Chương 21
Thường Đông
2024-07-24 14:26:49
Ngày hôm sau khi nhìn thấy Giang Kinh Tá, Nam Âm liền nhớ đến những bình luận dưới hotsearch ngày hôm qua.
Dường như không cần cố hồi tưởng, những từ kia như có sinh mệnh, tự động xếp thành một câu đầy đủ trong đầu cô, từ đó ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.
Đặc biệt là câu nói cô nhìn thấy cuối cùng kia – Giang Kinh Tá vì cô mà tham gia chương trình này. Nói thật Nam Âm có chút không tin, dù sao ngay từ đầu chương trình đã xác định sẽ có những nghệ sĩ lưu lượng tham gia, Giang Kinh Tá tham gia cũng không có gì đáng kinh ngạc, nhưng bình luận kia nói cũng có chứng cứ, đạo lý đâu ra đấy.
“Giang Kinh Tá debut nhiều năm như vậy, ngoại trừ học tập, thời gian còn lại hầu như đều đóng phim, bình thường cũng không tham gia chương trình gì, nhưng năm nay lại có tận hai chương trình, tất cả đều có thân ảnh của Nam Âm, không cảm thấy rất bất thường sao? Không phải đều nói “Sự xuất khác thường tất có yêu”(*) sao?”
Sự xuất khác thường, tất có yêu: sự việc xảy ra khác thường, nhất định là có điều kỳ lạ.
“Hơn nữa, không nói đến trước kia hai người tách ra, tôi càng cảm thấy giống như Nam Âm đơn phương rời xa Giang Kinh Tá, trong công việc không tránh khỏi chạm mặt nhau, Giang Kinh Tá rõ ràng rất muốn tới gần Nam Âm, có điều nhìn thái độ của Nam Âm, đám fan điên cuồng đó của Giang Kinh Tá không ai chịu được, đây còn chưa yêu đương mà fan đã có thái độ như vậy, nếu thật sự yêu đương, chắc náo đến sập trời mất.”
Bình luận kia, xuất hiện không lâu liền được lên top bình luận, nhận được rất nhiều phản hồi, Nam Âm cũng không xem nữa, chỉ là trong lòng nhớ kỹ chuyện này.
Thời điểm Giang Kinh Tá thấy Nam Âm liền đi tới trước mặt cô, làm bộ lơ đãng thấp giọng hỏi, “Quà hôm qua, đã xem chưa? Có thích không?”
“Ừ.” Nam Âm áp chế rung động trong lòng, gật đầu nói cảm ơn.
Cô ngập ngừng đứng tại chỗ, thấy Giang Kinh Tá còn đợi ở bên cạnh, nhịn không được mở miệng, “Chương trình phát sóng đã lên hotsearch, anh xem chưa?” cô dừng một chút, thử thăm dò, “Những lời kia.......”
Nam Âm còn chưa nói xong, Giang Kinh Tá đã căng thẳng tiếp lời cô, “Tin tức giải trí phần lớn đều là giả, trên hotsearch có nhiều thứ đều không đáng tin.”
Lời của Nam Âm khiến anh nhớ tới những hotsearch anh xem hôm qua, fan lý trí rất nhiều, nhưng những lời không hay cũng không ít, anh sợ những chuyện này lại ảnh hưởng đến quan hệ giữa mình và Nam Âm, nên muốn bảo Nam Âm không cần phải để ý chuyện hotsearch.
Nghe xong lời của Giang Kinh Tá, động tác của Nam Âm hơi ngừng lại, thần sắc cũng có chút mất tự nhiên, nhẹ giọng ừ một tiếng.
Xem ra những lời trên mạng kia, hẳn cũng là bịa đặt. Nam Âm thản nhiên nghĩ.
Sợ mình hỏi nhiều rồi tự rước lấy nhục, Nam Âm mím môi, không nói thêm gì.
Giang Kinh Tá có chút không hiểu được thái độ của Nam Âm làm sao bỗng nhiên lại nghiêm túc như vậy, nhưng theo bản năng không mở miệng để làm Nam Âm chán ghét, chỉ đi theo phía sau cô, đem việc cô có thể làm làm thay cô.
Nam Âm có chút bất đắc dĩ với hành động của Giang Kinh Tá, anh ân cần làm cho cô cảm thấy càng quái dị.
Điện thoại của khách sạn vang lên, mắt thấy Giang Kinh Tá định tới nhận điện thoại, Nam Âm nhanh tay giữ anh lại, “Để em nghe máy.”
Mọi việc đều bị Giang Kinh Tá cướp làm, cô còn làm được gì đây.
Giang Kinh Tá nhìn Nam Âm, lông mi vểnh lên, nhìn qua vô cùng ôn nhu, sau khi nhận điện thoại khoảng vài giây, mặt cô hiện ra vài phần kinh ngạc và kích động.
Giang Kinh Tá không biết nội dung cuộc điện thoại là gì, nhưng đứng bên cạnh cô, anh rõ ràng cảm nhận được cảm xúc cô đang dao động.
“Tối nay có người muốn ở chỗ chúng ta cầu hôn, nhờ chúng ta giúp đỡ bố trí một chút.” Nam Âm buông điện thoại xuống, nói với Giang Kinh Tá.
Giang Kinh Tá hơi khó hiểu, người khác cầu hôn, Nam Âm kích động như vậy làm gì, nhưng mà Nam Âm không đợi Giang Kinh Tá phản ứng lại, đã đi qua một bên, cùng đám người Chu Vãn Dạng thương lượng nên bố trí như thế nào.
“Mua một ít đèn màu và hoa đi, gần đây trên mạng không phải rất phổ biến cách cầu hôn trong biển hoa sao.......”
Giang Kinh Tá đứng phía sau Nam Âm, nghe thấy liền có chút như lọt vào sương mù, nhưng vẫn là nhớ rõ bản thân phải đi theo sau Nam Âm, cho nên khi Nam Âm đề nghị đi mua hoa, hắn vội vàng tự tiến cử, “Vậy tôi cùng Nam Âm đi mua hoa và đèn màu.”
“Được,” Chu Vãn Dạng vui vẻ tạo cơ hội cho Giang Kinh Tá, không chút nghĩ ngợi mà đồng ý, “Vậy chúng tôi phụ trách quét dọn, tạo một buổi tối thật hoàn mỹ.”
“Được.” Nam Âm nhìn thoáng qua Giang Kinh Tá, rất nhanh liền đồng ý.”
-
Đến khi đến cửa hàng hoa, nhìn thấy muôn hình muôn vẻ, hoa được gói tinh xảo, Nam Âm cảm thấy khó khăn.
Quá nhiều lựa chọn, cũng không biết khách thích loại hoa gì, mấy người bọn họ lần đầu tiên lập kế hoạch cho người khác, cũng không có kinh nghiệm, cũng không hỏi một chút xem khách thích hoa gì.
“Hoa hồng phấn đi,” thấy Nam Âm cau mày suy nghĩ, Giang Kinh Tá đột nhiên mở miệng, chỉ vào hoa hồng đặt trong bình thủy tinh ở góc tường, yên lặng nhìn Nam Âm mở miệng.
Hô hấp Nam Âm hơi ngừng lại, theo ngón tay Giang Kinh Tá nhìn về phía hoa hồng, tầm mắt lại rơi xuống mặt Giang Kinh Tá, “Nhưng phần lớn con gái đều thích hoa hồng đỏ.”
“Em cũng thích hoa hồng đỏ?” nghĩ tới gì đó, Giang Kinh Tá mở miệng, thanh âm khàn khàn, “Nhưng anh cảm thấy ý nghĩa của hoa hồng phấn rất lãng mạn.”
Nam Âm nghe vậy, sâu trong đôi mắt hiện lên vài phần phức tạp, nhìn về phía mắt Giang Kinh Tá cũng không thấy sự bình thản như bình thường, “Anh biết ý nghĩa của hoa hồng phấn?”
Thật khó hiểu, cô vừa mới liên tưởng Giang Kinh Tá thành người tặng hoa thần bí kia, có lẽ trong tiềm thức của cô, Giang Kinh Tá có thể chính là người tặng hoa thần bí kia.
Dù sao, đối với phần lớn những người trẻ tuổi mà nói, biết và hiểu nhất cũng là hoa hồng, càng đừng nói là biết đến ý nghĩa hoa hồng phấn hay không.
Cả người Giang Kinh Tá căng thẳng, khi Nam Âm đang nhìn chăm chú, da đầu bất giác run lên, đại não cũng hoạt động cực nhanh, thời điểm nâng mắt lên đáy mắt đã không còn dự phức tạp, trấn tĩnh không ít.
Như có chút khó hiểu đối với lời của Nam Âm, Giang Kinh Tá nở nụ cười, “Em xem đi, nơi này bọc bên ngoài mỗi bông hoa đều viết tên và ý nghĩ của có, anh vừa mới nhìn thấy.”
Nam Âm sửng sốt, ánh mắt nhanh chóng quét về phía hoa hồng phấn, khi nhìn thấy ý nghĩa của hoa viết bên trên, cơ thể căng cứng nháy mắt buông lỏng.
Cô còn chưa nghĩ gì nhiều, Giang Kinh Tá lại mở miệng, mang theo nghi hoặc rõ ràng, “Sao vậy, em không thích hoa hồng phấn sao? Màu sắc đẹp như vậy mà.”
“Không thích,” Nam Âm lắc đầu, nhìn thân ảnh đứng ngược sáng của Giang Kinh Tá, ma xui quỷ khiến thốt ra, “Em thích hoa bách hợp.”
“........” mặt Giang Kinh Tá không chút biểu cảm, chỉ nghiêm túc hỏi, “Vậy chúng ta mua loại nào thì thích hợp?”
Nam Âm trầm tư một lúc, “Mua vài bông hoa hồng đỏ, rồi mua thêm hoa khác nữa đi.”
Giang Kinh Tá và Nam Âm cuối cùng chở một xe cây hoa tể thái cùng mấy bông hoa hồng đỏ về.
Vừa về đến khách sạn, Nam Âm lập tức bắt tay bắt đầu bố trí cảnh cầu hôn.
Nam Âm đại khái cũng có ý tưởng đối với buổi cầu hôn này, liền nói ra cảnh tượng và nhận được sự đồng ý của những người khác, cho nên hầu như đều giao cho Nam Âm bố trí.
Cây tể thái mua về đều đã xử lý xong, lượng việc không nhiều, Nam Âm vốn định tự mình bố trí, Giang Kinh Tá lại đi theo bên người cô giúp đỡ, Nam Âm cũng để tùy hắn.
“Như vậy cũng rất đẹp.” Giang Kinh Tá nhìn thấy thành quả mà mình và Nam Âm bố trí một hai giờ qua, vừa lòng nói.
“Đương nhiên,” Nam Âm cười gật đầu, “Chờ buổi tối bật đèn lên thì càng đẹp hơn.”
Trước kia cô xem qua mấy video liên quan, bản thân đối với cảnh tượng cầu hôn cũng ảo tưởng không ít, lần này chính mình cống hiến một phần, liền cảm thấy nhìn chỗ nào cũng đều thấy thích.
Buổi tối nhanh chóng tới, sau khi cùng người khách muốn cầu hôn thương lượng, Giang Kinh Tá cảm nhận được Nam Âm vô cùng kích động, dường như không giấu nổi cảm xúc.
Chờ người cầu hôn ra dùng tay ra hiệu, thấy bóng dáng Chu Vãn Dạng đi lên tặng hoa, Nam Âm khẽ cười, đáy mắt Giang Kinh Tá hiện lên vẻ rung động nói không nên lời.
“Nam Âm, tâm tình hôm nay của em thật tốt, bởi vì cầu hôn sao?” nhịn không được, Giang Kinh Tá hỏi.
“Đúng vậy, rất vui,” ánh mắt Nam Âm sáng sáng, “Cảm thấy giống như chính mình chứng kiến hạnh phúc của người khác, bản thân cũng liền thấy hạnh phúc theo.”
“Em thích cầu hôn như thế nào?” Giang Kinh Tá chần chờ vài giây, thuận tiện hỏi.
Không khí bây giờ rất tốt, anh nhịn không được muốn biết Nam Âm muốn cái gì.
Đại khái là khá muốn chia sẻ, Nam Âm không nghĩ nhiều, cảm xúc ngược lại cao hứng không ít, “Cũng gần giống như bây giờ.”
Nhưng hiện giờ cô không đem suy nghĩ mấu chốt ra dùng, “Có điều nếu là em, nếu người đó mặc bộ đồ thú bông mà em thích thì càng tốt hơn.”
Nam Âm nói cong miệng nở nụ cười, “Kỳ thật cũng chỉ là ý tưởng hiện tại của em mà thôi,” nói chuyện này với Giang Kinh Tá, Nam Âm có chút ngượng ngùng, cô vừa rồi cũng không biết bị cái gì mê hoặc mà nói thẳng ra với Giang Kinh Tá, dù gì đây vẫn là nỗi lòng riêng tư của thiếu nữ.
Cô thở dài, “Chuyện này còn lâu, đến lúc đó không biết chừng suy nghĩ của em lại thay đổi đâu.”
Hai tròng mắt tối đen của Kinh Tá hiện lên một tia ánh sáng kỳ lạ, anh cúi đầu trầm tư vài giây, “Em ở đây chờ anh một chút.”
“Anh làm gì vậy?” Nam Âm hướng về phía bóng lưng của Giang Kinh Tá lớn tiếng hỏi.
Nghe thấy thanh âm của cô, Giang Kinh Tá quay đầu khoát tay với Nam Âm, nói câu sẽ nhanh quay lại, sau đó liền biến mất khỏi tầm mắt Nam Âm.
Thời điểm nhìn thấy Kumamon, Nam Âm dụi dụi mắt, còn nghĩ mình nhìn lầm.
Nhưng một bàn tay đặt sau lưng, thẳng tắp đưa tới trước mặt cô, khom người, làm động tác mời.
“Khiêu vũ?” Nam Âm nhìn vài giây mới hiểu động tác đó có ý gì, vừa hỏi vừa vươn tay đặt lên lòng bàn tay mập mạp của nó.
Nó giang hai cánh tay, đưa Nam Âm xoay vài vòng.
Ánh đèn mờ nhạt, làn váy Nam Âm bay lên, mang theo tiếng cười ngọt ngào của cô.
“Tiểu Tá sao?” sau khi động tác khiên vũ ngừng, Nam Âm nâng tay sờ cái đầu lớn, ôn nhu hỏi.
Giang Kinh Tá cúi đầu ừ một tiếng, bên bãi biển phía trước có chủ quán mặc đồ hình nộm thu hút khách hàng, vừa rồi anh đi tìm chủ quán mượn bộ đồ này, hoa hồng cũng vậy, may mà mua dư ra hai bông, Giang Kinh Tá đem hoa hồng ở sau lưng đưa tới trước mặt Nam Âm.
“Chỉ có hoa hồng, về sau mua hoa bách hợp cho em.” anh còn nhớ loài hoa Nam Âm thích là hoa bách hợp.
Nam Âm cười nhận lấy bông hoa hồng từ tay Giang Kinh Tá, có chút khó hiểu hỏi, “Làm sao đột nhiên lại muốn làm như thế này?”
Rõ ràng là người khác cầu hôn không phải sao? Cái này ngược lại thu hút sự chú ý của mọi người.
“Không phải em nói thích cảnh tượng cầu hôn như vậy sao? Vừa lúc anh nhớ bên cạnh có bộ đồ này nên mượn tới.” Giang Kinh Tá nhẹ giọng giải thích, giọng đè cực thấp, giống như ẩn chứa ôn nhu vô tận, “Muốn cho em vui vẻ một chút.”
Nam Âm nhìn thẳng đôi mắt nhỏ của đầu hình nộm, giống như xuyên qua đó có thể nhìn thấy đôi mắt ôn nhu mà Giang Kinh Tá cất giấu, lại nghĩ tới những hành động của anh, đáy lòng từ từ tràn lên ngọt ngào, thanh âm thanh thúy vui vẻ, “Em rất vui.”
Cô nói xong, cúi đầu ngửi hoa hồng, “Còn rất thơm đấy.”
Giang Kinh Tá tháo đầu hình nộm xuống, rõ ràng là cuối mùa thu, vậy mà trên trán lại ướt đẫm mồ hôi, nhìn ra được anh mặc bộ đồ này rất nóng, Nam Âm ngượng ngùng lại có chút đau lòng, rút ra khăn giấy mang theo bên người đưa lên lau mồ hôi cho Giang Kinh Tá.
Anh khá cao, Nam Âm phải nhón chân lên mới lau được trán cho anh, động tác rất thân mật, khoảng cách cũng rất gần, mang theo hô hấp trong veo phả lên mặt hắn, Giang Kinh Tá ngay cả hít thở cũng rất nhẹ, cực lực khắc chế, đuôi mắt có hơi hồng.
Nếu Nam Âm cũng thích anh thì tốt rồi, anh bây giờ, nhất định có thể giống như những vai diễn anh từng diễn kia, giam cầm cô vào trong ngực, bá đạo cúi đầu hôn lên môi Nam Âm, một tấc một tấc quấn quít.
Nam Âm nghi hoặc nhìn tai Giang Kinh Tá đỏ lên, sắc mặt hồng nhuận, động tác ngừng lại, mới ý thức được sự thân mật lúc này, chân nhấc lên lui về sau một bước, hai má cũng nóng lên, khăn giấy trong tay đưa tới trước ngực Giang Kinh Tá, thanh âm yếu ớt mềm mại, “Tự anh lau đi.”
Giang Kinh Tá giống như mất hồn mất vía, nghe thấy lời của Nam Âm, ngơ ngác cầm lấy khăn giấy lau mặt, còn nhìn chằm chằm Nam Âm.
Nam Âm bị Giang Kinh Tá nhìn có chút không được tự nhiên, ánh mắt của anh giống như chứa gió lốc dữ dội, thấy cô kinh hãi, hô hấp của anh ngày càng dồn dập, hết thảy đều không bình thường.
Nam Âm đưa tay lên, vỗ vỗ ngực Giang Kinh Tá, “Hoàn hồn đi, anh nghĩ gì vậy?”
“A?” Giang Kinh Tá phản ứng lại, vừa nghĩ đến chính mình thế mà muốn bá vương ngạnh thượng cung với Nam Âm, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn cô. “Không có gì.”
Nam Âm nhìn hắn kỳ quái, “Vậy anh đỏ mặt cái gì?”
Chẳng lẽ là vì động tác thân mật lúc nãy với cô? Trong ấn tượng cô, Giang Kinh Tá ngoại trừ việc kịch bản bắt buộc, thì dường như chưa từng có tiếp xúc quá mức thân mật với người khác phái.
Trong lúc nhất thời Nam Âm thế mà cảm giác có một loại ảo giác ngây thơ của thiếu nữ.
“Bọn họ hôn rồi.”
“Ai?” Nam Âm nặng nề thở ra một hơi.
Được rồi, cô thu hồi lời chính mình vừa mới nói. Giang Kinh Tá mới không phải thiếu niên ngây thơ gì, nhưng Nam Âm vẫn theo tầm mắt Giang Kinh Tá nhìn lại, thì thấy người cầu hôn, ừ......
Cô còn chưa nhìn rõ ràng, một đôi bàn tay dày rộng đã bao lại ánh mắt của Nam Âm, bên tai còn nghe thấy tiếng nói khàn khàn, mang theo một cỗ cường thế ngoài ý muốn. “Không được nhìn người khác.”
Tầm mắt bị cản trở, giác quan khắp người đều trở nên mẫn cảm hơn, Nam Âm chỉ cảm thấy sức nóng của Giang Kinh Tá từ bên tai đi vào trong, cả cơ thể giống như trở nên mềm yếu.
Lông mi Nam Âm run rẩy, cô nhu thuận đáp lời, “Không xem.”
“Ừ.” Giang Kinh Tá không nhịn được, dùng tay còn lại sờ đầu Nam Âm, “Nam Âm ngoan lắm.”
Dường như không cần cố hồi tưởng, những từ kia như có sinh mệnh, tự động xếp thành một câu đầy đủ trong đầu cô, từ đó ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.
Đặc biệt là câu nói cô nhìn thấy cuối cùng kia – Giang Kinh Tá vì cô mà tham gia chương trình này. Nói thật Nam Âm có chút không tin, dù sao ngay từ đầu chương trình đã xác định sẽ có những nghệ sĩ lưu lượng tham gia, Giang Kinh Tá tham gia cũng không có gì đáng kinh ngạc, nhưng bình luận kia nói cũng có chứng cứ, đạo lý đâu ra đấy.
“Giang Kinh Tá debut nhiều năm như vậy, ngoại trừ học tập, thời gian còn lại hầu như đều đóng phim, bình thường cũng không tham gia chương trình gì, nhưng năm nay lại có tận hai chương trình, tất cả đều có thân ảnh của Nam Âm, không cảm thấy rất bất thường sao? Không phải đều nói “Sự xuất khác thường tất có yêu”(*) sao?”
Sự xuất khác thường, tất có yêu: sự việc xảy ra khác thường, nhất định là có điều kỳ lạ.
“Hơn nữa, không nói đến trước kia hai người tách ra, tôi càng cảm thấy giống như Nam Âm đơn phương rời xa Giang Kinh Tá, trong công việc không tránh khỏi chạm mặt nhau, Giang Kinh Tá rõ ràng rất muốn tới gần Nam Âm, có điều nhìn thái độ của Nam Âm, đám fan điên cuồng đó của Giang Kinh Tá không ai chịu được, đây còn chưa yêu đương mà fan đã có thái độ như vậy, nếu thật sự yêu đương, chắc náo đến sập trời mất.”
Bình luận kia, xuất hiện không lâu liền được lên top bình luận, nhận được rất nhiều phản hồi, Nam Âm cũng không xem nữa, chỉ là trong lòng nhớ kỹ chuyện này.
Thời điểm Giang Kinh Tá thấy Nam Âm liền đi tới trước mặt cô, làm bộ lơ đãng thấp giọng hỏi, “Quà hôm qua, đã xem chưa? Có thích không?”
“Ừ.” Nam Âm áp chế rung động trong lòng, gật đầu nói cảm ơn.
Cô ngập ngừng đứng tại chỗ, thấy Giang Kinh Tá còn đợi ở bên cạnh, nhịn không được mở miệng, “Chương trình phát sóng đã lên hotsearch, anh xem chưa?” cô dừng một chút, thử thăm dò, “Những lời kia.......”
Nam Âm còn chưa nói xong, Giang Kinh Tá đã căng thẳng tiếp lời cô, “Tin tức giải trí phần lớn đều là giả, trên hotsearch có nhiều thứ đều không đáng tin.”
Lời của Nam Âm khiến anh nhớ tới những hotsearch anh xem hôm qua, fan lý trí rất nhiều, nhưng những lời không hay cũng không ít, anh sợ những chuyện này lại ảnh hưởng đến quan hệ giữa mình và Nam Âm, nên muốn bảo Nam Âm không cần phải để ý chuyện hotsearch.
Nghe xong lời của Giang Kinh Tá, động tác của Nam Âm hơi ngừng lại, thần sắc cũng có chút mất tự nhiên, nhẹ giọng ừ một tiếng.
Xem ra những lời trên mạng kia, hẳn cũng là bịa đặt. Nam Âm thản nhiên nghĩ.
Sợ mình hỏi nhiều rồi tự rước lấy nhục, Nam Âm mím môi, không nói thêm gì.
Giang Kinh Tá có chút không hiểu được thái độ của Nam Âm làm sao bỗng nhiên lại nghiêm túc như vậy, nhưng theo bản năng không mở miệng để làm Nam Âm chán ghét, chỉ đi theo phía sau cô, đem việc cô có thể làm làm thay cô.
Nam Âm có chút bất đắc dĩ với hành động của Giang Kinh Tá, anh ân cần làm cho cô cảm thấy càng quái dị.
Điện thoại của khách sạn vang lên, mắt thấy Giang Kinh Tá định tới nhận điện thoại, Nam Âm nhanh tay giữ anh lại, “Để em nghe máy.”
Mọi việc đều bị Giang Kinh Tá cướp làm, cô còn làm được gì đây.
Giang Kinh Tá nhìn Nam Âm, lông mi vểnh lên, nhìn qua vô cùng ôn nhu, sau khi nhận điện thoại khoảng vài giây, mặt cô hiện ra vài phần kinh ngạc và kích động.
Giang Kinh Tá không biết nội dung cuộc điện thoại là gì, nhưng đứng bên cạnh cô, anh rõ ràng cảm nhận được cảm xúc cô đang dao động.
“Tối nay có người muốn ở chỗ chúng ta cầu hôn, nhờ chúng ta giúp đỡ bố trí một chút.” Nam Âm buông điện thoại xuống, nói với Giang Kinh Tá.
Giang Kinh Tá hơi khó hiểu, người khác cầu hôn, Nam Âm kích động như vậy làm gì, nhưng mà Nam Âm không đợi Giang Kinh Tá phản ứng lại, đã đi qua một bên, cùng đám người Chu Vãn Dạng thương lượng nên bố trí như thế nào.
“Mua một ít đèn màu và hoa đi, gần đây trên mạng không phải rất phổ biến cách cầu hôn trong biển hoa sao.......”
Giang Kinh Tá đứng phía sau Nam Âm, nghe thấy liền có chút như lọt vào sương mù, nhưng vẫn là nhớ rõ bản thân phải đi theo sau Nam Âm, cho nên khi Nam Âm đề nghị đi mua hoa, hắn vội vàng tự tiến cử, “Vậy tôi cùng Nam Âm đi mua hoa và đèn màu.”
“Được,” Chu Vãn Dạng vui vẻ tạo cơ hội cho Giang Kinh Tá, không chút nghĩ ngợi mà đồng ý, “Vậy chúng tôi phụ trách quét dọn, tạo một buổi tối thật hoàn mỹ.”
“Được.” Nam Âm nhìn thoáng qua Giang Kinh Tá, rất nhanh liền đồng ý.”
-
Đến khi đến cửa hàng hoa, nhìn thấy muôn hình muôn vẻ, hoa được gói tinh xảo, Nam Âm cảm thấy khó khăn.
Quá nhiều lựa chọn, cũng không biết khách thích loại hoa gì, mấy người bọn họ lần đầu tiên lập kế hoạch cho người khác, cũng không có kinh nghiệm, cũng không hỏi một chút xem khách thích hoa gì.
“Hoa hồng phấn đi,” thấy Nam Âm cau mày suy nghĩ, Giang Kinh Tá đột nhiên mở miệng, chỉ vào hoa hồng đặt trong bình thủy tinh ở góc tường, yên lặng nhìn Nam Âm mở miệng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hô hấp Nam Âm hơi ngừng lại, theo ngón tay Giang Kinh Tá nhìn về phía hoa hồng, tầm mắt lại rơi xuống mặt Giang Kinh Tá, “Nhưng phần lớn con gái đều thích hoa hồng đỏ.”
“Em cũng thích hoa hồng đỏ?” nghĩ tới gì đó, Giang Kinh Tá mở miệng, thanh âm khàn khàn, “Nhưng anh cảm thấy ý nghĩa của hoa hồng phấn rất lãng mạn.”
Nam Âm nghe vậy, sâu trong đôi mắt hiện lên vài phần phức tạp, nhìn về phía mắt Giang Kinh Tá cũng không thấy sự bình thản như bình thường, “Anh biết ý nghĩa của hoa hồng phấn?”
Thật khó hiểu, cô vừa mới liên tưởng Giang Kinh Tá thành người tặng hoa thần bí kia, có lẽ trong tiềm thức của cô, Giang Kinh Tá có thể chính là người tặng hoa thần bí kia.
Dù sao, đối với phần lớn những người trẻ tuổi mà nói, biết và hiểu nhất cũng là hoa hồng, càng đừng nói là biết đến ý nghĩa hoa hồng phấn hay không.
Cả người Giang Kinh Tá căng thẳng, khi Nam Âm đang nhìn chăm chú, da đầu bất giác run lên, đại não cũng hoạt động cực nhanh, thời điểm nâng mắt lên đáy mắt đã không còn dự phức tạp, trấn tĩnh không ít.
Như có chút khó hiểu đối với lời của Nam Âm, Giang Kinh Tá nở nụ cười, “Em xem đi, nơi này bọc bên ngoài mỗi bông hoa đều viết tên và ý nghĩ của có, anh vừa mới nhìn thấy.”
Nam Âm sửng sốt, ánh mắt nhanh chóng quét về phía hoa hồng phấn, khi nhìn thấy ý nghĩa của hoa viết bên trên, cơ thể căng cứng nháy mắt buông lỏng.
Cô còn chưa nghĩ gì nhiều, Giang Kinh Tá lại mở miệng, mang theo nghi hoặc rõ ràng, “Sao vậy, em không thích hoa hồng phấn sao? Màu sắc đẹp như vậy mà.”
“Không thích,” Nam Âm lắc đầu, nhìn thân ảnh đứng ngược sáng của Giang Kinh Tá, ma xui quỷ khiến thốt ra, “Em thích hoa bách hợp.”
“........” mặt Giang Kinh Tá không chút biểu cảm, chỉ nghiêm túc hỏi, “Vậy chúng ta mua loại nào thì thích hợp?”
Nam Âm trầm tư một lúc, “Mua vài bông hoa hồng đỏ, rồi mua thêm hoa khác nữa đi.”
Giang Kinh Tá và Nam Âm cuối cùng chở một xe cây hoa tể thái cùng mấy bông hoa hồng đỏ về.
Vừa về đến khách sạn, Nam Âm lập tức bắt tay bắt đầu bố trí cảnh cầu hôn.
Nam Âm đại khái cũng có ý tưởng đối với buổi cầu hôn này, liền nói ra cảnh tượng và nhận được sự đồng ý của những người khác, cho nên hầu như đều giao cho Nam Âm bố trí.
Cây tể thái mua về đều đã xử lý xong, lượng việc không nhiều, Nam Âm vốn định tự mình bố trí, Giang Kinh Tá lại đi theo bên người cô giúp đỡ, Nam Âm cũng để tùy hắn.
“Như vậy cũng rất đẹp.” Giang Kinh Tá nhìn thấy thành quả mà mình và Nam Âm bố trí một hai giờ qua, vừa lòng nói.
“Đương nhiên,” Nam Âm cười gật đầu, “Chờ buổi tối bật đèn lên thì càng đẹp hơn.”
Trước kia cô xem qua mấy video liên quan, bản thân đối với cảnh tượng cầu hôn cũng ảo tưởng không ít, lần này chính mình cống hiến một phần, liền cảm thấy nhìn chỗ nào cũng đều thấy thích.
Buổi tối nhanh chóng tới, sau khi cùng người khách muốn cầu hôn thương lượng, Giang Kinh Tá cảm nhận được Nam Âm vô cùng kích động, dường như không giấu nổi cảm xúc.
Chờ người cầu hôn ra dùng tay ra hiệu, thấy bóng dáng Chu Vãn Dạng đi lên tặng hoa, Nam Âm khẽ cười, đáy mắt Giang Kinh Tá hiện lên vẻ rung động nói không nên lời.
“Nam Âm, tâm tình hôm nay của em thật tốt, bởi vì cầu hôn sao?” nhịn không được, Giang Kinh Tá hỏi.
“Đúng vậy, rất vui,” ánh mắt Nam Âm sáng sáng, “Cảm thấy giống như chính mình chứng kiến hạnh phúc của người khác, bản thân cũng liền thấy hạnh phúc theo.”
“Em thích cầu hôn như thế nào?” Giang Kinh Tá chần chờ vài giây, thuận tiện hỏi.
Không khí bây giờ rất tốt, anh nhịn không được muốn biết Nam Âm muốn cái gì.
Đại khái là khá muốn chia sẻ, Nam Âm không nghĩ nhiều, cảm xúc ngược lại cao hứng không ít, “Cũng gần giống như bây giờ.”
Nhưng hiện giờ cô không đem suy nghĩ mấu chốt ra dùng, “Có điều nếu là em, nếu người đó mặc bộ đồ thú bông mà em thích thì càng tốt hơn.”
Nam Âm nói cong miệng nở nụ cười, “Kỳ thật cũng chỉ là ý tưởng hiện tại của em mà thôi,” nói chuyện này với Giang Kinh Tá, Nam Âm có chút ngượng ngùng, cô vừa rồi cũng không biết bị cái gì mê hoặc mà nói thẳng ra với Giang Kinh Tá, dù gì đây vẫn là nỗi lòng riêng tư của thiếu nữ.
Cô thở dài, “Chuyện này còn lâu, đến lúc đó không biết chừng suy nghĩ của em lại thay đổi đâu.”
Hai tròng mắt tối đen của Kinh Tá hiện lên một tia ánh sáng kỳ lạ, anh cúi đầu trầm tư vài giây, “Em ở đây chờ anh một chút.”
“Anh làm gì vậy?” Nam Âm hướng về phía bóng lưng của Giang Kinh Tá lớn tiếng hỏi.
Nghe thấy thanh âm của cô, Giang Kinh Tá quay đầu khoát tay với Nam Âm, nói câu sẽ nhanh quay lại, sau đó liền biến mất khỏi tầm mắt Nam Âm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời điểm nhìn thấy Kumamon, Nam Âm dụi dụi mắt, còn nghĩ mình nhìn lầm.
Nhưng một bàn tay đặt sau lưng, thẳng tắp đưa tới trước mặt cô, khom người, làm động tác mời.
“Khiêu vũ?” Nam Âm nhìn vài giây mới hiểu động tác đó có ý gì, vừa hỏi vừa vươn tay đặt lên lòng bàn tay mập mạp của nó.
Nó giang hai cánh tay, đưa Nam Âm xoay vài vòng.
Ánh đèn mờ nhạt, làn váy Nam Âm bay lên, mang theo tiếng cười ngọt ngào của cô.
“Tiểu Tá sao?” sau khi động tác khiên vũ ngừng, Nam Âm nâng tay sờ cái đầu lớn, ôn nhu hỏi.
Giang Kinh Tá cúi đầu ừ một tiếng, bên bãi biển phía trước có chủ quán mặc đồ hình nộm thu hút khách hàng, vừa rồi anh đi tìm chủ quán mượn bộ đồ này, hoa hồng cũng vậy, may mà mua dư ra hai bông, Giang Kinh Tá đem hoa hồng ở sau lưng đưa tới trước mặt Nam Âm.
“Chỉ có hoa hồng, về sau mua hoa bách hợp cho em.” anh còn nhớ loài hoa Nam Âm thích là hoa bách hợp.
Nam Âm cười nhận lấy bông hoa hồng từ tay Giang Kinh Tá, có chút khó hiểu hỏi, “Làm sao đột nhiên lại muốn làm như thế này?”
Rõ ràng là người khác cầu hôn không phải sao? Cái này ngược lại thu hút sự chú ý của mọi người.
“Không phải em nói thích cảnh tượng cầu hôn như vậy sao? Vừa lúc anh nhớ bên cạnh có bộ đồ này nên mượn tới.” Giang Kinh Tá nhẹ giọng giải thích, giọng đè cực thấp, giống như ẩn chứa ôn nhu vô tận, “Muốn cho em vui vẻ một chút.”
Nam Âm nhìn thẳng đôi mắt nhỏ của đầu hình nộm, giống như xuyên qua đó có thể nhìn thấy đôi mắt ôn nhu mà Giang Kinh Tá cất giấu, lại nghĩ tới những hành động của anh, đáy lòng từ từ tràn lên ngọt ngào, thanh âm thanh thúy vui vẻ, “Em rất vui.”
Cô nói xong, cúi đầu ngửi hoa hồng, “Còn rất thơm đấy.”
Giang Kinh Tá tháo đầu hình nộm xuống, rõ ràng là cuối mùa thu, vậy mà trên trán lại ướt đẫm mồ hôi, nhìn ra được anh mặc bộ đồ này rất nóng, Nam Âm ngượng ngùng lại có chút đau lòng, rút ra khăn giấy mang theo bên người đưa lên lau mồ hôi cho Giang Kinh Tá.
Anh khá cao, Nam Âm phải nhón chân lên mới lau được trán cho anh, động tác rất thân mật, khoảng cách cũng rất gần, mang theo hô hấp trong veo phả lên mặt hắn, Giang Kinh Tá ngay cả hít thở cũng rất nhẹ, cực lực khắc chế, đuôi mắt có hơi hồng.
Nếu Nam Âm cũng thích anh thì tốt rồi, anh bây giờ, nhất định có thể giống như những vai diễn anh từng diễn kia, giam cầm cô vào trong ngực, bá đạo cúi đầu hôn lên môi Nam Âm, một tấc một tấc quấn quít.
Nam Âm nghi hoặc nhìn tai Giang Kinh Tá đỏ lên, sắc mặt hồng nhuận, động tác ngừng lại, mới ý thức được sự thân mật lúc này, chân nhấc lên lui về sau một bước, hai má cũng nóng lên, khăn giấy trong tay đưa tới trước ngực Giang Kinh Tá, thanh âm yếu ớt mềm mại, “Tự anh lau đi.”
Giang Kinh Tá giống như mất hồn mất vía, nghe thấy lời của Nam Âm, ngơ ngác cầm lấy khăn giấy lau mặt, còn nhìn chằm chằm Nam Âm.
Nam Âm bị Giang Kinh Tá nhìn có chút không được tự nhiên, ánh mắt của anh giống như chứa gió lốc dữ dội, thấy cô kinh hãi, hô hấp của anh ngày càng dồn dập, hết thảy đều không bình thường.
Nam Âm đưa tay lên, vỗ vỗ ngực Giang Kinh Tá, “Hoàn hồn đi, anh nghĩ gì vậy?”
“A?” Giang Kinh Tá phản ứng lại, vừa nghĩ đến chính mình thế mà muốn bá vương ngạnh thượng cung với Nam Âm, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn cô. “Không có gì.”
Nam Âm nhìn hắn kỳ quái, “Vậy anh đỏ mặt cái gì?”
Chẳng lẽ là vì động tác thân mật lúc nãy với cô? Trong ấn tượng cô, Giang Kinh Tá ngoại trừ việc kịch bản bắt buộc, thì dường như chưa từng có tiếp xúc quá mức thân mật với người khác phái.
Trong lúc nhất thời Nam Âm thế mà cảm giác có một loại ảo giác ngây thơ của thiếu nữ.
“Bọn họ hôn rồi.”
“Ai?” Nam Âm nặng nề thở ra một hơi.
Được rồi, cô thu hồi lời chính mình vừa mới nói. Giang Kinh Tá mới không phải thiếu niên ngây thơ gì, nhưng Nam Âm vẫn theo tầm mắt Giang Kinh Tá nhìn lại, thì thấy người cầu hôn, ừ......
Cô còn chưa nhìn rõ ràng, một đôi bàn tay dày rộng đã bao lại ánh mắt của Nam Âm, bên tai còn nghe thấy tiếng nói khàn khàn, mang theo một cỗ cường thế ngoài ý muốn. “Không được nhìn người khác.”
Tầm mắt bị cản trở, giác quan khắp người đều trở nên mẫn cảm hơn, Nam Âm chỉ cảm thấy sức nóng của Giang Kinh Tá từ bên tai đi vào trong, cả cơ thể giống như trở nên mềm yếu.
Lông mi Nam Âm run rẩy, cô nhu thuận đáp lời, “Không xem.”
“Ừ.” Giang Kinh Tá không nhịn được, dùng tay còn lại sờ đầu Nam Âm, “Nam Âm ngoan lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro