Chương 31
Khuyết Danh
2025-02-25 03:06:46
Chỉ cầu trời cao cho ta được cùng Lâm Dao sống những ngày tháng sau này. Ta nguyện vĩnh viễn không cầm kiếm nữa! Thế là, ta trở lại Kim Lăng, lấy ra khoản tiền tiết kiệm nhiều năm từ ngân hàng. Sau đó, ta tìm Chung lão đại, nhờ hắn làm cho hai hộ khẩu ở Giang Nam. Chung lão đại không đồng ý: "Ngươi có biết còn bao nhiêu vụ làm ăn đang chờ ngươi không?" Ta lắc đầu: "Ta muốn rửa tay gác kiếm, rời khỏi giang hồ."" Cái gì? Ngươi đúng là đầu óc choáng váng rồi! Chúng ta bất đồng ý kiến, suýt chút nữa đánh nhau một trận. Nhưng thì sao chứ, ta quyết tâm vứt bỏ tất cả, chỉ cùng Lâm Dao chân trời góc biển. Nhưng khi ta trở về nhà, Lâm Dao đã biến mất không tung tích! Chuyện ta lo lắng sợ hãi nhất, vẫn xảy ra! Nhìn thấy mảnh giấy ta liền biết, người bắt Dao Nhi đi là người Từ gia. Ta chỉ có thể khắp nơi tìm nàng, lại lần nữa g.i.ế.c đến đỏ mắt. Nhưng g.i.ế.c thêm bao nhiêu người nữa, cũng không giúp ích gì, ta chỉ có thể đến kinh thành hoàng cung, gặp Dương nội thị. Trong khoảng bảy tám năm qua, lão thái giám này từng ủy thác ta g.i.ế.c không ít người. Đầu của Từ Chân, ta cũng moi từ chỗ Triệu Ngọc Hoàn ra, mang đến cho hắn. Sau một trận huyết chiến ở hoàng cung, ta cũng mang Dương nội thị ra ngoài. Ta biết, thêm một con bài mặc cả, Dao Nhi sẽ có thêm một phần sinh cơ. Nhưng điều ta vạn lần không ngờ tới, Dao Nhi chính là Từ Thiến Dao! Ngay giây phút ta trúng đao, ta vẫn khó tin. Bọn họ... sao có thể là cùng một người? Từ Thiến Dao là đích trưởng nữ của Từ gia, thiếu cung chủ Cửu Nghi Cung, thiên chi kiêu nữ tôn quý nhất thiên hạ. Một người nữ nhân như vậy, lại có thể hạ mình, giả làm một thôn phụ, ẩn náu bên cạnh ta, chỉ vì báo thù cho huynh trưởng? Hóa ra, mỗi lần nàng gọi tiếng "ca ca" kia, ánh mắt dịu dàng đó, không phải dành cho ta. Mà là cho Từ Chân, người đã bị ta giết. Thiên hạ này lại có chuyện buồn cười đến thế sao! Sau khi ta bị đoạn tay, Dao Nhi vẫn bổ thêm một đao, trúng ngay yếu huyệt của ta. Nàng quả thật rất hiểu ta. Bị mất một cánh tay, ta quả thật bị thương khá nặng, nhưng công pháp của ta cực kỳ bá đạo, lúc thi triển toàn lực vẫn có thể toàn thân rút lui. Chỉ là sẽ yếu đi trong một khoảng thời gian tới. Từ Thiến Dao thật sự muốn g.i.ế.c ta. Cho dù ta có moi t.i.m ra dâng nàng, nàng cũng sẽ không chút do dự mà giẫm nát dưới chân. Nhưng quỷ thần xui khiến, ta vẫn dùng hết sức lực cuối cùng, mang nàng đến hang động. Trên mặt nàng không hề có chút sợ hãi. Dù biết rõ câu trả lời, ta vẫn muốn hỏi: "Dao Nhi, nàng... có từng yêu ta không?" Dao Nhi nghiêm túc và dứt khoát nói: "Không có, chưa bao giờ." "Vậy những lời nàng từng nói với ta, có câu nào là thật lòng không?" "Mỗi chữ, mỗi câu ta nói với ngươi, đều là giả dối, không có nửa điểm chân tình." Những lời này vang vọng trong lòng ta, đau đớn đến mức gần như mất hết cảm giác. Nàng chưa bao giờ có chút chân tình nào. Nhưng rõ ràng nàng từng nói, muốn cho ta một gia đình, đó cũng là giả sao? Trước khi mất ý thức, trong lòng ta có chút may mắn. Nàng không yêu ta. Ta chết, cũng sẽ không đau lòng. Vậy là tốt rồi. Sau đó, quỷ y lừng danh giang hồ đã cứu ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro