Thiên Cơ Diệu Thám

Đều Là Ta Chơi...

Khoáng Hải Vong Hồ

2024-08-30 16:11:10

“Vừa rồi ta còn chưa nói đủ rõ ràng sao? Khắp nơi đều là máy giám sát, nếu có người từng đến tầng mười, tất nhiên sẽ không trốn được camera.”

“Cứ coi như, người này đã nằm vùng ở tầng mười từ rất lâu trước kia, nhưng sau khi giết người, hắn ta cũng không thể biến mất vào hư không chứ?”

“Chỉ cần hắn ta rời khỏi tầng mười, chắc chắn sẽ bị máy giám sát quay lại dáng người!”

“Chúng ta cũng đã điều tra toàn bộ tầng mười, tầng này thật sự không có một ai!?”

“Ừm… Đúng là như vậy, đúng là như vậy… Ha ha…” Chu Đường nhếch môi, lại nở một nụ cười nghiền ngẫm.

“Ngươi…” Lý Tiểu Tiên nhíu mày nói, “Đường ca, sao hôm nay ngươi lại kỳ lạ thế, rốt cuộc ngươi muốn nói điều gì chứ?”

“Không phải ngươi muốn nói, đây không phải là tự sát hoặc là ngoài ý muốn chứ?” Nàng chỉ về phía hành lang nói, “Còn có thể thế nào? Mưu sát sao?”

“Chẳng lẽ… Hung thủ là một Spider Man, hắn ta leo xuống từ bên ngoài cửa sổ sao?”

“Hắc! Ta nói cho ngươi biết, không phải trước đó ta không suy nghĩ đến khả năng này!” Lý Tiểu Tiên chỉ vào ban công nói, “Trên tầng mười một lắp đặt một giá phơi đồ trái phép, còn đang nuôi một con chó ở ban công!”

“Nếu có người muốn leo xuống từ nơi đó, sẽ rất dễ dàng bị tầng mười một phát hiện, hơn nữa giá treo đồ sẽ trở thành chướng ngại vật khó có thể vượt qua!”

“Ở bên hành lang đó lại càng không thể nào.” Vừa nói, nàng vừa lôi kéo Chu Đường đi ra ngoài căn nhà, chỉ cửa sổ ở hành lang bên ngoài nói, “Ầy, ngươi xem đi, nếu có người leo xuống từ bên ngoài hành lang, vậy chắc chắn sẽ đi ngang qua cửa thoát hiểm, nếu thế sẽ bị camera quay lại…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Vì vậy, toàn bộ tầng mười căn bản chính là một cái mật thất, không tìm thấy kẻ tình nghi, vậy người chết chỉ có thể tự sát hoặc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn!!!”

“Ừm… Đúng… Đúng…” Nghe một lượt lời phân tích dõng dạc của Lý Tiểu Tiên, Chu Đường vui vẻ gật đầu, nói, “Cân nhắc của ngươi, thật sự đã khá đủ mọi mặt…”

“Hả?” Lý Tiểu Tiên nhướn mày, “Đường ca, ngươi cũng không phải một người nói chuyện quái gở mà! Ngươi nói như vậy, là đang muốn nói cho ta biết, ta còn có sơ suất à?”

“Đúng!” Ai ngờ, Chu Đường lại gật đầu khẳng định.

“Vậy thì được.” Lý Tiểu Tiên hờn dỗi nói, “Bây giờ ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ta sơ suất ở chỗ nào?”

“Tiểu Tiên à! Không nên vội vàng.” Chu Đường lại không nhanh không chậm nói một câu khiến người ta bất ngờ, “Không bằng, ta làm ảo thuật cho ngươi xem đi?”

“Cái gì?” Lý Tiểu Tiên sửng sốt, “Làm ảo thuật?”

“Ha ha…” Chu Đường nhẹ nhàng cười một tiếng, lục lọi trong túi của mình một chút, móc ra một tờ tiền mặt hai mươi nguyên ở trong ví tiền, nói với Lý Tiểu Tiên, “Ngươi nhìn kỹ, trong tay của ta có hai mươi nguyên, ngươi đừng chớp mắt, bây giờ ta sẽ làm nó biến mất!”

Nói xong, Chu Đường vung hai tay ở trong hư không một hồi, chờ đến khi hắn lại mở tay ra, tờ hai mươi nguyên lại không cánh mà bay!

“Đừng dùng bài này, ta hiểu ảo thuật.” Lý Tiểu Tiên lại không hề ngạc nhiên chút nào túm lấy tay của Chu Đường, “Hoặc là kẹp ở mu bàn tay, hoặc là giấu ở trong một cái nhẫn, nếu không phải thì là, dùng ngón tay giả, bắn vào trong tay áo của ngươi…”

Lúc đang nói chuyện, Lý Tiểu Tiên đã tìm một lượt, cũng không tìm thấy bất kỳ dấu vết để lại nào, Chu Đường mặc một chiếc áo tay lỡ, ngay cả tay áo cũng không có.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hả?” Nàng chưa từ bỏ ý định tìm lại một lần nữa, vẫn không tìm ra, lúc này mới nhận ra phán đoán của mình sai lầm, vội vàng hỏi, “Tiền đâu? Đã đi đâu?”

“Ầy.” Chu Đường chỉ vào sau lưng Lý Tiểu Tiên, nói, “Ngươi chỉ lo trước mắt của ngươi, lại bỏ qua sau lưng của ngươi!”

“Ta dựa vào, không thể nào?” Lý Tiểu Tiên quay lại, thật sự nhìn thấy tờ tiền hai mươi nguyên kia nằm ở trên sàn nhà phía sau lưng, lúc này buồn bực nói, “Như vậy cũng được sao?”

“Thật ra, ta chỉ ném tiền qua đỉnh đầu của ngươi mà thôi.” Chu Đường giải thích, “Ta dùng tay cản một chút, ra tay đúng vị trí, đúng lúc ở điểm mù trong tầm mắt của ngươi.”

“Sao nào.” Hắn nhếch khóe môi, mỉm cười thần bí, “Bây giờ hiểu chưa?”

“Hả?” Lý Tiểu Tiên lại càng hồ đồ hơn, “Ta hiểu cái gì hả?”

“Mắt thấy chưa chắc là thật, ngươi quá chú ý điều trước mắt…” Chu Đường chỉ vào căn phòng của người chết, “Đã bỏ qua nơi quan trọng chân chính, cũng như vừa rồi ta làm ảo thuật vậy!”

“Ngươi…” Lý Tiểu Tiên ngạc nhiên nói: “Chu ca, từ lúc nào ngươi lại trở nên yêu lý yêu khí(1) như thế hả? Rốt cuộc ngươi muốn nói điều gì, rốt cuộc ta đã bỏ qua nơi nào?”

(1) Yêu lý yêu khí: ý chỉ những người phụ nữ có quần áo kỳ lạ, hành động điên cuồng.

“Ha ha, nếu đoán không sai, đây là mưu sát ngay tại chỗ!!!” Trong mắt Chu Đường lóe lên một tia sáng, nói năng có khí phách, “Hung thủ sử dụng một thủ đoạn đặc biệt, khiến các ngươi bỏ qua một nơi quan trọng nhất!”

“Còn loại thủ đoạn đặc thù này.” Chu Đường lại nhếch khóe môi, lạnh lùng nói, “Đều là trước kia ta chơi còn dư lại…”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Cơ Diệu Thám

Số ký tự: 0