Xung quanh trở nên yên lặng
Trần Minh
2024-07-19 12:38:09
Xung quanh trở nên yên lặng.
Chỉ còn lại Tả Tu và phe của Vương Kiệt.
“A Bưu, xử nó cho tao!”
Vương Kiệt chỉ vào Tả Tu, độc ác nói, liếc ánh mắt thâm hiểm với A Bưu.
Mặc dù bên ngoài có Kiều Đông Thăng và Đào Chính Quân nhưng chỉ cần không đánh chết Tả Tu tại chỗ thì ông ta vẫn có thể thoát tội.
Ánh mắt A Bưu hung ác nham hiểm nhìn chăm chăm Tả Tu, hắn ta bước về phía trước một bước, nắm chặt hai nắm đấm khuấy động cương khí, ra hiệu bắt đầu công kích.
“Mày cũng chỉ là một Khí cảnh tiểu chu thiên, tao khuyên mày đừng bán mạng cho Vương Kiệt nữa, nếu không kết cục của mày với tên kia sẽ như nhau.”
Tả Tu lạnh lùng nói, chỉ vào người vừa bị đánh gần chết tên A Báo kia.
Hai người này cũng chỉ là Khí cảnh tiểu chu thiên, mặc dù được coi là cao thủ võ đạo nhưng dưới tay Tả Tu thì chẳng đỡ nổi một đòn.
“Nhận tiền của người ta để trừ họa cho người ta, nhường mày một quyền trước.”
A Bưu hét lớn một tiếng, cơ thể chuyển động giống như mãnh hổ đánh về phía ngực Tả Tu!
Tả Tu giơ tay đánh ra một quyền.
Cơ thể A Bưu dừng lại, khóe miệng hiện lên nụ cười gian xảo, nhanh chóng rút súng lục ra, nhắm vào ngực Tả Tu!
Tả Tu đã có chuẩn bị từ trước, mạnh mẽ giơ một cánh tay khác lên.
Một chiếc đỉnh sắc vững vàng bay ra.
Ầm!
Cổ tay A Bưu bị bản trúng, xương cốt cũng bị đánh gãy, máu me đầm đìa, khẩu súng lục rơi xuống đất.
“Sao lại như thế được?” Gương mặt A Bưu đầy vẻ hoảng sợ, liên tục lùi về phía sau.
Hắn ta giở trò nhưng không ngờ Tả Tu lại còn thâm hiểm hơn!
Tả Tu không nói một lời, giống như gió lốc cuồn cuộn kéo đến, một quyền mạnh mẽ đánh A Bưu bay ra ngoài.
Giống như A Báo, ngực A Bưu bị đánh mạnh, tâm mạch bị đứt đoạn, miệng phun máu tươi, chỉ còn một nửa cái mạng.
“Sao mày có thể mạnh như thế được?”
Vương Kiệt thấy vậy thì nheo mắt, lần đầu tiên trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Vương Tuyên Kim đã sợ đến mức mặt mũi trằng bệch.
Chẳng ai có thể ngờ được, một thãng nhóc đã từng ở dưới đáy xã hội, một con kiến hôi nhỏ bé, sau hai năm lại trở nên mạnh mẽ một cách thần bí như vậy!
“Những ngày an nhàn của bọn mày đã sắp cạn rồi, còn thủ đoạn gì nữa thì xuất hết ra đây đi!”
Tả Tu ép từng bước tiến về phía trước, ánh mắt vô cùng dọa người.
“Nhóc con, mày không thể giết tao được đâu, sau lưng tao là Lữ đại nhân, anh em kết nghĩa của tao là vua ám dạ Giang Thành, cha vợ của tao là chủ tịch Chu ở tỉnh phủ, nếu mày động đến tao thì bọn họ sẽ không tha cho mày đâu!”
Thấy sát ý của Tả Tu dồn dập, Vương Kiệt đột nhiên thấy sợ hãi, giọng nói run run.
Bốp!
Tả Tu tát mạnh một cái làm cho mặt Vương Kiệt nhiễm máu.
“Mặc kệ là Lữ đại nhân, hay là vua ám dạ gì đó, bây giờ tao cho mày một cơ hội, gọi người đến! Gọi người mà mày cho là mạnh nhất đến! Gọi đàn em mạnh nhất của mày đến! Hôm nay ông đây muốn nhìn xem, mày làm sao để không tha cho tao?”
Tả Tu quát to một câu!
Anh không muốn giữ lại hậu họa, dứt khoát một lần giải quyết triệt để thế lực sau lưng Vương Kiệt!
Vương Kiệt trở nên ngây dại!
Ông ta lấy tay che khuôn mặt sưng đỏ, trong mắt đều là thù hẳn, tiếp theo, trong mắt ông ta lại hiện lên sự vui mừng.
Chỉ còn lại Tả Tu và phe của Vương Kiệt.
“A Bưu, xử nó cho tao!”
Vương Kiệt chỉ vào Tả Tu, độc ác nói, liếc ánh mắt thâm hiểm với A Bưu.
Mặc dù bên ngoài có Kiều Đông Thăng và Đào Chính Quân nhưng chỉ cần không đánh chết Tả Tu tại chỗ thì ông ta vẫn có thể thoát tội.
Ánh mắt A Bưu hung ác nham hiểm nhìn chăm chăm Tả Tu, hắn ta bước về phía trước một bước, nắm chặt hai nắm đấm khuấy động cương khí, ra hiệu bắt đầu công kích.
“Mày cũng chỉ là một Khí cảnh tiểu chu thiên, tao khuyên mày đừng bán mạng cho Vương Kiệt nữa, nếu không kết cục của mày với tên kia sẽ như nhau.”
Tả Tu lạnh lùng nói, chỉ vào người vừa bị đánh gần chết tên A Báo kia.
Hai người này cũng chỉ là Khí cảnh tiểu chu thiên, mặc dù được coi là cao thủ võ đạo nhưng dưới tay Tả Tu thì chẳng đỡ nổi một đòn.
“Nhận tiền của người ta để trừ họa cho người ta, nhường mày một quyền trước.”
A Bưu hét lớn một tiếng, cơ thể chuyển động giống như mãnh hổ đánh về phía ngực Tả Tu!
Tả Tu giơ tay đánh ra một quyền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơ thể A Bưu dừng lại, khóe miệng hiện lên nụ cười gian xảo, nhanh chóng rút súng lục ra, nhắm vào ngực Tả Tu!
Tả Tu đã có chuẩn bị từ trước, mạnh mẽ giơ một cánh tay khác lên.
Một chiếc đỉnh sắc vững vàng bay ra.
Ầm!
Cổ tay A Bưu bị bản trúng, xương cốt cũng bị đánh gãy, máu me đầm đìa, khẩu súng lục rơi xuống đất.
“Sao lại như thế được?” Gương mặt A Bưu đầy vẻ hoảng sợ, liên tục lùi về phía sau.
Hắn ta giở trò nhưng không ngờ Tả Tu lại còn thâm hiểm hơn!
Tả Tu không nói một lời, giống như gió lốc cuồn cuộn kéo đến, một quyền mạnh mẽ đánh A Bưu bay ra ngoài.
Giống như A Báo, ngực A Bưu bị đánh mạnh, tâm mạch bị đứt đoạn, miệng phun máu tươi, chỉ còn một nửa cái mạng.
“Sao mày có thể mạnh như thế được?”
Vương Kiệt thấy vậy thì nheo mắt, lần đầu tiên trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Vương Tuyên Kim đã sợ đến mức mặt mũi trằng bệch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng ai có thể ngờ được, một thãng nhóc đã từng ở dưới đáy xã hội, một con kiến hôi nhỏ bé, sau hai năm lại trở nên mạnh mẽ một cách thần bí như vậy!
“Những ngày an nhàn của bọn mày đã sắp cạn rồi, còn thủ đoạn gì nữa thì xuất hết ra đây đi!”
Tả Tu ép từng bước tiến về phía trước, ánh mắt vô cùng dọa người.
“Nhóc con, mày không thể giết tao được đâu, sau lưng tao là Lữ đại nhân, anh em kết nghĩa của tao là vua ám dạ Giang Thành, cha vợ của tao là chủ tịch Chu ở tỉnh phủ, nếu mày động đến tao thì bọn họ sẽ không tha cho mày đâu!”
Thấy sát ý của Tả Tu dồn dập, Vương Kiệt đột nhiên thấy sợ hãi, giọng nói run run.
Bốp!
Tả Tu tát mạnh một cái làm cho mặt Vương Kiệt nhiễm máu.
“Mặc kệ là Lữ đại nhân, hay là vua ám dạ gì đó, bây giờ tao cho mày một cơ hội, gọi người đến! Gọi người mà mày cho là mạnh nhất đến! Gọi đàn em mạnh nhất của mày đến! Hôm nay ông đây muốn nhìn xem, mày làm sao để không tha cho tao?”
Tả Tu quát to một câu!
Anh không muốn giữ lại hậu họa, dứt khoát một lần giải quyết triệt để thế lực sau lưng Vương Kiệt!
Vương Kiệt trở nên ngây dại!
Ông ta lấy tay che khuôn mặt sưng đỏ, trong mắt đều là thù hẳn, tiếp theo, trong mắt ông ta lại hiện lên sự vui mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro