khen ngợi với ngữ điệu tràn đầy bất ngờ: "Chú em, tay nghề của cậu tuyệt thật, cảm giác như những món ăn cao cấp trong phòng riêng cũng không ngon bằng cơm cậu nấu luôn đấy."
"Anh Long quá khen rồi, có lẽ là do mọi người đạp xe cả ngày không ăn uống đầy đủ, cho nên mới thấy ngon miệng thôi." Nghe vậy, Từ Hành buông bát đũa xuống, xua tay nói.
Một giờ trước, Từ Hành bắt đầu bắt tay vào nấu cơm, với nguồn vật tư dự trữ ban đầu vô cùng phong phú, cộng với Vương Long và những người khác cùng nhau trợ giúp nhóm lửa, cho nên không bao lâu sau, hắn đã mang ra một mâm cơm thường ngày đến trước mặt mọi người.
Cho dù mọi người khen ngợi hết lời, nhưng Từ Hành cũng đang nói sự thật mà thôi. Đó chỉ là một vài món ăn gia đình bình thường mà thôi, còn lâu mới thể hiện được trình độ cao nhất của hắn.
Còn Vương Long ư?
Sau một bữa ăn, hắn đã trở nên thân thiết với Từ Hành, nhất quyết nói mình lớn hơn Từ Hành vài tuổi, cho nên muốn Từ Hành gọi mình là anh Long.
"Không! Chú em, tôi nói thật đấy! Cũng không phải do nể mặt anh em mà tôi nịnh bợ như vậy đâu. Bấy nhiêu năm nay, tôi đã ăn đủ các món ăn cao cấp tại những nhà hàng khách sạn sang trọng ở các thành phố khác nhau của Hạ Quốc rồi, nhưng hương vị món ăn cậu làm… Chắc chắn là ngon nhất nhì luôn đấy." Vương Long lại giơ ngón tay cái lên.
Ánh mắt của hắn ta nhìn Từ Hành ngoài khâm phục ra chỉ có khâm phục, đương nhiên cũng đi kèm với một chút khó hiểu.
Hắn ta thực sự không hiểu tại sao một người vừa giỏi y thuật, vừa biết nấu ăn, lại còn đẹp trai như thế, rốt cuộc lại lựa chọn sinh sống lâu dài ở đây. Với tài hoa nhường đó, cho dù không có gia thế, thì cũng có thể sống tốt ở thành phố lớn mà.
Nhưng hắn ta sẽ không hỏi Từ Hành về chuyện này.
Bởi vì mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, và sự lựa chọn đó chắc chắn là điều phù hợp nhất với trái tim bọn họ.
"Món này ngon quá! Anh Long bình thường không khen người khác đâu." Một người đi xe đạp khác ở bên cạnh cũng phụ họa theo.
"Đúng vậy đó!" Cô gái duy nhất trong đoàn xe đạp cũng cười nói.
"Đúng rồi, mọi người ăn no chưa? Nếu chưa no thì tôi sẽ lấy thêm cơm cho mọi người. Dù sao thì tôi cũng đã chừa đủ cơm và thức ăn cho ông bác kia rồi." Từ Hành ngồi đối diện vốn định không trả lời thêm câu hỏi nào nữa, nhưng khi thấy mọi người buông bát đũa, hắn bèn lên tiếng nói tiếp.
"Chú em, no rồi no rồi, bọn tôi ăn như vậy là đã nhiều hơn bình thường rồi! Khi ra ngoài, bọn tôi chắc chắn sẽ không khách sáo đâu." Nghe vậy, Vương Long và những người khác liên tục xua tay.
"Vậy thì tốt!" Từ Hành gật đầu.
"Chú em, bọn tôi còn một yêu cầu quá đáng nữa! Tối nay bọn tôi có lẽ sẽ phải cắm trại ở đây!" Vương Long ngước nhìn bầu trời, rồi vươn vai một cách rất thoải mái, sau đó lại nhìn về phía Từ Hành.
"Không vấn đề gì! Nếu mọi người không đủ lều, thì tôi vẫn còn vài cái đây." Từ Hành đương nhiên sẽ không từ chối nhưng yêu cầu như vậy.
Càng trò chuyện với nhau, Từ Hành càng thấy Vương Long là một người rất tốt. Thậm chí, trước đó bọn họ đã kết bạn với nhau trên WeChat.
"Chú em thật sự quá nhiệt tình! Bọn tôi có đủ lều mà, vậy thì tối nay sẽ làm phiền chú em vậy." Vương Long cười toe toét.
"Anh Long quá khách sáo rồi."
Đinh!
Nhưng ngay khi Từ Hành định nói thêm điều gì đó, thì tiếng chuông thông báo tin nhắn trên điện thoại đột nhiên rung lên.
Lúc này, Vương Long lại nhìn về phía Từ Hành: "Chú em, tôi vửa mới chuyển ba nghìn tệ cho cậu. Cậu cứ nhận nhé, đừng ngại."
"Chuyển tiền? Anh Long, anh làm gì vậy?" Từ Hành sửng sốt, sau đó lấy điện thoại ra xem. Quả nhiên, Vương Long đã gửi cho hắn một yêu cầu chuyển khoản 3000.
"Chú em, cậu ở đây lâu dài, bọn tôi cắm trại ở đây, không những làm phiền cậu, mà còn khiến cậu phải nấu một bữa ăn ngon cho bọn tôi. Bọn tôi trả tiền cho cậu, cũng là lẽ đương nhiên thôi." Vương Long nhìn Từ Hành với vẻ mặt chân thành.
"Anh Long, tôi thực sự không phải dạng làm tiền, nên tôi không nhận tiền đâu!" Từ Hành lắc đầu.
Nói thật, bởi vì hắn trông thấy Vương Long và những người khác đã liều mạng cứu người, cho nên mới cam tâm tình nguyện làm bữa cơm tối nay. Nếu không, sau một ngày nhặt nhạnh phế liệu mệt mỏi, hắn chỉ định làm tạm một gói mì tôm, sao có thể nấu cơm cho người lạ được.
Người dân ở vùng ven biển Đông Nam thực sự rất khó cảm nhận được cái mát mẻ và lạnh lẽo của ban đêm khi sống dưới cái nắng như thiêu như đốt.
Tại tiểu trấn Băng Hồ.
Trước cửa căn nhà nhỏ, trên một chiếc bàn vuông bày biện năm dĩa thức ăn và một nồi cơm lớn, Vương Long và bốn người đi xe đạp không ngừng xới cơm vào trong bát, thỉnh thoảng còn giơ ngón tay cái về phía Từ Hành ngồi đối diện.
Đặc biệt là Vương Long, hắn ta không ngừng khen ngợi với ngữ điệu tràn đầy bất ngờ: "Chú em, tay nghề của cậu tuyệt thật, cảm giác như những món ăn cao cấp trong phòng riêng cũng không ngon bằng cơm cậu nấu luôn đấy."
"Anh Long quá khen rồi, có lẽ là do mọi người đạp xe cả ngày không ăn uống đầy đủ, cho nên mới thấy ngon miệng thôi." Nghe vậy, Từ Hành buông bát đũa xuống, xua tay nói.
Một giờ trước, Từ Hành bắt đầu bắt tay vào nấu cơm, với nguồn vật tư dự trữ ban đầu vô cùng phong phú, cộng với Vương Long và những người khác cùng nhau trợ giúp nhóm lửa, cho nên không bao lâu sau, hắn đã mang ra một mâm cơm thường ngày đến trước mặt mọi người.
Cho dù mọi người khen ngợi hết lời, nhưng Từ Hành cũng đang nói sự thật mà thôi. Đó chỉ là một vài món ăn gia đình bình thường mà thôi, còn lâu mới thể hiện được trình độ cao nhất của hắn.
Còn Vương Long ư?
Sau một bữa ăn, hắn đã trở nên thân thiết với Từ Hành, nhất quyết nói mình lớn hơn Từ Hành vài tuổi, cho nên muốn Từ Hành gọi mình là anh Long.
"Không! Chú em, tôi nói thật đấy! Cũng không phải do nể mặt anh em mà tôi nịnh bợ như vậy đâu. Bấy nhiêu năm nay, tôi đã ăn đủ các món ăn cao cấp tại những nhà hàng khách sạn sang trọng ở các thành phố khác nhau của Hạ Quốc rồi, nhưng hương vị món ăn cậu làm… Chắc chắn là ngon nhất nhì luôn đấy." Vương Long lại giơ ngón tay cái lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt của hắn ta nhìn Từ Hành ngoài khâm phục ra chỉ có khâm phục, đương nhiên cũng đi kèm với một chút khó hiểu.
Hắn ta thực sự không hiểu tại sao một người vừa giỏi y thuật, vừa biết nấu ăn, lại còn đẹp trai như thế, rốt cuộc lại lựa chọn sinh sống lâu dài ở đây. Với tài hoa nhường đó, cho dù không có gia thế, thì cũng có thể sống tốt ở thành phố lớn mà.
Nhưng hắn ta sẽ không hỏi Từ Hành về chuyện này.
Bởi vì mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, và sự lựa chọn đó chắc chắn là điều phù hợp nhất với trái tim bọn họ.
"Món này ngon quá! Anh Long bình thường không khen người khác đâu." Một người đi xe đạp khác ở bên cạnh cũng phụ họa theo.
"Đúng vậy đó!" Cô gái duy nhất trong đoàn xe đạp cũng cười nói.
"Đúng rồi, mọi người ăn no chưa? Nếu chưa no thì tôi sẽ lấy thêm cơm cho mọi người. Dù sao thì tôi cũng đã chừa đủ cơm và thức ăn cho ông bác kia rồi." Từ Hành ngồi đối diện vốn định không trả lời thêm câu hỏi nào nữa, nhưng khi thấy mọi người buông bát đũa, hắn bèn lên tiếng nói tiếp.
"Chú em, no rồi no rồi, bọn tôi ăn như vậy là đã nhiều hơn bình thường rồi! Khi ra ngoài, bọn tôi chắc chắn sẽ không khách sáo đâu." Nghe vậy, Vương Long và những người khác liên tục xua tay.
"Vậy thì tốt!" Từ Hành gật đầu.
"Chú em, bọn tôi còn một yêu cầu quá đáng nữa! Tối nay bọn tôi có lẽ sẽ phải cắm trại ở đây!" Vương Long ngước nhìn bầu trời, rồi vươn vai một cách rất thoải mái, sau đó lại nhìn về phía Từ Hành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không vấn đề gì! Nếu mọi người không đủ lều, thì tôi vẫn còn vài cái đây." Từ Hành đương nhiên sẽ không từ chối nhưng yêu cầu như vậy.
Càng trò chuyện với nhau, Từ Hành càng thấy Vương Long là một người rất tốt. Thậm chí, trước đó bọn họ đã kết bạn với nhau trên WeChat.
"Chú em thật sự quá nhiệt tình! Bọn tôi có đủ lều mà, vậy thì tối nay sẽ làm phiền chú em vậy." Vương Long cười toe toét.
"Anh Long quá khách sáo rồi."
Đinh!
Nhưng ngay khi Từ Hành định nói thêm điều gì đó, thì tiếng chuông thông báo tin nhắn trên điện thoại đột nhiên rung lên.
Lúc này, Vương Long lại nhìn về phía Từ Hành: "Chú em, tôi vửa mới chuyển ba nghìn tệ cho cậu. Cậu cứ nhận nhé, đừng ngại."
"Chuyển tiền? Anh Long, anh làm gì vậy?" Từ Hành sửng sốt, sau đó lấy điện thoại ra xem. Quả nhiên, Vương Long đã gửi cho hắn một yêu cầu chuyển khoản 3000.
"Chú em, cậu ở đây lâu dài, bọn tôi cắm trại ở đây, không những làm phiền cậu, mà còn khiến cậu phải nấu một bữa ăn ngon cho bọn tôi. Bọn tôi trả tiền cho cậu, cũng là lẽ đương nhiên thôi." Vương Long nhìn Từ Hành với vẻ mặt chân thành.
"Anh Long, tôi thực sự không phải dạng làm tiền, nên tôi không nhận tiền đâu!" Từ Hành lắc đầu.
Nói thật, bởi vì hắn trông thấy Vương Long và những người khác đã liều mạng cứu người, cho nên mới cam tâm tình nguyện làm bữa cơm tối nay. Nếu không, sau một ngày nhặt nhạnh phế liệu mệt mỏi, hắn chỉ định làm tạm một gói mì tôm, sao có thể nấu cơm cho người lạ được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro