Thiên Dạ Mộc: Bảo Bối Nhỏ Của Bách Thiếu
Chương 24
Viên Diệp Tư
2024-07-12 17:47:45
Bách Thuân bị thương rồi nên Đông Trà sẽ là người nấu ăn. Tay nghề của cô cũng không tệ đâu, mấy món cầu kì thì có thể cô không làm được nhưng mấy món đơn giản thì không thể làm khó được cô.
Cô loay hoay một hồi thì cũng làm xong bàn đồ ăn rồi, nói là một bàn đồ ăn thôi nhưng thực ra chỉ có cháo trắng cùng với mấy món thanh đạm ăn cùng. Cô nghĩ người bệnh nên ăn thanh đạm như vậy thôi là được.
Giờ phải vào vác cái tên kia ra. Đông Trà tới trước cửa phòng mình, cô gõ gõ mấy cái trước rồi mới lên tiếng “ Bách Thuân, ra ăn tối thôi”
Cô từ sáng đến giờ chưa có gì bỏ vào bụng, vừa sáng đã gọi hai người Trần quản gia và Từ Thiêm đến xem tình hình Bách Thuân, về phòng thì cũngg ngủ mê man tới tận chiều mới tỉnh. Giờ trời vừa mới sập tối thôi mà bụng cô bắt đầu đánh trống rồi.
Không thấy trong phòng có phản ứng, cô định gõ thêm mấy cái vào cửa nữa thì cánh cửa được mở ra, Bách Thuân đã đứng trước mặt cô.
Tự nhiên có gì đó sượng trân. Đông Trà cứng nhắc quay người đi về phía bàn ăn “ Tôi còn tưởng anh không nghe, mau ra ăn thôi”
Hai người bọn họ ngồi đối diện nhau, Đông Trà múc một bát cháo đặt sang phía Bách Thuân. Cô bày ra dáng vẻ mong đợi biểu hiện của anh ta, mau mau khen tay nghề của cô đi.
Bách Thuân nhìn bát cháo trắng, rồi lại nhìn những món ăn kèm. Múc vào bát mình một ít thịt băm, anh ta chỉ bỏ vào một góc, vẫn nên cẩn thận chút, nếu có tệ quá thì cũng chỉ mất một góc đó thôi.
Đưa miếng đầu tiên vào miệng, đúng là quyết định của anh thật sáng suốt. Sắc mặt anh không chút thay đổi, đặt bát cháo của mình xuống bàn, anh hít một hơi thật sâu “ Đông Trà, lần sau hãy đợi tôi nấu cơm, nếu không kịp thì gọi Trần quản gia nói đầu bếp tới nấu. Việc này quá vất vả đối với em rồi”
Ý gì đây chứ? Anh ta đang nói ý chê đồ cô nấu ư? Muốn chê thì cứ nói thẳng ra, việc gì phải nói vậy chứ. Mất hứng rồi, Đông Trà đặt mạnh thìa vào bát rồi giận dỗi đứng dậy, nói gì chứ cô vẫn chỉ là một cô nhóc mới lớn thôi, cũng có những thứ giận hờn “ Nếu khó ăn quá thì thôi, dọn luôn đi”
Cô đi thẳng về phòng đóng cửa cái rầm, Bách Thuân nhìn theo chỉ biết lắc đầu. Anh nhìn trên bàn ăn, cháo không sai thứ sai ở đây là đồ ăn cùng với cháo, cái thì mặn quá cái thì ngọt quá, còn cái thì không có mùi vị gì.
Như vậy thì anh cũng không cứu nổi, chỉ có thể nấu đồ ăn mới thôi. Vậy là bếp lại được bật lên, bắc cái chảo lên, để dầu cho thật nóng rồi bỏ hành tím đã được dập vào. Mùi hành phi thơm phức nhanh chóng ngập tràn hết cả căn hộ.
Nhưng đợi đã, phải bật hút mùi, mở hết cửa sổ ra. Mùi này ngửi một lúc thì thơm chứ để lâu thì sẽ rất khó chịu.
Bỏ thêm ít thịt băm vào nữa, đảo cho tới khi nào vàng đều thì nêm nếm cho vừa ăn thì cho ra đĩa.
Anh nhớ trong tủ lạnh hình như có ruốc thì phải, ăn kèm với cháo trắng cũng không tệ. Lấy ra một đĩa nhỏ ruốc nữa, vậy là được hai món ăn kèm cháo trắng rồi.
Nấu thêm thịt kho nữa, là có thể gọi cô nhóc kia ra rồi. Chỉ khoảng một lúc thôi, mùi thơm của đồ ăn đã lan toả hết căn hộ.
Hương thơm ấy còn lan cả vào trong phòng Đông Trà, bụng nhỏ của cô lại đánh trống nữa rồi. Không được, anh ta đang dùng thức ăn để dụ dỗ cô đây mà, đừng có mơ. Bụng cô lại phản bội lại cô, tiếng ọc ọc lại vang lên, cô đã đói lắm rồi.
Trời đánh tránh miếng ăn, không thể vì giận dỗi nhỏ này mà nhịn ăn được. Đông Trà đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, rồi cuối cùng chiếc bụng đói đã thắng. Cô mở hé cửa ra, đưa mắt nhìn xung quanh. Chắc chắn không thấy Bách Thuân đâu cô mới mở tung cửa chạy tới bàn ăn.
Thơm thật đấy, màu thức ăn cũng hấp dẫn nữa. Nhìn thôi là biết ngon hơn đồ ăn của cô nấu rồi. Vội ngồi xuống ghế, múc một bát cháo nóng hổi. Múc một ít thịt băm hành phi thơm phức, miếng thịt kho vàng óng, ăn kèm với cháo trắng thôi cũng thành mĩ vị rồi.
Đang ăn vui vẻ, Bách Thuân không biết từ đâu đi tới, anh nhỏ giọng hỏi “ Đồ ăn có ngon không?”
Đông Trà đang ngập tràn trong đồ ăn, chỉ có gật đầu lia lịa “ Ngon, rất ngon”
Bách Thuân thấy cô đang mải ăn liền hỏi tiếp “ Vậy lần sao tôi lại nấu tiếp cho em nhé?”
Miệng cô đang bận ăn rồi, chỉ còn biết gật đầu, có đồ ăn ngon cái là đề phòng với người kia liền giảm xuống.
“ Em không giận tôi nữa nhé?” Bách Thuân hỏi một câu để xem cô nhóc này còn đề ý những gì anh nói không, hay đặt toàn tâm toàn ý vào mấy món ăn này rồi.
Cô không để ý tên kia hỏi gì, cô đang ăn mà cứ hỏi. Bách Thuân cứ hỏi, Đông Trà cứ gật đầu, cô không để ý anh ta hỏi gì, chỉ gật đầu đại.
“ Vậy tối mai em đi dự tiệc với tôi nhé” Anh lúc này mới ung dung ngồi xuống ghế đối diện, múc cho mình một bát cháo, đẩy sẵn cốc nước về phía Đông Trà.
“ Được, được. Anh hỏi nhiều quá đấy” Đông Trà vẫn hào phóng đồng ý, cô thấy sao anh ta hỏi lắm vậy, sao khong gom vào hỏi một lần thôi được không?
Bách Thuân gắp thức ăn vào bát Đông Trà, hình như cô nàng này vẫn chưa nhận ra mình đồng ý gì với anh thì phải “ Vậy để tôi gọi Tần Nhạc Yên đến đo may đồ mới cho em”
“ Hả? Đo may đồ gì cơ? Khoan, anh vừa nói gì?” Giờ Đông Trà mới nhận ra, hình như cô đã vô tình đồng ý gì với người kia rồi. Sao lại đo may đồ, đo may đồ gì vậy? Từ từ để cô load lại đã.
Anh ta thản nhiên đáp lại “ Em đã đồng ý tối mai đi dự tiệc với tôi rồi. Nên tôi gọi Tần Nhạc Yên tới may đồ mới cho em”
Giờ cô từ chối có còn kịp nữa không? Đúng là có đồ ăn ngon cái là mụ mị hết đầu óc “ Tôi đồng ý lúc nào cơ? Chúng ta hỏi lại có được không vậy?”
“ Đương nhiên là không rồi, tôi đã nhắn Tần Nhạc Yên rồi, chút nữa cô ta sẽ đến” Bách Thuân đã tranh thủ gửi tin nhắn cho Tần Nhạc Yên, dù cô ta có vẻ miễn cưỡng lắm nhưng cũng đã đồng ý với anh rồi.
“ Đồ tâm cơ. Được rồi, trách tôi đã buông lỏng phòng bị với anh” Với tên này chắc cô phải bật phòng bị 24/24 mất. Uống một ngụm nước như tráng miệng, bụng nhỏ của cô đã được an ủi rồi “ Ăn xong anh đi nghỉ trước đi, tôi rửa bát cho”
Hiển nhiên rồi, hôm nay anh không tranh việc với cô nhóc này đâu. Đẩy chiếc bát trống trơn ra phía trước, anh đứng dậy khỏi bàn ăn, giao lại hiện trường cho Đông Trà. Nếu cô không muốn rửa mà vứt hết bát đi anh cũng không có ý kiến, nhà anh giàu mà, vứt rồi anh mua mới cũng được “ Vậy giao lại cho em nhé”
Anh ta đang bị thương thôi, đợi khi nào vết thương kia khỏi, cô sẽ hành anh ta ra bã cho mà xem
Cô loay hoay một hồi thì cũng làm xong bàn đồ ăn rồi, nói là một bàn đồ ăn thôi nhưng thực ra chỉ có cháo trắng cùng với mấy món thanh đạm ăn cùng. Cô nghĩ người bệnh nên ăn thanh đạm như vậy thôi là được.
Giờ phải vào vác cái tên kia ra. Đông Trà tới trước cửa phòng mình, cô gõ gõ mấy cái trước rồi mới lên tiếng “ Bách Thuân, ra ăn tối thôi”
Cô từ sáng đến giờ chưa có gì bỏ vào bụng, vừa sáng đã gọi hai người Trần quản gia và Từ Thiêm đến xem tình hình Bách Thuân, về phòng thì cũngg ngủ mê man tới tận chiều mới tỉnh. Giờ trời vừa mới sập tối thôi mà bụng cô bắt đầu đánh trống rồi.
Không thấy trong phòng có phản ứng, cô định gõ thêm mấy cái vào cửa nữa thì cánh cửa được mở ra, Bách Thuân đã đứng trước mặt cô.
Tự nhiên có gì đó sượng trân. Đông Trà cứng nhắc quay người đi về phía bàn ăn “ Tôi còn tưởng anh không nghe, mau ra ăn thôi”
Hai người bọn họ ngồi đối diện nhau, Đông Trà múc một bát cháo đặt sang phía Bách Thuân. Cô bày ra dáng vẻ mong đợi biểu hiện của anh ta, mau mau khen tay nghề của cô đi.
Bách Thuân nhìn bát cháo trắng, rồi lại nhìn những món ăn kèm. Múc vào bát mình một ít thịt băm, anh ta chỉ bỏ vào một góc, vẫn nên cẩn thận chút, nếu có tệ quá thì cũng chỉ mất một góc đó thôi.
Đưa miếng đầu tiên vào miệng, đúng là quyết định của anh thật sáng suốt. Sắc mặt anh không chút thay đổi, đặt bát cháo của mình xuống bàn, anh hít một hơi thật sâu “ Đông Trà, lần sau hãy đợi tôi nấu cơm, nếu không kịp thì gọi Trần quản gia nói đầu bếp tới nấu. Việc này quá vất vả đối với em rồi”
Ý gì đây chứ? Anh ta đang nói ý chê đồ cô nấu ư? Muốn chê thì cứ nói thẳng ra, việc gì phải nói vậy chứ. Mất hứng rồi, Đông Trà đặt mạnh thìa vào bát rồi giận dỗi đứng dậy, nói gì chứ cô vẫn chỉ là một cô nhóc mới lớn thôi, cũng có những thứ giận hờn “ Nếu khó ăn quá thì thôi, dọn luôn đi”
Cô đi thẳng về phòng đóng cửa cái rầm, Bách Thuân nhìn theo chỉ biết lắc đầu. Anh nhìn trên bàn ăn, cháo không sai thứ sai ở đây là đồ ăn cùng với cháo, cái thì mặn quá cái thì ngọt quá, còn cái thì không có mùi vị gì.
Như vậy thì anh cũng không cứu nổi, chỉ có thể nấu đồ ăn mới thôi. Vậy là bếp lại được bật lên, bắc cái chảo lên, để dầu cho thật nóng rồi bỏ hành tím đã được dập vào. Mùi hành phi thơm phức nhanh chóng ngập tràn hết cả căn hộ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng đợi đã, phải bật hút mùi, mở hết cửa sổ ra. Mùi này ngửi một lúc thì thơm chứ để lâu thì sẽ rất khó chịu.
Bỏ thêm ít thịt băm vào nữa, đảo cho tới khi nào vàng đều thì nêm nếm cho vừa ăn thì cho ra đĩa.
Anh nhớ trong tủ lạnh hình như có ruốc thì phải, ăn kèm với cháo trắng cũng không tệ. Lấy ra một đĩa nhỏ ruốc nữa, vậy là được hai món ăn kèm cháo trắng rồi.
Nấu thêm thịt kho nữa, là có thể gọi cô nhóc kia ra rồi. Chỉ khoảng một lúc thôi, mùi thơm của đồ ăn đã lan toả hết căn hộ.
Hương thơm ấy còn lan cả vào trong phòng Đông Trà, bụng nhỏ của cô lại đánh trống nữa rồi. Không được, anh ta đang dùng thức ăn để dụ dỗ cô đây mà, đừng có mơ. Bụng cô lại phản bội lại cô, tiếng ọc ọc lại vang lên, cô đã đói lắm rồi.
Trời đánh tránh miếng ăn, không thể vì giận dỗi nhỏ này mà nhịn ăn được. Đông Trà đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, rồi cuối cùng chiếc bụng đói đã thắng. Cô mở hé cửa ra, đưa mắt nhìn xung quanh. Chắc chắn không thấy Bách Thuân đâu cô mới mở tung cửa chạy tới bàn ăn.
Thơm thật đấy, màu thức ăn cũng hấp dẫn nữa. Nhìn thôi là biết ngon hơn đồ ăn của cô nấu rồi. Vội ngồi xuống ghế, múc một bát cháo nóng hổi. Múc một ít thịt băm hành phi thơm phức, miếng thịt kho vàng óng, ăn kèm với cháo trắng thôi cũng thành mĩ vị rồi.
Đang ăn vui vẻ, Bách Thuân không biết từ đâu đi tới, anh nhỏ giọng hỏi “ Đồ ăn có ngon không?”
Đông Trà đang ngập tràn trong đồ ăn, chỉ có gật đầu lia lịa “ Ngon, rất ngon”
Bách Thuân thấy cô đang mải ăn liền hỏi tiếp “ Vậy lần sao tôi lại nấu tiếp cho em nhé?”
Miệng cô đang bận ăn rồi, chỉ còn biết gật đầu, có đồ ăn ngon cái là đề phòng với người kia liền giảm xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Em không giận tôi nữa nhé?” Bách Thuân hỏi một câu để xem cô nhóc này còn đề ý những gì anh nói không, hay đặt toàn tâm toàn ý vào mấy món ăn này rồi.
Cô không để ý tên kia hỏi gì, cô đang ăn mà cứ hỏi. Bách Thuân cứ hỏi, Đông Trà cứ gật đầu, cô không để ý anh ta hỏi gì, chỉ gật đầu đại.
“ Vậy tối mai em đi dự tiệc với tôi nhé” Anh lúc này mới ung dung ngồi xuống ghế đối diện, múc cho mình một bát cháo, đẩy sẵn cốc nước về phía Đông Trà.
“ Được, được. Anh hỏi nhiều quá đấy” Đông Trà vẫn hào phóng đồng ý, cô thấy sao anh ta hỏi lắm vậy, sao khong gom vào hỏi một lần thôi được không?
Bách Thuân gắp thức ăn vào bát Đông Trà, hình như cô nàng này vẫn chưa nhận ra mình đồng ý gì với anh thì phải “ Vậy để tôi gọi Tần Nhạc Yên đến đo may đồ mới cho em”
“ Hả? Đo may đồ gì cơ? Khoan, anh vừa nói gì?” Giờ Đông Trà mới nhận ra, hình như cô đã vô tình đồng ý gì với người kia rồi. Sao lại đo may đồ, đo may đồ gì vậy? Từ từ để cô load lại đã.
Anh ta thản nhiên đáp lại “ Em đã đồng ý tối mai đi dự tiệc với tôi rồi. Nên tôi gọi Tần Nhạc Yên tới may đồ mới cho em”
Giờ cô từ chối có còn kịp nữa không? Đúng là có đồ ăn ngon cái là mụ mị hết đầu óc “ Tôi đồng ý lúc nào cơ? Chúng ta hỏi lại có được không vậy?”
“ Đương nhiên là không rồi, tôi đã nhắn Tần Nhạc Yên rồi, chút nữa cô ta sẽ đến” Bách Thuân đã tranh thủ gửi tin nhắn cho Tần Nhạc Yên, dù cô ta có vẻ miễn cưỡng lắm nhưng cũng đã đồng ý với anh rồi.
“ Đồ tâm cơ. Được rồi, trách tôi đã buông lỏng phòng bị với anh” Với tên này chắc cô phải bật phòng bị 24/24 mất. Uống một ngụm nước như tráng miệng, bụng nhỏ của cô đã được an ủi rồi “ Ăn xong anh đi nghỉ trước đi, tôi rửa bát cho”
Hiển nhiên rồi, hôm nay anh không tranh việc với cô nhóc này đâu. Đẩy chiếc bát trống trơn ra phía trước, anh đứng dậy khỏi bàn ăn, giao lại hiện trường cho Đông Trà. Nếu cô không muốn rửa mà vứt hết bát đi anh cũng không có ý kiến, nhà anh giàu mà, vứt rồi anh mua mới cũng được “ Vậy giao lại cho em nhé”
Anh ta đang bị thương thôi, đợi khi nào vết thương kia khỏi, cô sẽ hành anh ta ra bã cho mà xem
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro