Thiên Địa Đại Đạo

Cái Này Là Đuổi...

Đại Hiền Triết

2024-10-04 16:35:13

Đại cơ phủ

Trước mắt Trác Phàm phải gọi là một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ, so với hoàng thành của Thiên Vũ Đế Quốc không biết lớn hơn bao nhiên. Lúc trước hắn tiến vào Thiên Ma Tông cũng có đi ngang qua nhưng đây mới là lần đầu tiên đi tới.

Vừa mới bước tới ngưỡng cửa, Trác Phàm liền bị một vị quản sự chặn lại nhưng khi nhìn thấy diện mạo của hắn liền lập tức mỉm cười nói: “Thì ra là Trác Phàm sao? Hôm nay đến đây để nhận lệnh bài à?”

Trác Phàm mỉm cười đáp lời: “Chào quản sự. Đúng là như vậy. Xin hỏi phải đi đến nơi nào?”

Đúng lúc này, Dương Thương ở đằng xa cũng bay đến thấy Trác Phàm đang nói chuyện liền mỉm cười nói: “Ha ha. Trác Phàm, hôm nay đến đây thăm tình nhân sao?”

Trác Phàm giật mình không tỏ ý kiến nói: “Dương quản sự, ngài đừng có đùa ta như thế chứ. Ta chẳng qua là đến để lấy lệnh bài thân phận tinh anh đệ tử, thuận tiện đến thăm Hoắc Vũ Cơ sư tỷ một chút mà thôi.”

“À ha. Thì ra là thế. Như vậy ta liền dẫn ngươi đi.”

Nói xong, Dương Tiêu chào hỏi vị quản sự kia một chút liền đem theo Trác Phàm đến nơi nhận lệnh bài.

Tùy ý lấy trong chỉ giới ra mấy trăm cái lệnh bài, Dương Tiêu nhìn thân thể mập mạp của mình không cấm thở dài nói: “Thu thập mấy trăm cái lệnh bài của đệ tử bốn phủ thật là mệt quá đi. Bỏ chi cái quy tắc lấy thấp đánh cao để bây giờ cực nhọc, cũng may là có Trần Hạo Nam cùng vài tên đệ tử khác giúp đỡ thu hoạch nếu không bây giờ ta còn loay hoay đủ chỗ a.”

Trác Phàm nghe thế liền có chút bất ngờ, một người như Trần Hạo Nam không đi hại người đã là hiếm thấy thế mà bây giờ liền đi giúp Dương Tiêu thu thập lệnh bài. Nhưng mà cũng suy nghĩ một chút rồi chẳng để tâm, dù sao việc này cũng chả liên quan gì đến hắn cả.

Sau khi Dương Tiêu giao dịch xong, Trác Phàm cũng đã đạt được lệnh bài mình đáng có. Hai người bắt đầu di chuyển sang thăm Hoắc Vũ Cơ.

Bởi vì lần trước Triệu Nguyên Chỉ đột nhiên giành lấy chăm sóc Hoắc Vũ Cơ cho nên hai người đi thẳng đến khuê phòng của nàng. Dương Tiêu trước kia là chấp sự, tuy thường xuyên là ngoài làm nhiệm vụ nhưng khi ở Thiên Ma Tông đều một mực tại Địa cơ phủ cho nên rất thông thuộc đường lối.

Trác Phàm cùng Dương Tiêu dừng lại trước một căn phòng to lớn tách biệt. Cửa phòng trang trí cực kỳ hoa lệ với vật liệu gỗ vô cùng quý hiếm. Chỉ nhìn vào họa tiết chạm trỗ cũng có thể nhìn ra được nghệ nhân điêu khắc ra tài ba đến nhường nào.

Dương Tiêu tự tiếu phi tiếu nhìn về phía Trác Phàm nói: “Tiếp đến ta còn có việc. Ngươi cứ từ từ đi vào tâm sự a.”

“Ách. Ta đây là làm chính sự nha.”

Thế nhưng Dương Tiêu còn không có nghe hết câu của Trác Phàm đã lập tức rời đi, trên khóe miệng còn lưu lại một nụ cười đen tối.

Trác Phàm nhìn tên mập mạp kia ba chân bốn cẳng bỏ chạy bất đắc dĩ lắc đầu đưa tay gõ gõ vài cái.

Không lâu sau, cánh cửa liền mở ra. Đập vào mắt Trác Phàm là Triệu Nguyên Chỉ trong bộ áo màu hồng thước tha thêu lấy một đóa hoa sen trước ngực kèm theo một mùi hương dễ chịu. Mái tóc của nàng thả bồng bền như mây trôi, hai má có chút phiếm hồng cùng nụ cười khả ái hút hồn làm hắn không nhịn được mà nhìn lâu hơn một giây.

Thấy Trác Phàm thất thần như vậy, Triệu Nguyên Chỉ lại càng thẹn thùng đỏ mặt liếc xéo hắn một cái nói: “Nhìn chưa có đã hay sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ách. Thật xin lỗi. Là ta thất thố.”

Trác Phàm gãi đầu cười nói. Hắn tuy đã có Bạch Vân Vân là người trong mộng, nhưng thân là nam tử đương nhiên cũng phải bị mỹ nhân thu hút. Cho dù là ai cũng đều như vậy.

“Hoắc sư tỷ sao rồi?” Tâm tình đã tĩnh trở lại, Trác Phàm quay lại chính sự hỏi.

Triệu Nguyên Chỉ lắc đầu né đường cho Trác Phàm tiến vào trong nói: “Không khả quang cho lắm. Cha ta nói tỷ tỷ thần hồn bị hao tổn sợ rằng ba tháng nữa cũng khó mà hồi phục để tiến vào Thiên Ma Cấm Địa. Mất đi cơ duyện này e rằng tỷ ấy sẽ hối hận lắm.”

Trác Phàm đi lại gần nhìn Hoắc Vũ Cơ đang hôn mê nằm ở trên giường. Sắc mặt của nàng trắng bệch như tờ giấy, khí tức rối loạn nhưng nhìn qua đỡ hơn lúc bị trọng thương rất nhiều đủ thấy thời gian qua Triệu Nguyên Chỉ đã cho nàng ta ăn không ít linh đan chữa thương thượng hạng.

Trác Phàm lấy trong tay áo một bình dược bên trong đựng chính là Dưỡng Hồn Đan. Vừa lấy nó ra, đan hương lập tức bao trùm cả căn phòng, chỉ ngửi lấy thôi cũng làm cho tâm trạng trở nên phấn chấn.

“T…Thập nhất phẩm đang dược?”

Triệu Nguyên Chỉ nhìn viên tròn trên tay Trác Phàm kinh hãi nói. Nàng lúc trước đã dùng qua một viên thập nhất phẩm đan dược cho nên đặc biệt ấn tượng với khí tức của nó cho nên nhận ra ngay.

Lúc trước Triệu Nguyên Chỉ trùng kích thiên huyền cảnh, cha của nàng đã đặc biệt đi đến Song Long Tông để đặt mua một viên thập nhất phẩm đan dược cho nàng nhờ đó mới có được thần thông ý niệm giết người của Thần chiếu cảnh cường giả. Như vậy cũng đủ thấy cấp bậc đan dược này có tác dụng to lớn đến mức nào.

Lúc này nhìn thấy Trác Phàm lấy ra một viên thập nhất phẩm đan dược làm sao không để Triệu Nguyên Chỉ chấn kinh cho được.

Thân thế của Trác Phàm, nàng nhưng là thông qua Triệu Bán Sơn hoàn toàn hiểu rõ. Một đứa cô nhi bị truy sát lâu năm không có thế lực cũng như tài nguyên tu luyện. Thế mà giờ đây nam nhân này đùng một cái xuất ra cao cấp đan dược trị thương cho Hoắc Vũ Cơ mà không chút nhíu mày.

Trác Phàm làm như không biết Triệu Nguyên Chỉ đang cả kinh, đưa tay luồng ra sau lưng Hoắc Vũ Cơ nhẹ nhàng đem nàng nằm yên ở trong lòng.

Triệu Nguyên Chỉ nhìn thấy một màn này khẽ cắn môi son. Nàng biết Trác Phàm là đang cứu người làm chuyện chính đáng nhưng sâu trong nội tâm vẫn không thể kìm chế được cảm giác khó chịu.

Nhẹ nhàng đẩy cằm của Hoắc Vũ Cơ, khóe miệng của nàng lập tức mở ra, Trác Phàm thấy vậy liền nhét đan dược đưa vào.

“Ưm!”

Khẽ kêu lên một tiếng thanh thúy, Hoắc Vũ Cơ vừa mới nuốt thập phẩm đan dược vào bụng liền cảm thấy đan điền như bốc lên hỏa nhiệt tựa hồ cả cơ thể sau đó cũng đồng loạt nóng rang lên.

Hai tay Hoắc Vũ Cơ không tự chủ ôm chặt lấy người trước mắt. Trác Phàm bị dọa cho bất ngờ cứng đơ ở đấy, quả tim cũng bắt đầu nhộn nhịp cả lên.

Đang lúc tay chân lóng ngóng, Triệu Nguyên Chỉ đột nhiên nhảy đến tách hai người đang ôm nhau đi ra. Nàng hung hăng trừng mắt với Trác Phàm một cái nói: “Tỷ ấy đang trong quá trình tiêu hóa đang dược, ngươi về trước hôm sau lại đến.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ách. Cái này là đuổi người sao?” Trác Phàm bất khả tư nghị, không thể tin tưởng nói.

“Đúng rồi đấy. Là đuổi người. Thôi hôm khác lại tới, bây giờ tỷ ấy cần nghỉ ngơi.”

Triệu Nguyên Chỉ đặt Hoắc Vũ Cơ xuống sau đó đẩy Trác Phàm đang một mặt mộng bức đi ra. Nhìn cửa phòng bị mỹ nhân đóng sập lại hắn liền nói với tới: “Ta còn phải truyền nguyên khí trị thương cho nàng ấy a.”

Thế nhưng vừa dứt lời, một giọng nói xen lẫn chanh chua hờn dỗi phát ra: “Cái này ta làm cũng được. Hừ.”

Trác Phàm nghe vậy cũng chỉ biết lắc đầu cảm thán rời đi: “Ài. Ta đây là muốn cứu người, không hề có dụng ý đen tối nào a.”

Triệu Nguyên Chỉ ở bên trong một mặt tức giận liếc về phía cánh cửa thở phì phò rồi lại chống nạnh một chút. Sau đó nàng nhìn về phía Hoắc Vũ cơ rồi lại thở dài: “Ài. Không trách được tỷ tỷ.”

Khuôn mặt xinh đẹp kia dần bình tĩnh trở lại, Triệu Nguyên Chỉ đem Hoắc Vũ Cơ ngồi dậy bắt đầu truyền nguyên lực chảy khắp các kinh mạch cho tỷ tỷ của mình tiến hành bổ sung nguyên lực trị thương.

Bất giác nhớ lại cảnh lúc nãy Hoắc Vũ Cơ ôm lấy Trác Phàm, khuôn mặt của Triệu Nguyên Chỉ lại bặm môi liếc một cái thầm nghĩ muốn đem Trác Phàm đâm vài đao cho hả giận nhưng rồi lại bật cười: “Dù sao hắn cũng không có ý a.”

Trác Phàm một mặt mộng bức rời đi. Vừa bước ra Đại cơ phủ đã thấy Dương Tiêu đem khuôn mặt mập mạp hít cả mắt nhìn hắn hắc hắc nói: “Thế nào. Có tâm sự được cái gì không?”

“Tâm sự cái gì? Ta là chữa trị cho Hoắc sư tỷ đấy. Là làm chính sự a.” Trác Phàm trợn mắt.

Thế nhưng Dương Tiêu lại không hề phật lòng trước thái độ của hắn chút nào, khuôn mặt vĩnh viễn treo lên nụ cười nói: “Thế nào. Bị người ta đuổi ra sao. Hắc Hắc. Ta liền biết ngay ngươi tâm thần không vững mà.”

Phốc!

Suýt một chút phun ra một ngụm nước miếng, Trác Phàm cảm thấy Dương Tiêu này từ khi trở thành quản sự liền biến thành người khác. So với bộ dạng nghiêm túc ban đầu thì bây giờ ông ta giống một bà tám chuyên hóng chuyện hơn.

Không thèm trả lời Dương Tiêu, Trác Phàm cáo từ sau đó mang khuôn mặt biệt khuất rời đi để lại vị chấp sự kia cứ đứng đó cười đểu không thôi.

Kỳ thực lúc nãy Dương Tiêu không có ý nghe lén mà chỉ ở đằng xa mà thôi. Có điều tiếng hờn dỗi đuổi người của Triệu Nguyên Chỉ lại quá to cho nên “vô tình” rơi vào tai ông mà thôi. Cộng thêm lời nói của Trác Phàm muốn “truyền nguyên khí trị thương” lại làm một kẻ đen tối như ông suy nghĩ lung tung nên mới dùng đôi ba lời chọc ghẹo.

Nhìn thấy Trác Phàm ủy khuất rời đi, Dương Tiêu cười lên ha hả. Không ngờ một tên có hung danh sát phạt đụng phải chuyện nữ nhân liền xấu hổ như vậy.

Ở phía xa xa, Trần Hạo Nam một mặt âm trầm nhìn Trác Phàm cùng Dương Tiêu rời đi tựa hồ nổi lên sát khí.

Từ lúc Trác Phàm đến Đại cơ phủ hắn liền đã chú ý. Hắn nhìn thấy đối phương đi vào phòng khuê nữ tiền nộ khí xung thiên nhưng vẫn cố gắng kiềm nén. Đến lúc này nghe Dương Tiêu ấp ấp mở mở mấy lời đen tối hắn càng nhịn không được tức giận trong lòng.

“Trác Phàm. Ngươi cứ tận dụng những giây phút ngắn ngủi sắp tới đi. Không lâu nữa thôi, Thiên Ma Cấm Địa sẽ thành nơi mà ngươi chôn xác.” Trần Hạo Nam cười lạnh một tiếng sau đó phi thân bay đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Địa Đại Đạo

Số ký tự: 0