Thù Hận Thổn Th...
Khoáng Hải Vong Hồ
2024-08-30 16:11:10
“Chỉ khoảng hai năm mà thôi.” Lý Tiểu Tiên dò hỏi, “Ngươi sẽ không nói, khi đó ngươi còn nhỏ chứ?”
“Không.” Vạn Tuấn Phi đã nhận tội, cách trả lời vấn đề cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều, lúc này nói, “Là vì, hai năm trước gia gia của ta còn sống!”
“Đúng, lúc ấy ta hận Hồ Trung Vĩ giết chó, ta thật sự rất muốn giết hắn ta! Thế nhưng.” Vạn Tuấn Phi nói, “Trong lòng ta rất rõ ràng, có lẽ ta không khó giết hắn ta, nhưng nếu muốn thoát tội, cũng không dễ dàng!”
“Nếu ta bị bắt lại, vậy không có ai chăm sóc gia gia của ta…”
Ừm…
Nghe đến lời này, Chu Đường không nhịn được cắn môi một cái.
Trước đó, bọn họ đã sớm điều tra rõ ràng thân thế của Vạn Tuấn Phi, lúc Vạn Tuấn Phi còn nhỏ phụ mẫu ly dị, không biết tung tích của mẫu thân, phụ thân cũng biến mất không thấy bóng dáng, hắn ta được gia gia và nãi nãi nuôi dưỡng thành người!
Nãi nãi đã rời khỏi cõi đời vào năm hắn ta mười tuổi, chỉ còn lại gia gia cùng sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm với gia gia rất sâu đậm.
Thế nhưng, vào năm trước, gia gia của Vạn Tuấn Phi cũng qua đời vì bệnh, từ đó Vạn Tuấn Phi không còn một người thân nào, một thân một mình ở lại trong căn phòng cũ do gia gia để lại cho hắn ta…
“Sau khi gia gia của hắn ta qua đời…” Lý Tiểu Tiên đã nghĩ đến điểm này, lúc này hỏi, “Ngươi không còn nỗi lo về sau, vì vậy… Ra tay sao?”
“Không chỉ gia gia qua đời.” Vạn Tuấn Phi nói, “Trong hai năm qua, ta vẫn luôn chuẩn bị cho việc báo thù của ta, ta học tập rất nhiều kiến thức có liên quan, biết làm thế nào thoát khỏi sự quay chụp của máy giám sát, không để lại dấu vết, làm thế nào theo dõi mục tiêu, còn có gây án thế nào, mới có thể khiến các ngươi không dễ điều tra…”
“Sau hai năm, giữa ta và Hồ Trung Vĩ không hề có mối liên hệ gì, ta cho rằng, nếu ta đủ cẩn thận, có lẽ các ngươi sẽ không điều tra được đến trên đầu của ta!”
Nghe đến lời này, trong phòng giám sát, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía tổ trưởng tổ một Tiêu Lượng, bởi vì tổ của bọn họ vẫn luôn điều tra án mạng kéo người!
Tiêu Lượng cũng thấy hơi uất ức, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Chẳng trách, lâu như vậy cũng không phát hiện hung thủ! Hóa ra bọn họ căn bản không có mối liên hệ!”
“Ôi.” Đội trưởng Nghiêm Bân thở dài một tiếng, “Ai có thể nghĩ đến chấp niệm của một người, lại cố chấp đến tình trạng này chứ?”
“Đúng vậy.” Tiêu Lượng tự tìm lý do cho mình nói, “Thứ bị Hồ Trung Vĩ kéo chết, chỉ là một con chó lang thang thôi, cũng không phải là hung thủ nuôi, sao hắn ta có thể… Cứ giết người như vậy chứ?”
“Này, ngươi nói như vậy có vẻ không được tốt lắm đâu, lão Tiêu?” Chu Đường nói với Tiêu Lượng, “Chẳng lẽ chó lang thang thì đáng chết sao? Hồ Trung Vĩ tùy tiện kéo chết một con chó, thì đúng hả?”
“Hả? Ngươi nói vậy có ý gì hả?” Tiêu Lượng lập tức nóng nảy, “Chu Đường, có phải ngươi hơi nông nổi rồi không? Lần này, ngươi chỉ gặp may mà thôi! Tốt nhất đừng đứng ở đây nói mát!”
“Ý của ngươi là, giết chó không đúng, vậy giết người thì đúng hả?”
“Đương nhiên giết người cũng không đúng.” Chu Đường cùng cấp với Tiêu Lượng, tất nhiên sẽ không sợ hắn ta, lúc này liền độp lại, “Nhưng giết chó, khụ khụ…” Hắn ho sù sụ một trận, áp sát vào mặt Tiêu Lượng tiếp tục nói, “Giết chó, chó ngốc, khụ khụ… Chó ngốc!”
“Ta nói là, chó ngốc…”
“Ai?” Lúc này Tiêu Lượng mới nghe ra lời mờ ám, lập tức trợn to mắt nói, “Sao ngươi còn mắng chửi người khác?”
“Không có mắng chửi người khác, khụ khụ.” Chu Đường giải thích rõ, “Gần đây ho khan, luôn nói lắp bắp, nhưng thật ra ta muốn nói là, chó ngốc!!!”
“Ai?” Tiêu Lượng tức đến tóc dựng đứng, vừa định mắng lại hai câu, lại bị đội trưởng Nghiêm Bân quát một tiếng bảo dừng lại.
“Các ngươi đã xong chưa hả?” Nghiêm Bân chỉ vào lớp kính thủy một chiều, “Còn làm ồn ào nữa cút hết ra ngoài cho ta!”
Nghe đội trưởng quát to, Tiêu Lượng lại không dám lên tiếng.
Chu Đường nghịch ngợm lại không lên tiếng, hơn nữa còn dùng khẩu hình miệng mắng một câu “chó ngốc”, Tiêu Lượng tức giận đến mức lỗ mũi bốc hỏa, nhưng lại không nổi giận được…
“Vậy… Nam Ngọc Long thì sao?” Cuối cùng, Lý Tiểu Tiên bắt đầu thẩm tra xử lý vụ án lão hổ ăn thịt người, hói, “Tại sao ngươi phải giết Nam Ngọc Long?”
“Nam Ngọc Long cũng là một gia hỏa tàn nhẫn.” Vạn Tuấn Phi nói, “Hắn ta không chỉ trộm chó, hơn nữa còn bán chó phi pháp đến quán thịt chó!!”
“Đã vậy.” Lý Tiểu Tiên hỏi, “Ngươi báo cáo hắn ta là được! Tại sao phải giết hắn ta chứ?”
“Ta… Ừ…” Nghe đến lời này, Vạn Tuấn Phi lại lần đầu tiên thấy do dự, hắn ta suy nghĩ mấy giây, rồi mới đáp, “Lòng dạ của hắn ta quá ác độc, hắn ta thích ăn thịt chó thì thôi đi, còn tự tay giết chó, làm thành lẩu thịt chó!”
“Nhất là.” Vạn Tuấn Phi tỏ vẻ đau khổ nói, “Hắn ta thích giết một con chó còn sống sờ sờ ở trước mặt con chó khác!”
“Hắn ta thích nhìn dáng vẻ con chó khác sợ hãi, ngoại trừ cái đó ra, hắn ta còn thường xuyên ngược đãi chúng nó, dù sao cũng phải đưa đến tiệm thịt chó, hắn ta đối xử rất tàn nhẫn với những con chó kia…”
“Thế nhưng…” Lý Tiểu Tiên vội hỏi, “Ngươi căn bản cũng không quen biết Nam Ngọc Long, sao ngươi biết việc hắn ta trộm chó giết chó ăn chó chứ?”
“Ta… Ta…” Vạn Tuấn Phi lại do dự một chút, nói, “Ta nghe người ta nói!”
“Ồ? Nghe ai nói?”
“Ta lái xe taxi, đương nhiên nghe hành khách nói!” Vạn Tuấn Phi nói, “Mấy tháng trước, ta có mấy vị khách cố định ở huyện Phượng Chương, gần như mỗi một lần chở bọn họ, đều có thể nghe thấy bọn họ nói vu vơ chuyện ăn thịt chó, và việc Nam Ngọc Long buôn bán chó…”
“Ta chỉ cho rằng, loại người như Hồ Trung Vĩ đã đủ đáng ghét, thật không ngờ, Nam Ngọc Long còn quá đáng hơn cả hắn ta!”
“Sau khi nghe nhiều tin tức như vậy, ta bắt đầu tìm kiếm, đồng thời theo dõi Nam Ngọc Long, nhìn thử xem, có phải hắn ta thật sự giống những gì mà mấy người kia nói hay không?”
“Kết quả, sau khi theo dõi mấy ngày, ta không chỉ xác định tính chân thực của tin tức này, hơn nữa ta phát hiện Nam Ngọc Long còn tàn nhẫn hơn cả lời nói của mấy người kia!”
“Có một lần, ta tận mắt nhìn thấy, hắn ta xuyên một con chó không bán được tiền thành mứt quả…”
Nghe Vạn Tuấn Phi nói như vậy, trong phòng giám sát lại chìm trong yên lặng, mọi người cũng không ngờ, Nam Ngọc Long lại làm ra việc tàn nhẫn như vậy.
“Vì vậy, báo cáo có ý nghĩa gì chứ?” Đôi mắt Vạn Tuấn Phi lại phủ kín vẻ tăm tối, “Loại người như Nam Ngọc Long, phải để hắn ta trải nghiệm một chút, cảm giác của những con chó bị hắn ta giết chết…”
“Ừm…” Lý Tiểu Tiên khẽ gật đầu, “Vì vậy, ngươi nghĩ đến lão hổ! Nhưng vì sao ngươi không lấy chó trả chó chứ? Để chó ăn Nam Ngọc Long?”
“Chó là bạn của loài người.” Vẻ mặt Vạn Tuấn Phi đờ đẫn nói, “Bọn chúng sẽ cắn người, nhưng nếu ăn người sống, lại rất khó làm được…”
Chậc chậc…
Lý Tiểu Tiên nhìn thoáng qua mặt kính thủy tinh một chiều, nói thầm trong lòng, lời này nghe quen tai quá, lại giống hệt với suy đoán của Chu Đường!
“Huống hồ…” Vạn Tuấn Phi nói, “Ta từng ở trong vườn động vật, ta biết, muốn để hắn ta trải nghiệm niềm vui thú bị ăn sạch, chỉ có lão hổ hoang dại ở trong vườn hổ mới có thể làm được!”
“Vì vậy, ta mới sáng tạo ra một kiệt tác khiến bản thân ta rất hài lòng!” Vạn Tuấn Phi đắc ý cười một tiếng, nụ cười lập tức cứng đờ, “Thế nhưng… Ta thật sự không ngờ, kế hoạch của ta hoàn mỹ như vậy, các ngươi vẫn bắt được ta!”
“Không.” Vạn Tuấn Phi đã nhận tội, cách trả lời vấn đề cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều, lúc này nói, “Là vì, hai năm trước gia gia của ta còn sống!”
“Đúng, lúc ấy ta hận Hồ Trung Vĩ giết chó, ta thật sự rất muốn giết hắn ta! Thế nhưng.” Vạn Tuấn Phi nói, “Trong lòng ta rất rõ ràng, có lẽ ta không khó giết hắn ta, nhưng nếu muốn thoát tội, cũng không dễ dàng!”
“Nếu ta bị bắt lại, vậy không có ai chăm sóc gia gia của ta…”
Ừm…
Nghe đến lời này, Chu Đường không nhịn được cắn môi một cái.
Trước đó, bọn họ đã sớm điều tra rõ ràng thân thế của Vạn Tuấn Phi, lúc Vạn Tuấn Phi còn nhỏ phụ mẫu ly dị, không biết tung tích của mẫu thân, phụ thân cũng biến mất không thấy bóng dáng, hắn ta được gia gia và nãi nãi nuôi dưỡng thành người!
Nãi nãi đã rời khỏi cõi đời vào năm hắn ta mười tuổi, chỉ còn lại gia gia cùng sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm với gia gia rất sâu đậm.
Thế nhưng, vào năm trước, gia gia của Vạn Tuấn Phi cũng qua đời vì bệnh, từ đó Vạn Tuấn Phi không còn một người thân nào, một thân một mình ở lại trong căn phòng cũ do gia gia để lại cho hắn ta…
“Sau khi gia gia của hắn ta qua đời…” Lý Tiểu Tiên đã nghĩ đến điểm này, lúc này hỏi, “Ngươi không còn nỗi lo về sau, vì vậy… Ra tay sao?”
“Không chỉ gia gia qua đời.” Vạn Tuấn Phi nói, “Trong hai năm qua, ta vẫn luôn chuẩn bị cho việc báo thù của ta, ta học tập rất nhiều kiến thức có liên quan, biết làm thế nào thoát khỏi sự quay chụp của máy giám sát, không để lại dấu vết, làm thế nào theo dõi mục tiêu, còn có gây án thế nào, mới có thể khiến các ngươi không dễ điều tra…”
“Sau hai năm, giữa ta và Hồ Trung Vĩ không hề có mối liên hệ gì, ta cho rằng, nếu ta đủ cẩn thận, có lẽ các ngươi sẽ không điều tra được đến trên đầu của ta!”
Nghe đến lời này, trong phòng giám sát, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía tổ trưởng tổ một Tiêu Lượng, bởi vì tổ của bọn họ vẫn luôn điều tra án mạng kéo người!
Tiêu Lượng cũng thấy hơi uất ức, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Chẳng trách, lâu như vậy cũng không phát hiện hung thủ! Hóa ra bọn họ căn bản không có mối liên hệ!”
“Ôi.” Đội trưởng Nghiêm Bân thở dài một tiếng, “Ai có thể nghĩ đến chấp niệm của một người, lại cố chấp đến tình trạng này chứ?”
“Đúng vậy.” Tiêu Lượng tự tìm lý do cho mình nói, “Thứ bị Hồ Trung Vĩ kéo chết, chỉ là một con chó lang thang thôi, cũng không phải là hung thủ nuôi, sao hắn ta có thể… Cứ giết người như vậy chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Này, ngươi nói như vậy có vẻ không được tốt lắm đâu, lão Tiêu?” Chu Đường nói với Tiêu Lượng, “Chẳng lẽ chó lang thang thì đáng chết sao? Hồ Trung Vĩ tùy tiện kéo chết một con chó, thì đúng hả?”
“Hả? Ngươi nói vậy có ý gì hả?” Tiêu Lượng lập tức nóng nảy, “Chu Đường, có phải ngươi hơi nông nổi rồi không? Lần này, ngươi chỉ gặp may mà thôi! Tốt nhất đừng đứng ở đây nói mát!”
“Ý của ngươi là, giết chó không đúng, vậy giết người thì đúng hả?”
“Đương nhiên giết người cũng không đúng.” Chu Đường cùng cấp với Tiêu Lượng, tất nhiên sẽ không sợ hắn ta, lúc này liền độp lại, “Nhưng giết chó, khụ khụ…” Hắn ho sù sụ một trận, áp sát vào mặt Tiêu Lượng tiếp tục nói, “Giết chó, chó ngốc, khụ khụ… Chó ngốc!”
“Ta nói là, chó ngốc…”
“Ai?” Lúc này Tiêu Lượng mới nghe ra lời mờ ám, lập tức trợn to mắt nói, “Sao ngươi còn mắng chửi người khác?”
“Không có mắng chửi người khác, khụ khụ.” Chu Đường giải thích rõ, “Gần đây ho khan, luôn nói lắp bắp, nhưng thật ra ta muốn nói là, chó ngốc!!!”
“Ai?” Tiêu Lượng tức đến tóc dựng đứng, vừa định mắng lại hai câu, lại bị đội trưởng Nghiêm Bân quát một tiếng bảo dừng lại.
“Các ngươi đã xong chưa hả?” Nghiêm Bân chỉ vào lớp kính thủy một chiều, “Còn làm ồn ào nữa cút hết ra ngoài cho ta!”
Nghe đội trưởng quát to, Tiêu Lượng lại không dám lên tiếng.
Chu Đường nghịch ngợm lại không lên tiếng, hơn nữa còn dùng khẩu hình miệng mắng một câu “chó ngốc”, Tiêu Lượng tức giận đến mức lỗ mũi bốc hỏa, nhưng lại không nổi giận được…
“Vậy… Nam Ngọc Long thì sao?” Cuối cùng, Lý Tiểu Tiên bắt đầu thẩm tra xử lý vụ án lão hổ ăn thịt người, hói, “Tại sao ngươi phải giết Nam Ngọc Long?”
“Nam Ngọc Long cũng là một gia hỏa tàn nhẫn.” Vạn Tuấn Phi nói, “Hắn ta không chỉ trộm chó, hơn nữa còn bán chó phi pháp đến quán thịt chó!!”
“Đã vậy.” Lý Tiểu Tiên hỏi, “Ngươi báo cáo hắn ta là được! Tại sao phải giết hắn ta chứ?”
“Ta… Ừ…” Nghe đến lời này, Vạn Tuấn Phi lại lần đầu tiên thấy do dự, hắn ta suy nghĩ mấy giây, rồi mới đáp, “Lòng dạ của hắn ta quá ác độc, hắn ta thích ăn thịt chó thì thôi đi, còn tự tay giết chó, làm thành lẩu thịt chó!”
“Nhất là.” Vạn Tuấn Phi tỏ vẻ đau khổ nói, “Hắn ta thích giết một con chó còn sống sờ sờ ở trước mặt con chó khác!”
“Hắn ta thích nhìn dáng vẻ con chó khác sợ hãi, ngoại trừ cái đó ra, hắn ta còn thường xuyên ngược đãi chúng nó, dù sao cũng phải đưa đến tiệm thịt chó, hắn ta đối xử rất tàn nhẫn với những con chó kia…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thế nhưng…” Lý Tiểu Tiên vội hỏi, “Ngươi căn bản cũng không quen biết Nam Ngọc Long, sao ngươi biết việc hắn ta trộm chó giết chó ăn chó chứ?”
“Ta… Ta…” Vạn Tuấn Phi lại do dự một chút, nói, “Ta nghe người ta nói!”
“Ồ? Nghe ai nói?”
“Ta lái xe taxi, đương nhiên nghe hành khách nói!” Vạn Tuấn Phi nói, “Mấy tháng trước, ta có mấy vị khách cố định ở huyện Phượng Chương, gần như mỗi một lần chở bọn họ, đều có thể nghe thấy bọn họ nói vu vơ chuyện ăn thịt chó, và việc Nam Ngọc Long buôn bán chó…”
“Ta chỉ cho rằng, loại người như Hồ Trung Vĩ đã đủ đáng ghét, thật không ngờ, Nam Ngọc Long còn quá đáng hơn cả hắn ta!”
“Sau khi nghe nhiều tin tức như vậy, ta bắt đầu tìm kiếm, đồng thời theo dõi Nam Ngọc Long, nhìn thử xem, có phải hắn ta thật sự giống những gì mà mấy người kia nói hay không?”
“Kết quả, sau khi theo dõi mấy ngày, ta không chỉ xác định tính chân thực của tin tức này, hơn nữa ta phát hiện Nam Ngọc Long còn tàn nhẫn hơn cả lời nói của mấy người kia!”
“Có một lần, ta tận mắt nhìn thấy, hắn ta xuyên một con chó không bán được tiền thành mứt quả…”
Nghe Vạn Tuấn Phi nói như vậy, trong phòng giám sát lại chìm trong yên lặng, mọi người cũng không ngờ, Nam Ngọc Long lại làm ra việc tàn nhẫn như vậy.
“Vì vậy, báo cáo có ý nghĩa gì chứ?” Đôi mắt Vạn Tuấn Phi lại phủ kín vẻ tăm tối, “Loại người như Nam Ngọc Long, phải để hắn ta trải nghiệm một chút, cảm giác của những con chó bị hắn ta giết chết…”
“Ừm…” Lý Tiểu Tiên khẽ gật đầu, “Vì vậy, ngươi nghĩ đến lão hổ! Nhưng vì sao ngươi không lấy chó trả chó chứ? Để chó ăn Nam Ngọc Long?”
“Chó là bạn của loài người.” Vẻ mặt Vạn Tuấn Phi đờ đẫn nói, “Bọn chúng sẽ cắn người, nhưng nếu ăn người sống, lại rất khó làm được…”
Chậc chậc…
Lý Tiểu Tiên nhìn thoáng qua mặt kính thủy tinh một chiều, nói thầm trong lòng, lời này nghe quen tai quá, lại giống hệt với suy đoán của Chu Đường!
“Huống hồ…” Vạn Tuấn Phi nói, “Ta từng ở trong vườn động vật, ta biết, muốn để hắn ta trải nghiệm niềm vui thú bị ăn sạch, chỉ có lão hổ hoang dại ở trong vườn hổ mới có thể làm được!”
“Vì vậy, ta mới sáng tạo ra một kiệt tác khiến bản thân ta rất hài lòng!” Vạn Tuấn Phi đắc ý cười một tiếng, nụ cười lập tức cứng đờ, “Thế nhưng… Ta thật sự không ngờ, kế hoạch của ta hoàn mỹ như vậy, các ngươi vẫn bắt được ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro