Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng
Người đầu bạc t...
2024-10-29 00:44:43
Thiên lý mã là rất bướng bỉnh, nhưng so với Thương Bối Ưng có thể phi hành, vẫn kém không biết bao nhiêu, Thương Bối Ưng đã có thể thuần phục thoải mái như vậy, sao Túc Sương lại bị thuần phục tới chết?
Nếu nói lúc trước, nàng cảm thấy lời nói của Phùng Tiến là thật, vậy lúc này đã sinh ra có chút hoài nghi.
- Đại tiểu thư có ý gì?
Đối với lời nói của nữ hài, Trương Huyền dường như không hay biết gì, không nhịn được đứng yên tại chỗ, lập tức môi run run, trong ánh mắt đầy vẻ không thể tin được:
- Ngươi nói. . . Túc Sương nó, nó chết rồi?
Trương Huyền lúc này, trong mắt mang theo một chút khiếp sợ, một chút mê mang, một chút không thể tin được, cùng với một chút thương tâm. . . Rất nhiều cảm xúc xen lẫn cùng một chỗ, khiến người ta nhìn một cái liền hiểu là hắn vừa biết được tin tức này.
- Ngươi rất bất ngờ à?
Mạc Nhan Tuyết nhíu mày.
- Buổi sáng hôm nay Túc Sương còn rất khỏe mạnh, còn đánh mũi với ta, vui vẻ đưa ngài đến trường, sao có thể chết được...
Quyền đầu xiết chặt, Trương Huyền cắn chặt răng:
- Đại tiểu thư, thế này rốt cuộc là sao?
Thấy hắn ngôn chân ý thiết, không giống giả bộ, lại thêm vừa rồi thoải mái thuần phục Thương Bối Ưng, lúc này Mạc Nhan Tuyết cũng có chút không chắc chắn, lại nhìn sang:
- Vừa rồi ngươi tới phủ thành chủ, Phùng Tiến nói cho ta biết, ngươi vì thuần phục Túc Sương, không chỉ dùng cách xử phạt đối với thể xác, còn dùng vật sắc rạch khoang bụng của nó, mới dẫn tới con thiên lý mã này không chịu nổi đau đớn song trọng trên thân thể, linh hồn, sau khi chúng ta rời khỏi, đột nhiên chết bất đắc kỳ tử...
- Ý của đại tiểu thư là ta hại chết Túc Sương?
Trương Huyền run lên, vội vàng lắc đầu:
- Trước tiên không nói Túc Sương sớm đã thần phục ta, là thú sủng của ta! Chỉ nói nuôi nấng lâu như vậy, dĩ nhiên là có tình cảm, sao có thể làm ra loại chuyện không có nhân tính này? Vả lại... Nếu nó thực sự bị cắt khoang bụng, khi Dư tiểu thư cưỡi, không thể một chút cũng không nhìn ra được.
- Đúng vậy, khi ta cưỡi, Túc Sương chạy nhanh như điện chớp vậy.
Dư Tiểu Ngư gật đầu.
Là đương sự cưỡi thừa, nàng rất có quyền lên tiếng.
Lúc Buổi sáng, Túc Sương cao lớn hữu lực, chạy khỏe mười phần, nếu thực sự bị thương, khẳng định không làm được.
Mạc Nhan Tuyết trầm mặc.
Đích xác.
Khi đến bị thương, hơn nữa vết thương lớn như vậy, cho dù có sợ Trương Huyền tới mấy, sợ bị đánh tới mấy, đau đớn cũng là chuyện không thể giấu giếm được.
- Ta biết thuần phục Túc Sương, cũng khiến Phùng quản gia làm ghế xe cho ngài, khiến hắn mất mặt, nhưng cũng không đến nỗi vì vu hãm ta mà cố ý giết Túc Sương chứ.
Trương Huyền cắn chặt răng, vẻ mặt ủy khuất và phẫn nộ:
- Ta nguyện đối chất với hắn, nếu đối phương nói dối, mong đại tiểu thư làm chủ cũng giải oan cho ta. Mà nếu con ngựa này thực sự vì ta mà chết, ta nguyện cả đời này làm trâu làm ngựa cho tiểu thư, không hề oán hận.
- Tốt.
Trầm ngâm một chút, Mạc Nhan Tuyết gật đầu, xoay người nhìn về phía Dư Long Thanh trước mắt:
- Thành chủ đại nhân, hiện tại người của ta chắc đã mang theo thi thể của Túc Sương tới đây, có thể cho bọn họ vào, cũng tiện kết luận sự thật giả của chuyện này không?
- Đương nhiên có thể! Người đâu, dẫn người của Mạc tiểu thư tới đây.
Dư Long Thanh thản nhiên xua tay.
Vị thanh niên trước mắt này, có năng lực thuần thú rất mạnh, cho dù hắn là thành chủ, cũng có ý kết giao, còn loại việc nhỏ như danh dự này, tất nhiên là vui vẻ đi làm.
Cùng với hộ vệ đi ra, không lâu sau, đám người Ngô Tường, Phùng Tiến kéo thi thể của Túc Sương xuất hiện trong đại điện.
Nhìn thấy con thiên lý mã nằm trên xe đẩy tay, không nhúc nhích, Trương Huyền nghiến răng trợn mắt, thân thể không nén được mà lắc lư, hốc mắt cũng biến thành đỏ rực.
- Túc Sương...
Đi một vòng quanh con ngựa, cuối cùng đứng trước bụng Túc Sương, ngón tay Trương Huyền run rẩy, nhẹ nhàng lật vết thương của nó ra, giống như đang tìm gì đó, có điều, chỉ duy trì được không đến một cái hô hấp đã ngừng lại.
Lại xoa xoa đầu đối phương, thân thể run rẩy.
- Túc Sương, Túc Sương, ngươi làm sao vậy, ngươi không thể chết được! Ta và ngươi sống nương tựa lẫn nhau, đồng cam cộng khổ nhiều ngày như vậy, ta một mực dạy ngươi nuôi ngươi giống như cốt nhục thân sinh, không ngờ hôm nay lại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Một tiếng hét giống như đỗ quyên, nước mắt Trương Huyền lại chảy ra.
- ...
Phùng Tiến, Ngô Tường đờ đẫn.
Tình cảm tốt như vậy ư? Lúc trước sao không nhìn ra.
Không được, nếu để mặc hắn phát huy như vậy, bọn họ thực sự không giải thích được...
Không nhịn được nữa, Phùng Tiến vội vàng mở miệng:
- Bớt giả vờ giả vịt thôi, chính là ngươi hại chết nó...
- Giả vờ giả vịt?
Trương Huyền cắn răng nhìn tới:
- Trong những ngày này, là ai lo nó nóng, múc nước cho nó tắm rửa, là ai để nó được thoải mái mà xoa lông cho nó, là ai sợ nó chịu đói, nửa đêm lấy thêm cỏ khô cho nó ăn... Là ta đó! Phùng quản gia! Cho dù ta có lỗi với ngươi, ngươi cũng không đến mức phải cố ý giết nó, chỉ để giá họa cho ta chứ...
- Giá họa? Trương Huyền, ngươi bớt ở đây trả đũa thôi, rõ ràng chính là ngươi hại chết nó!
Hơi sửng sốt, trong mắt Phùng Tiến rõ ràng xuất hiện một tia hoảng loạn.
- Ta có thể làm chứng, bởi vì Trương Huyền ngược đãi thể xác, mới khiến Túc Sương trọng thương không thể cứu trị, từ đó dẫn đến cái chết. . .
Ngô Tường nói đỡ.
- Ngược đãi thể xác? Các ngươi nói bậy...
Trương Huyền gân cổ cãi.
Phùng Tiến hừ lạnh:
- Không phải ngươi ngược đãi, vậy vết thương ở bụng Túc Sương là từ đâu mà có? Lại sao mà nó có thể chết được?
Phùng Tiến hừ lạnh:
- Trương Huyền, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn nói thật đi, có lẽ đại tiểu thư còn có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi.
- Ngươi…
Dường như không nói lại được đối phương, Trương Huyền hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Mạc Nhan Tuyết:
- Đại tiểu thư, không thể chỉ nghe lời của một mình hắn, Túc Sương là chết sau khi chúng ta rời khỏi, một khi đã như vậy, rốt cuộc là vì ta mà chết, hay là Phùng quản gia cố ý vu oan, chỉ cần có người mục kích, vậy có thể trả lại trong sạch cho ta.
- Không sai!
Mạc Nhan Tuyết gật đầu.
Nàng là không thấy, nhưng ở cửa học viện có không dưới mấy ngàn người, kiểu gì cũng có người thấy đầu đuôi sự việc.
Trương Huyền suy nghĩ một chút, nói:
- Ta nhớ xa phu của Dư tiểu thư hình như cũng ở hiện trường, sau khi chúng ta đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có lẽ hắn có thể biết...
- Cái này...
Không ngờ tên gia hỏa này lại tìm được phương pháp phá giải nhanh như vậy, khóe miệng Phùng Tiến giật giật, ánh mắt lộ ra một tia dự cảm xấu.
- Đúng, hắn đích xác có mặt, giờ ta bảo hắn tới...
Dư Tiểu Ngư gật đầu.
- Dư tiểu thư, không cần thiết, khi Túc Sương chết, hắn không ở đó...
Phùng Tiến vội vàng ôm quyền khuyên can.
- Sao, đây là ngươi chột dạ à?
Trương Huyền hừ lạnh.
- Ta có gì mà chột dạ?
Phùng Tiến phất tay áo.
- Vậy thì tốt.
Trương Huyền khom người nhìn về phía Dư Tiểu Ngư:
- Làm phiền Dư tiểu thư!
- Việc nhỏ.
Dư Tiểu Ngư gật đầu, xoay người phân phó một tiếng, không lâu sau, xa phu lúc trước điều khiển xe ngựa giúp nàng bước vào, vốn là không chút để ý, nhưng khi nhìn thấy Túc Sương trên xe đẩy tay cùng với Phùng Tiến, lập tức trở nên khẩn trương.
Trương Huyền nói:
- Xa phu đại ca, con Túc Sương này, buổi sáng ngươi cũng gặp rồi, một mực yên lành, hiện tại đột nhiên nói với ta là chết rồi, hơn nữa Phùng quản gia nói là vì ta, ngươi và bọn họ một mực đợi ở ngoài trường, có biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
- Cái này...
Nhìn Phùng Tiến một cái, xa phu tạm dừng một chút, sau đó cắn chặt răng:
- Chính bởi vì bị ngươi ngược đãi, mới dẫn tới Túc Sương không chịu nổi mà tử vong. . . Ta thấy rất rõ ràng, không sai được.
- Đúng là như vậy à?
Mắt của mọi người toàn bộ đều hạ xuống người Trương Huyền.
Nếu nói lúc trước, nàng cảm thấy lời nói của Phùng Tiến là thật, vậy lúc này đã sinh ra có chút hoài nghi.
- Đại tiểu thư có ý gì?
Đối với lời nói của nữ hài, Trương Huyền dường như không hay biết gì, không nhịn được đứng yên tại chỗ, lập tức môi run run, trong ánh mắt đầy vẻ không thể tin được:
- Ngươi nói. . . Túc Sương nó, nó chết rồi?
Trương Huyền lúc này, trong mắt mang theo một chút khiếp sợ, một chút mê mang, một chút không thể tin được, cùng với một chút thương tâm. . . Rất nhiều cảm xúc xen lẫn cùng một chỗ, khiến người ta nhìn một cái liền hiểu là hắn vừa biết được tin tức này.
- Ngươi rất bất ngờ à?
Mạc Nhan Tuyết nhíu mày.
- Buổi sáng hôm nay Túc Sương còn rất khỏe mạnh, còn đánh mũi với ta, vui vẻ đưa ngài đến trường, sao có thể chết được...
Quyền đầu xiết chặt, Trương Huyền cắn chặt răng:
- Đại tiểu thư, thế này rốt cuộc là sao?
Thấy hắn ngôn chân ý thiết, không giống giả bộ, lại thêm vừa rồi thoải mái thuần phục Thương Bối Ưng, lúc này Mạc Nhan Tuyết cũng có chút không chắc chắn, lại nhìn sang:
- Vừa rồi ngươi tới phủ thành chủ, Phùng Tiến nói cho ta biết, ngươi vì thuần phục Túc Sương, không chỉ dùng cách xử phạt đối với thể xác, còn dùng vật sắc rạch khoang bụng của nó, mới dẫn tới con thiên lý mã này không chịu nổi đau đớn song trọng trên thân thể, linh hồn, sau khi chúng ta rời khỏi, đột nhiên chết bất đắc kỳ tử...
- Ý của đại tiểu thư là ta hại chết Túc Sương?
Trương Huyền run lên, vội vàng lắc đầu:
- Trước tiên không nói Túc Sương sớm đã thần phục ta, là thú sủng của ta! Chỉ nói nuôi nấng lâu như vậy, dĩ nhiên là có tình cảm, sao có thể làm ra loại chuyện không có nhân tính này? Vả lại... Nếu nó thực sự bị cắt khoang bụng, khi Dư tiểu thư cưỡi, không thể một chút cũng không nhìn ra được.
- Đúng vậy, khi ta cưỡi, Túc Sương chạy nhanh như điện chớp vậy.
Dư Tiểu Ngư gật đầu.
Là đương sự cưỡi thừa, nàng rất có quyền lên tiếng.
Lúc Buổi sáng, Túc Sương cao lớn hữu lực, chạy khỏe mười phần, nếu thực sự bị thương, khẳng định không làm được.
Mạc Nhan Tuyết trầm mặc.
Đích xác.
Khi đến bị thương, hơn nữa vết thương lớn như vậy, cho dù có sợ Trương Huyền tới mấy, sợ bị đánh tới mấy, đau đớn cũng là chuyện không thể giấu giếm được.
- Ta biết thuần phục Túc Sương, cũng khiến Phùng quản gia làm ghế xe cho ngài, khiến hắn mất mặt, nhưng cũng không đến nỗi vì vu hãm ta mà cố ý giết Túc Sương chứ.
Trương Huyền cắn chặt răng, vẻ mặt ủy khuất và phẫn nộ:
- Ta nguyện đối chất với hắn, nếu đối phương nói dối, mong đại tiểu thư làm chủ cũng giải oan cho ta. Mà nếu con ngựa này thực sự vì ta mà chết, ta nguyện cả đời này làm trâu làm ngựa cho tiểu thư, không hề oán hận.
- Tốt.
Trầm ngâm một chút, Mạc Nhan Tuyết gật đầu, xoay người nhìn về phía Dư Long Thanh trước mắt:
- Thành chủ đại nhân, hiện tại người của ta chắc đã mang theo thi thể của Túc Sương tới đây, có thể cho bọn họ vào, cũng tiện kết luận sự thật giả của chuyện này không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đương nhiên có thể! Người đâu, dẫn người của Mạc tiểu thư tới đây.
Dư Long Thanh thản nhiên xua tay.
Vị thanh niên trước mắt này, có năng lực thuần thú rất mạnh, cho dù hắn là thành chủ, cũng có ý kết giao, còn loại việc nhỏ như danh dự này, tất nhiên là vui vẻ đi làm.
Cùng với hộ vệ đi ra, không lâu sau, đám người Ngô Tường, Phùng Tiến kéo thi thể của Túc Sương xuất hiện trong đại điện.
Nhìn thấy con thiên lý mã nằm trên xe đẩy tay, không nhúc nhích, Trương Huyền nghiến răng trợn mắt, thân thể không nén được mà lắc lư, hốc mắt cũng biến thành đỏ rực.
- Túc Sương...
Đi một vòng quanh con ngựa, cuối cùng đứng trước bụng Túc Sương, ngón tay Trương Huyền run rẩy, nhẹ nhàng lật vết thương của nó ra, giống như đang tìm gì đó, có điều, chỉ duy trì được không đến một cái hô hấp đã ngừng lại.
Lại xoa xoa đầu đối phương, thân thể run rẩy.
- Túc Sương, Túc Sương, ngươi làm sao vậy, ngươi không thể chết được! Ta và ngươi sống nương tựa lẫn nhau, đồng cam cộng khổ nhiều ngày như vậy, ta một mực dạy ngươi nuôi ngươi giống như cốt nhục thân sinh, không ngờ hôm nay lại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Một tiếng hét giống như đỗ quyên, nước mắt Trương Huyền lại chảy ra.
- ...
Phùng Tiến, Ngô Tường đờ đẫn.
Tình cảm tốt như vậy ư? Lúc trước sao không nhìn ra.
Không được, nếu để mặc hắn phát huy như vậy, bọn họ thực sự không giải thích được...
Không nhịn được nữa, Phùng Tiến vội vàng mở miệng:
- Bớt giả vờ giả vịt thôi, chính là ngươi hại chết nó...
- Giả vờ giả vịt?
Trương Huyền cắn răng nhìn tới:
- Trong những ngày này, là ai lo nó nóng, múc nước cho nó tắm rửa, là ai để nó được thoải mái mà xoa lông cho nó, là ai sợ nó chịu đói, nửa đêm lấy thêm cỏ khô cho nó ăn... Là ta đó! Phùng quản gia! Cho dù ta có lỗi với ngươi, ngươi cũng không đến mức phải cố ý giết nó, chỉ để giá họa cho ta chứ...
- Giá họa? Trương Huyền, ngươi bớt ở đây trả đũa thôi, rõ ràng chính là ngươi hại chết nó!
Hơi sửng sốt, trong mắt Phùng Tiến rõ ràng xuất hiện một tia hoảng loạn.
- Ta có thể làm chứng, bởi vì Trương Huyền ngược đãi thể xác, mới khiến Túc Sương trọng thương không thể cứu trị, từ đó dẫn đến cái chết. . .
Ngô Tường nói đỡ.
- Ngược đãi thể xác? Các ngươi nói bậy...
Trương Huyền gân cổ cãi.
Phùng Tiến hừ lạnh:
- Không phải ngươi ngược đãi, vậy vết thương ở bụng Túc Sương là từ đâu mà có? Lại sao mà nó có thể chết được?
Phùng Tiến hừ lạnh:
- Trương Huyền, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn nói thật đi, có lẽ đại tiểu thư còn có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi.
- Ngươi…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dường như không nói lại được đối phương, Trương Huyền hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Mạc Nhan Tuyết:
- Đại tiểu thư, không thể chỉ nghe lời của một mình hắn, Túc Sương là chết sau khi chúng ta rời khỏi, một khi đã như vậy, rốt cuộc là vì ta mà chết, hay là Phùng quản gia cố ý vu oan, chỉ cần có người mục kích, vậy có thể trả lại trong sạch cho ta.
- Không sai!
Mạc Nhan Tuyết gật đầu.
Nàng là không thấy, nhưng ở cửa học viện có không dưới mấy ngàn người, kiểu gì cũng có người thấy đầu đuôi sự việc.
Trương Huyền suy nghĩ một chút, nói:
- Ta nhớ xa phu của Dư tiểu thư hình như cũng ở hiện trường, sau khi chúng ta đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có lẽ hắn có thể biết...
- Cái này...
Không ngờ tên gia hỏa này lại tìm được phương pháp phá giải nhanh như vậy, khóe miệng Phùng Tiến giật giật, ánh mắt lộ ra một tia dự cảm xấu.
- Đúng, hắn đích xác có mặt, giờ ta bảo hắn tới...
Dư Tiểu Ngư gật đầu.
- Dư tiểu thư, không cần thiết, khi Túc Sương chết, hắn không ở đó...
Phùng Tiến vội vàng ôm quyền khuyên can.
- Sao, đây là ngươi chột dạ à?
Trương Huyền hừ lạnh.
- Ta có gì mà chột dạ?
Phùng Tiến phất tay áo.
- Vậy thì tốt.
Trương Huyền khom người nhìn về phía Dư Tiểu Ngư:
- Làm phiền Dư tiểu thư!
- Việc nhỏ.
Dư Tiểu Ngư gật đầu, xoay người phân phó một tiếng, không lâu sau, xa phu lúc trước điều khiển xe ngựa giúp nàng bước vào, vốn là không chút để ý, nhưng khi nhìn thấy Túc Sương trên xe đẩy tay cùng với Phùng Tiến, lập tức trở nên khẩn trương.
Trương Huyền nói:
- Xa phu đại ca, con Túc Sương này, buổi sáng ngươi cũng gặp rồi, một mực yên lành, hiện tại đột nhiên nói với ta là chết rồi, hơn nữa Phùng quản gia nói là vì ta, ngươi và bọn họ một mực đợi ở ngoài trường, có biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
- Cái này...
Nhìn Phùng Tiến một cái, xa phu tạm dừng một chút, sau đó cắn chặt răng:
- Chính bởi vì bị ngươi ngược đãi, mới dẫn tới Túc Sương không chịu nổi mà tử vong. . . Ta thấy rất rõ ràng, không sai được.
- Đúng là như vậy à?
Mắt của mọi người toàn bộ đều hạ xuống người Trương Huyền.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro