Biển Lửa Trong...
Đại Hiền Triết
2024-10-04 16:35:13
Trên con đường tuyết, một nhóm người hiên ngang bước đi, khí thế vô cùng hào hùng. Mỗi người trên tay đều cầm lấy vũ khí, khuôn mặt bày ra ý chí bất khuất thẳng hướng đến Hỏa Băng Thôn.
“Trưởng thôn, nếu không xuất hiện linh thú thì khoảng nửa canh giờ sẽ đến.”
Một tên thanh niên từ phía trước chạy đến lớn tiếng báo cáo.
Dọc đường đi có rất nhiều yêu thú xuất hiện cản trở cho nên tốc độ của đám người Phương Đức không nhanh lắm. Điển hình là một đầu tứ cấp linh điểu từ nơi đâu tấn công, rất may mắn ông ta có nhiều kinh nghiệm lập tức đả thương làm nó bay đi.
Đến khi vượt qua suối băng, hình ảnh Hỏa Băng Thôn mới dần hiện ra rõ hơn trước mắt mọi người. Ở nơi đó, khung cảnh không giống như trong tưởng tượng của bọn họ cho lắm.
Cả một vùng rộng lớn không hề có băng mà đang tràn ngập trong biển lửa màu vàng kim cứ mặc cho tuyết rơi xuống nhưng không tài nào có thể dập tắt. Xác chết nằm phơi thây giữa đường máu chảy thành sông, khuôn mặt đều không có biểu lộ gì bất thường. Cái đáng sợ nhất chính là không có một ai toàn thây, người thì mất đầu, người thì chết cháy.
“A. Sao bọn họ lại thành ra thế này? Đây là do tên tà nhân kia làm ra hay sao?” Một tên tráng sĩ hít một ngụm khí lạnh mở miệng nói.
“Ta cũng không biết, nhưng nhìn biểu cảm khuôn mặt thì dường như bọn họ chết mà chưa kịp hiểu chuyện gì.” Trương Định sau một lúc xem xét rồi đưa ra kết luận.
“Đúng là như vậy, chỉ có cái chết cực kỳ chóng vánh mới không làm bọn họ cảm thấy sợ hãi hay kinh hoàng chút nào. Đây phải là cao thủ như thế nào mới có thể làm được?” Phương Đức cũng gật đầu đồng ý.
“Các ngươi có thấy chỗ này có gì lạ hay không?” Một người khác vừa nói vừa chỉ vào một bộ y phục nằm ở trên mặt đất, ở nơi khác cũng vậy.
Phương Đức nghe vậy liền bước đến nhặt lên, bên trong đó các bụi bắt đầu rơi xuống. Không thấy có gì khác thường, ông bỏ chúng xuống sau đó dẫn người tiếp tục đi vào trong.
Càng vào sâu, cảnh tượng y hệt hiện ra càng lộ rõ. Nơi đây có đến trăm bộ y phục ngổn ngang giữa đường, hoàn toàn không thấy bóng dáng của một cái xác chết nào.
Giữa trời đông lạnh giá nhưng nhiệt độ ở đây vẫn làm mọi người có chút nóng bức, mồ hôi cũng bắt đầu nhễ nhại. Phương Đức ánh mắt dần trở nên ngưng trọng hơn, cái ông lo nhất lúc này chính là Phương Thanh Đồng vẫn chưa tìm thấy.
Đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng ông dừng lại ở một cái lều lớn. Nơi đó không hề bị cháy trụi mà còn nguyên vẹn hoàn toàn, dường như ngọn lửa kia không hề có ý định bén vào đó.
Ra hiệu cho đàn người dừng lại, Phương Đức tay phải nắm chắc đại đao từng bước tiến vào.
Đưa tay kéo rèm sang một bên, ông nhảy vào giơ cao vũ khí lập tức muốn xông đến đánh giết kẻ địch. Thế nhưng đập vào mắt lúc này là thân ảnh của hai cô gái chính là cháu gái ông cùng nương tử của Vương Chung đã chết kia.
Nữ tử bên cạnh còn khá nhưng Phương Thanh Đồng lúc này đôi mắt như người mất hồn ngồi ngây ra đó. Trên người của nàng chỉ còn lại một lớp áo mỏng manh của nam nhân.
“Bích Quân, chuyện này là thế nào? Sao Thanh Đồng lại thành ra như vậy? Chẳng lẽ tên tà dâm nhân kia đã…?” Phương Đức bỏ đại đao xuống chạy đến chỗ của cháu gái mình lên tiếng hỏi.
Cô gái tên gọi Bích Quân nghe thế giật mình, nhớ đến cảnh tượng vừa xảy ra không khỏi kinh hãi một phen thế nhưng vẫn cố gắng hít thở điều hòa khí tức trả lời.
“Trưởng thôn, nàng chẳng qua là quá sốc mà thôi.”
“Nàng sốc chuyện gì?” Phương Đức cắn chặt răng, ông lo nhất là những gì nàng thấy sẽ ám ảnh suốt cuộc đời nàng.
“Không! Không! Trưởng thôn ngài đừng hiểu lầm. Tên tà dâm kia vẫn chưa kịp trút bỏ y phục đã bị người khác giết chết.”
“Ai giết chết hắn?” Phương Đức mừng rỡ hỏi. Không những vì cháu gái mình còn nguyên vẹn mà còn vì tên tà nhân kia đã chết.
“Là…Là Trác Phàm!”
“Trác Phàm? Hắn làm sao có thể, chẳng phải lúc trước khi đi hắn còn ở trong lều hay sao?”
Phương Đức nghi hoặc nhớ lại. Quả thật lúc trước khi xuất phát, ông có nhìn qua một chút nơi Trác Phàm ở đó nhưng không thấy động tĩnh gì. Cũng vì quá gấp nên cũng không phát hiện nơi đó xuất hiện biến đổi.
“Mau kể cho ta sự việc đã diễn ra.”
“Vâng! Ngay khi chúng ta rời khỏi Băng Hỏa Thôn không được bao xa thì gặp phải bão tuyết…” Bích Quân gật đầu hồi tưởng lại toàn bộ sự việc vừa rồi.
Một canh giờ trước.
Một lão giả chừng ngoài sáu mươi, khuôn mặt xấu xí còn có một vết bớt màu xanh thẫm bay lượn trên không tay mang theo Bích Quân cùng Phương Thanh Đồng cười ha hả hạ xuống.
“Bái kiến Đại Tiên Chân Nhân.” Hai tên tráng sĩ canh giữ cung kính thi lễ.
“Hắc hắc. Canh giữ cho tốt. Ta phải hảo hảo thưởng thức hai mỹ nhân này. Không có việc gì quan trọng thì đừng tìm đến ta.” Liếm môi một cái, lão ta nhìn hai nữ tử trong tay mình rồi quay sang nói với tên canh gác.
“Vâng!”
Bọn họ nghe vậy liền ôm quyền cung kính đáp. Sâu trong đôi mắt còn có một tia khiếp sợ lẫn hâm mộ. Bọn chúng đều thấy rõ nhan sắc hai nữ nhân vừa đem về đặc biệt là Phương Thanh Đồng lại càng là khuynh sắc khuynh thành. Có thể nói nàng là nữ tử đẹp nhất trong cuộc đời hai người từng thấy.
Nhìn theo bóng dáng của Đại Tiên Chân Nhân kia đang ôm lấy mỹ nhân, một tên nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt nói: “Nếu như ta được một đêm vui vẻ với nàng ta thì có chết cũng toại nguyện a.”
“Ngươi có cái diễm phúc đó sao? Nữ nhân trong thôn cơ hồ bị Đại Tiên Chân Nhân dùng qua, ngay cả người tình của ta cũng…”
Tên còn lại mở miệng nói, giọng có chút ngập ngừng buồn bã sau đó lại là ghen ghét nói: “Mặc kệ, chẳng qua là mất danh tiết mà thôi, dù sao ta từ lâu đã không quan trọng đến chuyện đó nữa. Chỉ cần ngài ấy dùng xong chúng ta vẫn có thể hưởng chút nước canh.”
“Nói nhỏ tiếng thôi, nếu chuyện này để người khác nghe được e rằng ta với ngươi khó mà sống.”
“Sợ cái gì chứ? Bây giờ thì làm gì có ai ở đây chịu giá chịu rét ngoài chúng ta. Chẳng phải ta và ngươi nhận làm cái này cũng vì lát nữa được hưởng thụ qua mỹ nhân mà Đại Tiên trả về hay sao?”
Nói đến đây, hai tên kia bắt đầu hiện lên một nụ cười nham nhở.
“Hai người các ngươi là những kẻ buồn nôn nhất mà ta từng gặp.”
“Ai!”
Hai tên kia nghe được giọng nói ở phía sau lưng mình phát ra lập tức rút kiếm ra quay lại. Trác Phàm chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái, bọn chúng còn chưa nhìn rõ mặt người ra tay là ai thì đầu đã lìa khỏi xác.
Ánh mắt Trác Phàm không chút biểu tình quay người, Kim Viêm trong tay lóe lên vừa phóng hỏa vừa đi vào bên trong.
Ngay khi cảm nhận được nhiệt độ thay đổi, mọi người bên trong lều lập tức nhảy ra. Nhìn thấy một nam tử khuôn mặt tuấn tú bước vào, trên tay còn có dị hỏa bừng bừng làm bọn họ biến sắc.
Thế nhưng có Đại Tiên Chân Nhân tại, tinh thần bọn chúng dường như được thêm vài phần không sợ chết. Một đoàn người lập tức cầm lên vũ khí điên cuồng nhào tới tấn công.
Trong mắt đám người này, Trác Phàm chỉ đơn giản là một tiểu tử trên tay đốt lửa mà thôi chứ nào đâu ngờ được đây là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời của họ.
Đôi chân Trác Phàm thoáng động, Mê Tung Quỷ Ảnh bộ lập tức được thi triển. Chỉ trong chớp mắt, dường như có đến bốn năm tên Trác Phàm di chuyển cực nhanh giữa đoàn người cầm vũ khí kia.
Cuối cùng hắn dừng lại ở ngay vị trí cũ còn những tên tráng sĩ kia thì như bị ngưng đọng thời gian dừng lại giữa chừng. Ngay sau đó, từng người lần lượt ngã xuống, các bộ phận trên cơ thể cũng theo đó mà tách ra hết sức quỷ dị.
Không nhìn lấy một lần, Trác Phàm cứ tiếp tục đi vào sâu bên trong phóng hỏa. Càng như vậy, đám người trong thôn lại xuất hiện ngày một nhiều. Thế nhưng không một người nào kịp la hét một tiếng.
Chỉ cần người nào nhìn thấy Trác Phàm đều không có một chút cơ hội sống sót nào. Chỉ trong chớp mắt, hơn mười người đã bị Trác Phàm dùng Hấp Tinh Đại Hóa Quyết thôn phệ sạch sẽ.
Đối với những chuyện bọn họ đã làm, Trác Phàm không hề có chút do dự nào mà xuất thủ. Đôi mắt hắn hiện lên một tầng ánh sáng màu bạc cuối cùng thì dừng lại ở cái lều to lớn phía xa.
“Trưởng thôn, nếu không xuất hiện linh thú thì khoảng nửa canh giờ sẽ đến.”
Một tên thanh niên từ phía trước chạy đến lớn tiếng báo cáo.
Dọc đường đi có rất nhiều yêu thú xuất hiện cản trở cho nên tốc độ của đám người Phương Đức không nhanh lắm. Điển hình là một đầu tứ cấp linh điểu từ nơi đâu tấn công, rất may mắn ông ta có nhiều kinh nghiệm lập tức đả thương làm nó bay đi.
Đến khi vượt qua suối băng, hình ảnh Hỏa Băng Thôn mới dần hiện ra rõ hơn trước mắt mọi người. Ở nơi đó, khung cảnh không giống như trong tưởng tượng của bọn họ cho lắm.
Cả một vùng rộng lớn không hề có băng mà đang tràn ngập trong biển lửa màu vàng kim cứ mặc cho tuyết rơi xuống nhưng không tài nào có thể dập tắt. Xác chết nằm phơi thây giữa đường máu chảy thành sông, khuôn mặt đều không có biểu lộ gì bất thường. Cái đáng sợ nhất chính là không có một ai toàn thây, người thì mất đầu, người thì chết cháy.
“A. Sao bọn họ lại thành ra thế này? Đây là do tên tà nhân kia làm ra hay sao?” Một tên tráng sĩ hít một ngụm khí lạnh mở miệng nói.
“Ta cũng không biết, nhưng nhìn biểu cảm khuôn mặt thì dường như bọn họ chết mà chưa kịp hiểu chuyện gì.” Trương Định sau một lúc xem xét rồi đưa ra kết luận.
“Đúng là như vậy, chỉ có cái chết cực kỳ chóng vánh mới không làm bọn họ cảm thấy sợ hãi hay kinh hoàng chút nào. Đây phải là cao thủ như thế nào mới có thể làm được?” Phương Đức cũng gật đầu đồng ý.
“Các ngươi có thấy chỗ này có gì lạ hay không?” Một người khác vừa nói vừa chỉ vào một bộ y phục nằm ở trên mặt đất, ở nơi khác cũng vậy.
Phương Đức nghe vậy liền bước đến nhặt lên, bên trong đó các bụi bắt đầu rơi xuống. Không thấy có gì khác thường, ông bỏ chúng xuống sau đó dẫn người tiếp tục đi vào trong.
Càng vào sâu, cảnh tượng y hệt hiện ra càng lộ rõ. Nơi đây có đến trăm bộ y phục ngổn ngang giữa đường, hoàn toàn không thấy bóng dáng của một cái xác chết nào.
Giữa trời đông lạnh giá nhưng nhiệt độ ở đây vẫn làm mọi người có chút nóng bức, mồ hôi cũng bắt đầu nhễ nhại. Phương Đức ánh mắt dần trở nên ngưng trọng hơn, cái ông lo nhất lúc này chính là Phương Thanh Đồng vẫn chưa tìm thấy.
Đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng ông dừng lại ở một cái lều lớn. Nơi đó không hề bị cháy trụi mà còn nguyên vẹn hoàn toàn, dường như ngọn lửa kia không hề có ý định bén vào đó.
Ra hiệu cho đàn người dừng lại, Phương Đức tay phải nắm chắc đại đao từng bước tiến vào.
Đưa tay kéo rèm sang một bên, ông nhảy vào giơ cao vũ khí lập tức muốn xông đến đánh giết kẻ địch. Thế nhưng đập vào mắt lúc này là thân ảnh của hai cô gái chính là cháu gái ông cùng nương tử của Vương Chung đã chết kia.
Nữ tử bên cạnh còn khá nhưng Phương Thanh Đồng lúc này đôi mắt như người mất hồn ngồi ngây ra đó. Trên người của nàng chỉ còn lại một lớp áo mỏng manh của nam nhân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bích Quân, chuyện này là thế nào? Sao Thanh Đồng lại thành ra như vậy? Chẳng lẽ tên tà dâm nhân kia đã…?” Phương Đức bỏ đại đao xuống chạy đến chỗ của cháu gái mình lên tiếng hỏi.
Cô gái tên gọi Bích Quân nghe thế giật mình, nhớ đến cảnh tượng vừa xảy ra không khỏi kinh hãi một phen thế nhưng vẫn cố gắng hít thở điều hòa khí tức trả lời.
“Trưởng thôn, nàng chẳng qua là quá sốc mà thôi.”
“Nàng sốc chuyện gì?” Phương Đức cắn chặt răng, ông lo nhất là những gì nàng thấy sẽ ám ảnh suốt cuộc đời nàng.
“Không! Không! Trưởng thôn ngài đừng hiểu lầm. Tên tà dâm kia vẫn chưa kịp trút bỏ y phục đã bị người khác giết chết.”
“Ai giết chết hắn?” Phương Đức mừng rỡ hỏi. Không những vì cháu gái mình còn nguyên vẹn mà còn vì tên tà nhân kia đã chết.
“Là…Là Trác Phàm!”
“Trác Phàm? Hắn làm sao có thể, chẳng phải lúc trước khi đi hắn còn ở trong lều hay sao?”
Phương Đức nghi hoặc nhớ lại. Quả thật lúc trước khi xuất phát, ông có nhìn qua một chút nơi Trác Phàm ở đó nhưng không thấy động tĩnh gì. Cũng vì quá gấp nên cũng không phát hiện nơi đó xuất hiện biến đổi.
“Mau kể cho ta sự việc đã diễn ra.”
“Vâng! Ngay khi chúng ta rời khỏi Băng Hỏa Thôn không được bao xa thì gặp phải bão tuyết…” Bích Quân gật đầu hồi tưởng lại toàn bộ sự việc vừa rồi.
Một canh giờ trước.
Một lão giả chừng ngoài sáu mươi, khuôn mặt xấu xí còn có một vết bớt màu xanh thẫm bay lượn trên không tay mang theo Bích Quân cùng Phương Thanh Đồng cười ha hả hạ xuống.
“Bái kiến Đại Tiên Chân Nhân.” Hai tên tráng sĩ canh giữ cung kính thi lễ.
“Hắc hắc. Canh giữ cho tốt. Ta phải hảo hảo thưởng thức hai mỹ nhân này. Không có việc gì quan trọng thì đừng tìm đến ta.” Liếm môi một cái, lão ta nhìn hai nữ tử trong tay mình rồi quay sang nói với tên canh gác.
“Vâng!”
Bọn họ nghe vậy liền ôm quyền cung kính đáp. Sâu trong đôi mắt còn có một tia khiếp sợ lẫn hâm mộ. Bọn chúng đều thấy rõ nhan sắc hai nữ nhân vừa đem về đặc biệt là Phương Thanh Đồng lại càng là khuynh sắc khuynh thành. Có thể nói nàng là nữ tử đẹp nhất trong cuộc đời hai người từng thấy.
Nhìn theo bóng dáng của Đại Tiên Chân Nhân kia đang ôm lấy mỹ nhân, một tên nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt nói: “Nếu như ta được một đêm vui vẻ với nàng ta thì có chết cũng toại nguyện a.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi có cái diễm phúc đó sao? Nữ nhân trong thôn cơ hồ bị Đại Tiên Chân Nhân dùng qua, ngay cả người tình của ta cũng…”
Tên còn lại mở miệng nói, giọng có chút ngập ngừng buồn bã sau đó lại là ghen ghét nói: “Mặc kệ, chẳng qua là mất danh tiết mà thôi, dù sao ta từ lâu đã không quan trọng đến chuyện đó nữa. Chỉ cần ngài ấy dùng xong chúng ta vẫn có thể hưởng chút nước canh.”
“Nói nhỏ tiếng thôi, nếu chuyện này để người khác nghe được e rằng ta với ngươi khó mà sống.”
“Sợ cái gì chứ? Bây giờ thì làm gì có ai ở đây chịu giá chịu rét ngoài chúng ta. Chẳng phải ta và ngươi nhận làm cái này cũng vì lát nữa được hưởng thụ qua mỹ nhân mà Đại Tiên trả về hay sao?”
Nói đến đây, hai tên kia bắt đầu hiện lên một nụ cười nham nhở.
“Hai người các ngươi là những kẻ buồn nôn nhất mà ta từng gặp.”
“Ai!”
Hai tên kia nghe được giọng nói ở phía sau lưng mình phát ra lập tức rút kiếm ra quay lại. Trác Phàm chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái, bọn chúng còn chưa nhìn rõ mặt người ra tay là ai thì đầu đã lìa khỏi xác.
Ánh mắt Trác Phàm không chút biểu tình quay người, Kim Viêm trong tay lóe lên vừa phóng hỏa vừa đi vào bên trong.
Ngay khi cảm nhận được nhiệt độ thay đổi, mọi người bên trong lều lập tức nhảy ra. Nhìn thấy một nam tử khuôn mặt tuấn tú bước vào, trên tay còn có dị hỏa bừng bừng làm bọn họ biến sắc.
Thế nhưng có Đại Tiên Chân Nhân tại, tinh thần bọn chúng dường như được thêm vài phần không sợ chết. Một đoàn người lập tức cầm lên vũ khí điên cuồng nhào tới tấn công.
Trong mắt đám người này, Trác Phàm chỉ đơn giản là một tiểu tử trên tay đốt lửa mà thôi chứ nào đâu ngờ được đây là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời của họ.
Đôi chân Trác Phàm thoáng động, Mê Tung Quỷ Ảnh bộ lập tức được thi triển. Chỉ trong chớp mắt, dường như có đến bốn năm tên Trác Phàm di chuyển cực nhanh giữa đoàn người cầm vũ khí kia.
Cuối cùng hắn dừng lại ở ngay vị trí cũ còn những tên tráng sĩ kia thì như bị ngưng đọng thời gian dừng lại giữa chừng. Ngay sau đó, từng người lần lượt ngã xuống, các bộ phận trên cơ thể cũng theo đó mà tách ra hết sức quỷ dị.
Không nhìn lấy một lần, Trác Phàm cứ tiếp tục đi vào sâu bên trong phóng hỏa. Càng như vậy, đám người trong thôn lại xuất hiện ngày một nhiều. Thế nhưng không một người nào kịp la hét một tiếng.
Chỉ cần người nào nhìn thấy Trác Phàm đều không có một chút cơ hội sống sót nào. Chỉ trong chớp mắt, hơn mười người đã bị Trác Phàm dùng Hấp Tinh Đại Hóa Quyết thôn phệ sạch sẽ.
Đối với những chuyện bọn họ đã làm, Trác Phàm không hề có chút do dự nào mà xuất thủ. Đôi mắt hắn hiện lên một tầng ánh sáng màu bạc cuối cùng thì dừng lại ở cái lều to lớn phía xa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro