Thiến Dao Nhược Ngai

Chương 4

Khuyết Danh

2025-02-25 03:06:46

Tô Nhược Ngai vốn không giỏi giao du, lại ít lời, suốt ngày chỉ ở trong phòng nghiên cứu y thư, hoặc là lên núi hái thuốc, luyện kiếm. Hắn dường như là người không nóng giận, đối với mọi việc ta làm đều xem như chẳng hề hấn gì. Nhưng ta hiểu rõ, dù vẻ ngoài hắn ôn hòa là vậy, nhưng thật ra hắn vẫn chưa tin ta, lúc nào cũng lạnh lùng quan sát. Với hạng người đã từng g.i.ế.c người vô số như hắn, tâm can sớm đã lạnh lẽo như băng, dù ta có là "huyết thân" của hắn, cũng khó lòng khiến hắn lay động mảy may. Ta chẳng hề lo lắng. Công tâm vốn là việc tuần tự tiệm tiến, nước chảy đá mòn, vạn sự chẳng thể vội vàng. Ngày tháng nơi thôn nhỏ bình dị trôi qua, tựa như có thể nhìn thấu tận cùng. Vài ngày sau, Tô Nhược Ngai thấy ta ngoài làm việc nhà thường nhật, còn rào giậu quanh sân, thả thêm vài con gà con vào trong, cuối cùng cũng hỏi một câu: "Ngươi đang làm gì vậy?" Ta liền đáp lời lấy lòng: "Ca, muội muốn nuôi ít gà, để huynh mỗi ngày đều có trứng ăn. Huynh yên tâm, muội, muội không ăn đâu! Đều để dành cho huynh cả! Gà trống còn có thể g.i.ế.c thịt hầm canh, bồi bổ thân thể cho huynh!" Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh, e dè của ta, Tô Nhược Ngai nhàn nhạt nói: "Đừng làm bẩn sân."  Ta vui vẻ gật đầu: "Huynh yên tâm, muội sẽ dọn dẹp sạch sẽ!"  Hơn hai tháng sau, gà từ từ lớn lên, nhưng hơn một nửa trong số chúng lại là gà trống. Ta chống má ngồi xổm trong sân, buồn b bã nói: “Lý thẩm rõ ràng đã nói toàn là gà mái, sao lại thành ra thế này? Gà trống không đẻ trứng, lại còn gáy mỗi ngày, ồn ào muốn chết."  Thực ra trong lòng ta hiểu rõ, nữ nhân kia là khinh ta còn nhỏ tuổi, lại thêm trong nhà không có người lớn, nên cố ý bán gà trống con cho ta. Nhưng hành động này của bà ta lại vừa đúng ý ta. Tô Nhược Ngai thấy ta khó xử, liền đề nghị: "Vậy chi bằng g.i.ế.c thịt ăn luôn?" Thời gian này trôi qua, Tô Nhược Ngai nhận thấy ta chưa từng liên lạc với tổ chức sát thủ, nên cũng giảm bớt phần nào nghi ngờ với ta. Ta nói: "Còn chưa tới Tết mà đã g.i.ế.c gà sao? Hàng xóm sẽ chê chúng ta không biết sống."  Lý thẩm tuy ngoài mặt hiền lành, nhưng thật ra sau lưng lại rất thích nói chuyện người khác. Ta từng nghe lúc giặt quần áo, bà ta nói xấu ta với người khác, rằng ta trông thế này thế nọ, chắc chắn là lai lịch bất minh.  Tô Nhược Ngai nói: "Mặc kệ người khác, cứ hầm mà ăn thôi, ngươi... gầy yếu quá, cũng nên bồi bổ." Nghe ra được một tia quan tâm của hắn, ta đỏ mắt ngồi xổm xuống đất.  "Sao vậy?"  Tô Nhược Ngai bước tới. Ta ngẩng đầu lên, nước mắt đã tuôn rơi đầy mặt: "Ca, chưa từng có ai đối xử tốt với muội như huynh... Muội sợ lắm, sợ sau này huynh sẽ không cần muội nữa..."  Tô Nhược Ngai thở dài  rồi nói: "Ca sẽ yêu thương muội." Cứ thế, ta đã thể hiện hết sức rõ ràng cái dáng vẻ sợ sệt và lấy lòng của một cô con gái nhỏ mới đến. Tô Nhược Ngai càng ngày càng thương ta hơn, thái độ cũng càng lúc càng tự nhiên. Nhưng ta hiểu rằng mình không thể cứ mãi như vậy, cái kiểu giả bộ này nếu kéo dài sẽ khiến người khác chán ghét, nên ta bắt đầu dần dần thay đổi thái độ, chuyển sang dựa dẫm và thể hiện tình cảm chân thật. Một cô nương mười lăm mười sáu tuổi khi đã yên tâm thì ắt hẳn sẽ vui vẻ, suốt ngày líu lo không ngừng, nói năng không kiêng dè gì mới là tốt. Thế là ta bắt đầu trò chuyện cùng Tô Nhược Ngai, dù hắn có trả lời ta chỉ một trong mười câu, ta vẫn cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc. “Ca, nhà mình hết muối với kê rồi, muội muốn ra trấn mua ít về, tiện thể bán luôn hai con gà trống kia, chúng nó gáy ầm ĩ quá." "Ca, huynh có biết không? Thẳm bên cạnh cứ nhìn muội chằm chằm, ánh mắt kỳ lạ lắm." "Ca, muội làm cho huynh đôi giày nè, huynh xỏ thử xem có vừa chân không?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiến Dao Nhược Ngai

Số ký tự: 0