Âm Mưu Cũng Là...
Đại Hiền Triết
2024-10-04 16:35:13
Vạn Xà Cốc
Đúng như cái tên, nơi đây rắn độc nhiều vô số kể không ai dám đến. Thế nhưng người của một trong bát thế gia lại quyết định đến đây để khai hoang lập nghiệp. Nguyên nhân rất đơn giản bởi vì công pháp của bọn họ cần có máu rắn để làm thuốc dẫn.
Một lý do khác nữa chính là ở đây mạch nước ngầm rất nhiều mà lại còn có dầu hỏa. Hơn sáu phần mười giếng nước ở đây đều bị nhiễm chất dễ cháy, thế nhưng loại nguyên liệu này lại rất được ưa chuộng cho nên có thể nói Vạn Xà Cốc là một thương gia so về độ phú hào thì chỉ thua mỗi Tinh Vẫn Các.
Tại một tòa thành lớn ở đó, bên trong sảnh nghị sự của Vạn Xà Cốc, ba vị gia chủ của liên minh gồm có Lý Nguyệt Sầu, Đới Bạch Bân cùng Hắc Trảm Phong đang ngồi trên bàn tròn thảo luận, bên cạnh còn có cả Hắc U Minh.
“Ha ha. Nếu như đám người liên minh của Minh Nguyệt Lâu lui về Phong Lôi Trấn thì chúng ta còn e ngại hoàng thất kịp thời cản trở. Ngược lại bọn chúng ôm khư khư lấy Huyết Vân Sơn để chúng ta dễ bề hành động thật đúng là bọn không có đầu óc.”
Lý Nguyệt Sầu nhịn không được cười phá lên, Hắc Trảm Phong và Đới Bạch Bân cũng cười theo. Từ sau lần nhị trưởng lão Đường Môn bạo thể, ba vị gia chủ bị trọng thương phải tốn không ít thời gian khôi phục. Chính vì thế cho nên bọn họ phải tạm thời không tấn công ba nhà kia.
“Nói như vậy cũng không đúng. Dù sao Đường Môn, Minh Nguyệt Lâu, Dược Thải Đường đều ở xung quanh Huyết Vân Sơn. Tinh Vẫn Các từ bỏ Phong Lôi Trấn tiến đến nơi đó đánh đuổi người của Dược Thải Đường cũng xem như là hoàn toàn hợp lí.”
Hắc U Minh mở miệng lên tiếng, hắn là đệ tử của Hắc Quỷ Hành được xem như là quân sư của liên minh ba nhà lúc này cho nên có thể xuất hiện để cho ý kiến.
“Đúng rồi U Minh, theo ngươi liên minh bên đó tiếp theo sẽ có động tĩnh gì?”
Điện chủ Hắc Trảm Phong ngưng lại nụ cười hỏi. Những người khác cũng là chú ý theo. Thời gian qua Hắc U Minh đã đưa ra nhiều phán đoán chính xác cho nên bọn họ rất tin tưởng.
“Theo như ta đoán, Liên minh bên kia sẽ cố thủ trong thời gian này. Bởi vì nếu tấn công đến đây thì chiến trường sẽ càng xa hoàng thất. Hoàng đế muốn ngăn cản cũng không hề dễ dàng. Mặt khác, Đế Vương Phủ đưa tin tức tới nói rằng một tháng sau Phủ chủ sẽ xuất quan cho nên lệnh cho chúng ta lúc đó tiến đánh Huyết Vân Sơn.”
“Hắc U Minh, ngươi nghĩ lấy được món đồ kia Đế Vương Phủ sẽ thay đổi như thế nào mà lại có thể tự tin đối đầu với hoàng thất cùng Chấn Thiên Sơn?”
“Cái đó thì ta không biết, nhưng đại quản gia Gia Cát Tinh là người thế nào các vị cũng hiểu. Xưa nay hắn tính toán rất kỹ càng cho nên việc này hẳn là không thành vấn đề. Một khi chúng ta tấn công Huyết Vân Sơn chắc chắn Đế Vương Phủ sẽ mượn cớ đó tiến quân đến. Bên ngoài là can thiệp hai nhà chiến tranh nhưng thực chất là thâu tóm lấy toàn bộ sau đó đưa quân đánh úp lên người của Chấn Thiên Sơn đem đến.”
“Kế hoạch này cũng thật là nguy hiểm quá đi.” Đới Bạch Bân nhịn không được thở sâu.
“Hoàn toàn sẽ không có nguy hiểm bởi vì chúng ta không hề thực chất chiến đấu với người của liên minh bên kia mà chỉ câu thời gian đợi quân của Đế Vương Phủ đi đến sau đó cùng nhau công thành chiếm đất. Đánh ngược lên Chấn Thiên Sơn rồi đi qua hoàng thất.”
“Thì ra là thế. Nếu kế hoạch đã là một tháng sau bắt đầu thì chúng ta cũng nên chuẩn bị thật kỹ càng trước đã.” Lý Nguyệt Sâu thấy lời nói của Hắc U Minh rất hợp lí bèn lên tiếng.
Những người khác nghe vậy cũng gật đầu chuẩn bị đi cho người chuẩn bị.
“Báo!”
Đúng lúc này, từ bên ngoài, một tên thuộc hạ la lớn đem một cái ngọc giản chạy vào dâng hai tay cung kính nói: “Theo tin tức nhận được, phía liên minh bên kia trong vòng nửa tháng sẽ bắt đầu xuất quân đánh về phía Vạn Xà Cốc chúng ta.”
“Cái gì!?”
Ba vị gia chủ kinh nghi la to, Hắc U Minh thì nheo mắt lại suy nghĩ điều gì.
“Chuyện này là thế nào? Không phải ngươi bảo bọn hắn sẽ thủ trong thành không ra ngoài hay sao?” Hắc Trảm Phong quay sang nhìn Hắc U Minh hỏi.
“Theo lí thường thì hẳn là như vậy, chẳng lẽ bọn họ đã là chó cùng rứt dậu hay sao?”
Hắc U Minh cũng một đầu mơ hồ, từ khi hắn làm quân sư cho liên minh đến nay thì chưa một lần nào phán đoán sai lầm vì thế cho nên sự việc ngoài ý muốn này làm hắn thấy cực kỳ khó chịu.
“Vậy kế tiếp phải làm thế nào?” Lý Nguyệt Sầu hỏi.
Hắc U Minh quay sang hỏi tên thuộc hạ báo tin: “Làm sao ngươi biết nửa tháng sau người của Minh Nguyệt Lâu sẽ tiến công Vạn Xà Cốc.”
“Bẩm quân sư, theo như bên kia truyền đến thì Đại trưởng lão của Đường Môn trực tiếp đi đến hạ chiến thư như vậy.”
Hắc U Minh còn đang suy nghĩ thì Đới Bạch Bân lúc này mới ngưng trọng lên tiếng: “Ta biết con người của Đại trưởng lão Đường Môn, hắn từ xưa đã có danh xưng là Thiên Thủ Quan Âm thực lực cực mạnh, những lời hắn nói ra đều chắc như đinh đóng cột cho nên nếu người này đã trực tiếp ra mặt thì hẳn là sự thật rồi.”
“Trước mắt chúng ta nên cho người báo tin với Đại quản gia của Đế Vương Phủ trước, mặt khác phải cho quân lính chuẩn bị đầy đủ để chiến đấu. Nhất định phải đánh phía bên ngoài Vạn Xà Cốc tránh trường hợp rơi vào thế bị động.” Hắc U Minh nói.
“Được rồi, cứ theo như ngươi nói.”
Ba vị gia chủ lập tức rời đi chuẩn bị mọi thứ.
Đế Vương Phủ
Gia Cát Tinh đang cầm một cái ngọc giản trên bàn, khuôn mặt không có như thường ngày bình thản mà là đang nhíu mày lại.
Sau khi nhận được tin tức từ liên minh Vạn Xà Cốc đem đến, ông liền cảm thấy khó hiểu. Suy nghĩ của ông cũng đúng như Hắc U Minh, đều cho rằng người của Minh Nguyệt Lâu ba nhà kia sẽ không dám chủ động tiến công.
“Tấn công thì quan trọng nhất là bất ngờ? Tại sao lại phải hạ chiến thư là nửa tháng sau?”
Cánh tay mân mê chòm râu dưới cằm, Gia Các Tinh đưa mắt nhìn về phía bản đồ trên bàn lớn. Đột nhiên đôi mắt ông sáng rực lên kêu lớn: “Đúng rồi thì ra là vậy.”
Vừa dứt liến, ông liền lấy một cuốn ngọc giản khác ra viết mấy chữ trên đó rồi kêu một tên thuộc hạ chạy đến nói: “Đem cái này đem đến Vạn Xà Cốc giao cho Hắc U Minh.”
Ở một nơi khác, trong hoàng thành, hoàng đế cầm trên tay cuống ngọc giả nhìn một chút sau đó nói.
“Từ bao giờ đám người Đường Thiên Tiếu lại sáng suốt đến như vậy? Xem ra là Trác Phàm đã trở về chỉ đạo.”
Kiếm Vân Sơn ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Thứ lỗi cho ta ngu muội, hoàng thượng, ngươi nói xem nếu Trác Phàm trở về thì việc này hắn làm là có ý gì?”
Hoàng Đế cười lên ha hả, ánh mắt thâm thúy nói: “Việc này là chuyện của bát thế gia bọn họ, chúng ta trước mắt vẫn chưa cần hành động gì cả.”
Nói xong, hoàng đế liền gọi một tên thị vệ tiến vào.
“Ngươi, mau chóng đem thánh chỉ của trẫm truyền lệnh cho Thương hộ vệ cùng Cung hộ vệ canh giữ ở biên cương lập tức trở về hoàng cung.”
“Vâng! Thưa bệ hạ!” Tên thị vệ kia lập tức cung kính rời đi.
Hoàng đế lại gọi thêm một người khác, đem một cái ngọc giản giao cho tên đó, Kiếm Vân Sơn cũng không rõ ông ta nói điều gì. Chỉ thấy tên thuộc hạ kia nghe xong liền có chút hoảng sợ nhưng cũng vâng lệnh rời đi.
“Hoàng thượng, đây là có chuyện gì?” Kiếm Vân Sơn tò mò hỏi.
“Không có gì. Chẳng qua lưới bắt cá chuẩn bị thu lại mà thôi.” Hoàng đế cười lên ha hả nói.
Chấn Thiên Sơn
“Xem ra Trác Phàm đã trở về và đang ở Minh Nguyệt Lâu chỉ đạo.” Âu Dương Trường Phong sau khi cầm ngọc giản liền nói lên phán đoán.
“Đại quản gia, ngươi nói vậy là có ý gì?” Âu Dương Chấn Thiên chưa hiểu lắm.
“Gia chủ, người nghĩ thử xem tại sao người của liên minh bên Minh Nguyệt Lâu lại hạ chiến thư nhưng mười lăm ngày sau mới xuất quân mà lại còn phái Đại trưởng lão của Đường Môn đích thân đem đến?”
“Cái này không phải là muốn thể hiện khí thế hay sao? Huống chi thực lực bọn họ hơn hẳn đám người ở Vạn Xà Cốc.”
“Đó chỉ là những gì được thể hiện bên ngoài thôi. Thực chất con số mười lăm ngày chính là thời gian chúng ta dẫn quân tiến đến.”
“Lời này là có ý gì?” Âu Dương Chấn Thiên một đầu mơ hồ.
Thấy thế, Âu Dương Trường Phong mới trải bản đồ ra nói.
“Người nhìn đi, người của chúng ta muốn từ tây bắc đi xuống mất khoảng hơn mười ngày đường. Điều này ý nghĩa là chúng ta hoàn toàn có thời gian xuất hiện kịp thời để can thiệp chiến tranh nổ ra giữa hai liên minh.”
“Thì ra là thế, bọn hắn muốn kéo chúng ta vào trước đề phòng Đế Vương Phủ bất ngờ tiến công.” Vị gia chủ của Trấn Thiên Sơn lúc này mới gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Thế nhưng có lẽ bọn họ đã tính sai một điều.”
“Sai điều gì?”
“Nếu như ta có thể nhìn ra điều này, dĩ nhiên là Gia Cát Tinh bên kia cũng thấy được. Nhất định hắn sẽ cho quân của Vạn Xà Cốc chủ động tấn công trước, chính Đế Vương Phủ cũng sẽ đồng thời xuất quân ngay lập tức để hỗ trợ. Kế hoạch bọn của Gia Các Tinh có lẽ là đợi Hoàng Thiên Bá xuất quan rồi mới hành động nhưng vì cái chiến thư kia cho nên phải ra tay trước.”
“Nếu như vậy chúng ta cũng nên lập tức xuất quân thôi. Nhưng như vậy thì lại đúng ý của Trác Phàm.” Âu Dương Chấn Thiên khuôn mặt mộng bức nói.
“Đúng là như vậy, nước đi này của Trác Phàm vừa là âm mưu cũng là dương mưu. Nếu ta đến trễ chắc chắn quân của Minh Nguyệt Lâu sẽ tan tác, Đế Vương Phủ chiếm được tiên cơ liền đánh úp lên đây cho nên không còn cách nào khác. Âm mưu khó đoán dễ phòng, dương mưu thì ngược lại, thấy rõ ràng nhưng không thể không làm theo.”
Âu Dương Trường Phong cũng là vô cùng khó chịu nói. Nước đi này của Trác Phàm phải nói là quá bá đạo, không những nhìn rõ tình thế mà còn ép chúng ta vào thế không làm không được.
Minh Nguyệt Lâu
“Trác Phàm! Trác Phàm!”
Đường Thiên Tiếu cùng hai vị gia chủ vừa cầm ngọc giản vừa chạy đến nơi nghỉ ngơi của Trác Phàm nói lớn.
“Có chuyện gì vậy. Đêm đã khuya rồi các người không nghĩ ngơi sao?” Trác Phàm mở cửa phòng ra ngáp một cái rõ dài nói.
“Ngươi cũng là tu giả tu vi Thần chiếu cảnh, ngủ cũng có tác dụng gì cơ chứ. Mà lại đúng như ngươi liệu sự, bên phía Vạn Xà Cốc hiển nhiên đã có động tĩnh rồi.” Thái Sử Kinh một mặt hưng phấn nói.
“Vậy các vị đã bố trí xong xui hết chưa?” Trác Phàm hỏi.
“Tất cả đều đã đâu vào đấy.” Bạch Minh Nguyệt cũng cười nói.
“Vậy thì tốt. Các vị trở về cho quân nghỉ ngơi đầy đủ đi. Có thể mười ngày nữa đại chiến sẽ nổ ra.”
“Được!”
Đúng như cái tên, nơi đây rắn độc nhiều vô số kể không ai dám đến. Thế nhưng người của một trong bát thế gia lại quyết định đến đây để khai hoang lập nghiệp. Nguyên nhân rất đơn giản bởi vì công pháp của bọn họ cần có máu rắn để làm thuốc dẫn.
Một lý do khác nữa chính là ở đây mạch nước ngầm rất nhiều mà lại còn có dầu hỏa. Hơn sáu phần mười giếng nước ở đây đều bị nhiễm chất dễ cháy, thế nhưng loại nguyên liệu này lại rất được ưa chuộng cho nên có thể nói Vạn Xà Cốc là một thương gia so về độ phú hào thì chỉ thua mỗi Tinh Vẫn Các.
Tại một tòa thành lớn ở đó, bên trong sảnh nghị sự của Vạn Xà Cốc, ba vị gia chủ của liên minh gồm có Lý Nguyệt Sầu, Đới Bạch Bân cùng Hắc Trảm Phong đang ngồi trên bàn tròn thảo luận, bên cạnh còn có cả Hắc U Minh.
“Ha ha. Nếu như đám người liên minh của Minh Nguyệt Lâu lui về Phong Lôi Trấn thì chúng ta còn e ngại hoàng thất kịp thời cản trở. Ngược lại bọn chúng ôm khư khư lấy Huyết Vân Sơn để chúng ta dễ bề hành động thật đúng là bọn không có đầu óc.”
Lý Nguyệt Sầu nhịn không được cười phá lên, Hắc Trảm Phong và Đới Bạch Bân cũng cười theo. Từ sau lần nhị trưởng lão Đường Môn bạo thể, ba vị gia chủ bị trọng thương phải tốn không ít thời gian khôi phục. Chính vì thế cho nên bọn họ phải tạm thời không tấn công ba nhà kia.
“Nói như vậy cũng không đúng. Dù sao Đường Môn, Minh Nguyệt Lâu, Dược Thải Đường đều ở xung quanh Huyết Vân Sơn. Tinh Vẫn Các từ bỏ Phong Lôi Trấn tiến đến nơi đó đánh đuổi người của Dược Thải Đường cũng xem như là hoàn toàn hợp lí.”
Hắc U Minh mở miệng lên tiếng, hắn là đệ tử của Hắc Quỷ Hành được xem như là quân sư của liên minh ba nhà lúc này cho nên có thể xuất hiện để cho ý kiến.
“Đúng rồi U Minh, theo ngươi liên minh bên đó tiếp theo sẽ có động tĩnh gì?”
Điện chủ Hắc Trảm Phong ngưng lại nụ cười hỏi. Những người khác cũng là chú ý theo. Thời gian qua Hắc U Minh đã đưa ra nhiều phán đoán chính xác cho nên bọn họ rất tin tưởng.
“Theo như ta đoán, Liên minh bên kia sẽ cố thủ trong thời gian này. Bởi vì nếu tấn công đến đây thì chiến trường sẽ càng xa hoàng thất. Hoàng đế muốn ngăn cản cũng không hề dễ dàng. Mặt khác, Đế Vương Phủ đưa tin tức tới nói rằng một tháng sau Phủ chủ sẽ xuất quan cho nên lệnh cho chúng ta lúc đó tiến đánh Huyết Vân Sơn.”
“Hắc U Minh, ngươi nghĩ lấy được món đồ kia Đế Vương Phủ sẽ thay đổi như thế nào mà lại có thể tự tin đối đầu với hoàng thất cùng Chấn Thiên Sơn?”
“Cái đó thì ta không biết, nhưng đại quản gia Gia Cát Tinh là người thế nào các vị cũng hiểu. Xưa nay hắn tính toán rất kỹ càng cho nên việc này hẳn là không thành vấn đề. Một khi chúng ta tấn công Huyết Vân Sơn chắc chắn Đế Vương Phủ sẽ mượn cớ đó tiến quân đến. Bên ngoài là can thiệp hai nhà chiến tranh nhưng thực chất là thâu tóm lấy toàn bộ sau đó đưa quân đánh úp lên người của Chấn Thiên Sơn đem đến.”
“Kế hoạch này cũng thật là nguy hiểm quá đi.” Đới Bạch Bân nhịn không được thở sâu.
“Hoàn toàn sẽ không có nguy hiểm bởi vì chúng ta không hề thực chất chiến đấu với người của liên minh bên kia mà chỉ câu thời gian đợi quân của Đế Vương Phủ đi đến sau đó cùng nhau công thành chiếm đất. Đánh ngược lên Chấn Thiên Sơn rồi đi qua hoàng thất.”
“Thì ra là thế. Nếu kế hoạch đã là một tháng sau bắt đầu thì chúng ta cũng nên chuẩn bị thật kỹ càng trước đã.” Lý Nguyệt Sâu thấy lời nói của Hắc U Minh rất hợp lí bèn lên tiếng.
Những người khác nghe vậy cũng gật đầu chuẩn bị đi cho người chuẩn bị.
“Báo!”
Đúng lúc này, từ bên ngoài, một tên thuộc hạ la lớn đem một cái ngọc giản chạy vào dâng hai tay cung kính nói: “Theo tin tức nhận được, phía liên minh bên kia trong vòng nửa tháng sẽ bắt đầu xuất quân đánh về phía Vạn Xà Cốc chúng ta.”
“Cái gì!?”
Ba vị gia chủ kinh nghi la to, Hắc U Minh thì nheo mắt lại suy nghĩ điều gì.
“Chuyện này là thế nào? Không phải ngươi bảo bọn hắn sẽ thủ trong thành không ra ngoài hay sao?” Hắc Trảm Phong quay sang nhìn Hắc U Minh hỏi.
“Theo lí thường thì hẳn là như vậy, chẳng lẽ bọn họ đã là chó cùng rứt dậu hay sao?”
Hắc U Minh cũng một đầu mơ hồ, từ khi hắn làm quân sư cho liên minh đến nay thì chưa một lần nào phán đoán sai lầm vì thế cho nên sự việc ngoài ý muốn này làm hắn thấy cực kỳ khó chịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy kế tiếp phải làm thế nào?” Lý Nguyệt Sầu hỏi.
Hắc U Minh quay sang hỏi tên thuộc hạ báo tin: “Làm sao ngươi biết nửa tháng sau người của Minh Nguyệt Lâu sẽ tiến công Vạn Xà Cốc.”
“Bẩm quân sư, theo như bên kia truyền đến thì Đại trưởng lão của Đường Môn trực tiếp đi đến hạ chiến thư như vậy.”
Hắc U Minh còn đang suy nghĩ thì Đới Bạch Bân lúc này mới ngưng trọng lên tiếng: “Ta biết con người của Đại trưởng lão Đường Môn, hắn từ xưa đã có danh xưng là Thiên Thủ Quan Âm thực lực cực mạnh, những lời hắn nói ra đều chắc như đinh đóng cột cho nên nếu người này đã trực tiếp ra mặt thì hẳn là sự thật rồi.”
“Trước mắt chúng ta nên cho người báo tin với Đại quản gia của Đế Vương Phủ trước, mặt khác phải cho quân lính chuẩn bị đầy đủ để chiến đấu. Nhất định phải đánh phía bên ngoài Vạn Xà Cốc tránh trường hợp rơi vào thế bị động.” Hắc U Minh nói.
“Được rồi, cứ theo như ngươi nói.”
Ba vị gia chủ lập tức rời đi chuẩn bị mọi thứ.
Đế Vương Phủ
Gia Cát Tinh đang cầm một cái ngọc giản trên bàn, khuôn mặt không có như thường ngày bình thản mà là đang nhíu mày lại.
Sau khi nhận được tin tức từ liên minh Vạn Xà Cốc đem đến, ông liền cảm thấy khó hiểu. Suy nghĩ của ông cũng đúng như Hắc U Minh, đều cho rằng người của Minh Nguyệt Lâu ba nhà kia sẽ không dám chủ động tiến công.
“Tấn công thì quan trọng nhất là bất ngờ? Tại sao lại phải hạ chiến thư là nửa tháng sau?”
Cánh tay mân mê chòm râu dưới cằm, Gia Các Tinh đưa mắt nhìn về phía bản đồ trên bàn lớn. Đột nhiên đôi mắt ông sáng rực lên kêu lớn: “Đúng rồi thì ra là vậy.”
Vừa dứt liến, ông liền lấy một cuốn ngọc giản khác ra viết mấy chữ trên đó rồi kêu một tên thuộc hạ chạy đến nói: “Đem cái này đem đến Vạn Xà Cốc giao cho Hắc U Minh.”
Ở một nơi khác, trong hoàng thành, hoàng đế cầm trên tay cuống ngọc giả nhìn một chút sau đó nói.
“Từ bao giờ đám người Đường Thiên Tiếu lại sáng suốt đến như vậy? Xem ra là Trác Phàm đã trở về chỉ đạo.”
Kiếm Vân Sơn ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Thứ lỗi cho ta ngu muội, hoàng thượng, ngươi nói xem nếu Trác Phàm trở về thì việc này hắn làm là có ý gì?”
Hoàng Đế cười lên ha hả, ánh mắt thâm thúy nói: “Việc này là chuyện của bát thế gia bọn họ, chúng ta trước mắt vẫn chưa cần hành động gì cả.”
Nói xong, hoàng đế liền gọi một tên thị vệ tiến vào.
“Ngươi, mau chóng đem thánh chỉ của trẫm truyền lệnh cho Thương hộ vệ cùng Cung hộ vệ canh giữ ở biên cương lập tức trở về hoàng cung.”
“Vâng! Thưa bệ hạ!” Tên thị vệ kia lập tức cung kính rời đi.
Hoàng đế lại gọi thêm một người khác, đem một cái ngọc giản giao cho tên đó, Kiếm Vân Sơn cũng không rõ ông ta nói điều gì. Chỉ thấy tên thuộc hạ kia nghe xong liền có chút hoảng sợ nhưng cũng vâng lệnh rời đi.
“Hoàng thượng, đây là có chuyện gì?” Kiếm Vân Sơn tò mò hỏi.
“Không có gì. Chẳng qua lưới bắt cá chuẩn bị thu lại mà thôi.” Hoàng đế cười lên ha hả nói.
Chấn Thiên Sơn
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xem ra Trác Phàm đã trở về và đang ở Minh Nguyệt Lâu chỉ đạo.” Âu Dương Trường Phong sau khi cầm ngọc giản liền nói lên phán đoán.
“Đại quản gia, ngươi nói vậy là có ý gì?” Âu Dương Chấn Thiên chưa hiểu lắm.
“Gia chủ, người nghĩ thử xem tại sao người của liên minh bên Minh Nguyệt Lâu lại hạ chiến thư nhưng mười lăm ngày sau mới xuất quân mà lại còn phái Đại trưởng lão của Đường Môn đích thân đem đến?”
“Cái này không phải là muốn thể hiện khí thế hay sao? Huống chi thực lực bọn họ hơn hẳn đám người ở Vạn Xà Cốc.”
“Đó chỉ là những gì được thể hiện bên ngoài thôi. Thực chất con số mười lăm ngày chính là thời gian chúng ta dẫn quân tiến đến.”
“Lời này là có ý gì?” Âu Dương Chấn Thiên một đầu mơ hồ.
Thấy thế, Âu Dương Trường Phong mới trải bản đồ ra nói.
“Người nhìn đi, người của chúng ta muốn từ tây bắc đi xuống mất khoảng hơn mười ngày đường. Điều này ý nghĩa là chúng ta hoàn toàn có thời gian xuất hiện kịp thời để can thiệp chiến tranh nổ ra giữa hai liên minh.”
“Thì ra là thế, bọn hắn muốn kéo chúng ta vào trước đề phòng Đế Vương Phủ bất ngờ tiến công.” Vị gia chủ của Trấn Thiên Sơn lúc này mới gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Thế nhưng có lẽ bọn họ đã tính sai một điều.”
“Sai điều gì?”
“Nếu như ta có thể nhìn ra điều này, dĩ nhiên là Gia Cát Tinh bên kia cũng thấy được. Nhất định hắn sẽ cho quân của Vạn Xà Cốc chủ động tấn công trước, chính Đế Vương Phủ cũng sẽ đồng thời xuất quân ngay lập tức để hỗ trợ. Kế hoạch bọn của Gia Các Tinh có lẽ là đợi Hoàng Thiên Bá xuất quan rồi mới hành động nhưng vì cái chiến thư kia cho nên phải ra tay trước.”
“Nếu như vậy chúng ta cũng nên lập tức xuất quân thôi. Nhưng như vậy thì lại đúng ý của Trác Phàm.” Âu Dương Chấn Thiên khuôn mặt mộng bức nói.
“Đúng là như vậy, nước đi này của Trác Phàm vừa là âm mưu cũng là dương mưu. Nếu ta đến trễ chắc chắn quân của Minh Nguyệt Lâu sẽ tan tác, Đế Vương Phủ chiếm được tiên cơ liền đánh úp lên đây cho nên không còn cách nào khác. Âm mưu khó đoán dễ phòng, dương mưu thì ngược lại, thấy rõ ràng nhưng không thể không làm theo.”
Âu Dương Trường Phong cũng là vô cùng khó chịu nói. Nước đi này của Trác Phàm phải nói là quá bá đạo, không những nhìn rõ tình thế mà còn ép chúng ta vào thế không làm không được.
Minh Nguyệt Lâu
“Trác Phàm! Trác Phàm!”
Đường Thiên Tiếu cùng hai vị gia chủ vừa cầm ngọc giản vừa chạy đến nơi nghỉ ngơi của Trác Phàm nói lớn.
“Có chuyện gì vậy. Đêm đã khuya rồi các người không nghĩ ngơi sao?” Trác Phàm mở cửa phòng ra ngáp một cái rõ dài nói.
“Ngươi cũng là tu giả tu vi Thần chiếu cảnh, ngủ cũng có tác dụng gì cơ chứ. Mà lại đúng như ngươi liệu sự, bên phía Vạn Xà Cốc hiển nhiên đã có động tĩnh rồi.” Thái Sử Kinh một mặt hưng phấn nói.
“Vậy các vị đã bố trí xong xui hết chưa?” Trác Phàm hỏi.
“Tất cả đều đã đâu vào đấy.” Bạch Minh Nguyệt cũng cười nói.
“Vậy thì tốt. Các vị trở về cho quân nghỉ ngơi đầy đủ đi. Có thể mười ngày nữa đại chiến sẽ nổ ra.”
“Được!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro