Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng

Cảm thấy hứng t...

2024-10-29 00:44:43

Nguyên khí nóng nảy bất kham, sức phá hoại kinh người, bình thường tu sĩ hấp thu, giống như ăn cay, mỗi một đạo đều phải trải qua một lần giãy giụa sinh tử, một ngày hấp thu mấy chục đạo, cho dù thiên tư không tồi, mà mấy trăm đạo, tuyệt đối được coi là thiên tài đỉnh cấp.

Năm đó Dư Long Thanh thành chủ, ngày kết thúc bình trắc, hấp thu một trăm ba mươi bảy đạo nguyên khí, mà được tán dương, trở thành thiên tài siêu cấp trăm năm mới có của Bạch Nham Thành.

Nói cách khác... Người Súc Lực cảnh, một ngày có thể hấp thu hơn một trăm đạo nguyên khí, chính là nghịch thiên rồi.

Mà vị này, trực tiếp hấp thu nguyên khí tới hình thành từng đạo lốc xoáy.

Thôn Nhiếp Nguyên Long, tên sao nghĩa vậy, chính là cắn nuốt nguyên khí quá nhanh, hình thành cự long khí lưu... Loại hiện tượng này không phải chỉ trong truyền thuyết mới có sao?

Cho dù thực sự có người có thể làm được, chỉ sợ cũng phải vượt qua cảnh giới Nguyên Trì cửu trọng, mà vị thanh niên vừa rồi còn bị mình xem thường này, lại làm được thoải mái như vậy.

Mấu chốt nhất là, còn không phải là cố ý tu luyện, mà là lúc đọc sách, tùy tiện có cảm ngộ...

Nhìn tư thế là có thể hiểu, loại cảm ngộ này, giống như ngủ gật vậy, không phải cố ý làm.

Tùy tiện ngộ một chút là làm được, đây là ngươi tu luyện công pháp gì? Lại châm lò luyện phẩm cấp gì?

Đầy khiếp sợ, Tô Tiễu biết có thể khiến thanh niên này một phát tiến vào loại cảnh giới này, khẳng định là nguyên do đọc sách, không nhịn được nữa, vội vàng nhìn về phía bìa của quyển sách.

- Thái Bổ Súc Lực Quyết…Hả?

Tô Tiễu sửng sốt.

Thái bổ súc lực. . . Là một loại phương pháp thiên môn, cái gọi là "Thái bổ" không phải là chỉ "Hái hoa", mà là tìm kiếm vật có thể tiếp thu trong thiên địa, tỷ như khoáng thạch, dược tài, thông qua hấp thu nguyên lực trong đó, tích tụ lực lượng.

Đây là một loại pháp quyết rất rác rưởi, cơ bản không ai tu luyện, thậm chí là không ai thèm đọc.

Thứ này, cũng có thể ngộ đạo?

Đùa à?

Rầm rầm.

Đang cảm khái, lại thấy tốc độ hút nguyên khí của đối phương quá nhanh, thư tịch xung quanh không chịu nổi, bị gió cuốn lên, hội tụ trên trời.

Mấy bản trong đó chớp mắt đã bị khuấy thành bột phấn, phân tán đầy đất.

- Nguy rồi... Cứ nuốt vào như vậy, thư tịch của tàng thư khố sẽ bị xé nát hơn nửa.

Biến sắc, Tô Tiễu không lo đọc sách nữa, lập tức xông ra ngoài, đi tới trước mặt thanh niên, kéo giá sách ở gần chạy về phía sau.

- Mấy người các ngươi, còn ngây ra đó làm gì, còn không mau tới đây...

Thấy kéo giá sách rời khỏi vòng xoáy, thư tịch quả nhiên thoát ly nguy hiểm, Tô Tiễu thở phào, không nhịn được quay đầu quát mắng.

Tàng thư khố không chỉ có một lão sư tạp dịch là hắn, còn có vài vị nữa phụ trách sửa sang lại thư tịch, phân môn phân loại, bọn họ lúc này, đều khiếp sợ trước cảnh tượng trước mắt, đang ai nấy ngẩn ngơ lúng ta lúng túng.

Sau khi nghe thấy mệnh lệnh, vội vã xông tới, kéo từng giá sách ở gần Trương Huyền ra.

Làm xong những cái này, mới không nhịn được, nhìn lão giả trước mắt.

- Tô lão, thế này rốt cuộc là sao... Vị lão sư này, sao đột nhiên lại hấp thu nguyên khí điên cuồng như vậy?

- Cái này...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trầm mặc một lát, Tô Tiễu đoán:

- Chắc là... Rất cảm thấy hứng thú đối với 'Thái bổ'.

- Thái bổ?

Mấy vị lão sư tạp dịch đều đờ đẫn.

Dục vọng mạnh như vậy sao?

...

- Đây là tiền lương ta định cho Trương Huyền lão sư, mọi người cảm thấy thế nào?

Trong văn phòng viện trưởng, Lục Minh Nhung nhìn mấy vị phó viện trưởng cùng với chư vị trưởng lão trước mắt.

Đây là mười mấy lão già có quyền thế nhất Bạch Nham Học Viện, cho dù là đại sự của học viện như thông báo tuyển dụng, tuyển nhận học sinh, chỉ cần tụ lại, là sẽ trực tiếp quyết định.

Nhưng hôm nay lại xuất hiện khác biệt.

- Một lão sư mới tuyển nhận, hơn nữa mới bắt đầu tu luyện, cái gì cũng không có… Trực tiếp trả một tháng 5000 nguyên tệ, có phải hơi cao quá không?

Một vị trưởng lão nữ tính nhíu mày, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ.

Tam trưởng lão Hà Cầm.

- Đúng vậy, tuy hắn là thiên tài, nhưng bình trắc chỉ đại biểu cho Nguyên Trì kiên cố, rộng lớn, không có nghĩa là sau này tu luyện cũng sẽ xuôi gió xuôi nước, không nói cái khác, một khi lò luyện mở ra không tốt, Nguyên Trì càng lớn, ngược lại tu luyện càng chậm, thành tựu sau này sẽ càng thấp...

Ngũ trưởng lão Trần Kim Lâm.

So sánh với Nguyên Trì với hồ nước, lò luyện so sánh với máy bơm nước, hồ nước lớn là có thể nuôi nhiều cá, nhưng máy bơm nước quá nhỏ công suất không đủ, có thể còn chưa kịp nuôi cá đã khô hết rồi.

- Trần trưởng lão nói không sai, chuyện lò luyện này rất quan trọng, như vậy đi, nếu vị thiên tài này, có thể một ngày hấp thu 50 đạo nguyên khí trở lên, trả tiền lương 5000 nguyên tệ ta không phản đối.

Trầm tư một lát, nhị trưởng lão Ngô Lưu Vân mở miệng.

- Ta cũng đồng ý với quan điểm của Ngô trưởng lão, vừa súc lực liền có thể hấp thu năm mươi đạo, tuy lò luyện không tính là quá mạnh, nhưng cũng không kém, vượt quá trình độ của giáo viên bình thường, trả lương 5000 nguyên tệ cũng được.

Nhiễm Thanh Hư vuốt râu, cũng gật đầu.

- Một ngày hấp thu 50 đạo.

Lục Minh Nhung nói:

- Cũng được! Như vậy đi, ta sẽ tự mình đi tìm vật châm lò luyện cho hắn, tranh thủ khiến lò luyện của hắn mạnh hơn cả ta.

- Đó cơ hồ là không thể.

Vu Vân Châu cười khổ lắc đầu:

- Viện trưởng, lúc trước ngươi chính là bắt được một con Bách Diệp Minh Thiền, thứ này tuy không được gọi là Nguyên Thú đỉnh cấp, lại vô cùng ít ỏi... Chúng ta biết đi đâu mà tìm một bảo bối như vậy?

- Cái này...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Minh Nhung nhíu mày:

- Nhưng thiên tài như vậy, nếu vì lò luyện không châm tốt, mà hạn chế thành tựu, chẳng phải là quá thiệt thòi à?

- Sau này thực lực của hắn mạnh, lại tìm bảo vật khác để hoán đổi là được, Bạch Nham Học Viện chúng ta có loại điều kiện này...

Vu Vân Châu mở miệng, vừa dứt lời, liền nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa vội vã.

Lục Minh Nhung:

- Mời vào.

Lập tức, mọi người thấy Tô Tiễu Tô lão phụ trách trông coi tàng thư khố bước nhanh cái gì.

- Bái kiến Lục viện trưởng, chư vị trưởng lão.

Tô Tiễu vội vàng ôm quyền.

- Sao Tô lão lại tới đây?

Lục Minh Nhung nhíu mày.

Vị này cũng rất ít ra khỏi cửa, đột nhiên xuất hiện, chắc không phải đã xảy ra chuyện chứ?

- Hồi bẩm viện trưởng, vị lão sư Trương Huyền mà ngươi mới tuyển nhận, ngay vừa rồi... Ở tàng thư khố châm lò luyện, hấp thu nguyên khí, trùng kích súc lực. . .

Tô Tiễu giải thích.

- Lần này? Châm lò luyện?

Lục Minh Nhung đột nhiên đứng lên, vẻ mặt lo lắng:

- Tên gia hỏa này cũng quá lỗ mãng rồi.

- Đúng vậy.

Vu Vân Châu cũng vô cùng đau đớn:

- Hắn chính là mã phu, không có tài nguyên gì, cũng chưa bao giờ học qua công pháp, xem sách châm lò, ngay cả vật dẫn cũng không tìm. . . Đây là tối kỵ.

- Xong rồi, dùng lực lượng của Nguyên Thú làm vật dẫn, con đường sau này của hắn, có thể đi xa hơn một chút, như bây giờ, chẳng khác nào là đoạn tuyệt... Đừng nói 50 đạo, một ngày có thể hấp thu 10 đạo, chính là không tồi rồi.

Nhiễm Thanh Hư cũng cười khổ.

- Hắn chắc mới bắt đầu hấp thu nguyên khí, mau đi ngăn cản, có lẽ còn kịp...

Lục Minh Nhung vội vàng mở miệng, vừa dứt lời, chỉ thấy Tô Tiễu xấu hổ nhìn tới:

- Viện trưởng, ngươi đừng gấp, nghe ta nói hết đã... Vị Trương Huyền này, không biết châm lò luyện cấp bậc gì, dẫn phát dị tượng Thôn Nhiếp Nguyên Long! Hiện tại, toàn bộ tàng thư khố đã loạn thành một đống, ta có chút không xử lý được...

- ???

- Thôn Nhiếp Nguyên Long? Thôn Nhiếp Nguyên Long một hô hấp, có thể cắn nuốt 50 đạo nguyên khí?

Trong phòng lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều dỏng tai, sợ nghe lầm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng

Số ký tự: 0