Chương 42
Thường Đông
2024-07-24 14:26:49
Bốn phía im ắng, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở cùng tiếng tim đập vang dội của nhau.
Tim đập càng ngày càng nhanh, mi tâm Nam Âm theo đó nhảy dựng. Gần sát như vậy, cô có chút hoài nghi Giang Kinh Tá có phải nghe thấy được tiếng tim cô đập hay không.
Mất đi tần suất và quy luật như vậy, cả người từ thân đến tim đều bị anh nắm trong tay.
Hô hấp Nam Âm dần trở nên dồn dập, cơ hồ có chút không thở nổi, cảm nhận được tình trạng của Nam Âm, động tác của Giang Kinh Tá ngừng lại, môi mỏng hơi nhạt màu đi xuống, hôn lên khóe môi cô, cho cô thời gian nghỉ ngơi, sau đó cúi đầu, đem cả khuôn mặt vùi vào cổ Nam Âm, không nhẹ không nặng mút vào.
Cổ vốn dĩ trắng noãn bởi vì anh cố ý tăng thêm lực mà hiện rõ vết. Dấu hồng khác biệt, đôi mắt thâm thúy của anh không nhịn được càng thêm thâm trầm.
Nam Âm còn chưa phản ứng lại, cả người đã bị anh bế lên, chân dài thuận thế vòng lên eo anh, xoay một cái đi vào bên trong phòng nghỉ.
Giang Kinh Tá ngồi xuống sofa, khi vẻ mặt Nam Âm còn mê mang và nghi hoặc, đưa tay lên nắm lấy cằm cô, ánh mắt thâm trầm hỏi, “Khôi phục lại chưa?”
“Cái gì?” Nam Âm nghe không hiểu. Cái gì mà khôi phục lại?
Nhìn thấy vẻ mặt khờ dại của cô, trong mắt Giang Kinh Tá xẹt qua tia sáng, không mở miệng giải thích nhiều, nắm lấy cằm Nam Âm cúi đầu hôn lên.
Đến lúc này, Nam Âm mới hiểu được lời Giang Kinh Tá nói là có ý gì.
Khôi phục lại chưa? Vì anh muốn tiếp tục hôn cô.
Mọi người của đoàn làm phim đều ở bên ngoài, vừa rồi nhiều người nhìn thấy Giang Kinh Tá kéo cô vào phòng nghỉ, cô nam quả nữ, lại là thân phận bạn trai bạn gái, tiếp tục như vậy, cũng khó làm người khác không nghĩ ngợi.
Vừa nghĩ đến khả năng này, Nam Âm không khỏi đỏ mặt, giãy dụa liên tục, thời điểm Giang Kinh Tá hôn tới, sốt ruột mở miệng, “Đừng, không phải anh còn phải đi ra quay phim sao?”
Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương rụt rè của Nam Âm, Giang Kinh Tá ôm lấy eo nhỏ của cô, cúi đầu cười, “Cảnh diễn hôm nay của anh đã quay hết trong buổi sáng rồi, cho dù nghỉ ngơi ở trong này với em cả buổi chiều cũng không sao.”
Nam Âm không cẩn thận nghe được một tầng ý khác trong lời nói của hắn, chỉ là mẫn cảm nhận thấy tiếp theo có thể sẽ nguy hiểm. Nhìn bộ dạng kia của Giang Kinh Tá, cô thậm chí không chút nghi ngờ, Giang Kinh Tá có phải định dùng cả buổi chiều để hôn cô hay không.
A, giống như trước đó cô nói những lời như vậy với anh trước khi cúp điện thoại, sau khi cô về nước, sẽ đem những nụ hôn nợ mấy ngày qua đòi lại từng cái một.
Vừa nghĩ tới thật sự có khả năng như vậy, Nam Âm không khỏi có chút sợ, cả buổi chiều trôi qua, môi cô đoán chừng cũng không cần nữa rồi, Nam Âm nghĩ, cười cười với Giang Kinh Tá có chút lấy lòng, “Ở, ở trong này cả một buổi chiều cũng không tốt cho lắm, em hơi đói bụng, chúng ta đi ăn cơm được không?”
Thấy Giang Kinh Tá không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm cô, Nam Âm chống tay lên sofa, giãy dụa đi xuống đùi Giang Kinh Tá, lại bị anh giữ chặt lại, không khống chế được cả người nhào vào lồng ngực anh.
Cảm giác mát lạnh của thiếu niên xông vào mũi, Nam Âm chỉ mới hít sâu vào một hai cái, cánh môi cực nóng liền dán lên, mang theo thanh âm khàn khàn ngoài ý muốn, “Không vội, chúng ta còn có một quãng thời gian dài.”
-
Giang Kinh Tá giống như cảm thấy thú vị, cách vài phút khi cô không thở nổi nữa mới buông ra, khôi phục lại rồi tiếp tục hôn, hơi thở nồng đậm quấn quanh cô.
Chờ Nam Âm được buông ra, đã là hơn nửa giờ sau.
Không cần nhìn, Nam Âm cũng biết mặt mình lúc này có bao nhiêu đỏ, còn có môi, sợ cũng đã sưng lên rồi.
Thấy Nam Âm vẻ mặt u oán nhìn mình chằm chằm, Giang Kinh Tá trực tiếp ôm cô đứng lên, “Đi thôi, bây giờ có thể dẫn em đi ăn cơm, đỡ phải em luôn miệng kêu đói.”
Vừa nghĩ đến giờ đi ra ngoài sẽ bị một đám người nhìn thấy bộ dạng thân mật của cô và Giang Kinh Tá, Nam Âm nhất thời có chút không được tự nhiên đứng lên. Công khai tình cảm là một chuyện, nhưng ở trước mặt minh tinh trong giới bị Giang Kinh Tá ôm đi ra lại là một chuyện khác, huống hồ, thời kỳ đặc biệt như vậy, mấy chục ánh mắt đều nhìn chằm chằm bọn hắn, Nam Âm không có sở thích công khai nhất cử nhất động của mình và Giang Kinh Tá ra.
“Không cần,” Nam Âm dừng suy nghĩ, “Thả em xuống, em tự đi được.”
Giang Kinh Tá nhìn ra được Nam Âm đang nghĩ gì, nhưng không lay chuyển được sự kiên trì của cô, bất đắc dĩ thả cô xuống, “Bên ngoài không ai nhìn đâu, đừng lo lắng.”
“Rõ ràng nhiều người như vậy, còn không ai nhìn?” Nam Âm nhịn không được phản bác, đẩy Giang Kinh Tá đi đến cạnh cửa, “Anh đi trước đi, em đi theo phía sau.”
Người trong phim trường khẳng định thân với Giang Kinh Tá, chắc sẽ trêu chọc anh, Nam Âm vô lực chống đỡ với tình huống như vậy, liền đẩy Giang Kinh Tá lên.
Nam Âm đi theo sau Giang Kinh Tá ra khỏi phòng nghỉ, ngoài ý muốn không nghe thấy những thanh âm dư thừa khác, ngoại trừ tiếng nói chuyện và tiếng bước chân của nhân viên công tác khuân vác thiết bị, thậm chí yên tĩnh có chút không giống phim trường.
Lục Nhĩ là đạo diễn thiên tài nổi danh trong giới, giành được rất nhiều giải thưởng quốc tế, đối với việc xử lý hình ảnh và cảnh phim luôn có yêu cầu khắt khe, được ca ngợi là đạo diễn trẻ kiểu mẫu, không ít diễn viên hợp tác với hắn đều nói hắn luôn nghiêm khắc, bới lông tìm vết, Nam Âm chưa từng hợp tác với hắn, có chút tò mò trước cảnh tượng trước mắt.
“Sao lại thế này?” thấy chỉ có mấy nhân viên công tác ngẩng đầu nhìn cô và Giang Kinh Tá một cái rồi lại cúi đầu làm việc, Nam Âm không khỏi yên tâm, nhanh bước đuổi kịp Giang Kinh Tá, “Kết thúc sớm như vậy sao? Không phải nói đạo diễn Lục yêu cầu mỗi cảnh phim phải quay mấy lần mới vừa lòng sao?”
Giang Kinh Tá thuận thế kéo cô đi tới chỗ mình đỗ xe, ý tứ không rõ mở miệng, “Vậy chắc là có chuyện quan trọng hơn quay phim rồi.”
“A, chuyện gì vậy?” Hai tháng trước Lục Nhĩ đột nhiên tự thông báo tin tức kết hôn, khiến cho giới giải trí oanh động, dù sao tuổi còn trẻ, gia thế và năng lực đều cao, ai biết được không báo đột ngột kết hôn, làm cho không ít nữ minh tinh tan nát cõi lòng.
Đối với chuyện không liên quan đến mình và Nam Âm, Giang Kinh Tá lần đầu có hứng thú đáp lại, đột nhiên dừng bước chân, cúi đầu nhìn về phía Nam Âm chỉ cao bằng đầu vai anh, “Em nói xem, đối với anh, so với quay phim, hoặc những chuyện khác, cái nào quan trọng hơn?”
“A?” hỏi một đằng trả lời một nẻo, thậm chí đổi luôn vấn đề mới, Nam Âm nhất thời không phản ứng lại, kinh ngạc ngơ ngác tại chỗ, trong đầu một mảnh trắng mờ mịt, với Giang Kinh Tá mà nói, thứ quan trọng hơn là gì?
Việc học? Anh dường như không mấy quan tâm. Sự nghiệp? Vừa ra mắt đã có không ít fan mẹ fan dì vân vân, hiện tại fan lão bà fan bạn gái chiếm đa số. Nam Âm suy nghĩ liền có chút buồn bực, ngẩng đầu đang muốn trừng mắt với Giang Kinh Tá, bất ngờ chống lại ánh mắt thâm trầm của anh.
Còn có nụ cười như có như không trên khóe môi, bao gồm cả sâu trong mắt như muốn đem cô khảm vào trong đó, Nam Âm nhất thời có chút hiểu được, một ý nghĩ khó tin nhưng lại giống như theo lẽ thường nhanh chóng lướt qua trong đầu cô.
Không đợi Nam Âm nói ra, Giang Kinh Tá đã đưa tay lên gõ nhẹ trên trán cô một cái, khóe môi đầy ý cười, ngữ điệu nhu hòa, “Đứa ngốc, còn nghĩ lâu như vậy?”
Tim Nam Âm bởi vì những lời của hắn mà nhảy dựng lên, định nói gì đó, Giang Kinh Tá lại cướp lời cô, cũng là cho cô một khẳng định, “Còn không phải là em sao?”
Nếu hỏi Giang Kinh Tá trên thế giới này cái gì quan trọng nhất, ngoại trừ Nam Âm, thì vẫn là Nam Âm.
Nhưng Nam Âm là người trong lòng anh, không phải đồ vật này nọ, Giang Kinh Tá còn tình nguyện cô chỉ là đồ vật, như vậy anh có thể đặt cô trong túi áo, đi đâu cũng có thể mang cô theo, làm gì cũng có thể mang theo.
Mang theo cô đi công tác, mang theo cô đi ăn khuya, mang theo cô đi tản bộ, mang theo cô đi, ngủ......
Giang Kinh Tá còn đang cúi đầu trầm tư trong suy nghĩ của mình, Nam Âm bình ổn lại tâm thần, sợ Giang Kinh Tá lại nói ra gì khiến tim cô đập thất thường, vội vàng tìm lại chủ đề vừa nói lúc nãy, dùng giọng điệu bình thản mở miệng, “Vậy ý của anh là, đạo diễn Lục là vì vợ của anh ấy cho nên mới trở nên khác thường như vậy?”
Nhìn Nam Âm giả vờ trấn định, Giang Kinh Tá nhẹ giọng ừ một tiếng, đưa tay lên vân vê góc lông mày, tựa hồ có chút mệt mỏi, khẽ thở dài một hơi, “Không nói về người khác nữa, lên xe đi, dẫn em đi ăn cơm.”
-
Bữa cơm này, Giang Kinh Tá và Nam Âm ăn rất chậm, có hơi lâu.
Mấu chốt là Nam Âm nhất thời quên khống chế chính mình, ăn có hơi no, lúc Giang Kinh Tá còn chậm rãi ăn, cô liền nhịn không được đứng lên đi qua đi lại tiêu cơm.
Giang Kinh Tá giương mắt nhìn động tác của Nam Âm, hơi buồn cười mở miệng, “Ai bảo em ăn nhiều như vậy.”
Nghe vậy, Nam Âm vòng qua bàn ăn, đi đến bên người Giang Kinh Tá, đập một cái lên vai anh, ngữ khí ai oán, “Anh còn nói, còn không phải đều tại anh sao, lúc chiều đói chết được, đồ ăn của nhà hàng này lại ngon như vậy.”
Vừa nhắc đến buổi chiều, Nam Âm nhịn không được nhớ đến nụ hôn trong phòng nghỉ của Giang Kinh Tá, cả khuôn mặt liền đỏ lên.
Giang Kinh Tá không bỏ qua bất kỳ biến hóa nhỏ nhặt nào trên khuôn mặt cô, lúc Nam Âm cúi đầu, anh bất ngờ kéo cô tới để cô ngồi lên đùi mình.
Nam Âm còn đang ngơ ngác ngồi trên đùi Giang Kinh Tá, Giang Kinh Tá đã đưa tay lên sờ bụng Nam Âm.
Quần áo mùa đông rất dày, cách lớp quần áo căn bản không có hiệu quả gì, Giang Kinh Tá trầm tư vài giây, kéo vạt áo Nam Âm lên, chà xát hai tay mình rồi vươn tay vào trong.
“Làm gì vậy?” mặt Nam Âm đỏ lên, nghĩ đến Giang Kinh Tá sẽ làm mấy chuyện không thích hợp ở đây, giơ tay muốn bắt tay anh lại.
“A,” Giang Kinh Tá thuận theo, ánh đèn màu vàng của ghế lô chiếu tỉ mỉ lên mặt anh, cho dù đã nhìn quen, thậm chí còn nhiều lần tiếp xúc thân mật, sườn mặt của hắn vẫn làm cho Nam Âm phải ngẩn ra, tiếp đó chợt nghe anh mở miệng, “Không phải kêu no sao?”
Nam Âm ngơ ngác gật đầu.
“Vậy anh mát xa giúp em,” anh nói xong liền nở nụ cười, tựa hồ có chút bất đắc dĩ mở miệng.
“Dù sao anh cũng không nỡ để em phải cảm thấy không thoải mái.”
Tim đập càng ngày càng nhanh, mi tâm Nam Âm theo đó nhảy dựng. Gần sát như vậy, cô có chút hoài nghi Giang Kinh Tá có phải nghe thấy được tiếng tim cô đập hay không.
Mất đi tần suất và quy luật như vậy, cả người từ thân đến tim đều bị anh nắm trong tay.
Hô hấp Nam Âm dần trở nên dồn dập, cơ hồ có chút không thở nổi, cảm nhận được tình trạng của Nam Âm, động tác của Giang Kinh Tá ngừng lại, môi mỏng hơi nhạt màu đi xuống, hôn lên khóe môi cô, cho cô thời gian nghỉ ngơi, sau đó cúi đầu, đem cả khuôn mặt vùi vào cổ Nam Âm, không nhẹ không nặng mút vào.
Cổ vốn dĩ trắng noãn bởi vì anh cố ý tăng thêm lực mà hiện rõ vết. Dấu hồng khác biệt, đôi mắt thâm thúy của anh không nhịn được càng thêm thâm trầm.
Nam Âm còn chưa phản ứng lại, cả người đã bị anh bế lên, chân dài thuận thế vòng lên eo anh, xoay một cái đi vào bên trong phòng nghỉ.
Giang Kinh Tá ngồi xuống sofa, khi vẻ mặt Nam Âm còn mê mang và nghi hoặc, đưa tay lên nắm lấy cằm cô, ánh mắt thâm trầm hỏi, “Khôi phục lại chưa?”
“Cái gì?” Nam Âm nghe không hiểu. Cái gì mà khôi phục lại?
Nhìn thấy vẻ mặt khờ dại của cô, trong mắt Giang Kinh Tá xẹt qua tia sáng, không mở miệng giải thích nhiều, nắm lấy cằm Nam Âm cúi đầu hôn lên.
Đến lúc này, Nam Âm mới hiểu được lời Giang Kinh Tá nói là có ý gì.
Khôi phục lại chưa? Vì anh muốn tiếp tục hôn cô.
Mọi người của đoàn làm phim đều ở bên ngoài, vừa rồi nhiều người nhìn thấy Giang Kinh Tá kéo cô vào phòng nghỉ, cô nam quả nữ, lại là thân phận bạn trai bạn gái, tiếp tục như vậy, cũng khó làm người khác không nghĩ ngợi.
Vừa nghĩ đến khả năng này, Nam Âm không khỏi đỏ mặt, giãy dụa liên tục, thời điểm Giang Kinh Tá hôn tới, sốt ruột mở miệng, “Đừng, không phải anh còn phải đi ra quay phim sao?”
Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương rụt rè của Nam Âm, Giang Kinh Tá ôm lấy eo nhỏ của cô, cúi đầu cười, “Cảnh diễn hôm nay của anh đã quay hết trong buổi sáng rồi, cho dù nghỉ ngơi ở trong này với em cả buổi chiều cũng không sao.”
Nam Âm không cẩn thận nghe được một tầng ý khác trong lời nói của hắn, chỉ là mẫn cảm nhận thấy tiếp theo có thể sẽ nguy hiểm. Nhìn bộ dạng kia của Giang Kinh Tá, cô thậm chí không chút nghi ngờ, Giang Kinh Tá có phải định dùng cả buổi chiều để hôn cô hay không.
A, giống như trước đó cô nói những lời như vậy với anh trước khi cúp điện thoại, sau khi cô về nước, sẽ đem những nụ hôn nợ mấy ngày qua đòi lại từng cái một.
Vừa nghĩ tới thật sự có khả năng như vậy, Nam Âm không khỏi có chút sợ, cả buổi chiều trôi qua, môi cô đoán chừng cũng không cần nữa rồi, Nam Âm nghĩ, cười cười với Giang Kinh Tá có chút lấy lòng, “Ở, ở trong này cả một buổi chiều cũng không tốt cho lắm, em hơi đói bụng, chúng ta đi ăn cơm được không?”
Thấy Giang Kinh Tá không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm cô, Nam Âm chống tay lên sofa, giãy dụa đi xuống đùi Giang Kinh Tá, lại bị anh giữ chặt lại, không khống chế được cả người nhào vào lồng ngực anh.
Cảm giác mát lạnh của thiếu niên xông vào mũi, Nam Âm chỉ mới hít sâu vào một hai cái, cánh môi cực nóng liền dán lên, mang theo thanh âm khàn khàn ngoài ý muốn, “Không vội, chúng ta còn có một quãng thời gian dài.”
-
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Kinh Tá giống như cảm thấy thú vị, cách vài phút khi cô không thở nổi nữa mới buông ra, khôi phục lại rồi tiếp tục hôn, hơi thở nồng đậm quấn quanh cô.
Chờ Nam Âm được buông ra, đã là hơn nửa giờ sau.
Không cần nhìn, Nam Âm cũng biết mặt mình lúc này có bao nhiêu đỏ, còn có môi, sợ cũng đã sưng lên rồi.
Thấy Nam Âm vẻ mặt u oán nhìn mình chằm chằm, Giang Kinh Tá trực tiếp ôm cô đứng lên, “Đi thôi, bây giờ có thể dẫn em đi ăn cơm, đỡ phải em luôn miệng kêu đói.”
Vừa nghĩ đến giờ đi ra ngoài sẽ bị một đám người nhìn thấy bộ dạng thân mật của cô và Giang Kinh Tá, Nam Âm nhất thời có chút không được tự nhiên đứng lên. Công khai tình cảm là một chuyện, nhưng ở trước mặt minh tinh trong giới bị Giang Kinh Tá ôm đi ra lại là một chuyện khác, huống hồ, thời kỳ đặc biệt như vậy, mấy chục ánh mắt đều nhìn chằm chằm bọn hắn, Nam Âm không có sở thích công khai nhất cử nhất động của mình và Giang Kinh Tá ra.
“Không cần,” Nam Âm dừng suy nghĩ, “Thả em xuống, em tự đi được.”
Giang Kinh Tá nhìn ra được Nam Âm đang nghĩ gì, nhưng không lay chuyển được sự kiên trì của cô, bất đắc dĩ thả cô xuống, “Bên ngoài không ai nhìn đâu, đừng lo lắng.”
“Rõ ràng nhiều người như vậy, còn không ai nhìn?” Nam Âm nhịn không được phản bác, đẩy Giang Kinh Tá đi đến cạnh cửa, “Anh đi trước đi, em đi theo phía sau.”
Người trong phim trường khẳng định thân với Giang Kinh Tá, chắc sẽ trêu chọc anh, Nam Âm vô lực chống đỡ với tình huống như vậy, liền đẩy Giang Kinh Tá lên.
Nam Âm đi theo sau Giang Kinh Tá ra khỏi phòng nghỉ, ngoài ý muốn không nghe thấy những thanh âm dư thừa khác, ngoại trừ tiếng nói chuyện và tiếng bước chân của nhân viên công tác khuân vác thiết bị, thậm chí yên tĩnh có chút không giống phim trường.
Lục Nhĩ là đạo diễn thiên tài nổi danh trong giới, giành được rất nhiều giải thưởng quốc tế, đối với việc xử lý hình ảnh và cảnh phim luôn có yêu cầu khắt khe, được ca ngợi là đạo diễn trẻ kiểu mẫu, không ít diễn viên hợp tác với hắn đều nói hắn luôn nghiêm khắc, bới lông tìm vết, Nam Âm chưa từng hợp tác với hắn, có chút tò mò trước cảnh tượng trước mắt.
“Sao lại thế này?” thấy chỉ có mấy nhân viên công tác ngẩng đầu nhìn cô và Giang Kinh Tá một cái rồi lại cúi đầu làm việc, Nam Âm không khỏi yên tâm, nhanh bước đuổi kịp Giang Kinh Tá, “Kết thúc sớm như vậy sao? Không phải nói đạo diễn Lục yêu cầu mỗi cảnh phim phải quay mấy lần mới vừa lòng sao?”
Giang Kinh Tá thuận thế kéo cô đi tới chỗ mình đỗ xe, ý tứ không rõ mở miệng, “Vậy chắc là có chuyện quan trọng hơn quay phim rồi.”
“A, chuyện gì vậy?” Hai tháng trước Lục Nhĩ đột nhiên tự thông báo tin tức kết hôn, khiến cho giới giải trí oanh động, dù sao tuổi còn trẻ, gia thế và năng lực đều cao, ai biết được không báo đột ngột kết hôn, làm cho không ít nữ minh tinh tan nát cõi lòng.
Đối với chuyện không liên quan đến mình và Nam Âm, Giang Kinh Tá lần đầu có hứng thú đáp lại, đột nhiên dừng bước chân, cúi đầu nhìn về phía Nam Âm chỉ cao bằng đầu vai anh, “Em nói xem, đối với anh, so với quay phim, hoặc những chuyện khác, cái nào quan trọng hơn?”
“A?” hỏi một đằng trả lời một nẻo, thậm chí đổi luôn vấn đề mới, Nam Âm nhất thời không phản ứng lại, kinh ngạc ngơ ngác tại chỗ, trong đầu một mảnh trắng mờ mịt, với Giang Kinh Tá mà nói, thứ quan trọng hơn là gì?
Việc học? Anh dường như không mấy quan tâm. Sự nghiệp? Vừa ra mắt đã có không ít fan mẹ fan dì vân vân, hiện tại fan lão bà fan bạn gái chiếm đa số. Nam Âm suy nghĩ liền có chút buồn bực, ngẩng đầu đang muốn trừng mắt với Giang Kinh Tá, bất ngờ chống lại ánh mắt thâm trầm của anh.
Còn có nụ cười như có như không trên khóe môi, bao gồm cả sâu trong mắt như muốn đem cô khảm vào trong đó, Nam Âm nhất thời có chút hiểu được, một ý nghĩ khó tin nhưng lại giống như theo lẽ thường nhanh chóng lướt qua trong đầu cô.
Không đợi Nam Âm nói ra, Giang Kinh Tá đã đưa tay lên gõ nhẹ trên trán cô một cái, khóe môi đầy ý cười, ngữ điệu nhu hòa, “Đứa ngốc, còn nghĩ lâu như vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tim Nam Âm bởi vì những lời của hắn mà nhảy dựng lên, định nói gì đó, Giang Kinh Tá lại cướp lời cô, cũng là cho cô một khẳng định, “Còn không phải là em sao?”
Nếu hỏi Giang Kinh Tá trên thế giới này cái gì quan trọng nhất, ngoại trừ Nam Âm, thì vẫn là Nam Âm.
Nhưng Nam Âm là người trong lòng anh, không phải đồ vật này nọ, Giang Kinh Tá còn tình nguyện cô chỉ là đồ vật, như vậy anh có thể đặt cô trong túi áo, đi đâu cũng có thể mang cô theo, làm gì cũng có thể mang theo.
Mang theo cô đi công tác, mang theo cô đi ăn khuya, mang theo cô đi tản bộ, mang theo cô đi, ngủ......
Giang Kinh Tá còn đang cúi đầu trầm tư trong suy nghĩ của mình, Nam Âm bình ổn lại tâm thần, sợ Giang Kinh Tá lại nói ra gì khiến tim cô đập thất thường, vội vàng tìm lại chủ đề vừa nói lúc nãy, dùng giọng điệu bình thản mở miệng, “Vậy ý của anh là, đạo diễn Lục là vì vợ của anh ấy cho nên mới trở nên khác thường như vậy?”
Nhìn Nam Âm giả vờ trấn định, Giang Kinh Tá nhẹ giọng ừ một tiếng, đưa tay lên vân vê góc lông mày, tựa hồ có chút mệt mỏi, khẽ thở dài một hơi, “Không nói về người khác nữa, lên xe đi, dẫn em đi ăn cơm.”
-
Bữa cơm này, Giang Kinh Tá và Nam Âm ăn rất chậm, có hơi lâu.
Mấu chốt là Nam Âm nhất thời quên khống chế chính mình, ăn có hơi no, lúc Giang Kinh Tá còn chậm rãi ăn, cô liền nhịn không được đứng lên đi qua đi lại tiêu cơm.
Giang Kinh Tá giương mắt nhìn động tác của Nam Âm, hơi buồn cười mở miệng, “Ai bảo em ăn nhiều như vậy.”
Nghe vậy, Nam Âm vòng qua bàn ăn, đi đến bên người Giang Kinh Tá, đập một cái lên vai anh, ngữ khí ai oán, “Anh còn nói, còn không phải đều tại anh sao, lúc chiều đói chết được, đồ ăn của nhà hàng này lại ngon như vậy.”
Vừa nhắc đến buổi chiều, Nam Âm nhịn không được nhớ đến nụ hôn trong phòng nghỉ của Giang Kinh Tá, cả khuôn mặt liền đỏ lên.
Giang Kinh Tá không bỏ qua bất kỳ biến hóa nhỏ nhặt nào trên khuôn mặt cô, lúc Nam Âm cúi đầu, anh bất ngờ kéo cô tới để cô ngồi lên đùi mình.
Nam Âm còn đang ngơ ngác ngồi trên đùi Giang Kinh Tá, Giang Kinh Tá đã đưa tay lên sờ bụng Nam Âm.
Quần áo mùa đông rất dày, cách lớp quần áo căn bản không có hiệu quả gì, Giang Kinh Tá trầm tư vài giây, kéo vạt áo Nam Âm lên, chà xát hai tay mình rồi vươn tay vào trong.
“Làm gì vậy?” mặt Nam Âm đỏ lên, nghĩ đến Giang Kinh Tá sẽ làm mấy chuyện không thích hợp ở đây, giơ tay muốn bắt tay anh lại.
“A,” Giang Kinh Tá thuận theo, ánh đèn màu vàng của ghế lô chiếu tỉ mỉ lên mặt anh, cho dù đã nhìn quen, thậm chí còn nhiều lần tiếp xúc thân mật, sườn mặt của hắn vẫn làm cho Nam Âm phải ngẩn ra, tiếp đó chợt nghe anh mở miệng, “Không phải kêu no sao?”
Nam Âm ngơ ngác gật đầu.
“Vậy anh mát xa giúp em,” anh nói xong liền nở nụ cười, tựa hồ có chút bất đắc dĩ mở miệng.
“Dù sao anh cũng không nỡ để em phải cảm thấy không thoải mái.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro