Đây có còn là người trái đất không?
Trần Minh
2024-07-19 12:38:09
Đối mặt với đòn tấn công của Hắc Phong.
Tả Tu đã sớm có sự chuẩn bị, một tia sáng vàng lại im hơi lặng tiếng bắn ra từ lòng bàn tay của anh.
Dưới tốc độ ánh sáng.
Hắc Phong và cả khẩu súng lục của anh ta gần như ngay lập tức biến mất tại chỗ.
Lúc này Hắc Phong đã vô cùng hoảng loạn vì anh ta phát hiện Tả Tu ở trước mặt càng ngày càng trở nên to lớn, gần như biến thành một người khổng lồ!
Nhưng chẳng bao lâu sau, anh ta phát hiện ra có điều gì đó không đúng!
Không phải Tả Tu biến thành người khổng lồ mà là anh ta ngày càng nhỏ đi, cuối cùng thu nhỏ lại thành người tí hon bằng một con kiến!
Sau đó, anh ta nhìn thấy Tả Tu đang nhấc chân chuẩn bị giẫm lên người anh ta!
Giống như một con tàu khổng lồ bị lật úp giữa trời, cái đạp này trực tiếp giẫm nát Hắc Phong đã biến thành người tí hon trở thành một vũng máu!
Bây giờ rốt cuộc anh ta cũng hiểu ra người của mình đã chết như thế nào!
Cho đến giây phút cuối cùng của cái chết, trong mắt Hắc Phong vẫn chứa đầy sự chấn động vô tận.
Đây có còn là người trái đất không?
Sau khi giết chết hai người này, Tả Tu nhìn vào trong đan điền của mình, anh phát hiện hai điểm sáng màu vàng trên Âm Dương Ngư đã bị tiêu hao, chỉ còn lại hai chấm sáng màu vàng thôi.
Thi triển loại thần thông "phóng to thu nhỏ" này tiêu tốn quá nhiều pháp lực.
Tạm thời không có thời gian để ý đến vấn đề pháp lực kim quang, Tả Tu giúp Tô Thanh Nhiễm cởi dây thừng trên tay cô ấy và gỡ chiếc khăn mặt trên miệng cô ấy ra, cuối cùng cô ấy cũng có thể khóc thành tiếng và ôm lấy cổ của Tả Tu.
Tả Tu lại cứu mạng cô ấy thêm một lần nữa.
"Không sao rồi. Xem ra kẻ thù của cô nhất định muốn ép cô vào chỗ chết, cô có tính toán gì không?"
Tả Tu cũng không khách khí, anh thuận tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tô Thanh Nhiễm và hỏi.
Tô Thanh Nhiễm không hề cảm thấy phản cảm, cô ấy ngẩng gương mặt xinh đẹp đang tràn ngập nước mắt của mình lên và nói:
"Hiện tại chỉ có trở về bên cạnh cha tôi là an toàn nhất. Nhưng trước mắt cha tôi không thể rời khỏi Hải Thành, những người ông ấy bí mật cử đến lần này đều bị giết, nếu tôi muốn trở về thì có khả năng sẽ là cửu tử nhất sinh. Hiện tại tôi thật sự không biết phải làm sao cả?”
Đôi môi đỏ mọng của Tô Thanh Nhiễm mấp máy, cô ấy nhẹ nhàng ngả vào lòng của Tả Tu.
Cô con gái nhà giàu ngày trước biến thành một cô gái yếu đuối bất lực.
Tả Tu không lên tiếng, anh vừa suy nghĩ vừa cúi đầu nhìn Tô Thanh Nhiễm.
Chiếc cổ trắng như tuyết và xương quai xanh tinh xảo hơi lộ ra của cô ấy gợi cảm đến mức khiến Tả Tu không khỏi cảm thấy thương hoa tiếc ngọc.
"Như vậy đi, tôi sẽ nhờ người đưa cô trở về."
Tả Tu nói rồi trực tiếp gọi điện cho Đào Chính Quân và kể chi tiết về vụ việc vừa xảy ra.
"Tả thần y, loại chuyện báo thù trên giang hồ này thì tôi đã trải qua rất nhiều, cậu chờ một chút, tôi sẽ lập tức dẫn người tới đó."
Chưa đầy hai mươi phút, một chiếc xe cảnh sát phóng nhanh tới.
Đào Chính Quân dẫn theo ba cảnh sát xử lý thi thể tại hiện trường mà không nói một lời, Đào Chính Quân cũng không hỏi Tả Tu đã giết hai tay súng này như thế nào.
Tô Thanh Nhiễm cũng không hỏi, tuy rằng trong lòng cô ấy đang vô cùng chấn động nhưng cô ấy biết trên người Tả Tu có rất nhiều bí mật!
Tả Tu là thanh niên bí ẩn và đáng sợ nhất mà cô ấy từng gặp!
"Cục trưởng Đào, tình cảnh hiện giờ của Tô Thanh Nhiễm vô cùng nguy hiểm, có thể nhờ ông phái cảnh sát hộ tống cô ấy trở về được không? Chỉ có như vậy mới bảo đảm an toàn!"
Sau khi xử lý xong hiện trường, Tả Tu nói.
"Hoàn toàn không có vấn đề, bảo vệ tính mạng của người dân là trách nhiệm của chúng tôi. Xin Tả thần y hãy yên tâm, tôi sẽ đích thân hộ tống cô Tô trở về Hải Thành.”
Đào Chính Quân nói.
Ông ấy không chỉ kính nể y thuật của Tả Tu, mà Tả Tu đã cứu được mạng của Kiều Cao Lâu, sớm hay muộn, một người như vậy cũng sẽ làm nên chuyện lớn.
Vì vậy Đào Chính Quân đã chủ động xin ra tay đối với chuyện này.
"Vậy thì tốt quá, cảm ơn Cục trưởng Đào. Ngày mai ông trở lại, tôi sẽ lập tức chữa bệnh cho ông."
Tả Tu cười nói.
Có rất ít cảnh sát trưởng có tâm huyết và chính trực như Đào Chính Quân, cho nên Tả Tu sẵn lòng kết giao với ông ấy!
Cứ như vậy, Tô Thanh Nhiễm ngồi lên xe cảnh sát. Lúc chia tay, cô ấy ôm chặt lấy Tả Tu và nói:
"Anh Tu, cảm ơn anh rất nhiều!"
"Đừng nói nhảm nữa, nhớ gửi cho tôi một trăm triệu tiền công là được."
Tả Tu cười nói, bây giờ anh thực sự đang thiếu tiền.
Sau khi tiễn Tô Thanh Nhiễm đi, cuối cùng Tả Tu cũng thở phào nhẹ nhõm!
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, anh muốn báo thù mà không may lại khiến Tô Thanh Nhiễm bị cuốn theo vào vòng xoáy đẫm máu này.
Anh có linh cảm rằng sắp có một cơn bão lớn hơn sẽ ập đến, cho nên anh phải tăng tốc tu luyện và trở nên càng mạnh càng tốt!
Anh gọi điện cho Ngô Lăng Vi và nói với cô ấy rằng anh sẽ không sống chung với cô ấy nữa.
Các khoản nợ nần trong nhà đã được trả hết, Tả Tu muốn sống cùng với mẹ trong ngôi nhà cũ để bảo vệ sự an toàn của bà ấy.
Tả Tu đã sớm có sự chuẩn bị, một tia sáng vàng lại im hơi lặng tiếng bắn ra từ lòng bàn tay của anh.
Dưới tốc độ ánh sáng.
Hắc Phong và cả khẩu súng lục của anh ta gần như ngay lập tức biến mất tại chỗ.
Lúc này Hắc Phong đã vô cùng hoảng loạn vì anh ta phát hiện Tả Tu ở trước mặt càng ngày càng trở nên to lớn, gần như biến thành một người khổng lồ!
Nhưng chẳng bao lâu sau, anh ta phát hiện ra có điều gì đó không đúng!
Không phải Tả Tu biến thành người khổng lồ mà là anh ta ngày càng nhỏ đi, cuối cùng thu nhỏ lại thành người tí hon bằng một con kiến!
Sau đó, anh ta nhìn thấy Tả Tu đang nhấc chân chuẩn bị giẫm lên người anh ta!
Giống như một con tàu khổng lồ bị lật úp giữa trời, cái đạp này trực tiếp giẫm nát Hắc Phong đã biến thành người tí hon trở thành một vũng máu!
Bây giờ rốt cuộc anh ta cũng hiểu ra người của mình đã chết như thế nào!
Cho đến giây phút cuối cùng của cái chết, trong mắt Hắc Phong vẫn chứa đầy sự chấn động vô tận.
Đây có còn là người trái đất không?
Sau khi giết chết hai người này, Tả Tu nhìn vào trong đan điền của mình, anh phát hiện hai điểm sáng màu vàng trên Âm Dương Ngư đã bị tiêu hao, chỉ còn lại hai chấm sáng màu vàng thôi.
Thi triển loại thần thông "phóng to thu nhỏ" này tiêu tốn quá nhiều pháp lực.
Tạm thời không có thời gian để ý đến vấn đề pháp lực kim quang, Tả Tu giúp Tô Thanh Nhiễm cởi dây thừng trên tay cô ấy và gỡ chiếc khăn mặt trên miệng cô ấy ra, cuối cùng cô ấy cũng có thể khóc thành tiếng và ôm lấy cổ của Tả Tu.
Tả Tu lại cứu mạng cô ấy thêm một lần nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không sao rồi. Xem ra kẻ thù của cô nhất định muốn ép cô vào chỗ chết, cô có tính toán gì không?"
Tả Tu cũng không khách khí, anh thuận tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tô Thanh Nhiễm và hỏi.
Tô Thanh Nhiễm không hề cảm thấy phản cảm, cô ấy ngẩng gương mặt xinh đẹp đang tràn ngập nước mắt của mình lên và nói:
"Hiện tại chỉ có trở về bên cạnh cha tôi là an toàn nhất. Nhưng trước mắt cha tôi không thể rời khỏi Hải Thành, những người ông ấy bí mật cử đến lần này đều bị giết, nếu tôi muốn trở về thì có khả năng sẽ là cửu tử nhất sinh. Hiện tại tôi thật sự không biết phải làm sao cả?”
Đôi môi đỏ mọng của Tô Thanh Nhiễm mấp máy, cô ấy nhẹ nhàng ngả vào lòng của Tả Tu.
Cô con gái nhà giàu ngày trước biến thành một cô gái yếu đuối bất lực.
Tả Tu không lên tiếng, anh vừa suy nghĩ vừa cúi đầu nhìn Tô Thanh Nhiễm.
Chiếc cổ trắng như tuyết và xương quai xanh tinh xảo hơi lộ ra của cô ấy gợi cảm đến mức khiến Tả Tu không khỏi cảm thấy thương hoa tiếc ngọc.
"Như vậy đi, tôi sẽ nhờ người đưa cô trở về."
Tả Tu nói rồi trực tiếp gọi điện cho Đào Chính Quân và kể chi tiết về vụ việc vừa xảy ra.
"Tả thần y, loại chuyện báo thù trên giang hồ này thì tôi đã trải qua rất nhiều, cậu chờ một chút, tôi sẽ lập tức dẫn người tới đó."
Chưa đầy hai mươi phút, một chiếc xe cảnh sát phóng nhanh tới.
Đào Chính Quân dẫn theo ba cảnh sát xử lý thi thể tại hiện trường mà không nói một lời, Đào Chính Quân cũng không hỏi Tả Tu đã giết hai tay súng này như thế nào.
Tô Thanh Nhiễm cũng không hỏi, tuy rằng trong lòng cô ấy đang vô cùng chấn động nhưng cô ấy biết trên người Tả Tu có rất nhiều bí mật!
Tả Tu là thanh niên bí ẩn và đáng sợ nhất mà cô ấy từng gặp!
"Cục trưởng Đào, tình cảnh hiện giờ của Tô Thanh Nhiễm vô cùng nguy hiểm, có thể nhờ ông phái cảnh sát hộ tống cô ấy trở về được không? Chỉ có như vậy mới bảo đảm an toàn!"
Sau khi xử lý xong hiện trường, Tả Tu nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hoàn toàn không có vấn đề, bảo vệ tính mạng của người dân là trách nhiệm của chúng tôi. Xin Tả thần y hãy yên tâm, tôi sẽ đích thân hộ tống cô Tô trở về Hải Thành.”
Đào Chính Quân nói.
Ông ấy không chỉ kính nể y thuật của Tả Tu, mà Tả Tu đã cứu được mạng của Kiều Cao Lâu, sớm hay muộn, một người như vậy cũng sẽ làm nên chuyện lớn.
Vì vậy Đào Chính Quân đã chủ động xin ra tay đối với chuyện này.
"Vậy thì tốt quá, cảm ơn Cục trưởng Đào. Ngày mai ông trở lại, tôi sẽ lập tức chữa bệnh cho ông."
Tả Tu cười nói.
Có rất ít cảnh sát trưởng có tâm huyết và chính trực như Đào Chính Quân, cho nên Tả Tu sẵn lòng kết giao với ông ấy!
Cứ như vậy, Tô Thanh Nhiễm ngồi lên xe cảnh sát. Lúc chia tay, cô ấy ôm chặt lấy Tả Tu và nói:
"Anh Tu, cảm ơn anh rất nhiều!"
"Đừng nói nhảm nữa, nhớ gửi cho tôi một trăm triệu tiền công là được."
Tả Tu cười nói, bây giờ anh thực sự đang thiếu tiền.
Sau khi tiễn Tô Thanh Nhiễm đi, cuối cùng Tả Tu cũng thở phào nhẹ nhõm!
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, anh muốn báo thù mà không may lại khiến Tô Thanh Nhiễm bị cuốn theo vào vòng xoáy đẫm máu này.
Anh có linh cảm rằng sắp có một cơn bão lớn hơn sẽ ập đến, cho nên anh phải tăng tốc tu luyện và trở nên càng mạnh càng tốt!
Anh gọi điện cho Ngô Lăng Vi và nói với cô ấy rằng anh sẽ không sống chung với cô ấy nữa.
Các khoản nợ nần trong nhà đã được trả hết, Tả Tu muốn sống cùng với mẹ trong ngôi nhà cũ để bảo vệ sự an toàn của bà ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro