Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng
Cũng không nhận
2024-10-29 00:44:43
- Ta nói không nhận ngươi làm học sinh.
Trương Huyền lắc đầu, lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa.
Hắn là ai?
Đường đường là Vạn Thế Chi Sư, ở Danh Sư Đại Lục người muốn trở thành đệ tử của hắn không biết nhiều bao nhiêu, phải dùng cả ức để tính, tuy đến Nguyên Thế Giới, trước mắt vẫn rất bình thường, nhưng cũng không phải ai bái sư cũng sẽ đáp ứng.
- Có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa.
Vốn đang không quá tức giận, lúc này nghe thấy đối phương nói chém đinh chặt sắt như vậy, ngực Liễu Minh Nguyệt cấp tốc phập phồng, cảm thấy lông tóc toàn thân sắp nổ tung.
Viện trưởng không nhận ta... Ta chịu.
Dẫu sao viện trưởng là cao thủ đứng thứ hai Bạch Nham Thành, một thân tu vi sâu không lường được.
Ngươi thì tính là gì? Một hạ nhân không biết tu luyện mà thôi, cho dù tiến vào Bạch Nham Học Viện, cũng chỉ là lão sư tạp dịch... Dựa vào gì mà không nhận? Có tư cách gì mà không nhận?
Ta muốn bái ngươi làm thầy, ngươi không nên cảm ơn, mặt đầy vinh hạnh sao?
Thấy nàng khí thế bức nhân, Trương Huyền trợn mắt lên, đầy nghẹn lời duỗi lưng:
- Không có bản lĩnh ta cũng dám nói lại một lần, ta không nhận ngươi làm đồ đệ! Đừng có si tâm vọng tưởng.
Liễu Minh Nguyệt nghiến chặt răng:
- Cuồng dại... Vọng tưởng?
Hạ nhân như ngươi, sao có mặt mũi nói ra lời này?
Ta là mỹ nữ nổi danh Bạch Nham Thành, thiên tài nổi danh trong lịch sử, đích nữ của gia chủ Liễu gia... Bất kể thân phận nào nói ra, cũng đều được nghênh đón, muốn bái ngươi làm thầy, lại dám cự tuyệt...
Còn con mẹ nó liên tục cự tuyệt ba lần!
Tức tới sắp phát điên, vẻ mặt Liễu Minh Nguyệt phẫn nộ:
- Được, được... Hôm nay ta không bái ngươi khác, chỉ có bái ngươi, ngươi đáp ứng cũng phải đáp ứng, không đáp ứng cũng phải đáp ứng...
Trương Huyền lắc đầu:
- Đừng có mơ hão!
- ...
Cả người run rẩy, Liễu Minh Nguyệt cảm thấy trước mắt có chút tối sầm.
Là tiểu công chúa của Liễu gia, nàng từ nhỏ đến lớn một mực ngậm thìa vàng, không nói mọi chuyện đều là cầu gì được nấy, nhưng cũng gần như vậy.
Hôm nay bị Dư Tiểu Ngư làm nhục, phải bái một mã phu làm thầy đã rất tức giận rồi, kết quả... Người ta không những không nhận, còn nói nàng mơ hão.
Lửa giận Kịch liệt xộc thẳng tới não, khiến nàng cảm thấy sắp nổ tung rồi.
- Tên gia hỏa này... rất mạnh.
- Làm nhục Liễu tiểu thư như vậy, sao hắn dám chứ?
- Không rõ...
Mọi người thấy một màn này, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, lại nhìn về phía thanh niên, vẻ mặt bội phục.
Cái gọi là bái sư của Dư tiểu thư, vốn là cố ý trêu chọc Liễu Minh Nguyệt, chỉ cần ngươi không tiếp trà, chuyện này cứ vậy bỏ qua, kết quả, liên tục ba lần không nhận, thậm chí còn nói người ta mơ hão.
Không cần nghĩ cũng biết tên gia hỏa này khẳng định sắp xui xẻo rồi.
- Ta muốn giết ngươi...
Nghị luận của mọi người đã thành cọng cỏ cuối cùng ép chết lạc đà, Liễu Minh Nguyệt hét to một tiếng, bước nhanh về phía Trương Huyền.
Thấy nàng hổn hển như vậy, Trương Huyền cũng nhíu chặt mày, đầy không vui:
- Cho dù ngươi giết ta, ta cũng sẽ không nhận ngươi làm đồ đệ.
Người kiểu gì vậy.
Bái sư, chú ý tam thư lục lễ, cung kính tôn nhượng, này thì ngược lại, không đồng ý thì muốn giết người... Quá không có lễ phép.
Nếu ở Danh Sư Đại Lục, tuyệt đối sẽ bị trực tiếp khai trừ học tịch, cả đời không được thu nhận.
- A a a lên...
Không nhịn được nữa, Liễu Minh Nguyệt đang muốn tiến lên, giáo huấn tên gia hỏa không biết trời cao đất rộng này một chút, chỉ thấy Dư Tiểu Ngư chắn ở phía trước.
Thành chủ thiên kim lúc này cũng đầy xấu hổ.
Vừa rồi nói để Trương Huyền nhận đối phương làm đệ tử, vốn là lời trêu chọc, nằm mơ cũng không ngờ, lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Giữ chặt Liễu Minh Nguyệt đang nổi giận muốn đánh người, Dư Tiểu Ngư vội nói:
- Cái này... Minh nguyệt, vừa rồi ta nói đùa thôi, không phải cố ý, lão sư không nhận ngươi làm đồ đệ, Vu viện trưởng cũng được mà, Nhiễm trưởng lão, Ngô trưởng lão đều được, chúng ta không cần thiết, không cần thiết phải...
- Ngươi tránh ra.
Liễu Minh Nguyệt tiếp tục tiến lên, hai tay giơ lên, đẩy về phía trước.
- Đây là ngươi muốn động thủ với ta à?
Hai tay Dư Tiểu Ngư cuốn một cái, lập tức hóa giải lực lượng của đối phương.
Tuy mới kích hoạt Nguyên Trì, nhưng là con gái của thành chủ, cũng tu luyện không ít chiêu số võ công, bình thường ba, năm đại hán cũng khó có thể tiếp cận, nếu không cũng không thể đạt được thanh danh thiên tài.
- Được rồi.
Thấy các nàng tùy thời sẽ đánh nhau, Mạc Nhan Tuyết cũng không nhìn được nữa, chắn ở trước mặt hai người:
- Minh Nguyệt, tiểu Ngư vừa rồi đích xác không phải cố ý, ta thay nàng xin lỗi ngươi. Về phần lão sư, lựa chọn người thích hợp với mình là tốt nhất, học viện có nhiều danh sư như vậy... Với thiên phú của ngươi, muốn bái vào môn hạ của ai, có lẽ đều sẽ vui vẻ đồng ý...
Liễu Minh Nguyệt nhướng mày:
- Các ngươi đây là định liên hợp lại bắt nạt ta sao?
Mạc Nhan Tuyết lắc đầu, mỉm cười:
- Mọi người đều là bạn học, sao có thể đi bắt nạt ngươi! Chỉ là giúp ngươi tìm một lão sư thích hợp mà thôi! Ta nghe nói ngươi thích chưởng pháp, Phiên Điệp Chưởng của Liễu gia mới tu luyện không đến một năm, đã có tiểu thành... Một khi đã như vậy, có thể bái sư Vu viện trưởng, Lưu Ba Chưởng của Vu viện trưởng, ở toàn bộ Bạch Nham Thành đều rất nổi danh.
- Cái này...
Liễu Minh Nguyệt trầm mặc.
Thực lực của Vu Vân Châu là không bằng viện trưởng Lục Minh Nhung, nhưng cũng không chênh lệch lớn, nếu nói bái sư, đích xác thích hợp hơn một chút, sở dĩ muốn bái người sau, chính bởi vì hai vị trước mắt đều bái sư thành công, vì sao mình lại không được?
Thật sự có chút tức quá mà.
- Đừng do dự nữa.
Thấy nàng do dự, Mạc Nhan Tuyết biết đối phương đã dao động, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Vu Vân Châu ở cách đó không xa, cười ngọt ngào:
- Vu viện trưởng, Minh Nguyệt tiểu thư hấp thu 24 đạo nguyên lực, Nguyên Trì ngũ phẩm, có thể bái vào môn hạ của ngươi không...
- Cái này...
Vu Vân Châu nhìn viện trưởng Lục Minh Nhung, lại nhìn Trương Huyền ở cách đó không xa, cảm thấy rối rắm.
Vị nữ hài trước mắt này, cảm thấy Trương Huyền chỉ là mã phu, không đáng nhắc tới, nhưng... Hắn lại biết đối phương là thiên tài tuyệt đỉnh, chỉ cần không vẫn lạc, sau này thành tựu là không thể hạn lượng!
Nhân vật như vậy không nhận, mà mình lại nhận, có phải chẳng khác nào đắc tội với đối phương không?
Giang hồ không phải đánh đánh giết giết, mà là đạo lí đối nhân xử thế.
- Vu viện trưởng?
Không ngờ đối phương lại do dự, Mạc Nhan Tuyết nghi hoặc nhìn tới.
- À.
Lập tức, Vu Vân Châu đã nghĩ thông, liên tục xua tay:
- Ngại quá, Trương Huyền lão sư không nhận, ta cũng không nhận.
Ừm, cứ đẩy đi trước rồi tính.
Nói xong, nhếch miệng cười với Trương Huyền ở cách đó không xa, đầy hữu hảo.
- ???
Mạc Nhan Tuyết ngẩn ra.
Vì sao lại nói Trương Huyền không nhận, ngươi cũng không nhận?
Liễu Minh Nguyệt chính là thiên tài mà.
Từ lúc nào phải đi để ý tới mặt mũi của một mã phu thế?
- Vu viện trưởng...
Liễu Minh Nguyệt lại lảo đảo, cảm thấy càng nhục nhã hơn.
Đường đường là thiên tài xếp thứ ba Bạch Nham Thành, lại liên tục bị người ta cự tuyệt năm lần...
- Minh Nguyệt đừng gấp, Vu viện trưởng có thể có nỗi niềm khó nói, đúng rồi, Nhiễm trưởng lão, hắn chính là đại trưởng lão của Bạch Nham Học Viện, sớm đã tu luyện đến Ngọc Cốt cảnh, một thân lực lượng, như rồng như hổ... Bái hắn làm thầy, cũng không có khác biệt quá lớn.
Mạc Nhan Tuyết lại an ủi.
Có điều, cũng chưa kịp nói hết, chỉ thấy Nhiễm Thanh Hư ở cách đó không xa liên tục xua tay:
- Ta tôn trọng ý kiến của Trương Huyền lão sư, ta cũng không nhận.
Nói đùa à, ta con mẹ nó cũng không muốn đắc tội với người ta.
Trương Huyền lắc đầu, lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa.
Hắn là ai?
Đường đường là Vạn Thế Chi Sư, ở Danh Sư Đại Lục người muốn trở thành đệ tử của hắn không biết nhiều bao nhiêu, phải dùng cả ức để tính, tuy đến Nguyên Thế Giới, trước mắt vẫn rất bình thường, nhưng cũng không phải ai bái sư cũng sẽ đáp ứng.
- Có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa.
Vốn đang không quá tức giận, lúc này nghe thấy đối phương nói chém đinh chặt sắt như vậy, ngực Liễu Minh Nguyệt cấp tốc phập phồng, cảm thấy lông tóc toàn thân sắp nổ tung.
Viện trưởng không nhận ta... Ta chịu.
Dẫu sao viện trưởng là cao thủ đứng thứ hai Bạch Nham Thành, một thân tu vi sâu không lường được.
Ngươi thì tính là gì? Một hạ nhân không biết tu luyện mà thôi, cho dù tiến vào Bạch Nham Học Viện, cũng chỉ là lão sư tạp dịch... Dựa vào gì mà không nhận? Có tư cách gì mà không nhận?
Ta muốn bái ngươi làm thầy, ngươi không nên cảm ơn, mặt đầy vinh hạnh sao?
Thấy nàng khí thế bức nhân, Trương Huyền trợn mắt lên, đầy nghẹn lời duỗi lưng:
- Không có bản lĩnh ta cũng dám nói lại một lần, ta không nhận ngươi làm đồ đệ! Đừng có si tâm vọng tưởng.
Liễu Minh Nguyệt nghiến chặt răng:
- Cuồng dại... Vọng tưởng?
Hạ nhân như ngươi, sao có mặt mũi nói ra lời này?
Ta là mỹ nữ nổi danh Bạch Nham Thành, thiên tài nổi danh trong lịch sử, đích nữ của gia chủ Liễu gia... Bất kể thân phận nào nói ra, cũng đều được nghênh đón, muốn bái ngươi làm thầy, lại dám cự tuyệt...
Còn con mẹ nó liên tục cự tuyệt ba lần!
Tức tới sắp phát điên, vẻ mặt Liễu Minh Nguyệt phẫn nộ:
- Được, được... Hôm nay ta không bái ngươi khác, chỉ có bái ngươi, ngươi đáp ứng cũng phải đáp ứng, không đáp ứng cũng phải đáp ứng...
Trương Huyền lắc đầu:
- Đừng có mơ hão!
- ...
Cả người run rẩy, Liễu Minh Nguyệt cảm thấy trước mắt có chút tối sầm.
Là tiểu công chúa của Liễu gia, nàng từ nhỏ đến lớn một mực ngậm thìa vàng, không nói mọi chuyện đều là cầu gì được nấy, nhưng cũng gần như vậy.
Hôm nay bị Dư Tiểu Ngư làm nhục, phải bái một mã phu làm thầy đã rất tức giận rồi, kết quả... Người ta không những không nhận, còn nói nàng mơ hão.
Lửa giận Kịch liệt xộc thẳng tới não, khiến nàng cảm thấy sắp nổ tung rồi.
- Tên gia hỏa này... rất mạnh.
- Làm nhục Liễu tiểu thư như vậy, sao hắn dám chứ?
- Không rõ...
Mọi người thấy một màn này, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, lại nhìn về phía thanh niên, vẻ mặt bội phục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái gọi là bái sư của Dư tiểu thư, vốn là cố ý trêu chọc Liễu Minh Nguyệt, chỉ cần ngươi không tiếp trà, chuyện này cứ vậy bỏ qua, kết quả, liên tục ba lần không nhận, thậm chí còn nói người ta mơ hão.
Không cần nghĩ cũng biết tên gia hỏa này khẳng định sắp xui xẻo rồi.
- Ta muốn giết ngươi...
Nghị luận của mọi người đã thành cọng cỏ cuối cùng ép chết lạc đà, Liễu Minh Nguyệt hét to một tiếng, bước nhanh về phía Trương Huyền.
Thấy nàng hổn hển như vậy, Trương Huyền cũng nhíu chặt mày, đầy không vui:
- Cho dù ngươi giết ta, ta cũng sẽ không nhận ngươi làm đồ đệ.
Người kiểu gì vậy.
Bái sư, chú ý tam thư lục lễ, cung kính tôn nhượng, này thì ngược lại, không đồng ý thì muốn giết người... Quá không có lễ phép.
Nếu ở Danh Sư Đại Lục, tuyệt đối sẽ bị trực tiếp khai trừ học tịch, cả đời không được thu nhận.
- A a a lên...
Không nhịn được nữa, Liễu Minh Nguyệt đang muốn tiến lên, giáo huấn tên gia hỏa không biết trời cao đất rộng này một chút, chỉ thấy Dư Tiểu Ngư chắn ở phía trước.
Thành chủ thiên kim lúc này cũng đầy xấu hổ.
Vừa rồi nói để Trương Huyền nhận đối phương làm đệ tử, vốn là lời trêu chọc, nằm mơ cũng không ngờ, lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Giữ chặt Liễu Minh Nguyệt đang nổi giận muốn đánh người, Dư Tiểu Ngư vội nói:
- Cái này... Minh nguyệt, vừa rồi ta nói đùa thôi, không phải cố ý, lão sư không nhận ngươi làm đồ đệ, Vu viện trưởng cũng được mà, Nhiễm trưởng lão, Ngô trưởng lão đều được, chúng ta không cần thiết, không cần thiết phải...
- Ngươi tránh ra.
Liễu Minh Nguyệt tiếp tục tiến lên, hai tay giơ lên, đẩy về phía trước.
- Đây là ngươi muốn động thủ với ta à?
Hai tay Dư Tiểu Ngư cuốn một cái, lập tức hóa giải lực lượng của đối phương.
Tuy mới kích hoạt Nguyên Trì, nhưng là con gái của thành chủ, cũng tu luyện không ít chiêu số võ công, bình thường ba, năm đại hán cũng khó có thể tiếp cận, nếu không cũng không thể đạt được thanh danh thiên tài.
- Được rồi.
Thấy các nàng tùy thời sẽ đánh nhau, Mạc Nhan Tuyết cũng không nhìn được nữa, chắn ở trước mặt hai người:
- Minh Nguyệt, tiểu Ngư vừa rồi đích xác không phải cố ý, ta thay nàng xin lỗi ngươi. Về phần lão sư, lựa chọn người thích hợp với mình là tốt nhất, học viện có nhiều danh sư như vậy... Với thiên phú của ngươi, muốn bái vào môn hạ của ai, có lẽ đều sẽ vui vẻ đồng ý...
Liễu Minh Nguyệt nhướng mày:
- Các ngươi đây là định liên hợp lại bắt nạt ta sao?
Mạc Nhan Tuyết lắc đầu, mỉm cười:
- Mọi người đều là bạn học, sao có thể đi bắt nạt ngươi! Chỉ là giúp ngươi tìm một lão sư thích hợp mà thôi! Ta nghe nói ngươi thích chưởng pháp, Phiên Điệp Chưởng của Liễu gia mới tu luyện không đến một năm, đã có tiểu thành... Một khi đã như vậy, có thể bái sư Vu viện trưởng, Lưu Ba Chưởng của Vu viện trưởng, ở toàn bộ Bạch Nham Thành đều rất nổi danh.
- Cái này...
Liễu Minh Nguyệt trầm mặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thực lực của Vu Vân Châu là không bằng viện trưởng Lục Minh Nhung, nhưng cũng không chênh lệch lớn, nếu nói bái sư, đích xác thích hợp hơn một chút, sở dĩ muốn bái người sau, chính bởi vì hai vị trước mắt đều bái sư thành công, vì sao mình lại không được?
Thật sự có chút tức quá mà.
- Đừng do dự nữa.
Thấy nàng do dự, Mạc Nhan Tuyết biết đối phương đã dao động, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Vu Vân Châu ở cách đó không xa, cười ngọt ngào:
- Vu viện trưởng, Minh Nguyệt tiểu thư hấp thu 24 đạo nguyên lực, Nguyên Trì ngũ phẩm, có thể bái vào môn hạ của ngươi không...
- Cái này...
Vu Vân Châu nhìn viện trưởng Lục Minh Nhung, lại nhìn Trương Huyền ở cách đó không xa, cảm thấy rối rắm.
Vị nữ hài trước mắt này, cảm thấy Trương Huyền chỉ là mã phu, không đáng nhắc tới, nhưng... Hắn lại biết đối phương là thiên tài tuyệt đỉnh, chỉ cần không vẫn lạc, sau này thành tựu là không thể hạn lượng!
Nhân vật như vậy không nhận, mà mình lại nhận, có phải chẳng khác nào đắc tội với đối phương không?
Giang hồ không phải đánh đánh giết giết, mà là đạo lí đối nhân xử thế.
- Vu viện trưởng?
Không ngờ đối phương lại do dự, Mạc Nhan Tuyết nghi hoặc nhìn tới.
- À.
Lập tức, Vu Vân Châu đã nghĩ thông, liên tục xua tay:
- Ngại quá, Trương Huyền lão sư không nhận, ta cũng không nhận.
Ừm, cứ đẩy đi trước rồi tính.
Nói xong, nhếch miệng cười với Trương Huyền ở cách đó không xa, đầy hữu hảo.
- ???
Mạc Nhan Tuyết ngẩn ra.
Vì sao lại nói Trương Huyền không nhận, ngươi cũng không nhận?
Liễu Minh Nguyệt chính là thiên tài mà.
Từ lúc nào phải đi để ý tới mặt mũi của một mã phu thế?
- Vu viện trưởng...
Liễu Minh Nguyệt lại lảo đảo, cảm thấy càng nhục nhã hơn.
Đường đường là thiên tài xếp thứ ba Bạch Nham Thành, lại liên tục bị người ta cự tuyệt năm lần...
- Minh Nguyệt đừng gấp, Vu viện trưởng có thể có nỗi niềm khó nói, đúng rồi, Nhiễm trưởng lão, hắn chính là đại trưởng lão của Bạch Nham Học Viện, sớm đã tu luyện đến Ngọc Cốt cảnh, một thân lực lượng, như rồng như hổ... Bái hắn làm thầy, cũng không có khác biệt quá lớn.
Mạc Nhan Tuyết lại an ủi.
Có điều, cũng chưa kịp nói hết, chỉ thấy Nhiễm Thanh Hư ở cách đó không xa liên tục xua tay:
- Ta tôn trọng ý kiến của Trương Huyền lão sư, ta cũng không nhận.
Nói đùa à, ta con mẹ nó cũng không muốn đắc tội với người ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro