Thiên Địa Đại Đạo

Bạch Vân Vân Si...

Đại Hiền Triết

2024-10-04 16:35:13

Một tháng sau, dưới sự chỉ đạo của Dương Thương, tình hình Thiên Vũ đế quốc đã dần đi vào ổn đi. Toàn bộ những băng đảng tàn dư của Đế Vương Phủ đều đã được xử lí.

Bên trong hoàng thành, Hắc Bạch Dạ Xoa nghiêm người đứng ở hai bên cánh cửa. Đã nhiều ngày qua rất nhiều kẻ muốn đến bái phỏng người ở bên trong nhưng đều bị huynh đệ họ cự tuyệt.

Kể từ lúc đại chiến trở về, Trác Phàm bị thương quá nặng đành phải bế quan khôi phục. Mọi người đều nhận thấy rõ ràng cơ thể của hắn lúc đó lôi điện còn chưa có tiêu tán. Thậm chí lúc Dương Thương dìu trở về cũng bị tử lôi đánh cho dựng cả tóc.

Cửa phòng chậm rãi mở, Trác Phàm từ bên trong bước ra. Khuôn mặt hắn có chút trắng bệch dường như vẫn chưa có khôi phục hoàn toàn nhưng khí tức cơ bản đã sung túc.

“Công tử!”

Hắc Bạch Dạ Xoa thấy Trác Phàm liền khom người thi lễ. Một màn trình diễn của hắn trước đó đã làm hai người bọn họ khâm phục từ tận đáy lòng. Tuy nói thời điểm kia Trác Phàm đã không còn lực hoàn thủ nhưng bóng dáng cự mãng mạnh mẽ vô song trong nháy mắt liền áp chế Tử Lôi Long thần hồn của Hoàng Thiên Bá không cách nào chống đỡ đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Hiện tại, gần như toàn bộ những người chứng kiến đều xem Trác Phàm như là thần nhân, thực lực thần chiếu cảnh nhưng vẫn có thể miểu sát toàn bộ những tên cung phụng trưởng lão khác lại đánh tay ngang thậm chí có phần hơn với Hoàng Thiên Bá tu vi hóa hư cảnh lúc đối phương chưa xuất ra thần hồn.

Trác Phàm gật đầu xem như trả lễ, hít vài hơi để thưởng thức không khí trong lành bên ngoài. Đã một thời gian dài hắn phải bế quan bên trong căn phòng tù túng dùng Hấp Tinh Đại Hóa Quyết tiêu hóa phần lớn năng lượng nhưng mà tu vi không vì thế mà có dấu hiệu tăng tiến chút nào. Ngược lại, sâu trong cơ thể, từng đường kinh mạch dường như đã bị tử lôi xâm nhập vào máu huyết lưu thông làm hắn có cảm giác đau đớn mỗi khi vận nguyên lực.

Cảm thấy tiếp tục tu luyện nữa cũng không có tác dụng cho nên Trác Phàm liền xuất quan. Dù sao hắn vẫn còn một cái nhiệm vụ trọng đại nữa.

Trác Phàm đưa cho Bạch Dạ Xoa một cái ngọc giản nói: “Ta có việc phải đi một thời gian ngắn. Ngươi chiếu theo những gì được ghi ở bên trong mà làm.”

“Được. Bao lâu thì công tử trở về?” Bạch Dạ Xoa hỏi.

“Không lâu đâu.”

Trác Phàm dường như không đợi được nữa, khuôn mặt hiện lên một đạo ý cười lập tức Thấn Di rời đi để lại Hắc Bạch Dạ Xoa đứng đó có chút hâm mộ.

“Thần thông kia đúng thật là tuyệt kỹ. Phải chi ta cũng có thể học được a.” Hắc Dạ Xoa cảm thán nói.

“Hay là huynh hỏi Trác Phàm xem hắn có truyền thụ lại hay không?” Bạch Dạ Xoa trêu.

“Đừng có đùa. Tuyệt kỹ độc nhất vô nhị như thế ai lại đi truyền ra ngoài. Tốt nhất vẫn là theo hắn phục vụ. Dù sao chúng ta cũng nhận không ít lợi ích.”

Nghe ca ca mình nói thế, Bạch Dạ Xoa cũng đồng ý gật đầu. Kể từ theo Trác Phàm đến giờ bọn họ thi thoảng sẽ được nhận một khỏa đan dược hỗ trợ tu luyện phẩm chất rất cao. Nhờ thế mà trong thời gian ngắn đã đạt đến hóa hư thất trọng đỉnh phong có dấu hiệu đột phá.

Hiện tại với nguyên lực của Trác Phàm đã có thể liên tục đạp không bay đi. Sau mấy ngày đường, cuối cùng hắn cũng đã đến được Huyết Vân Sơn.

Trái ngược với tâm trạng vui vẻ lúc trước, hiện tại Trác Phàm cảm thấy cơ thể vô cùng khó chịu. Không phải là do thương thế hắn chưa khỏi hẳn mà là một cảm giác không lành cứ như thắt chặt lấy tâm can.

“Đáng lí giết được Hoàng Thiên Bá thì cảm giác đó liền sẽ khỏi mới đúng, nhưng sao bây giờ lại càng mãnh liệt hơn? Chẳng lẽ hắn ta không phải là nguồn cơn của sự bất an trong lòng mình hay sao? Có lẽ vẫn còn một kẻ nữa.”

Trác Phàm vừa nghĩ vừa nhan chân bay đến đỉnh Huyết Vân Sơn. Ánh mắt hắn nhìn sang sơn động năm đó giết chết Hoàng Phi Thanh khẽ cười.

“Đế Vương Phủ hiện tại chỉ còn một mình Hoàng Phi Vũ là còn sống. Xem ra phải cho người tìm được tin tức về hắn. Những tàn dư của bọn Đế Vương Phủ đều phải được giải quyết.”

Dù tự nói trong lòng như vậy, không lâu sau, Trác Phàm đã đến được nơi huyết vụ. Bất giác hít sâu một hơi, hắn cố gắng điều hòa tâm tình của mình. Chỉ một chút nữa thôi, người mà hắn yêu thương sẽ tỉnh dậy cùng nhau hạnh phúc viên mãn.

“Mị Ảnh Vương, đã lâu không gặp.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trác Phàm vừa mới vào bên trong gặp được Lam Hải Mị Ảnh Vương bay đến liền mở miệng chào hỏi.

“Lên đi. Ta chở ngươi đi một đoạn.”

Dường như cự điểu không có tâm tình tán gẫu cho nên hơi khom người xuống để Trác Phàm nhảy lên.

Thấy thái độ của nó như thế, Trác Phàm hơi nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Ngươi vẫn là cứ đến nơi rồi biết đi.”

Nhìn thái độ của Lam Hải Mị Ảnh Vương có vẻ không giống như đang đùa. Khuôn mặt Trác Phàm dần trở nên nghiêm túc hơn, cảm giác bất an lần nữa dâng trào.

Rất nhanh sau đó, một người một điều đã đến được căn nhà gỗ nơi Thanh Viêm Hỏa Phượng sinh sống. Khung cảnh vẫn không khác trước là bao, vẫn là cánh cửa lớn đóng kín, có vài con Lam Hải Mị Ảnh Điểu bay lượng trên không trung.

“Chủ nhân. Trác Phàm đã trở về.” Lam Hải Mị Ảnh Vương mở giọng thánh thót nói.

Tiếng cánh cửa vang lên, Lam Hải Mị Ảnh Vương quay sang nhìn Trác Phàm gật đầu một cái rồi thở dài bay đi. Hắn cũng không có nhiều lời chỉ gật đầu sau đó bước chân đi vào trong.

Ở nơi đó, Thanh Viêm Hỏa Phượng vẫn đang ngồi bên cạnh chiếc giường bằng cỏ chăm sóc một thiếu nữ còn tuyệt sắc, kiều diễm chính là Bạch Vân Vân đang bất tỉnh ở đó.

Thanh Lân so với trước đó vẫn không có cao lớn hơn là bao, bình thường vẫn chạy nhảy xung quanh bây giờ lại ngoan ngoãn đứng ở một bên. Vừa thấy Trác Phàm đi vào, cậu bé liền chạy đến ôm chầm lấy cổ của hắn.

“Cha. Ngài trở về rồi.”

“Đúng vậy. Ta đã trở về.”

Trác Phàm cũng ôm chặt Thanh Lân vào lòng. Nói thế nào hiện tại hắn cũng là cha trên danh nghĩa của đứa bé trước mặt.

Cơ thể Trác Phàm đột nhiên run rẩy, từ sâu trong linh hồn hắn cảm thấy được sự hạnh phúc. Dường như đây chính là tâm tình của Đại Lực Kỳ Lân, tuy vậy ông ta vẫn không có chủ động xuất hiện.

Trác Phàm buông Thanh Lân ra sau đó bước đến bên cạnh Thanh Viêm Hỏa Phượng, ánh mắt nhìn sang Bạch Vân Vân đang nằm ngủ say đằng đó khẽ vuốt mái tóc của nàng.

Thanh Viêm Hỏa Phượng cũng không có ý định ngăn cản mà chỉ thở dài.

“Bạch Vân Vân nàng ấy bị làm sao?”

Cảm thấy cơ thể mỹ nhân nằm ở đó dường như lạnh hơn bình thường Trác Phàm biến sắc nói.

“Ngươi cũng nhận thấy rồi sao? Nàng có thể chất hàn băng. Cách đây không lâu đột nhiên trở nặng cho dù ta đã làm hết cách vẫn không thể cứu được nàng.”

Trác Phàm đứng dậy, không thể tin tưởng quát to: “Ngài nói láo, Vân Vân nàng ấy đúng thật có thể chất hàn băng nhưng trước đó ta đã trị khỏi hoàn toàn rồi kia mà?”

“Đúng là lúc đó ngươi đã dùng nguyên lực chữa trị cho nàng nhưng mà phương pháp đó chẳng qua là trị ngoài da lông mà thôi.”

“Ta không tin. Ta không tin. Ngài nói láo.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trác Phàm rốt cuộc nhịn không được quát to. Cuối cùng hắn lấy trong người ra đóa Tương Tư Đoạn Trường Hồng đặt trước mặt Thanh Viêm Hỏa Phượng nói.

“Ngài xem. Ta đem Tương Tư Đoạn Trường Hồng trở về rồi này. Nó là đỉnh cấp linh thảo đấy. Được xưng tụng là Vương Hoa đấy. Chỉ cần dùng nó, Vân Vân nàng ấy liền sẽ tỉnh dậy.”

Thanh Viêm Hỏa Phượng nhìn đóa hoa giống với Bỉ Ngạn trên tay nam nhân kia, ánh mắt có chút phức tạp nói.

“Nếu như ngươi đem nó về sớm hơn thì tốt rồi. Đáng tiếc ngươi đã muộn.”

“Ngài đang nói đùa có đúng không? Sao có thể muộn được. Phải rồi, nàng ấy bị hàn băng nhập thể chỉ cần dùng Thanh Viêm giữ ấm liền có thể khu trừ.”

Vừa nói Trác Phàm liền vận nguyên lực một đạo thanh viêm trên tay lập tức hiện ra sau đó dưới sự điều khiển của hắn bắt đầu bay đến chỗ Bạch Vân Vân đang nằm ở nơi đó.

Thế nhưng ngọn lửa kia chưa kịp xâm nhập vào cơ thể của mỹ nhân nằm đó thì Thanh Viêm Hỏa Phương đã phất tay làm nó tan biến.

Trác Phàm đầu óc mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền cho rằng Thanh Viêm Hỏa Phương không để hắn cứu người liền nổi giận. Bình thường hắn là người biết suy nghĩ thấu đáo nhưng đứng trước việc người yêu mình đang ở bờ vực sống chết liền không thể bình tĩnh nổi.

Khắp người nguyên lực bạo tăng, thần hồn lực cũng theo đó phóng xuất, cơ hồ Đại Lực Kỳ Lân đều muốn bị Trác Phàm xuất ra.

Đứng trước khí thế của đối phương, Thanh Viêm Hỏa Phượng thở dài phất tay. Một ngọn lửa màu xanh nhàn nhạt chớp mắt bay ra lao thẳng vào cơ thể của Trác Phàm.

Chỉ trong khoảnh khắc, cơ thể Trác Phàm nguyên lực đang bùng nổ mạnh mẽ đột nhiên dừng lại, toàn bộ nguyên lực đều đã bị phong bế. Hỏa diễm thiêu đốt bừng bừng ở bên trong nhưng lại không hề tàn phá bữa bãi cơ thể của hắn.

Trác Phàm đứng không vững nữa xiêng quẹo lui về sau rồi ngồi rạp xuống đất. Ánh mắt vô hồn chợt hiện lên vẻ kinh ngạc nhìn xuống bên dưới chiếc giường đầy cỏ. Ở nơi đó, một đám lửa màu xanh đang cháy bừng bừng vậy mà nãy giờ hắn không nhận ra.

Cũng dễ hiểu thôi bởi vì cơ thể Trác Phàm có ba loại hỏa diễm, chút khí nóng này làm gì hắn cảm nhận được.

“Ngươi nhìn thấy rồi chứ. Nếu không có Thanh Viêm duy trì thì nàng đã chết lâu rồi.” Thanh Viêm Hỏa Phượng nói.

“Sao ngài lại không tăng cường độ lửa lên. Ngài nhìn xem, Vân Vân đang lạnh kìa. Mau cho Thanh Viêm vào trong cơ thể nàng đi.”

Trác Phàm cố gắng lê thân thể của mình tới. Hiện tại hắn vô cùng yếu đuối, thậm chí một đứa trẻ tùy thời cũng có thể xô ngã được.

“Trác Phàm. Ta biết ngươi rất yêu nàng ấy. Nhưng mà chính ta cũng không thể làm được gì hơn. Thanh Viêm là hỏa diễm vô cùng nóng bức, nếu trực tiếp đem vào cơ thể nàng liền hóa thành tro bụi ngay.”

“Không đúng. Năm đó ngài cũng đem Thanh Viêm cho vào cơ thể ta. Có bị làm sao đâu?”

“Ngươi nói mà không nghĩ xem bản thân mình có cái gì. Công pháp của tên Ma Đế kia chính là thu nạp vạn vật đấy. Nàng ta làm gì có món thiên giai công pháp kia để mà bảo mệnh?”

“Vậy thì bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ công sức ta đến Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn tìn đóa hoa này là công cốc hay sao?”

Trác Phàm ôm đầu, đôi mắt đỏ ngầu xen lẫn nước mắt nhìn qua vô cùng bi thương. Hiện tại hắn đã không còn nghĩ được điều gì, trong đầu chỉ toàn là bóng dáng của Bạch Vân Vân đang nói cười năm xưa.

“Không phải là uổng phí đâu. Trác Phàm, ngươi nghĩ rằng ta dùng thanh viêm duy trì mạng sống cho nàng đến hiện tại chỉ để ngươi gặp mặt lần cuối hay sao?” Thanh Viêm Hỏa Phương nghiêm túc nói, giọng nàng đề cao lên mấy phần.

“Ngài nói là Vân Vân vẫn còn khả năng cứu sống sao?”

Trác Phàm một mặt đầy máu nhìn đến Thanh Viêm Hỏa Phượng đang đứng ở đó hỏi. Đầu tóc của hắn bây giờ đã rối tung rối mù, hai tay dùng lực mạnh mẽ cào tróc da đầu nên mới có máu chảu xuống như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Địa Đại Đạo

Số ký tự: 0