Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng
Không giấu được...
2024-10-29 00:44:43
Dư Long Thanh hơi xấu hổ.
- Có chút không thích hợp, xem ra dường như Dư thành chủ biết gì đó, nửa ngày này cố ý tìm ta nói chuyện phiếm...
Cười khẽ, Lục Minh Nhung thuận theo phương hướng Dư thành chủ vừa rồi nhìn chằm chằm mà nhìn tới, mắt lập tức hạ xuống trên người Trương Huyền.
Thanh niên này lúc trước đã nhìn thấy rồi, chỉ là còn chưa quan sát cẩn thận, liền bị đối phương cắt ngang.
Giống như sợ hắn nhìn thấy vậy, chẳng lẽ...
Trong lòng nghi hoặc, tinh thần tập trung cao độ, cẩn thận cảm ứng, lập tức, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Trong cảm ứng, thanh niên trông hơi lớn tuổi này, nhìn thì cả người lẫn vật đều vô hại, trên thực tế bất kể là Thiên Mệnh Nguyên Lực đi ngang qua hay là bay tới, một khi tới gần sẽ trực tiếp biến mất, không có nửa phần ngưng lại, giống như đối phương là một hố đen to lớn, có thể cắn nuốt vô hạn.
- Cái này...
Thiên tài tìm cả một ngày, không phải học viên khảo hạch, cũng không phải đệ tử thế gia trẻ tuổi, mà là... Mã phu!
Chẳng trách dấu vết gì cũng không lưu lại.
Không ai ngờ.
- Nhìn ra rồi à?
Thấy vẻ mặt của hắn liền biết không thể giấu được rồi, Dư Long Thanh không che giấu nữa, hạ giọng:
- Chắc ngươi cũng không muốn chuyện hắn có thiên tư như vậy bị lộ ra ngoài, khiến nhiều người biết hơn chứ.
Lục Minh Nhung gật đầu.
Nguyên Trì cường đại, mặc dù không có nghĩa là sau này có thể trở thành cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng nguyên khí dung nạp nhiều, sau này tất nhiên sẽ có khả năng vô hạn.
Đừng nói là thánh phẩm, cho dù chỉ là nhị phẩm, tam phẩm, xác suất trùng kích Nguyên Trì cửu trọng đều có thể đạt tới 99% trở lên!
Nói cách khác, chỉ cần không vẫn lạc, cho dù chỉ có Nguyên Trì tam phẩm, cuối cùng cũng có thể trở thành cường giả cửu trọng, ở Bạch Nham Thành là không ai có thể địch lại.
Thiên phú như vậy... Tốt nhất không nên để nhiều người biết, nếu không, hoàng thành rất có khả năng sẽ tới cướp người, làm gì còn phần của bọn họ.
- Ý của ngươi là...
Lục viện trưởng nhìn tới.
Mắt lóe sáng, Dư Long Thanh triển lãm ra khí phách của thành chủ:
- Rất đơn giản, trừ ngươi và ta ra, ở Bạch Nham Thành không cho người thứ ba biết, tuyên bố với bên ngoài, là Cửu Long Trụ xuất hiện trục trặc, mới dẫn tới cục diện lúc trước. Về phần thiên tài... Tùy tiện tìm một thế thân là được rồi.
- Cái này...
Lục Minh Nhung trầm mặc.
Không thể không nói, đây đích xác là biện pháp tốt nhất.
Tuy một khi vị thiên tài này tu luyện, lớn mạnh vượt bậc, không giấu được quá lâu, nhưng chỉ cần khi hắn vẫn chưa phát triển, thành lập quan hệ tốt là được rồi.
- Được, làm như vậy đi.
Không rối rắm quá lâu, Lục Minh Nhung liền có quyết định.
Tuy có thêm một người biết, nhưng vẫn còn hơn là không tìm ra, hơn nữa được phát hiện ở học viện của mình, càng dễ làm tốt quan hệ, một khi nhận làm học sinh, sau này danh tiếng của hắn tất nhiên sẽ vang vọng toàn bộ Nguyên Thế Giới...
- Hợp tác vui vẻ.
Thấy hắn đồng ý, Dư Long Thanh gật đầu hài lòng, vươn tay ra.
- Hợp tác vui vẻ.
Lục Minh Nhung mỉm cười, hai vị cao thủ thực lực mạnh nhất của Bạch Nham Thành nắm chặt tay, bất kể đối phương nghĩ thế nào, nhưng ước định đã thành.
Ngay khi hai cao thủ này đang bắt đầu quy hoạch tương lai cho bản thân, một thanh âm vô cùng kích động vang lên.
- Viện trưởng... Chẳng trách vị thiên tài đó, chúng ta tra xét lâu như vậy vẫn không tra ra, thì ra trước kia là mã phu.
Đồng tử Dư Long Thanh, Lục Minh Nhung đồng thời co rút lại, vội vàng quay đầu, chỉ thấy Vu Vân Châu đã vẻ mặt hưng phấn tiến lên trước.
- Sao ngươi biết?
Lục Minh Nhung không nhịn được nữa.
Hắn là tu vi Nguyên Trì thất trọng đỉnh phong, dựa vào Dư thành chủ để lộ, tra xét kỹ càng mới phát hiện manh mối, sao tên gia hỏa này có thể làm rõ nhanh như vậy?
- Sao lại biết á?
Không ngờ viện trưởng lại hỏi như vậy, Vu Vân Châu không hiểu ra sao, không nhịn được chỉ về phía lôi đài:
- Loại tình huống này, muốn không biết... Có vẻ như cũng rất khó.
Dư Long Thanh, Lục Minh Nhung đồng loạt nhìn về phía lôi đài, lập tức nhìn thấy vị trí chỗ Trương Huyền, xuất hiện một vòng xoáy khí lưu dạng phễu, giống như lốc xoáy, treo trên Mệnh Bàn, chỉ cần Mệnh Bàn phóng thích Thiên Mệnh Nguyên Lực liền bị hấp thu, vì tốc độ quá nhanh, không khí phát ra tiếng xé rách.
Đây không phải là mèo liếm đĩa nữa rồi, mà là ăn cả đĩa luôn.
Về phần con số trên Cửu Long Trụ, không ngừng lấp lánh giống như đèn nê ông.
3000 đạo.
5000 đạo.
8000 đạo.
Lấp lánh cực nhanh, có thể so với hỏa tiễn cất cánh.
- ???
Dư Long Thanh, Lục Minh Nhung đứng đờ tại chỗ, có chút muốn khóc.
Tuy trưởng lão, lão sư đến bình trắc không tính là quá nhiều, nhưng cũng hơn một trăm, vừa rồi còn nói không cho người thứ ba biết, kết quả, tin tức giấu còn chưa được nửa phút...
Lúc trước không phải là rất nhún mình sao?
Nhún mình cái rắm ý.
- Có chút không thích hợp, xem ra dường như Dư thành chủ biết gì đó, nửa ngày này cố ý tìm ta nói chuyện phiếm...
Cười khẽ, Lục Minh Nhung thuận theo phương hướng Dư thành chủ vừa rồi nhìn chằm chằm mà nhìn tới, mắt lập tức hạ xuống trên người Trương Huyền.
Thanh niên này lúc trước đã nhìn thấy rồi, chỉ là còn chưa quan sát cẩn thận, liền bị đối phương cắt ngang.
Giống như sợ hắn nhìn thấy vậy, chẳng lẽ...
Trong lòng nghi hoặc, tinh thần tập trung cao độ, cẩn thận cảm ứng, lập tức, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Trong cảm ứng, thanh niên trông hơi lớn tuổi này, nhìn thì cả người lẫn vật đều vô hại, trên thực tế bất kể là Thiên Mệnh Nguyên Lực đi ngang qua hay là bay tới, một khi tới gần sẽ trực tiếp biến mất, không có nửa phần ngưng lại, giống như đối phương là một hố đen to lớn, có thể cắn nuốt vô hạn.
- Cái này...
Thiên tài tìm cả một ngày, không phải học viên khảo hạch, cũng không phải đệ tử thế gia trẻ tuổi, mà là... Mã phu!
Chẳng trách dấu vết gì cũng không lưu lại.
Không ai ngờ.
- Nhìn ra rồi à?
Thấy vẻ mặt của hắn liền biết không thể giấu được rồi, Dư Long Thanh không che giấu nữa, hạ giọng:
- Chắc ngươi cũng không muốn chuyện hắn có thiên tư như vậy bị lộ ra ngoài, khiến nhiều người biết hơn chứ.
Lục Minh Nhung gật đầu.
Nguyên Trì cường đại, mặc dù không có nghĩa là sau này có thể trở thành cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng nguyên khí dung nạp nhiều, sau này tất nhiên sẽ có khả năng vô hạn.
Đừng nói là thánh phẩm, cho dù chỉ là nhị phẩm, tam phẩm, xác suất trùng kích Nguyên Trì cửu trọng đều có thể đạt tới 99% trở lên!
Nói cách khác, chỉ cần không vẫn lạc, cho dù chỉ có Nguyên Trì tam phẩm, cuối cùng cũng có thể trở thành cường giả cửu trọng, ở Bạch Nham Thành là không ai có thể địch lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên phú như vậy... Tốt nhất không nên để nhiều người biết, nếu không, hoàng thành rất có khả năng sẽ tới cướp người, làm gì còn phần của bọn họ.
- Ý của ngươi là...
Lục viện trưởng nhìn tới.
Mắt lóe sáng, Dư Long Thanh triển lãm ra khí phách của thành chủ:
- Rất đơn giản, trừ ngươi và ta ra, ở Bạch Nham Thành không cho người thứ ba biết, tuyên bố với bên ngoài, là Cửu Long Trụ xuất hiện trục trặc, mới dẫn tới cục diện lúc trước. Về phần thiên tài... Tùy tiện tìm một thế thân là được rồi.
- Cái này...
Lục Minh Nhung trầm mặc.
Không thể không nói, đây đích xác là biện pháp tốt nhất.
Tuy một khi vị thiên tài này tu luyện, lớn mạnh vượt bậc, không giấu được quá lâu, nhưng chỉ cần khi hắn vẫn chưa phát triển, thành lập quan hệ tốt là được rồi.
- Được, làm như vậy đi.
Không rối rắm quá lâu, Lục Minh Nhung liền có quyết định.
Tuy có thêm một người biết, nhưng vẫn còn hơn là không tìm ra, hơn nữa được phát hiện ở học viện của mình, càng dễ làm tốt quan hệ, một khi nhận làm học sinh, sau này danh tiếng của hắn tất nhiên sẽ vang vọng toàn bộ Nguyên Thế Giới...
- Hợp tác vui vẻ.
Thấy hắn đồng ý, Dư Long Thanh gật đầu hài lòng, vươn tay ra.
- Hợp tác vui vẻ.
Lục Minh Nhung mỉm cười, hai vị cao thủ thực lực mạnh nhất của Bạch Nham Thành nắm chặt tay, bất kể đối phương nghĩ thế nào, nhưng ước định đã thành.
Ngay khi hai cao thủ này đang bắt đầu quy hoạch tương lai cho bản thân, một thanh âm vô cùng kích động vang lên.
- Viện trưởng... Chẳng trách vị thiên tài đó, chúng ta tra xét lâu như vậy vẫn không tra ra, thì ra trước kia là mã phu.
Đồng tử Dư Long Thanh, Lục Minh Nhung đồng thời co rút lại, vội vàng quay đầu, chỉ thấy Vu Vân Châu đã vẻ mặt hưng phấn tiến lên trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Sao ngươi biết?
Lục Minh Nhung không nhịn được nữa.
Hắn là tu vi Nguyên Trì thất trọng đỉnh phong, dựa vào Dư thành chủ để lộ, tra xét kỹ càng mới phát hiện manh mối, sao tên gia hỏa này có thể làm rõ nhanh như vậy?
- Sao lại biết á?
Không ngờ viện trưởng lại hỏi như vậy, Vu Vân Châu không hiểu ra sao, không nhịn được chỉ về phía lôi đài:
- Loại tình huống này, muốn không biết... Có vẻ như cũng rất khó.
Dư Long Thanh, Lục Minh Nhung đồng loạt nhìn về phía lôi đài, lập tức nhìn thấy vị trí chỗ Trương Huyền, xuất hiện một vòng xoáy khí lưu dạng phễu, giống như lốc xoáy, treo trên Mệnh Bàn, chỉ cần Mệnh Bàn phóng thích Thiên Mệnh Nguyên Lực liền bị hấp thu, vì tốc độ quá nhanh, không khí phát ra tiếng xé rách.
Đây không phải là mèo liếm đĩa nữa rồi, mà là ăn cả đĩa luôn.
Về phần con số trên Cửu Long Trụ, không ngừng lấp lánh giống như đèn nê ông.
3000 đạo.
5000 đạo.
8000 đạo.
Lấp lánh cực nhanh, có thể so với hỏa tiễn cất cánh.
- ???
Dư Long Thanh, Lục Minh Nhung đứng đờ tại chỗ, có chút muốn khóc.
Tuy trưởng lão, lão sư đến bình trắc không tính là quá nhiều, nhưng cũng hơn một trăm, vừa rồi còn nói không cho người thứ ba biết, kết quả, tin tức giấu còn chưa được nửa phút...
Lúc trước không phải là rất nhún mình sao?
Nhún mình cái rắm ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro