Cậy thế hiếp người
Trần Minh
2024-07-19 12:38:09
“Tả Tu, chúng ta mau đi thôi!”
Hàn Nguyệt đứng dậy, hốt hoảng lo lắng kéo tay Tả Tu.
“Đi? Tại sao lại phải đi chứ? Người tối nay em chờ đợi là ông ta, nếu ông ta mà không đến thì em còn phải tìm đến tận cửa, nếu không phế bỏ ông ta thì làm sao em có thể yên tâm khi chị đi làm ở bệnh viện được!”
Tả Tu đứng yên không nhúc nhích, nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay của Hàn Nguyệt, anh quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Phương Thế Hào với ánh mắt lạnh như băng.
Hàn Nguyệt ngẩn người.
Mấy tên tóc vàng và Phương Thế Hào cũng ngẩn người.
“Thằng ranh con, năm đó cha của mày ngang ngược như vậy mà cũng bị tống vào tù rồi, hôm nay ông đây cũng sẽ tống mày vào tù cho mà xem!”
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, xử cậu ta đi!”
Phương Thế Hào giận dữ gào lên.
Ba tên tóc vàng lập tức ra tay, ánh mắt lóe lên ánh sáng hung ác, cùng nhau lao về phía Tả Tu!
Tả Tu cũng không nói gì, thân hình lao lên, quả quyết vung nắm đấm.
Răng rắc!
Tên tóc vàng lao lên đầu tiên bị một đấm đấm gãy cánh tay, cẳng tay rủ xuống máu tươi chảy ròng ròng.
Anh ta thảm thiết kêu lên, hai tên tóc vàng đứng sau lập tức sợ hãi!
Tả Tu được đà không tha cho bất cứ kẻ nào, anh nhanh chóng vung hai nắm đấm, đánh gãy cổ tay của hai tên tóc vàng đó, thuận thế tung một cước đá bay.
Anh đi đến trước mặt Phương Thế Hào, lạnh lùng nói: “Làm nhiều việc ác, hôm nay là quả báo của ông.”
Phương Thế Hào sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, vô cùng sợ hãi nói: “Vậy mà mày lại là võ giả!”
“Đúng vậy! Để báo thù, mấy năm nay tôi đã luyện võ không kể đêm ngày, chỉ để chờ đợi khoảnh khắc này! Năm đó các ông cưỡng ép phá bỏ quán nhà tôi, đánh cha mẹ của tôi một cách tàn nhẫn, ép cha của tôi giết liền ba mạng người, không những không có được khoản bồi thường hợp lý mà còn nợ một triệu rưỡi tiền thuốc men, hiện giờ chúng ta đã đến lúc phải tính nợ rồi!”
Trong đôi mắt của Tả Tu lóe lên sự thù hận.
Phương Thế Hào lập tức nói: “Tôi không phải là thủ phạm chính trong chuyện này, mọi chuyện xảy ra đều do vua bất động sản Vương Kiệt chủ mưu, tôi chỉ giúp người đó làm việc mà thôi, cậu tha cho tôi đi, tôi không dám động chạm gì đến Hàn Nguyệt nữa.”
“Cậy thế hiếp người, người chết trong tay ông còn ít sao? Các người đã hại bao nhiêu gia đình nhà tan cửa nát vì tiền. Nếu hôm nay tôi chỉ là một người bình thường, ông có tha cho tôi không? Ông có tha cho chị Tiểu Nguyệt không? Phương Thế Hào, băm vằm ông thành trăm ngàn mảnh cũng không quá đáng.”
Tả Tu bước về phía trước, đằng đằng sát khí.
Phương Thế Hào sợ hãi đến mức liên tục lùi ra phía sau, liên tục uy hiếp: “Nhóc con, cho dù võ công của mày cao đến đâu đi chăng nữa thì mày cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Sau lưng tao có nhà họ Vương, nếu mày dám giết tao, nhà họ Vương sẽ băm vằm mày và mẹ của mày thành chục ngàn mảnh!”
“Chạm vào giới hạn của tôi, ông đáng chết!”
Sắc mặt của Tả Tu lập tức trở nên lạnh lùng, anh không hề ra tay, nhưng lại âm thầm búng ngón tay, âm khí lặng lẽ xông vào huyệt chiến trung của ông ta.
“Ha ha, mày không dám giết tao à! Đồ tạp chủng, mày cứ đợi tao báo thù đi!”
Thấy Tả Tu không dám ra tay, Phương Thế Hào lại bắt đầu hống hách.
“Giết người là vi phạm pháp luật, tôi sẽ không giết ông! Nhưng ông gieo nhân nào gặt quả nấy, ông đã chọc giận thiên thần, thiên thần hạ lời nguyền, ông sẽ bị bệnh tật quấn lấy thân, ngũ tạng đau đớn! Bây giờ ông có thể cút được rồi.”
Tả Tu khoát tay.
“Gieo nhân nào gặt quả nấy gì chứ, ông đây không bao giờ tin vào thứ tà ma đó…”
Phương Thế Hào cười khẩy, nhưng còn chưa dứt lời, ông ta đột nhiên cảm thấy lồng ngực lạnh lẽo.
Sau đó luồng lạnh lẽo này nhanh chóng lan truyền sắp cơ thể, trời nóng nực, nhưng ông ta lại như rơi vào hầm băng, từ đầu đến chân đều lạnh thấu xương!”
“Lạnh! Lạnh quá! Mau đưa tôi đến bệnh viện, nhanh lên…”
Phương Thế Hào lạnh đến mức răng run lên cầm cập, lập tức kêu gào, mấy lên tóc vàng vội vã khiêng ông ta lên xe, đi thẳng đến bệnh viện.
Một màn này xảy ra quá nhanh, Hàn Nguyệt kinh ngạc trợn trừng mắt, vẫn chưa bình tĩnh lại.
“Đi thôi, chị Tiểu Nguyệt, từ nay về sau lão già chết tiệt đó chỉ có thể nằm trên giường bệnh, muốn sống không được muốn chết không xong, ông ta không cách nào quấy rầy chị được nữa.”
Tả Tu thản nhiên mỉm cười, kéo tay Hàn Nguyệt đi ra khỏi cửa hàng tôm hùm.
“Tả Tu, chị cảm thấy em đã làm gì ông ta đúng không?”
Hàn Nguyệt nhìn chằm chằm vào Tả Tu với đôi mắt xinh đẹp.
“Em đã nói rồi, em đã học y thuật Chúc Do, loại y thuật này chữa bệnh bằng chú thuật, cũng có thể giết người, không đến ba ngày nữa Phương Thế Hào sẽ chết!”
Tả Tu nói, coi như là thẳng thắn với Hàn Nguyệt.
Vừa nãy anh đã thi triển âm chỉ trong Âm Dương Chỉ, đương nhiên Phương Thế Hào sẽ ớn lạnh cả người.
“Y thuật Chúc Do, chị không hiểu! Nhưng chị lo lắng cho em, Tả Tu, chúng ta chỉ là dân thường, muốn trả thù cũng phải từ từ, động tĩnh của em lớn quá, nhà họ Vương có cao thủ võ đạo, sẽ giết em đấy.”
Hàn Nguyệt nhìn Tả Tu với ánh mắt tràn đầy lo lắng, nắm chặt lấy tay của Tả Tu.
“Bọn họ không thể giết được em, em đã trở nên mạnh mẽ rồi, đàn ông có thù tất báo! Chị Tiểu Nguyệt cứ yên tâm đi, em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
Tả Tu mỉm cười vỗ vào bờ vai mảnh khảnh của Hàn Nguyệt và kéo cô ấy đi.
Báo thù, bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi.
Anh không hề sốt ruột, đối với hung thủ chính là nhà họ Vương, anh sẽ không tha cho bất cứ ai!
“Vậy thì em nhất định phải cẩn thận đấy.”
Hàn Nguyệt thở dài, cô ấy biết tính cách của Tả Tu, một khi đã quyết định thì dù thế nào cũng không thay đổi được.
“Em sẽ cẩn thận, chị phải chăm chỉ đi làm, hôm nào em sẽ chữa trị bệnh lạnh tử cung cho chị.”
Sau khi đưa Hàn Nguyệt trở về nhà, Tả Tu vẫy tay nói.
“Ừ, ngày mai sau khi tan làm, chị sẽ đi thăm dì.”
Hàn Nguyệt cũng vẫy tay, ánh mắt dịu dàng vẫn lộ vẻ lo lắng.
Sau khi rời khỏi nhà Hàn Nguyệt, màn đêm đã buông xuống, Tả Tu nghĩ đến sát thủ mình gặp phải tối qua, bèn đi thẳng đến cửa hàng kim khí, mua vài hộp đinh sắt.
Sau này hành tẩu trên giang hồ, không tránh khỏi việc gặp phải tay súng. Dưới tình huống ở khoảng cách xa, tay không rất thua thiệt.
Vì vậy Tả Tu quyết định mang theo năm mươi cái đinh sắt bên người.
Thứ này dùng khá tiện, hơn nữa có thể làm người khác bị thương dễ như ngắt lá phi hoa.
Anh vừa cất đinh sắt xong thì nhận được điện thoại của Nhan Xạ.
“Cậu đang ở đâu? Tại sao vẫn chưa trở về biệt thự?”
“Tôi ở bên ngoài có chút việc, chị có chuyện gì sao?”
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu, cậu trở về đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Tả Tu lại đến trung tâm thương mại mua quần áo nữ, là một chiếc váy dài màu tím, rồi lập tức bắt xe trở về biệt thự Long Hồ.
Vừa đi vào đại sảnh thì nhìn thấy Nhan Xạ, Ngô Lăng Vi thì đanh mặt, còn Tô Thanh Nhiễm thì quấn một cái khăn tắm ngồi trên ghế sô pha.
“Người phụ nữ này rốt cuộc là sao?”
Nhan Xạ hỏi.
“Cô ấy bị người ta đuổi giết, tôi đã cứu cô ấy, cô ấy sẽ trả một trăm triệu thù lao, chờ cô ấy dưỡng thương vài ngày, sau đó cô ấy sẽ rời đi.”
Tả Tu nói đơn giản một lượt.
“Tiền thù lao một trăm triệu sao?”
Nhan Xạ và Ngô Lăng Vi đều ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau.
“Thôi bỏ đi, chỉ có một lần này thôi! Người phụ nữ này vô cùng nguy hiểm, tôi không muốn có bất cứ phiền phức gì, lần sau không có ngoại lệ!”
Nhan Xạ hơi ngang ngược, vẫy tay với Tả Tu: “Đi thôi, đến phòng ngủ với tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Nói xong, Nhan Xạ đi thẳng lên tầng.
Cô ấy vặn vẹo vòng eo duyên dáng, toàn thân tràn ngập sự cám dỗ vô tận.
Tả Tu biết rằng Nhan Xạ không chỉ quyến rũ, còn có sự mạnh mẽ của bà chủ, anh cũng không so đo với cô ấy.
Anh mỉm cười với Tô Thanh Nhiễm, đưa váy nữ trong tay cho cô ấy, rồi đi theo Nhan Xạ lên tầng.
Ánh mắt của Tô Thanh Nhiễm lộ vẻ khác thường.
Cô ấy không biết rốt cuộc Tả Tu và Nhan Xạ có quan hệ gì.
Nhan sắc của Nhan Xạ không thua kém cô ấy, nhưng mùi vị phụ nữ như hồ ly tinh như Nhan Xạ, cả đời này cô ấy cũng không thể sánh bằng.
Sau khi đến phòng ngủ, có lẽ do mệt mỏi, Nhan Xạ rất tùy ý nằm trên giường.
Mái tóc mây tán loạn, vóc người dưới bộ quần áo làm việc như ẩn như hiện.
Tả Tu nhìn đến mức miệng lưỡi khô khốc, không nhịn được muốn mở mắt Thiên Linh, ngắm nhìn thân hình của cô ấy một phen.
“Rất xin lỗi về chuyện của Kiều Đông Thăng. Tôi tìm cậu là muốn kể chuyện của tôi cho cậu biết, bởi vì tôi cần sự giúp đỡ của cậu, cậu có hứng thú lắng nghe không?”
Nhan Xạ mở miệng nói thẳng, đôi mắt của cô ấy toát lên vẻ u sầu.
“So với câu chuyện của chị, tôi càng hứng thú với vóc dáng tuyệt vời của chị hơn.”
Tả Tu nở nụ cười xấu xa, không hề che giấu ánh mắt của mình, rất thẳng thắn nhìn chằm chằm vào Nhan Xạ.
Anh là một người đàn ông bình thường, hơn nữa còn đương lúc tinh lực dồi dào.
Đối mặt với người phụ nữ quyến rũ như hồ ly như vậy, anh không muốn ngụy trang, cũng không cần phải ngụy trang.
Nhan Xạ mỉm cười, cô ấy cười rất vui vẻ.
“Đến đây đi, nằm xuống bên cạnh tôi, chờ sau khi cậu nghe xong câu chuyện của tôi, có lẽ cậu sẽ không còn hứng thú với tôi nữa!”
Nhan Xạ ngoắc tay với Tả Tu, vỗ vào cái gối bên cạnh.
Tả Tu cũng mỉm cười nằm xuống.
Hàn Nguyệt đứng dậy, hốt hoảng lo lắng kéo tay Tả Tu.
“Đi? Tại sao lại phải đi chứ? Người tối nay em chờ đợi là ông ta, nếu ông ta mà không đến thì em còn phải tìm đến tận cửa, nếu không phế bỏ ông ta thì làm sao em có thể yên tâm khi chị đi làm ở bệnh viện được!”
Tả Tu đứng yên không nhúc nhích, nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay của Hàn Nguyệt, anh quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Phương Thế Hào với ánh mắt lạnh như băng.
Hàn Nguyệt ngẩn người.
Mấy tên tóc vàng và Phương Thế Hào cũng ngẩn người.
“Thằng ranh con, năm đó cha của mày ngang ngược như vậy mà cũng bị tống vào tù rồi, hôm nay ông đây cũng sẽ tống mày vào tù cho mà xem!”
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, xử cậu ta đi!”
Phương Thế Hào giận dữ gào lên.
Ba tên tóc vàng lập tức ra tay, ánh mắt lóe lên ánh sáng hung ác, cùng nhau lao về phía Tả Tu!
Tả Tu cũng không nói gì, thân hình lao lên, quả quyết vung nắm đấm.
Răng rắc!
Tên tóc vàng lao lên đầu tiên bị một đấm đấm gãy cánh tay, cẳng tay rủ xuống máu tươi chảy ròng ròng.
Anh ta thảm thiết kêu lên, hai tên tóc vàng đứng sau lập tức sợ hãi!
Tả Tu được đà không tha cho bất cứ kẻ nào, anh nhanh chóng vung hai nắm đấm, đánh gãy cổ tay của hai tên tóc vàng đó, thuận thế tung một cước đá bay.
Anh đi đến trước mặt Phương Thế Hào, lạnh lùng nói: “Làm nhiều việc ác, hôm nay là quả báo của ông.”
Phương Thế Hào sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, vô cùng sợ hãi nói: “Vậy mà mày lại là võ giả!”
“Đúng vậy! Để báo thù, mấy năm nay tôi đã luyện võ không kể đêm ngày, chỉ để chờ đợi khoảnh khắc này! Năm đó các ông cưỡng ép phá bỏ quán nhà tôi, đánh cha mẹ của tôi một cách tàn nhẫn, ép cha của tôi giết liền ba mạng người, không những không có được khoản bồi thường hợp lý mà còn nợ một triệu rưỡi tiền thuốc men, hiện giờ chúng ta đã đến lúc phải tính nợ rồi!”
Trong đôi mắt của Tả Tu lóe lên sự thù hận.
Phương Thế Hào lập tức nói: “Tôi không phải là thủ phạm chính trong chuyện này, mọi chuyện xảy ra đều do vua bất động sản Vương Kiệt chủ mưu, tôi chỉ giúp người đó làm việc mà thôi, cậu tha cho tôi đi, tôi không dám động chạm gì đến Hàn Nguyệt nữa.”
“Cậy thế hiếp người, người chết trong tay ông còn ít sao? Các người đã hại bao nhiêu gia đình nhà tan cửa nát vì tiền. Nếu hôm nay tôi chỉ là một người bình thường, ông có tha cho tôi không? Ông có tha cho chị Tiểu Nguyệt không? Phương Thế Hào, băm vằm ông thành trăm ngàn mảnh cũng không quá đáng.”
Tả Tu bước về phía trước, đằng đằng sát khí.
Phương Thế Hào sợ hãi đến mức liên tục lùi ra phía sau, liên tục uy hiếp: “Nhóc con, cho dù võ công của mày cao đến đâu đi chăng nữa thì mày cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Sau lưng tao có nhà họ Vương, nếu mày dám giết tao, nhà họ Vương sẽ băm vằm mày và mẹ của mày thành chục ngàn mảnh!”
“Chạm vào giới hạn của tôi, ông đáng chết!”
Sắc mặt của Tả Tu lập tức trở nên lạnh lùng, anh không hề ra tay, nhưng lại âm thầm búng ngón tay, âm khí lặng lẽ xông vào huyệt chiến trung của ông ta.
“Ha ha, mày không dám giết tao à! Đồ tạp chủng, mày cứ đợi tao báo thù đi!”
Thấy Tả Tu không dám ra tay, Phương Thế Hào lại bắt đầu hống hách.
“Giết người là vi phạm pháp luật, tôi sẽ không giết ông! Nhưng ông gieo nhân nào gặt quả nấy, ông đã chọc giận thiên thần, thiên thần hạ lời nguyền, ông sẽ bị bệnh tật quấn lấy thân, ngũ tạng đau đớn! Bây giờ ông có thể cút được rồi.”
Tả Tu khoát tay.
“Gieo nhân nào gặt quả nấy gì chứ, ông đây không bao giờ tin vào thứ tà ma đó…”
Phương Thế Hào cười khẩy, nhưng còn chưa dứt lời, ông ta đột nhiên cảm thấy lồng ngực lạnh lẽo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó luồng lạnh lẽo này nhanh chóng lan truyền sắp cơ thể, trời nóng nực, nhưng ông ta lại như rơi vào hầm băng, từ đầu đến chân đều lạnh thấu xương!”
“Lạnh! Lạnh quá! Mau đưa tôi đến bệnh viện, nhanh lên…”
Phương Thế Hào lạnh đến mức răng run lên cầm cập, lập tức kêu gào, mấy lên tóc vàng vội vã khiêng ông ta lên xe, đi thẳng đến bệnh viện.
Một màn này xảy ra quá nhanh, Hàn Nguyệt kinh ngạc trợn trừng mắt, vẫn chưa bình tĩnh lại.
“Đi thôi, chị Tiểu Nguyệt, từ nay về sau lão già chết tiệt đó chỉ có thể nằm trên giường bệnh, muốn sống không được muốn chết không xong, ông ta không cách nào quấy rầy chị được nữa.”
Tả Tu thản nhiên mỉm cười, kéo tay Hàn Nguyệt đi ra khỏi cửa hàng tôm hùm.
“Tả Tu, chị cảm thấy em đã làm gì ông ta đúng không?”
Hàn Nguyệt nhìn chằm chằm vào Tả Tu với đôi mắt xinh đẹp.
“Em đã nói rồi, em đã học y thuật Chúc Do, loại y thuật này chữa bệnh bằng chú thuật, cũng có thể giết người, không đến ba ngày nữa Phương Thế Hào sẽ chết!”
Tả Tu nói, coi như là thẳng thắn với Hàn Nguyệt.
Vừa nãy anh đã thi triển âm chỉ trong Âm Dương Chỉ, đương nhiên Phương Thế Hào sẽ ớn lạnh cả người.
“Y thuật Chúc Do, chị không hiểu! Nhưng chị lo lắng cho em, Tả Tu, chúng ta chỉ là dân thường, muốn trả thù cũng phải từ từ, động tĩnh của em lớn quá, nhà họ Vương có cao thủ võ đạo, sẽ giết em đấy.”
Hàn Nguyệt nhìn Tả Tu với ánh mắt tràn đầy lo lắng, nắm chặt lấy tay của Tả Tu.
“Bọn họ không thể giết được em, em đã trở nên mạnh mẽ rồi, đàn ông có thù tất báo! Chị Tiểu Nguyệt cứ yên tâm đi, em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
Tả Tu mỉm cười vỗ vào bờ vai mảnh khảnh của Hàn Nguyệt và kéo cô ấy đi.
Báo thù, bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi.
Anh không hề sốt ruột, đối với hung thủ chính là nhà họ Vương, anh sẽ không tha cho bất cứ ai!
“Vậy thì em nhất định phải cẩn thận đấy.”
Hàn Nguyệt thở dài, cô ấy biết tính cách của Tả Tu, một khi đã quyết định thì dù thế nào cũng không thay đổi được.
“Em sẽ cẩn thận, chị phải chăm chỉ đi làm, hôm nào em sẽ chữa trị bệnh lạnh tử cung cho chị.”
Sau khi đưa Hàn Nguyệt trở về nhà, Tả Tu vẫy tay nói.
“Ừ, ngày mai sau khi tan làm, chị sẽ đi thăm dì.”
Hàn Nguyệt cũng vẫy tay, ánh mắt dịu dàng vẫn lộ vẻ lo lắng.
Sau khi rời khỏi nhà Hàn Nguyệt, màn đêm đã buông xuống, Tả Tu nghĩ đến sát thủ mình gặp phải tối qua, bèn đi thẳng đến cửa hàng kim khí, mua vài hộp đinh sắt.
Sau này hành tẩu trên giang hồ, không tránh khỏi việc gặp phải tay súng. Dưới tình huống ở khoảng cách xa, tay không rất thua thiệt.
Vì vậy Tả Tu quyết định mang theo năm mươi cái đinh sắt bên người.
Thứ này dùng khá tiện, hơn nữa có thể làm người khác bị thương dễ như ngắt lá phi hoa.
Anh vừa cất đinh sắt xong thì nhận được điện thoại của Nhan Xạ.
“Cậu đang ở đâu? Tại sao vẫn chưa trở về biệt thự?”
“Tôi ở bên ngoài có chút việc, chị có chuyện gì sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu, cậu trở về đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Tả Tu lại đến trung tâm thương mại mua quần áo nữ, là một chiếc váy dài màu tím, rồi lập tức bắt xe trở về biệt thự Long Hồ.
Vừa đi vào đại sảnh thì nhìn thấy Nhan Xạ, Ngô Lăng Vi thì đanh mặt, còn Tô Thanh Nhiễm thì quấn một cái khăn tắm ngồi trên ghế sô pha.
“Người phụ nữ này rốt cuộc là sao?”
Nhan Xạ hỏi.
“Cô ấy bị người ta đuổi giết, tôi đã cứu cô ấy, cô ấy sẽ trả một trăm triệu thù lao, chờ cô ấy dưỡng thương vài ngày, sau đó cô ấy sẽ rời đi.”
Tả Tu nói đơn giản một lượt.
“Tiền thù lao một trăm triệu sao?”
Nhan Xạ và Ngô Lăng Vi đều ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau.
“Thôi bỏ đi, chỉ có một lần này thôi! Người phụ nữ này vô cùng nguy hiểm, tôi không muốn có bất cứ phiền phức gì, lần sau không có ngoại lệ!”
Nhan Xạ hơi ngang ngược, vẫy tay với Tả Tu: “Đi thôi, đến phòng ngủ với tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Nói xong, Nhan Xạ đi thẳng lên tầng.
Cô ấy vặn vẹo vòng eo duyên dáng, toàn thân tràn ngập sự cám dỗ vô tận.
Tả Tu biết rằng Nhan Xạ không chỉ quyến rũ, còn có sự mạnh mẽ của bà chủ, anh cũng không so đo với cô ấy.
Anh mỉm cười với Tô Thanh Nhiễm, đưa váy nữ trong tay cho cô ấy, rồi đi theo Nhan Xạ lên tầng.
Ánh mắt của Tô Thanh Nhiễm lộ vẻ khác thường.
Cô ấy không biết rốt cuộc Tả Tu và Nhan Xạ có quan hệ gì.
Nhan sắc của Nhan Xạ không thua kém cô ấy, nhưng mùi vị phụ nữ như hồ ly tinh như Nhan Xạ, cả đời này cô ấy cũng không thể sánh bằng.
Sau khi đến phòng ngủ, có lẽ do mệt mỏi, Nhan Xạ rất tùy ý nằm trên giường.
Mái tóc mây tán loạn, vóc người dưới bộ quần áo làm việc như ẩn như hiện.
Tả Tu nhìn đến mức miệng lưỡi khô khốc, không nhịn được muốn mở mắt Thiên Linh, ngắm nhìn thân hình của cô ấy một phen.
“Rất xin lỗi về chuyện của Kiều Đông Thăng. Tôi tìm cậu là muốn kể chuyện của tôi cho cậu biết, bởi vì tôi cần sự giúp đỡ của cậu, cậu có hứng thú lắng nghe không?”
Nhan Xạ mở miệng nói thẳng, đôi mắt của cô ấy toát lên vẻ u sầu.
“So với câu chuyện của chị, tôi càng hứng thú với vóc dáng tuyệt vời của chị hơn.”
Tả Tu nở nụ cười xấu xa, không hề che giấu ánh mắt của mình, rất thẳng thắn nhìn chằm chằm vào Nhan Xạ.
Anh là một người đàn ông bình thường, hơn nữa còn đương lúc tinh lực dồi dào.
Đối mặt với người phụ nữ quyến rũ như hồ ly như vậy, anh không muốn ngụy trang, cũng không cần phải ngụy trang.
Nhan Xạ mỉm cười, cô ấy cười rất vui vẻ.
“Đến đây đi, nằm xuống bên cạnh tôi, chờ sau khi cậu nghe xong câu chuyện của tôi, có lẽ cậu sẽ không còn hứng thú với tôi nữa!”
Nhan Xạ ngoắc tay với Tả Tu, vỗ vào cái gối bên cạnh.
Tả Tu cũng mỉm cười nằm xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro