Thiên Địa Đại Đạo

Chỉ Điểm

Đại Hiền Triết

2024-10-04 16:35:13

Đám đệ tử mặc dù kinh nghi nhưng vẫn không quên vỗ tay vang dội khi chứng kiến cảnh này. Người của Hoàng cơ phủ mặt ai nấy cũng đều hưng phấn hô tên Trác Phàm cùng Triệu Nguyên. Một Triệu Nguyên chiến thắng đã rất thỏa mãn rồi, lần này thêm một Trác Phàm đánh bại đệ nhất cao thủ của Huyền cơ phủ làm sao họ không vui cho được.

Chu Trọng lau với máu trên khóe môi của mình sau đó đứng dậy nhìn Trác Phàm, ánh mắt không hề chứa sự căm thù mà toàn là khâm phục. Hắn từ trước đến giờ luôn cho rằng mình đã là luyện thể tu giả mạnh mẽ không ngờ lần này gặp một tên còn biến thái hơn.

“Ngươi là Trác Phàm đúng không? Từ nay ta sẽ lấy ngươi làm mục tiêu phấn đấu. Ha ha.”

Nhìn đối phương cười thỏa mãn như vậy Trác Phàm cười khổ nói: “Ngươi cần gì phải làm thế, sao không lấy người của Địa cơ phủ mà phấn đấu. Việc gì ta phải làm bia cho ngươi ngắm bắn chứ?”

Chu Trọng nghe nói tới Địa cơ phủ khuôn mặt có chút ngưng trọng nói: “Ngươi không biết rồi, thực lực chênh lệch của Địa cùng Huyền rất lớn. Cho dù ta bây giờ là đệ nhất ở Huyền cơ phủ ở chỗ Địa cơ phủ cũng chỉ là hạng bét mà thôi.”

“Ngươi nói vậy là có ý gì? Không lẽ ở đó toàn là thần chiếu cao thủ sao?”

“Nói vậy cũng không sai. Bởi vì đệ tử tu vi thấp nhất ở đó đều có tu vi thiên huyền đỉnh phong. Còn người có thực lực cao nhất lại là thần chiếu tứ trọng.”

Trác Phàm nghe lời này không khỏi kinh hãi nói: “Nếu vậy thì người của Thiên cơ phủ không phải là…?”

Chu Trọng gật đầu: “Đúng thế, bọn người của Thiên cơ phủ đều là thiên tài tùy thời đều có thể khiêu chiến tinh anh. Người cao tu vi cao nhất đã đạt đến thần chiếu cửu trọng.”

“Nói như vậy tinh anh đệ tử không phải thuộc hàng hóa hư cảnh sao?”

“Nào có dễ như vậy, hóa hư cảnh phải có cơ duyên rất lớn mới có thể đột phát, dù sao đây cũng cảnh giới có thể đoạt xác trung sinh khác biệt hoàn toàn với cấp ở bên dưới.”

Trác Phàm nghe thế hít thở sâu hỏi: “Người tu vi cao nhất ở đó là thần chiếu đỉnh phong sao?”

Chu Trọng lắc đầu nói: “Ta cũng không rõ nhưng theo như ta biết thì có một người trong tinh anh đệ tử đã đột phá hóa hư cảnh tên là Trần Hạo Nam. Ta biết được tin này bởi vì đệ đệ của hắn là đệ tử ở Huyền cơ phủ chúng ta. Có điều mấy ngày nay hắn đi ra ngoài vẫn chưa thấy trở về.”

Trác Phàm bất giác sờ lên linh giới trên tay của mình, bên trong đó hắn còn giữ một cái lệnh bài của Trần Hạo Động chính là người trong miệng của Chu Trọng. Trong lòng không khỏi cười khổ: “Xem ra ta đã đắc tội với hóa hư cường giả rồi. Chuyện này tốt nhất không nên để lộ ra ngoài.”

Thấy Trác Phàm trầm ngâm, Chu Trọng nghĩ hắn đang suy tính con đường tu luyện liền nói: “Trác sư đệ tuổi còn nhỏ đã biến thái như thế thì không cần phải lo lắng. Hẳn là vài năm nữa là có thể đột phá đến thần chiếu cảnh mà thôi đến lúc đó dưới hóa hư còn ai là đối thủ của ngươi a.”

Trác Phàm ôm quyền nói: “Mượn lời cát ngôn của Chu sư huynh.”

Nói xong hai người cười phá lên như chưa từng có xung đột. “Trác sư đệ, chúng ta không đánh không quen biết, hay là cùng nhau đi làm một chén ta mời.”

Trác Phàm không tiện từ chối bèn gật đầu. Chu Trọng nghe thế cười ha hả liền đi xử lí vết thương sau đó cùng vị Trác sư đệ uống rượu.

Vào buổi tối, ba bóng người ngồi trong hoa viên ở Hoàng cơ phủ vừa uống rượu vừa trò chuyện.

“Ta nói Trác sư đệ, ngươi không phải là quá biến thái hay sao. Chỉ mới đoán cốt cảnh mà lực lượng thân thể đã mạnh mẽ như vậy a.”

“Chỉ là may mắn mà thôi, Chu sư huynh quá lời rồi. Lại nói ngươi cái tên này sao lại ngồi đây với chúng ta.”

Trác Phàm khiêm tốn trả lời sau đó quay mặt qua Triệu Nguyên Chỉ đang một mặt thú vị rót rượu uống lớn tiếng nói.

“Mặc kệ bổn cô…bổn đại gia, ngươi có ý kiến gì sao? Ngươi lo uống rượu đi, mà có cần rườm rà như thế không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Triệu sư đệ nói rất đúng nha. Tới tới, ta mời một ly.”

Chu Trọng cười phá lên rót cho Triệu Nguyên Chỉ một ly. Nàng nhấc chung rượu lên uống cạn, vẻ mặt đắc ý nhìn sang Trác Phàm.

“Lại nói Triệu sư đệ, ngươi cái bộ pháp lúc đánh nhau với đệ đệ ta là gì vậy. Ta thấy nó biến ảo cực kỳ khó lường nha.”

Trác Phàm nghe thế cũng tò mò nhìn Triệu Nguyên chỉ. Kỳ thực hắn thấy bộ pháp này so với Mê Tung Quỷ Ảnh bộ của mình cũng không thua kém bao nhiêu.

“Gọi là bộ pháp cũng không hẳn là đúng, nên gọi nó là chưởng pháp thì đúng hơn. Võ kỹ này của ta có tên là Bát Quái Du Thân Chưởng, bước chân duy chuyển theo hình bát quái một cách linh động tìm sơ hở tấn công kẻ địch”

“Thảo nào mà đệ đệ ta lại thua, thì ra là gặp trung khắc tinh a.”

Triệu Nguyên Chỉ thấy Chu Trọng không ngừng tán thưởng mình vẻ mặt cực kỳ đắc ý hất cằm với Trác Phàm làm hắn không cấm một trận vô ngữ: “Ngươi ta khen ngươi thì mặc kệ ngươi, cần gì phải lên mặt với ta a.”

Đến nửa đêm, Chu Trọng rời đi, để lại Trác Phàm cùng Triệu Nguyên Chỉ ngồi đó.

Trác Phàm còn đỡ, Triệu Nguyên Chỉ được Chu Trọng khen ngợi mà uống rất nhiều bây giờ đã hoàn toàn say khước. Trác Phàm không biết xử lí nàng thế nào đành phải đưa nàng về phòng.

“Ta nói tên Trác Phàm ngươi đúng là kẻ ngốc, bổn cô nương xem trọng ngươi nên mới không thèm đánh với ngươi mà thôi. Nếu lúc đó ta dùng bản lĩnh thật sự chưa chắc gì ngươi là đối thủ của ta a.”

“Rồi, ta biết rồi. Ngươi cứ im đi a.”

Đột nhiên Triệu Nguyên Chỉ quay ngươi lại, hai tay đặt lên gò má của Trác Phàm, đôi mắt to tròn nhìn hắn nói: “Khuôn mặt đáng ghét này nhìn cũng đẹp trai thật đó nha.”

Chân nàng hơi nhón lên, đôi môi ướt át ngày càng gần với miệng của Trác Phàm làm hắn tay chân lóng ngóng không biết làm thế nào đành phải xô nàng ra.

“Ai da!” Triệu Nguyên Chỉ mất thăng bằng ngã xuống đất kêu lên một tiếng thanh thúy. Đôi mắt có chút oán giận nhìn Trác Phàm nói.

“Ngươi cái tên này không phải có vấn đề gì chứ? Sao lại đối xử với một cô nương yếu đuối như ta.”

Trác Phàm dở khóc dở cười nói: “Yếu đuối sao? Câu này ta nói với ai cũng không nói với ngươi.”

Triệu Nguyên Chỉ chu chu cái mỏ sau đó đưa tay tháo dây buộc tóc của mình ra xõa xuống tới ngang hông. Nàng từ từ đứng dậy nói: “Ta không giống nữ nhân hay sao?”

Trác Phàm thấy nói tiếp cũng không có kết quả bèn kéo nàng dậy tiếp tục trở về phòng.

Mở cửa phòng ra, hắn đưa nàng đang nửa mê nửa tỉnh nằm ở trên giường còn chính mình thì rời đi ra ngoài. Ngay lúc ấy, một cánh tay mềm mại kéo hắn ngược trở lại.

Triệu Nguyên Chỉ trong cơn mê bắt đầu mở miệng nói: “Trác Phàm đáng ghét, không biết ngươi có chỗ gì tốt để ta phải thích ngươi.”

Trác Phàm hơi giật mình nghĩ: “Ta với nàng gặp nhau còn chưa bao lâu a.”

Nghĩ rằng Triệu Nguyên Chỉ đang nói sảng, Trác Phàm kéo tay nàng ra, đắp chăn lại sau đó rời đi.

Đêm nay hắn không ngủ cũng chẳng có tâm trạng tu luyện cho nên đi thẳng ra hoa viên dạo mát. Hắn thở dài một tiếng, đôi mắt nhìn xa xăm trên bầu trời đêm. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Có tâm sự gì sao?”

Trác Phàm quay lại thấy Lục Phi Thanh đang cầm cái chổi, tóc tai có chút bù xù bèn mở miệng nói: “Thì ra là Lục lão. Ta có việc này muốn nhờ ngài chỉ điểm”

“Chỉ điểm thì không dám, nghe ngài tâm sự vẫn là hơn a.”

Trác Phàm ra hiệu Lục Phi Thanh đến bàn ngồi rồi mới mở miệng hỏi: “Có phải ma đạo tu giả thì không được phép để tình cảm làm cản trở con đường tu hành của mình?”

Lục Phu Thanh nghe vậy hơi ngẫm nghĩ một chút hỏi lại: “Vậy theo Trác công tử, như thế nào là ma đạo tu giả?”

“Ma đạo tu giả sao?” Trác Phàm trầm ngâm một chút rồi nói: “Chẳng phải là những kẻ tu luyện theo con đường tà ác luôn bị đám chính đạo tu giả đuổi giết hay sao?”

“Nếu như vậy tại sao Thiên Ma Tông chúng ta lại không bị đuổi giết mà sừng sững bao nhiêu năm ở Tây châu này?”

“Này!”

Trác Phàm cứng họng, thật sự những hiểu biết của hắn có được rất ít. Theo như bảo điển để lại, Huyết Tinh Ma Đế năm xưa vì sáng tạo ra Hấp Tinh Đại Hóa Quyết mà nhập ma.

Lục Phi Thanh thấy Trác Phàm còn mơ hồ bèn nói: “Ở thế giới này thực lực vi tôn, chỉ cần người có bản lĩnh thì không ai dám đụng. Cái gọi là chính tà chẳng qua chỉ là một khái niệm của tu giả. Có nhất thiết ma đạo là không thể cứu người cũng có phải chính đạo thì không thể giết người hay không?”

Trác Phàm vẫn cứ trầm ngâm yên lặng nghe Lục Phi Thanh nói.

“Sinh mạng là do trời ban cho nhưng vận mệnh là do mình tạo, tâm đổi thì vạn vật đổi, tâm không đổi thì vạn vật không đổi. Chính vì thế người ma đạo chưa chắc gì đã là ma đạo, người chính đạo chưa chắc gì không có ma tâm. Ngươi hỏi ta ma đạo tu giả có thể có tình cảm hay không. Câu trả lời của ta chính là có.”

Lúc này Trác Phàm mới mở miệng nói: “Nhưng nếu như vậy không phải sẽ sinh ra tâm ma hay sao?”

“Đừng vội, ta nói ma đạo tu giả có thể có tình cảm hay không mà thôi. Đối với tu giả, ngoài thực lực vẫn cần đến tâm cảnh mới có thể cảm ngộ đại đạo. Ngươi bây giờ tâm cảnh còn quá kém rơi vào lưới tình chỉ tổ làm cản trở con đường sau này mà thôi.”

Trác Phàm nhíu mày lại nói: “Không giấu gì Lục lão, trước khi đến đây ta đã phải lòng một nữ nhân. Nàng vì ta mà lấy thân đỡ một kích của kẻ địch, cho dù ta tìm mọi cách cứu giúp nhưng vẫn không thể làm nàng tỉnh dậy.”

Hơi ngừng lại một chút, Trác Phàm nói: “Sau đó có một vị tiền bối nói với ta, muốn cứu nàng tỉnh dậy cần phải đi đến Nam châu tìm một loại đỉnh cấp linh dược để cứu nàng. Nhưng muốn thu được nó thì ta phải chứng minh tình cảm của ta với nàng. Thời gian qua ta luôn cân nhắc đến việc này. Ta vẫn còn trọng trách trong mình, nếu ta có tình cảm sẽ nảy sinh tâm ma dẫn đến căn cơ rối loạn vạn kiếp bất phục. Nhưng nếu không thì ơn này không cách nào trả lại cho nàng.”

Lục Phi Thanh vuốt một chút chòm râu của mình nói: “Việc này quả thật rất khó nói, ma đạo tụ giả không phải là không thể có tình cảm được. Nhưng đây là một lối đi trước giờ chưa có ai dám thử, thậm chí có người lao vào thì như lời ngươi nói sẽ nãy sinh tâm ma vạn kiếp bất phục.”

“Chính vì thế nên ta mới phải đau đầu giữa lựa chọn hoàn thành trọng trách trong mình hay là chấp nhận tình cảm của bản thân.”

Lục Phi Thanh hiền hòa nói: “Ta thấy ngươi còn quá non nớt cần phải lịch luyện thật nhiều, việc suy nghĩ lựa chọn gì đó hay là thôi đi. Đợi đến khi ngươi hoàn toàn hiểu rõ về đại đạo thì hẵn quyết định.”

Trác Phàm nghe thế liền đứng lên đưa tay bái thật sâu nói: “Lục lão nói chí phải, ta hiện tại còn chưa đủ để lựa chọn.”

Vội vàng đỡ lấy tay của Trác Phàm, Lục Phi Thanh nói: “Trác công tử ngài làm gì thế, chẳng qua ta chỉ nói suy nghĩ của mình mà thôi. Ngài không cần phải làm lễ lớn như vậy.”

Không hề cảm thấy mất mặt, Trác Phàm nói: “Đối với ta ngài cũng không phải là lão tạp dịch bình thường, làm gì có tạp dịch nào lại cảm ngộ đại đạo cao như vậy.”

Lời nói xong Trác Phàm bái lần nữa liền rời đi. Hắn đã quyết định sẽ dẹp chuyện này sang một bên, dù sao thì hai năm nữa vị Chấp sự kia mới trở về. Thời gian này hắn nên tập trung tu luyện thì hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Địa Đại Đạo

Số ký tự: 0