Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng
Thiên Đạo Tầm T...
2024-10-29 00:44:43
- ...
Nheo mắt lại, Dư Long Thanh cảm thấy hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa thì ngất xỉu ngay tại chỗ.
Linh Nguyên Thúy Trúc này, là hắn chuẩn bị cho trùng kích cảnh giới cao hơn, kết quả, vì tinh lọc nguyên khí mà trực tiếp không còn nữa...
Đây là quét phấn vàng à? Là trực tiếp ném tới Kim Phật vào trong bếp lò, luyện thành phế phẩm...
Hơn ba trăm lá cây, hơn 2400 đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực...
Đừng nói Nguyên Trì vừa kích hoạt, cho dù là với loại thực lực của hắn, một phát hấp thu nhiều như vậy, cũng rất khó bảo đảm sẽ không bị thương ngay tại chỗ.
Có điều, tim hắn đã vỡ nát, hơn nữa còn là loại rất khó phục hồi.
- Ta đi xem thử...
Lòng đầy buồn bực, Dư Long Thanh vẫn tung người làm sao ra ngoài.
Tĩnh thất ở phía trên cùng tàng thư khố, chỉ cần xuống lầu là được, hơn mười hơi thở ngắn ngủi, liền tìm được hai nữ hài Dư Tiểu Ngư, Mạc Nhan Tuyết.
Lúc này bọn họ đang khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, thấy vị đệ nhất cao thủ Bạch Nham Thành này hớt hải xông vào, bốn đôi mắt đồng loạt nâng lên.
- Cha, ta và Tuyết Nhi đã chuẩn bị thỏa đáng, có thể bắt đầu rồi.
Mỉm cười, Dư Tiểu Ngư quay đầu nhìn về phía Mạc Nhan Tuyết:
- Tuyết Nhi, một lúc nữa ngươi hút Thiên Mệnh Nguyên Lực vào thân thể, ngàn vạn lần đừng để nó chảy vào Nguyên Trì, nếu không, ngày mai sẽ không thể bình trắc.
Mạc Nhan Tuyết gật đầu:
- Yên tâm, chút thường thức này ta là vẫn có.
- Vậy thì tốt!
Dư Tiểu Ngư gật đầu:
- Hôm nay chúng ta tôi luyện cho tốt, ngày mai tất nhiên có thể trổ hết tài năng...
Thấy nữ nhi càng nói càng hưng phấn, Dư Long Thanh cảm thấy cả người sắp không chịu nổi, không nhịn được nói:
- Ý của ngươi là... Các ngươi còn chưa bắt đầu?
- Chúng ta đều chưa cảm nhận được Thiên Mệnh Nguyên Lực mà, đương nhiên là chưa bắt đầu.
Dư Tiểu Ngư nhìn tới với vẻ nghi hoặc.
- ...
Thân thể nhấp nhoáng.
Toàn bộ Linh Nguyên Thúy Trúc đều bởi vì tinh lọc nguyên khí mà tiêu hao hết, hơn 2400 đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực hạ xuống... Không ngờ ngươi lại nói là vẫn chưa bắt đầu?
Vậy những Thiên Mệnh Nguyên Lực này đi đâu rồi?
Vội vàng quay đầu, tra xét xung quanh.
Nguyên khí càn quét trong phòng không ít, nhưng Thiên Mệnh Nguyên Lực sau khi tinh lọc lại trống không, một đạo cũng không phát hiện... Giống như những gì hắn vừa rồi dựa vào trận pháp để làm ra đều không tồn tại.
- Cha, ngươi yên tâm đi, ta và Tuyết Nhi hôm nay đã hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực ở học viện, không có vấn đề gì đâu...
Còn tưởng rằng phụ thân sợ nàng xảy ra vấn đề, Dư Tiểu Ngư vội vàng an ủi.
Dư Long Thanh:
- Ta...
Đây con mẹ nó là chuyện lo lắng à? Mà là nhà bị người ta trộm, còn không biết có chuyện gì?
- Dư thành chủ, tinh lọc Thiên Mệnh Nguyên Lực có phải rất phiền không, nếu rất phiền, vậy ta không quấy rầy...
Nhìn ra sự không thích hợp của hắn, Mạc Nhan Tuyết hỏi.
- Cũng không phiền, là có chút vấn đề...
Dư Long Thanh nhìn tới:
- Vừa rồi... Các ngươi xác định là không phát hiện ra điều gì dị thường chứ?
- Đúng vậy.
Dư Tiểu Ngư gật đầu.
Lại nhìn Mạc Nhan Tuyết, thấy nàng cũng là biểu cảm tương tự, Dư Long Thanh không kìm được nhìn về phía nơi khác của tàng thư khố.
Trong phòng rộng rãi, im lặng tới kim rơi cũng có thể nghe tiếng, chỉ có tiếng lật sách vang lên ở góc, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Trương Huyền đang nhìn chằm chằm một quyển sách trước mắt, chậm chạp lật đọc, động tác nhìn thì hơi có chút cứng ngắc, không quá tự nhiên.
- Chẳng lẽ là hắn?
Một suy nghĩ xộc lên, lông mày Dư Long Thanh không khỏi nhướng lên.
Toàn bộ tàng thư khố, tổng cộng có ba người, nữ nhi và Mạc Nhan Tuyết đều không thấy Thiên Mệnh Nguyên Lực, liệu có phải bị tiểu tử này hút sạch không?
...
Không biết đã bị hoài nghi, Trương Huyền lúc này vẫn nhìn chằm chằm quyển sách trên tay, cũng đầy khó hiểu.
Vừa nghĩ không có Thiên Mệnh Nguyên Lực, đột nhiên lại hàng lâm một đống, đang chuẩn bị ra sức hấp thu, lại bỗng nhiên biến mất giống như chưa từng xuất hiện vậy.
May mà hắn hấp thu nhanh, nếu không, có thể đã không bắt được cơ hội.
- Thôi, tuy hơi ít một chút, cũng đạt tới hơn hai ngàn đạo, chắc có thể hình thành Thiên Đạo Công Pháp rồi.
Trong lòng cảm khái một câu, Trương Huyền hơi cảm thấy kích động.
Vừa rồi Thiên Đạo Đồ Thư Quán vận chuyển một nửa, bởi vì Thiên Mệnh Nguyên Lực không đủ mà ngừng lại, lúc này lại có thêm hơn hai ngàn đạo, chắc có thể thành công.
Tinh thần khẽ động.
Hơn hai ngàn quyển thư tịch lại hội tụ, ánh sáng ôn nhuận hội tụ ở một điểm.
Vù!
Ánh sáng biến mất, một quyển sách mới bồng bềnh trong không trung, tay Trương Huyền vươn ra, quyển sách chậm rãi rơi vào lòng bàn tay.
Giống như thư tịch trước kia, trên bìa không có tên, ý niệm khẽ động, năm chữ to Thiên Đạo Tầm Trì Pháp lập tức hiện lên.
Thuận tay mở ra, một hàng chữ ẩn chứa ý vị đại đạo phả vào mặt.
- Nguyên Trì, nơi vững chắc ổn định để thối luyện nguyên khí, có thể ở bụng, có thể ở mi tâm, có thể ở bả vai, có thể ở dũng tuyền... Thể chất của mỗi người khác nhau, vị trí cũng không giống nhau...
Nguyên Trì khác với đan điền mà Danh Sư Đại Lục tu luyện, trước khi mở ra có thể tồn tại ở bất kỳ một vị trí nào trong thân thể, phải nghĩ biện pháp tìm được, mới có thể kích hoạt.
Có điều, một khi kích hoạt thành công, sẽ có thể di động đến vị trí chỉ định đặc biệt.
Bình thường đều sẽ đặt gần huyệt Khí Hải ở bụng, bởi vì nơi này là ở chính giữa thân thể, bất kể tu luyện hay là vận chuyển lực lượng, đều sẽ tiện hơn.
- Muốn tìm kiếm Nguyên Trì, đầu tiên phải cảm ứng được vị trí của nguyên khí, cũng nắm giữ thân thể, hô ứng với nó.
Thư tịch về sau viết cảm ứng Nguyên Trì thế nào, cùng với phương pháp làm thế nào để tìm Nguyên Trì và mở Nguyên Trì.
- Không đúng, vì sao ta lại không cảm ứng được?
Dựa theo Thiên Đạo Công Pháp để tu luyện, một lát sau mở mắt, mày Trương Huyền nhíu chặt lại.
Thiên Đạo Công Pháp khẳng định là không thể sai được, nhưng vì sao sau khi tu luyện, trong cơ thể không có một chút cảm ứng nào?
Chẳng lẽ... Bởi vì không phải người của thế giới này, cho nên không có Nguyên Trì?
- Lại tìm thêm một lần.
Lại cẩn thận đọc Thiên Đạo Công Pháp một lượt, phát hiện phương pháp cảm ứng vừa rồi không dùng sai, Trương Huyền thực sự có chút ngây đơ.
Chắc không phải vất vả chạy đến thế giới này, lại phát hiện không thể tu luyện chứ.
Nếu thực sự là như vậy, sự bấp bênh của tân thế giới là không thể tránh khỏi, nguy cơ của mình cũng không được giải trừ, thậm chí còn có khả năng phải chết ở đây.
- Đúng rồi, thiên đạo hữu khuyết chỉ có thể tập hợp quan điểm chính xác trong công pháp, không nhất định là thích hợp với ta, dẫu sao, ta không thuộc về con dân được thiên đạo của Nguyên Thế Giới sinh ra...Thử thiên đạo hữu tự.
Suy tư một lát, một ý tưởng xuất hiện.
Công năng của thiên đạo hữu khuyết là đánh dấu ra khuyết điểm, tập hợp nội dung chính xác, thuộc về tuân quy thủ củ, bảo thủ không chịu thay đổi.
Tuy phù hợp với thiên đạo, nhưng cũng chỉ là phù hợp với sinh mệnh của Nguyên Thế Giới, chưa chắc đã thích hợp với mình.
Lúc này, năng lực thiên đạo hữu tự có thể sử dụng, trên cơ sở chính xác tăng thêm trật tự, tiến hành tiếp diễn, có lẽ có thể khiến công pháp thích hợp với người từ ngoài đến như mình.
- Có điều... Lại không có Thiên Mệnh Nguyên Lực.
Xoa xoa mi tâm, Trương Huyền không kìm được mà nhìn xung quanh.
Hơn hai ngàn đạo nguyên khí vừa rồi hấp thu đã tiêu hao hết, lúc này, cho dù muốn vận chuyển năng lực của thiên đạo hữu tự, cũng không làm được.
- Thôi, thời gian cũng sắp hết rồi, lần sau lại tìm cơ hội vậy.
Biết thời gian đọc sách một canh giờ đã sắp kết thúc, Trương Huyền vừa định buông Ngũ Phương Tầm Nguyên Quyết, chỉ thấy thành chủ Dư Long Thanh tiến lên trước, hai mắt lóe sáng, mang theo vẻ sắc bén:
- Vừa rồi ngươi ở đây, có cảm ứng được Thiên Mệnh Nguyên Lực không?
Nheo mắt lại, Dư Long Thanh cảm thấy hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa thì ngất xỉu ngay tại chỗ.
Linh Nguyên Thúy Trúc này, là hắn chuẩn bị cho trùng kích cảnh giới cao hơn, kết quả, vì tinh lọc nguyên khí mà trực tiếp không còn nữa...
Đây là quét phấn vàng à? Là trực tiếp ném tới Kim Phật vào trong bếp lò, luyện thành phế phẩm...
Hơn ba trăm lá cây, hơn 2400 đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực...
Đừng nói Nguyên Trì vừa kích hoạt, cho dù là với loại thực lực của hắn, một phát hấp thu nhiều như vậy, cũng rất khó bảo đảm sẽ không bị thương ngay tại chỗ.
Có điều, tim hắn đã vỡ nát, hơn nữa còn là loại rất khó phục hồi.
- Ta đi xem thử...
Lòng đầy buồn bực, Dư Long Thanh vẫn tung người làm sao ra ngoài.
Tĩnh thất ở phía trên cùng tàng thư khố, chỉ cần xuống lầu là được, hơn mười hơi thở ngắn ngủi, liền tìm được hai nữ hài Dư Tiểu Ngư, Mạc Nhan Tuyết.
Lúc này bọn họ đang khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, thấy vị đệ nhất cao thủ Bạch Nham Thành này hớt hải xông vào, bốn đôi mắt đồng loạt nâng lên.
- Cha, ta và Tuyết Nhi đã chuẩn bị thỏa đáng, có thể bắt đầu rồi.
Mỉm cười, Dư Tiểu Ngư quay đầu nhìn về phía Mạc Nhan Tuyết:
- Tuyết Nhi, một lúc nữa ngươi hút Thiên Mệnh Nguyên Lực vào thân thể, ngàn vạn lần đừng để nó chảy vào Nguyên Trì, nếu không, ngày mai sẽ không thể bình trắc.
Mạc Nhan Tuyết gật đầu:
- Yên tâm, chút thường thức này ta là vẫn có.
- Vậy thì tốt!
Dư Tiểu Ngư gật đầu:
- Hôm nay chúng ta tôi luyện cho tốt, ngày mai tất nhiên có thể trổ hết tài năng...
Thấy nữ nhi càng nói càng hưng phấn, Dư Long Thanh cảm thấy cả người sắp không chịu nổi, không nhịn được nói:
- Ý của ngươi là... Các ngươi còn chưa bắt đầu?
- Chúng ta đều chưa cảm nhận được Thiên Mệnh Nguyên Lực mà, đương nhiên là chưa bắt đầu.
Dư Tiểu Ngư nhìn tới với vẻ nghi hoặc.
- ...
Thân thể nhấp nhoáng.
Toàn bộ Linh Nguyên Thúy Trúc đều bởi vì tinh lọc nguyên khí mà tiêu hao hết, hơn 2400 đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực hạ xuống... Không ngờ ngươi lại nói là vẫn chưa bắt đầu?
Vậy những Thiên Mệnh Nguyên Lực này đi đâu rồi?
Vội vàng quay đầu, tra xét xung quanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên khí càn quét trong phòng không ít, nhưng Thiên Mệnh Nguyên Lực sau khi tinh lọc lại trống không, một đạo cũng không phát hiện... Giống như những gì hắn vừa rồi dựa vào trận pháp để làm ra đều không tồn tại.
- Cha, ngươi yên tâm đi, ta và Tuyết Nhi hôm nay đã hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực ở học viện, không có vấn đề gì đâu...
Còn tưởng rằng phụ thân sợ nàng xảy ra vấn đề, Dư Tiểu Ngư vội vàng an ủi.
Dư Long Thanh:
- Ta...
Đây con mẹ nó là chuyện lo lắng à? Mà là nhà bị người ta trộm, còn không biết có chuyện gì?
- Dư thành chủ, tinh lọc Thiên Mệnh Nguyên Lực có phải rất phiền không, nếu rất phiền, vậy ta không quấy rầy...
Nhìn ra sự không thích hợp của hắn, Mạc Nhan Tuyết hỏi.
- Cũng không phiền, là có chút vấn đề...
Dư Long Thanh nhìn tới:
- Vừa rồi... Các ngươi xác định là không phát hiện ra điều gì dị thường chứ?
- Đúng vậy.
Dư Tiểu Ngư gật đầu.
Lại nhìn Mạc Nhan Tuyết, thấy nàng cũng là biểu cảm tương tự, Dư Long Thanh không kìm được nhìn về phía nơi khác của tàng thư khố.
Trong phòng rộng rãi, im lặng tới kim rơi cũng có thể nghe tiếng, chỉ có tiếng lật sách vang lên ở góc, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Trương Huyền đang nhìn chằm chằm một quyển sách trước mắt, chậm chạp lật đọc, động tác nhìn thì hơi có chút cứng ngắc, không quá tự nhiên.
- Chẳng lẽ là hắn?
Một suy nghĩ xộc lên, lông mày Dư Long Thanh không khỏi nhướng lên.
Toàn bộ tàng thư khố, tổng cộng có ba người, nữ nhi và Mạc Nhan Tuyết đều không thấy Thiên Mệnh Nguyên Lực, liệu có phải bị tiểu tử này hút sạch không?
...
Không biết đã bị hoài nghi, Trương Huyền lúc này vẫn nhìn chằm chằm quyển sách trên tay, cũng đầy khó hiểu.
Vừa nghĩ không có Thiên Mệnh Nguyên Lực, đột nhiên lại hàng lâm một đống, đang chuẩn bị ra sức hấp thu, lại bỗng nhiên biến mất giống như chưa từng xuất hiện vậy.
May mà hắn hấp thu nhanh, nếu không, có thể đã không bắt được cơ hội.
- Thôi, tuy hơi ít một chút, cũng đạt tới hơn hai ngàn đạo, chắc có thể hình thành Thiên Đạo Công Pháp rồi.
Trong lòng cảm khái một câu, Trương Huyền hơi cảm thấy kích động.
Vừa rồi Thiên Đạo Đồ Thư Quán vận chuyển một nửa, bởi vì Thiên Mệnh Nguyên Lực không đủ mà ngừng lại, lúc này lại có thêm hơn hai ngàn đạo, chắc có thể thành công.
Tinh thần khẽ động.
Hơn hai ngàn quyển thư tịch lại hội tụ, ánh sáng ôn nhuận hội tụ ở một điểm.
Vù!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh sáng biến mất, một quyển sách mới bồng bềnh trong không trung, tay Trương Huyền vươn ra, quyển sách chậm rãi rơi vào lòng bàn tay.
Giống như thư tịch trước kia, trên bìa không có tên, ý niệm khẽ động, năm chữ to Thiên Đạo Tầm Trì Pháp lập tức hiện lên.
Thuận tay mở ra, một hàng chữ ẩn chứa ý vị đại đạo phả vào mặt.
- Nguyên Trì, nơi vững chắc ổn định để thối luyện nguyên khí, có thể ở bụng, có thể ở mi tâm, có thể ở bả vai, có thể ở dũng tuyền... Thể chất của mỗi người khác nhau, vị trí cũng không giống nhau...
Nguyên Trì khác với đan điền mà Danh Sư Đại Lục tu luyện, trước khi mở ra có thể tồn tại ở bất kỳ một vị trí nào trong thân thể, phải nghĩ biện pháp tìm được, mới có thể kích hoạt.
Có điều, một khi kích hoạt thành công, sẽ có thể di động đến vị trí chỉ định đặc biệt.
Bình thường đều sẽ đặt gần huyệt Khí Hải ở bụng, bởi vì nơi này là ở chính giữa thân thể, bất kể tu luyện hay là vận chuyển lực lượng, đều sẽ tiện hơn.
- Muốn tìm kiếm Nguyên Trì, đầu tiên phải cảm ứng được vị trí của nguyên khí, cũng nắm giữ thân thể, hô ứng với nó.
Thư tịch về sau viết cảm ứng Nguyên Trì thế nào, cùng với phương pháp làm thế nào để tìm Nguyên Trì và mở Nguyên Trì.
- Không đúng, vì sao ta lại không cảm ứng được?
Dựa theo Thiên Đạo Công Pháp để tu luyện, một lát sau mở mắt, mày Trương Huyền nhíu chặt lại.
Thiên Đạo Công Pháp khẳng định là không thể sai được, nhưng vì sao sau khi tu luyện, trong cơ thể không có một chút cảm ứng nào?
Chẳng lẽ... Bởi vì không phải người của thế giới này, cho nên không có Nguyên Trì?
- Lại tìm thêm một lần.
Lại cẩn thận đọc Thiên Đạo Công Pháp một lượt, phát hiện phương pháp cảm ứng vừa rồi không dùng sai, Trương Huyền thực sự có chút ngây đơ.
Chắc không phải vất vả chạy đến thế giới này, lại phát hiện không thể tu luyện chứ.
Nếu thực sự là như vậy, sự bấp bênh của tân thế giới là không thể tránh khỏi, nguy cơ của mình cũng không được giải trừ, thậm chí còn có khả năng phải chết ở đây.
- Đúng rồi, thiên đạo hữu khuyết chỉ có thể tập hợp quan điểm chính xác trong công pháp, không nhất định là thích hợp với ta, dẫu sao, ta không thuộc về con dân được thiên đạo của Nguyên Thế Giới sinh ra...Thử thiên đạo hữu tự.
Suy tư một lát, một ý tưởng xuất hiện.
Công năng của thiên đạo hữu khuyết là đánh dấu ra khuyết điểm, tập hợp nội dung chính xác, thuộc về tuân quy thủ củ, bảo thủ không chịu thay đổi.
Tuy phù hợp với thiên đạo, nhưng cũng chỉ là phù hợp với sinh mệnh của Nguyên Thế Giới, chưa chắc đã thích hợp với mình.
Lúc này, năng lực thiên đạo hữu tự có thể sử dụng, trên cơ sở chính xác tăng thêm trật tự, tiến hành tiếp diễn, có lẽ có thể khiến công pháp thích hợp với người từ ngoài đến như mình.
- Có điều... Lại không có Thiên Mệnh Nguyên Lực.
Xoa xoa mi tâm, Trương Huyền không kìm được mà nhìn xung quanh.
Hơn hai ngàn đạo nguyên khí vừa rồi hấp thu đã tiêu hao hết, lúc này, cho dù muốn vận chuyển năng lực của thiên đạo hữu tự, cũng không làm được.
- Thôi, thời gian cũng sắp hết rồi, lần sau lại tìm cơ hội vậy.
Biết thời gian đọc sách một canh giờ đã sắp kết thúc, Trương Huyền vừa định buông Ngũ Phương Tầm Nguyên Quyết, chỉ thấy thành chủ Dư Long Thanh tiến lên trước, hai mắt lóe sáng, mang theo vẻ sắc bén:
- Vừa rồi ngươi ở đây, có cảm ứng được Thiên Mệnh Nguyên Lực không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro