Chương 21
Khuyết Danh
2025-02-25 03:06:46
Ta rời nhà từ năm tám tuổi, thời gian ở Cửu Nghi Cung còn dài hơn cả thời gian ở nhà. Sư tôn chẳng khác nào phụ thân ta. Về đến sân nhà, ta kể cho sư tôn nghe về những chuyện đã trải qua trong năm nay. "Thanh Ngư đã kể sơ lược cho ta nghe rồi, ta biết con đang buồn phiền, nên đặc biệt đến đây để giải đáp thắc mắc cho con. Ai bảo con là đứa đệ tử út cưng nhất của ta chứ, con út thì luôn được chiều chuộng mà. Các sư huynh tỷ của con làm gì có được đãi ngộ này." Ta không tài nào cười nổi, chỉ chống cằm, vẻ mặt đầy ưu tư: Sư tôn, sự việc đã đến nước này, đồ nhi... đã không còn lựa chọn nào khác." Ta sợ mình sẽ chọn sai đường, khiến huynh trưởng đã mất thất vọng, lại càng sợ mình không thể làm được, khiến huynh ấy vĩnh viễn không thể rửa sạch oan khuất! "Ồ, vậy sao? Nói ta nghe xem." Sư tôn nói. Ta hít sâu một hơi, mở toang cửa sổ, ánh sao lấp lánh rải rác khắp bầu trời đêm. "Người xem, Đế tinh ảm đạm, vận khí vương thất suy yếu, trong khi Tướng tinh rực rỡ, chẳng bao lâu nữa sẽ thay thế vị trí đó!" Điều này ta tuyệt đối không nhìn nhầm! Sư tôn gật đầu: "Con nói đúng, nhưng chắc chắn con cũng thấy, vận khí vương thất tuy đang suy giảm, nhưng không phải chuyện một sớm một chiều, theo ta thấy, ít nhất cũng phải ba năm mươi năm nữa." Ba năm mươi năm sao? Huyết khí toàn thân ta trào dâng, nắm chặt hai tay: "Con không thể chờ lâu đến thế." Nguyên Trinh Đế không xứng làm vua, càng không xứng được sống! Sư tôn thở dài: "Vậy con định làm gì?" Ta lạnh lùng đáp: "Thay đổi triều đại, chuyện đó xưa nay vẫn thường xảy ra. Nếu hoàng thất đã nghi ngờ Từ gia chúng ta có ý đồ phản nghịch, thì Từ Thiến Dao con đây sẽ gánh vác tất cả, có sao đâu?" Nói cho cùng, Nguyên Trinh Đế hiện tại sức khỏe yếu đuối, tính cách thiên vị đa nghi, không có khí chất bao dung của bậc đế vương, luôn sợ có người tài giỏi soán ngôi. Nếu Từ gia chỉ là một thế gia bình thường thì thôi, nhưng cữu cữu của ta là trấn bắc nguyên soái, thống lĩnh mười vạn tinh binh dưới trướng. Khi đã có binh quyền trong tay, tình hình sẽ lập tức thay đổi. Những kẻ lòng dạ khó lường đã thêu dệt, thêm mắm dặm muối vào dị tượng lúc huynh trưởng ta ra đời rồi tung tin đồn khắp nơi, quả thực dễ dàng khiến Nguyên Trinh Đế sinh lòng nghi kỵ. Nhưng nghi kỵ là một chuyện, còn ra tay g.i.ế.c người lại là chuyện khác. Sư tôn vuốt râu, nói: "Dám làm chuyện nghịch thiên, không hổ là đồ đệ ta. Tạo phản ấy mà, có gì mà không nói được. Có hai cách cả thảy, một là chiêu binh mãi mã, tranh đoạt thiên hạ, hai là kẻ trộm cái móc thì bị c.h.é.m đầu, kẻ trộm cả nước thì làm vua. Nếu là con, con sẽ chọn cách nào?" Thấy ta im lặng, sư tôn nói tiếp: "Cách thứ nhất khó khăn hơn chút, con phải thuyết phục được phụ thân và cữu cữu, còn phải tìm thời cơ thích hợp, trốn khỏi kinh thành, đứng lên khởi binh. Cách thứ hai thì đơn giản hơn nhiều, con chỉ cần vào cung, sinh một đứa con trai, rồi g.i.ế.c Nguyên Trinh Đế, thế là xong xuôi." Ta bị nói trúng tim đen, chỉ im lặng không nói lời nào. Sư tôn mỉm cười nhìn ta, nói: "Thiến Dao, con mang mệnh nữ nhi có sao Thái Dương chiếu mệnh, chủ đào hoa lương duyên. Con thừa biết, mệnh cách này thường là tuyệt thế giai nhân, hồng nhan họa thủy. Nhưng đồng thời, con lại có sao Tử Vi nhập mệnh cung, mang tướng đế vương. Con có bao giờ tự hỏi, tại sao một người lại có mệnh cách mâu thuẫn đến thế không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro