Trẻ nhỏ dễ dạy thật!
Trần Minh
2024-07-19 12:38:09
"Hóa ra y thuật Chúc Do trong truyền thuyết thực sự có thật! Lão già tôi mờ mắt rồi, hôm nay nhìn thấy y thuật thần kỳ của chàng trai trẻ thật khiến người ta bội phục."
Nhìn thấy Kiều Cao Lâu tỉnh lại, ông Từ kích động thi lễ với Tả Tu.
"Ông Từ khách khí rồi, trí tuệ của cổ nhân có thể còn sâu sắc hơn so với chúng ta tưởng tượng. Người đã được cứu sống rồi, vậy tôi rời đi đây. Hy vọng bác sĩ Vương sẽ không quên vụ cá cược của chúng ta, sau này cô có không hiểu thứ gì thì cũng đừng vội phủ nhận, làm như vậy chỉ thể hiện sự thiếu hiểu biết của cô mà thôi.”
Sau cùng, Tả Tu nhìn thoáng qua Vương Trầm Hương rồi trực tiếp rời đi.
Trên mặt Vương Trầm Hương đầy vẻ ngượng ngùng, cô ấy hận không thể tìm một cái hố mà chui vào.
Bụp bụp!
Tả Tu vừa bước ra khỏi phòng cấp cứu.
Kiều Đông Thăng trực tiếp quỳ xuống trước mặt anh, anh ta vừa dập đầu vừa cảm kích nói:
"Tả thần y, trước đây là tôi có mắt như mù, mong anh rộng lượng tha thứ cho tôi! Tôi dập đầu xin lỗi anh!"
Tả Tu nghiền ngẫm cười nói:
"Anh nghi ngờ tôi dan díu với vợ sắp cưới của anh mà, bây giờ anh không hận tôi sao?"
Bốp!
Kiều Đông Thăng tự tát mình một cái thật mạnh, thành khẩn nói:
"Do tôi bị sự ngu dốt che mờ con mắt, nếu Nhan Xạ thật sự có ý nghĩ xấu xa thì cô ấy sẽ không bao giờ mời anh tới cứu cha tôi! Hiện tại tôi đã nghĩ thông suốt rồi, từ nay anh chính là ân nhân của tôi. Đây là tấm séc 1 triệu, cảm ơn anh đã cứu mạng cha tôi.”
Nói xong, Kiều Đông Thăng dùng cả hai tay đưa tấm séc tới.
"Trẻ nhỏ dễ dạy thật!"
Tả Tu mỉm cười, không chút khách sáo nhận lấy tấm séc rồi bước ra khỏi bệnh viện.
Bây giờ anh có 1 triệu rưỡi tệ, buổi chiều có thể trở về thăm mẹ rồi trả hết nợ nần, cuối cùng đã có thể để mẹ làm việc vất vả cả đời được nghỉ ngơi thoải mái rồi.
"Tả thần y, xin đợi một chút!"
Đột nhiên, Đào Chính Quân cũng bước ra và nói với vẻ bội phục:
"Y thuật của Tả thần y thật thần kỳ. Mong cậu có thể giúp tôi xem thử xem rốt cuộc căn bệnh quái lạ trên người tôi là có chuyện gì."
Tả Tu nói: "Cục trưởng Đào, xin hỏi ông có tin vào cái gọi là quỷ thần không?"
Đào Chính Quân ngẩn người mất một lúc.
“Lúc còn trẻ thì tôi không tin, nhưng tôi đã trải qua quá nhiều sự sống và cái chết, trong quá trình truy đuổi hung thủ, cả đời tôi cũng đã giết hơn hai mươi người, còn có ba con tin mà tôi không cách nào cứu bọn họ ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết ở trước mặt tôi, ánh mắt đầy sự oán hận khi họ nhìn tôi, cả đời tôi cũng không quên được!”
“Chẳng lẽ tôi bị linh hồn người chết bám vào người sao?”
Đào Chính Quân nói.
“Nói cho dễ hiểu là có người chết oán hận ông, tuy rằng không phải quỷ hồn bám theo nhưng cũng không khác bao nhiêu! Ông bị oán khí ám ảnh quanh năm suốt tháng khiến các loại sát khí từ trên trời dưới đất xâm nhập vào cơ thể và tụ hội lại. Một nửa trái tim của ông đã bị ô nhiễm, nếu ông không trừ tà kịp thời thì dù ông không chết vì đau tim, cũng sẽ phải hứng chịu một tai họa đẫm máu.”
Đào Chính Quân có danh tiếng khá tốt nên Tả Tu cũng tận tình giải thích cho ông ấy.
Nghe vậy, Đào Chính Quân vội vàng nói: "Mong Tả thần y có thể cứu tôi."
"Y thuật của Chúc Do cần dựa vào pháp lực. Vừa rồi pháp lực của tôi đã cạn kiệt. Ông để lại số điện thoại đi, ngày mai tôi sẽ chữa trị cho ông!"
Tả Tu nói.
"Được! Ngày mai tôi mời cậu đến nhà tôi làm khách!"
Đào Chính Quân vui mừng khôn xiết và lập tức trao đổi số điện thoại di động với Tả Tu.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tả Tu không để Nhan Xạ lái xe chở mình mà anh một mình đi bộ đến công trường ở phía xa rồi tìm một chỗ hẻo lánh, bắt đầu ngồi xếp bằng tu luyện.
Từ mười giờ sáng cho đến tận ba giờ chiều, ánh nắng chói chang chiếu rọi khắp xung quanh.
Khoảng thời gian này là lúc tinh hoa của mặt trời hưng thịnh nhất.
Tả Tu không ngừng nỗ lực, tinh hoa của mặt trời mênh mông liên tục tràn vào cơ thể anh và chuyển hóa thành dương khí dồi dào.
Cuối cùng, dương khí đã gần như lấp đầy mười hai kinh mạch chính và kỳ kinh bát mạch.
Lần đầu tiên Tả Tu cảm thấy dương khí quá mức nồng đậm như vậy, anh thấy trong cơ thể mình có một loại cảm giác nóng rát.
Sau khi ngừng tu luyện, Tả Tu phát hiện ra trên Ngọc Âm Dương xuất hiện bốn vòng ánh sáng.
Điều này chứng tỏ tốc độ tu luyện võ công của anh càng ngày càng nhanh.
Tả Tu vui mừng khôn xiết.
Anh bước ra đường lớn chuẩn bị đón taxi về nhà để trả khoản nợ 1 triệu rưỡi tệ của gia đình.
Anh vừa gọi taxi xong thì Hàn Nguyệt đã gọi điện đến:
"Tả Tu, không ổn rồi, mấy người thân thích của nhà em lại ầm ĩ đến đòi nợ, dì đang bị họ vây quanh, em nhanh trở về đi."
"Chị Nguyệt, trước hết chị bảo mẹ em đừng tức giận, em sẽ lập tức về ngay."
Tả Tu nhảy lên xe với ánh mắt rét lạnh.
Sau khi cha anh vào tù, mợ và em họ của anh cứ nửa tháng lại đến đòi nợ, mục đích là muốn ép mẹ anh nhượng lại ngôi nhà cũ cho nhà họ Tần.
Tả Tu vô cùng lo lắng chạy đến quán ăn sáng, anh nhìn thấy mợ của anh là Lý Cầm đang dẫn đầu một đám đầu gấu hung ác đập phá quán ăn sáng thành một đống hỗn độn.
Nhìn thấy Kiều Cao Lâu tỉnh lại, ông Từ kích động thi lễ với Tả Tu.
"Ông Từ khách khí rồi, trí tuệ của cổ nhân có thể còn sâu sắc hơn so với chúng ta tưởng tượng. Người đã được cứu sống rồi, vậy tôi rời đi đây. Hy vọng bác sĩ Vương sẽ không quên vụ cá cược của chúng ta, sau này cô có không hiểu thứ gì thì cũng đừng vội phủ nhận, làm như vậy chỉ thể hiện sự thiếu hiểu biết của cô mà thôi.”
Sau cùng, Tả Tu nhìn thoáng qua Vương Trầm Hương rồi trực tiếp rời đi.
Trên mặt Vương Trầm Hương đầy vẻ ngượng ngùng, cô ấy hận không thể tìm một cái hố mà chui vào.
Bụp bụp!
Tả Tu vừa bước ra khỏi phòng cấp cứu.
Kiều Đông Thăng trực tiếp quỳ xuống trước mặt anh, anh ta vừa dập đầu vừa cảm kích nói:
"Tả thần y, trước đây là tôi có mắt như mù, mong anh rộng lượng tha thứ cho tôi! Tôi dập đầu xin lỗi anh!"
Tả Tu nghiền ngẫm cười nói:
"Anh nghi ngờ tôi dan díu với vợ sắp cưới của anh mà, bây giờ anh không hận tôi sao?"
Bốp!
Kiều Đông Thăng tự tát mình một cái thật mạnh, thành khẩn nói:
"Do tôi bị sự ngu dốt che mờ con mắt, nếu Nhan Xạ thật sự có ý nghĩ xấu xa thì cô ấy sẽ không bao giờ mời anh tới cứu cha tôi! Hiện tại tôi đã nghĩ thông suốt rồi, từ nay anh chính là ân nhân của tôi. Đây là tấm séc 1 triệu, cảm ơn anh đã cứu mạng cha tôi.”
Nói xong, Kiều Đông Thăng dùng cả hai tay đưa tấm séc tới.
"Trẻ nhỏ dễ dạy thật!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tả Tu mỉm cười, không chút khách sáo nhận lấy tấm séc rồi bước ra khỏi bệnh viện.
Bây giờ anh có 1 triệu rưỡi tệ, buổi chiều có thể trở về thăm mẹ rồi trả hết nợ nần, cuối cùng đã có thể để mẹ làm việc vất vả cả đời được nghỉ ngơi thoải mái rồi.
"Tả thần y, xin đợi một chút!"
Đột nhiên, Đào Chính Quân cũng bước ra và nói với vẻ bội phục:
"Y thuật của Tả thần y thật thần kỳ. Mong cậu có thể giúp tôi xem thử xem rốt cuộc căn bệnh quái lạ trên người tôi là có chuyện gì."
Tả Tu nói: "Cục trưởng Đào, xin hỏi ông có tin vào cái gọi là quỷ thần không?"
Đào Chính Quân ngẩn người mất một lúc.
“Lúc còn trẻ thì tôi không tin, nhưng tôi đã trải qua quá nhiều sự sống và cái chết, trong quá trình truy đuổi hung thủ, cả đời tôi cũng đã giết hơn hai mươi người, còn có ba con tin mà tôi không cách nào cứu bọn họ ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết ở trước mặt tôi, ánh mắt đầy sự oán hận khi họ nhìn tôi, cả đời tôi cũng không quên được!”
“Chẳng lẽ tôi bị linh hồn người chết bám vào người sao?”
Đào Chính Quân nói.
“Nói cho dễ hiểu là có người chết oán hận ông, tuy rằng không phải quỷ hồn bám theo nhưng cũng không khác bao nhiêu! Ông bị oán khí ám ảnh quanh năm suốt tháng khiến các loại sát khí từ trên trời dưới đất xâm nhập vào cơ thể và tụ hội lại. Một nửa trái tim của ông đã bị ô nhiễm, nếu ông không trừ tà kịp thời thì dù ông không chết vì đau tim, cũng sẽ phải hứng chịu một tai họa đẫm máu.”
Đào Chính Quân có danh tiếng khá tốt nên Tả Tu cũng tận tình giải thích cho ông ấy.
Nghe vậy, Đào Chính Quân vội vàng nói: "Mong Tả thần y có thể cứu tôi."
"Y thuật của Chúc Do cần dựa vào pháp lực. Vừa rồi pháp lực của tôi đã cạn kiệt. Ông để lại số điện thoại đi, ngày mai tôi sẽ chữa trị cho ông!"
Tả Tu nói.
"Được! Ngày mai tôi mời cậu đến nhà tôi làm khách!"
Đào Chính Quân vui mừng khôn xiết và lập tức trao đổi số điện thoại di động với Tả Tu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tả Tu không để Nhan Xạ lái xe chở mình mà anh một mình đi bộ đến công trường ở phía xa rồi tìm một chỗ hẻo lánh, bắt đầu ngồi xếp bằng tu luyện.
Từ mười giờ sáng cho đến tận ba giờ chiều, ánh nắng chói chang chiếu rọi khắp xung quanh.
Khoảng thời gian này là lúc tinh hoa của mặt trời hưng thịnh nhất.
Tả Tu không ngừng nỗ lực, tinh hoa của mặt trời mênh mông liên tục tràn vào cơ thể anh và chuyển hóa thành dương khí dồi dào.
Cuối cùng, dương khí đã gần như lấp đầy mười hai kinh mạch chính và kỳ kinh bát mạch.
Lần đầu tiên Tả Tu cảm thấy dương khí quá mức nồng đậm như vậy, anh thấy trong cơ thể mình có một loại cảm giác nóng rát.
Sau khi ngừng tu luyện, Tả Tu phát hiện ra trên Ngọc Âm Dương xuất hiện bốn vòng ánh sáng.
Điều này chứng tỏ tốc độ tu luyện võ công của anh càng ngày càng nhanh.
Tả Tu vui mừng khôn xiết.
Anh bước ra đường lớn chuẩn bị đón taxi về nhà để trả khoản nợ 1 triệu rưỡi tệ của gia đình.
Anh vừa gọi taxi xong thì Hàn Nguyệt đã gọi điện đến:
"Tả Tu, không ổn rồi, mấy người thân thích của nhà em lại ầm ĩ đến đòi nợ, dì đang bị họ vây quanh, em nhanh trở về đi."
"Chị Nguyệt, trước hết chị bảo mẹ em đừng tức giận, em sẽ lập tức về ngay."
Tả Tu nhảy lên xe với ánh mắt rét lạnh.
Sau khi cha anh vào tù, mợ và em họ của anh cứ nửa tháng lại đến đòi nợ, mục đích là muốn ép mẹ anh nhượng lại ngôi nhà cũ cho nhà họ Tần.
Tả Tu vô cùng lo lắng chạy đến quán ăn sáng, anh nhìn thấy mợ của anh là Lý Cầm đang dẫn đầu một đám đầu gấu hung ác đập phá quán ăn sáng thành một đống hỗn độn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro