Thiên Địa Đại Đạo

Chuẩn Bị

Đại Hiền Triết

2024-10-04 16:35:13

“Ta cái gì cũng chưa làm a. Là linh thú bọn họ đột nhiên điên cuồng phản chủ chứ bộ. Bọn họ bao vây muốn giết ta mới đúng.” Trác Phàm không chớp mắt phủ nhận.

Trải qua một hồi ở trên tường thành đế đô, hắn liền biết được người thanh niên này trí tuệ hơn người mà lại hai tên hóa hư cảnh cường giả không phải ngẫu nhiên mà nghe lệnh của Trác Phàm được. Nếu như hắn là con trai của một tông chủ tông môn nào đó thì việc này còn có thể, nhưng xuất thân của Trác Phàm ai ai cũng biết cho nên khả năng như vậy xảy ra liền bị loại trừ. Muốn cho cao thủ như Hắc Bạch Dạ Xoa vui lòng phục tùng thì Trác Phàm tất yếu phải có điểm hơn người.

Dương Thương sao lại không biết được người mình bảo vệ sau lưng đang chín phần là nói láo, có điều việc này cũng không phải chuyện xấu cho nên đành phải thuận nước đẩy thuyền.

“Mộc Vân Chiến Thần, ngươi nghĩ một tên tiểu bối chỉ có thần chiếu nhất trọng cảnh như Trác Phàm đây có bản lĩnh đó sao?”

“Ta…!” Mộc Vân Chiến cứng họng. Đúng vậy, chuyện một tên thần chiếu cảnh chỉ một cái nhìn liền dọa cho đám linh thú bỏ chạy nói ra thì có người nào tin đâu? Huống chi bây giờ ông cũng không có bằng chứng chứng minh.

Điều làm Mộc Vân Chiến cảm thấy kỳ lạ hơn chính là Dương Thương nếu như thuận lợi chiếm thành thì sao lại cử tên thanh niên này đến trước rồi sau đó ra mặt bảo vệ. Còn nếu Dương Thương thất bại thì nhìn bộ dáng như vậy có chỗ nào giống tên tù nhân đâu? Cuối cùng không nghĩ ra cho nên ông mới một mặt mờ mịt nói.

“Dương Thương, ngươi nói rõ cho ta rốt cuộc chuyện này là sao? Ngươi đã chiếm được thành rồi sao lại cử tên tiểu tử này đến?”

Dương Thương nghe vậy cười khổ nói: “Ta nào chiếm được thành đâu chỉ là…”

Hắn ta chưa kịp nói xong, Trác Phàm đã vội tiến lên trước mở miệng: “Là chúng ta chủ động đầu hàng, Dương tướng quân cảm thấy tình thế hiện tại đã ổn nên mong các vị rời đi. Chúng ta sẽ gửi một phần hậu lễ cho Khuyển Nhung đế quốc sau. Nhưng tất nhiên sẽ không phải là một phần đất Thiên Vũ.”

Dương Thương giật mình. Hắn không ngờ Trác Phàm lại thay trắng đổi đen như vậy. Nhưng mà hắn cũng biết người thanh niên này cơ trí cho nên không có ngắt lời.

“Lời này là có ý gì?” Mộc Vân Chiến âm trầm hỏi.

“Ta đã nói rõ ràng. Các vị từ lúc tiến vào Thiên Vũ đế quốc chưa hề giúp quân đội hoàng thất đánh bất kỳ một kẻ nào. Cho nên hiệp ước kia vẫn chưa thể thực hiện. Mà lại bây giờ chúng ta cũng có đủ khả năng đánh bại quân phản loạn ở phía sau cho nên mong muốn các vị trở về nước. Chúng ta sẽ bồi thường tài nguyên cho việc lần này làm tốn thời gian cho các vị sau. Ta tin là việc này đối với hoàng đế Khuyển Nhung cũng không phải là chuyện tồi. Nếu như Mộc Vân Chiến Thần không chịu thì có thể đem “binh đoàn hùng mạnh” kia đánh chiếm đế đô thử xem sao? Ta tin là chúng ta vẫn đủ sức chống đỡ.” Trác Phàm lớn giọng nói.

Mộc Vân Chiến nghe những lời này lại càng tức giận hơn. Đám binh sĩ bên dưới còn được mấy người lành lặn đâu. Hơn một nửa đã bị thương vong, ngay cả linh thú cũng không còn thì lấy gì mà đánh giết.

Sát cơ trong người vẫn chưa tắt hẳn, Mộc Vân Chiến nhìn thấy Dương Thương không có động tác gì mới nói: “Hay cho một tên tiểu tử giỏi mồm mép. Chúng ta đi!”

Mộc Vân Chiến phất tay bay đi, khí tức hóa hư cảnh không hề giữ lại mà phát ra. Những người khác nghe vậy cũng hung hăng trừng mắt nhìn hai người Trác Phàm sau đó cũng đi theo tướng quân.

Dương Thương vội vàng vận nguyên lực, hình thành màn năng lượng che chắn cho Trác Phàm khỏi bị ảnh hưởng.

“Chờ một chút, Mộc Vân Chiến Thần.”

Thế nhưng Trác Phàm lại không hề để ý khí tức của đối phương phát ra mà lại tiến về phía trước.

Mộc Vân Chiến giật mình nhìn lại. Ngay cả những người khác đôi mắt cũng chợt co rụt. Áp lực từ vị chiến thần này không phải là thứ mà một tên vừa đột phá thiên huyền tiến tới thần chiếu cảnh có thể chống đỡ được. Trong lúc nhất thời, khuôn mặt của ai cũng đều mang theo vài phần quỷ dị nhìn người thanh niên này.

“Quân đội của ngài đã bị thương, đám linh thú kia cũng cần một thời gian để thu thập trở về hay là tạm thời lui vào đế đô nghỉ ngơi dưỡng thương trước. Chúng ta nhất định sẽ cung cấp đầy đủ dược liệu chữa thương xem như tạ lỗi cho việc lần này.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mộc Vân Chiến suy nghĩ một chút liền gật đầu. Ông đương nhiên hiểu Trác Phàm làm vậy có ý gì. Rõ ràng là muốn đợi cho mọi việc trong Thiên Vũ đế quốc đều xử lí xong mới để bọn họ rời đi. Nhưng nghĩ lại thì đối phương lo lắng việc này cũng dễ hiểu thôi, lí do Trác Phàm đưa ra cũng hợp lí cho nên ông cũng không tiện phản đối.

Đợi cho toàn bộ đội quân Khuyển Nhung đi trước, Dương Thương mới quay sang Trác Phàm. Thế nhưng hắn chưa kịp mở miệng thì Trác Phàm đã chặn họng.

“Dương tướng quân, ngài muốn hỏi gì cứ đợi sau khi mọi chuyện đều được giải quyết hẳn hỏi. Lúc đó ta nhất định sẽ trả lời toàn bộ. Trước mắt phải lo bày ra chiến thuật đối phó với bọn người Đế Vương Phủ trước đã.”

Trác Phàm không hề đợi Dương Thương phản ứng mà lập tức bay đi, khuôn mặt mang theo mấy phần kinh nghi. Vị Dương tướng quân nghe vậy cũng đạp không rời đi.

Về tới đế đô, Trác Phàm liền ra hiệu cho Đường Thiên Tiếu mở cổng thành đón “đại quân” Khuyển Nhung vào trong.

Nhìn thấy phần lớn binh sĩ người thì què người thì đầu đổ máu bầm dập, đám người Đường Thiên Tiếu có mấy phần nghi hoặc. Đợi cho Trác Phàm cùng Dương Thương trở lên trên tường thành, Thái Sử Khanh mới cười nói.

“Ha ha! Trác Phàm, ngươi với Dương tướng quân chỉ hai người vậy mà đánh cho bọn họ tan tác a.”

Đúng lúc này, Mộc Vân Chiến cũng đang bước chân lên nghe thấy lời này lảo đảo xém chút té ngã.

Trác Phàm thấy vậy có chút xấu hỗ cười trừ nói: “Mộc tướng quân, ngài không cùng binh sĩ nghỉ ngơi hay sao lại lên đây?”

“Yên tâm đi. Ta chỉ muốn xem các ngươi như thế nào đối phó với kẻ địch mà thôi. Có một điều ta chưa nói cho ngươi biết.”

Trác Phàm mày hơi động một chút: “Ồ! Không biết Mộc tướng quân có gì dặn dò?”

“Cách đây mấy ngày ta có giết một tên hóa hư nhất trọng cảnh. Dường như hắn là thủ lĩnh của thế lực đằng đó. Tuy ta lúc đó ta chắc chắn người này đã chết mới rời đi nhưng lúc đi vào thành đột nhiên ta cảm nhận được khí tức của hắn mà lại còn mạnh mẽ hơn trước cho nên đến đây cho ngươi biết.”

Theo lí mà nói, Hoàng Thiên Bá chịu một đòn võ kỹ của ông cùng với Bạch Quang Pháo của Chí Tôn Ma Tê đã mất nửa cái xác bỏ mình. Nhưng bây giờ ông lại còn cảm nhận đối phương dường như đột phá. Mộc Vân Chiến khuôn mặt có vài phần không tin tưởng kể lại.

Trác Phàm trầm mặc một hồi. Lúc nãy hắn cũng cảm ứng được khí tức của Hoàng Thiên Bá khác thường, so với hóa hư nhị trọng dường như mạnh hơn không ít.

Trong bảo điển của Huyết Tinh Ma Đế cũng có một món bí pháp có thể tạo ra hóa thân. Có điều hóa thân này chỉ có một phần mười khả năng của bản thể. Đây là bí pháp năm đó ông ta trộm được từ một tông môn ở thánh vực, nghe đồn ở đó còn có loại bí pháp khác có thể tạo ra phân thân có thực lực y hệt bản thể nhưng đòi hỏi điều kiện rất khắc khe, nhưng tác dụng lại sánh ngang với hoàng giai võ kỹ.

Mọi người ai nấy khuôn mặt đều trắng bệch, Đường Thiên Tiếu bước lên nói nhỏ: “Trác Phàm, liệu có thể liên quan tới mấy món đồ ngươi đem cho Đế Vương Phủ hay không?”

“Rất có khả năng là vậy.”

Trác Phàm cũng đang suy tính đến khả năng này nhưng ngay lập tức liền phủ định. Ba cái huyền giai võ kỹ không thể nào hợp nhất lại vượt qua địa giai tiến đến cấp độ hoàng giai được.

Có điều Trác Phàm cũng không hề lo lắng. Lúc trước Hắc Bạch Dạ Xoa bị thương thực lực giảm sút nhưng tu vi cũng ngang tầm hóa hư tam trọng nhưng khi phối hợp lại cũng đến tứ trọng ngũ trọng. Đến cả hai huynh đệ bọn họ có lĩnh vực thần hồn còn không làm gì được thì một Hoàng Thiên Bá hóa hư nhị trọng lại càng không đáng để tâm. Hắn quay sang ôm quyền với Mộc Vân Chiến nói.

“Cảm tạ tướng quân đã thông báo. Chuyện này ta tự nhiên sẽ có thu xếp.”

“Ổ, ta thật sự tò mò không biết ngươi lấy gì để đấu với bọn họ đấy.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mộc Vân Chiến nhìn sang Dương Thương cùng Thiết Trường cung ở đó. Trong mắt ông, hai người này hiện nay chính là có chiến lực mạnh mẽ nhất Thiên Vũ. Nhưng mà so với đối phương vẫn còn quá yếu đuối. Bởi vì nếu không có Chí Tôn Ma Tê trợ lực thì e rằng ngay cả ông cũng không thể trong thời gian ngắn chiến thắng được Hoàng Thiên Bá.

Trác Phàm đương nhiên nhìn ra suy nghĩ của Mộc Vân Chiến. Hắn mỉm cười nói: “Nếu như ngài không ngại có thể ở lại đây quan chiến. Đối với chúng ta mà nói một tên cao thủ hóa hư nhị trọng quả thật không đáng để trong mắt.”

Mộc Vân Chiến tức giận. Lời nói của Trác Phàm rõ ràng không những mắng tên Hoàng Thiên Bá mà còn mắng cả ông nữa. Ý của lời này chẳng phải là nếu ông cùng binh sĩ không ngoan ngoãn ngồi yên liền sẽ bị diệt sát hay sao? Cho dù quân của hoàng thất tổng cộng có hơn bảy mươi vạn binh sĩ nhưng nếu giết một tên hóa hư cảnh cũng phải mất vài ba nghìn tên.

Ngay cả Dương Thương lúc đối mặt với Mộc Vân Chiến còn phải nể mặt ông vài phần thế mà một tên tiểu bối lại vô pháp vô thiên nói năng như vậy sao có thể không làm ông tức giận cho được?

Khí tức hóa hư nhị trọng từ trong cơ thể xuất ra, Mộc Vân Chiến muốn hù dọa Trác Phàm một chút để hắn biết hóa ý nghĩa của mình sai lầm như thế nào.

Thế nhưng mà đáp lại ông, Trác Phàm không hề có chút động tĩnh mà dường như không cảm thụ được áp lực gì cả. Điều này làm Mộc Vân Chiến có phần kinh nghi.

Đúng lúc này từ đằng sau Trác Phàm, Hắc Dạ Xoa dậm chân một cái. Toàn bộ áp lực đang làm mọi người nghẹt thở liền trở lại bình thường. Mộc Vân Chiến lui lại mấy bước khuôn mặt lộ ra vẻ mặt kinh hãi lắp bắp.

“H…hóa hư thất trọng cường giả?”

Trác Phàm thấy thế vội vàng quát lớn: “Lui ra sau. Ai cho ngươi cả gan hù dọa Mộc Vân Chiến Thần.”

“Xin lỗi công tử. Ta chỉ muốn bảo vệ mọi người mà thôi.”

Hắc Dạ Xoa bên trong mặt nạ có chút thất thố vội vàng lùi ra sau, bộ dáng như chuột sợ mèo nói. Trác Phàm đem khuôn mặt hối lỗi nhìn Mộc Vân Chiến nói: “Tướng quân, thật có lỗi làm ngài hoảng sợ. Tên thuộc hạ này của ta rất thường không nghe lời a.”

Mộc Vân Chiến lại càng kinh hãi hơn, ánh mắt nhìn Trác Phàm có chút biến đổi. Cho dù là các hoàng tử ở Khuyển Nhung đế quốc cũng chỉ được thần chiếu hộ vệ cận thân thôi. Vậy mà Trác Phàm có cả hóa hư cường giả thủ hộ bên cạnh.

“Thì ra có cao thủ như vậy thủ hộ thảo nào không xem hóa hư nhị trọng cường giả ra gì. Nếu như ngươi đã có người như vậy bảo vệ thì hẳn là tên kia không thành vấn đề. Ta cũng muốn xem một chút ngươi định đánh trận này như thế nào.”

“Tốt. Như vậy ngài cứ ở đây mà quan chiến, xem chúng ta như thế nào thu thập đám người kia.”

Trác Phàm bắt đầu quay về phía đám người đằng kia bắt đầu bàn chiến thuật. Mộc Vân Chiến thức thời liền đi ra phía xa xem xét một chút.

Trong khi đó ở phía xa xa, đội quân gồm ba mươi vạn đại quân cùng hai mươi vạn bất tử linh khôi dẫn đầu bởi Hoàng Thiên Bá đang tiếng về đế đô. Ánh mắt của hắn lúc này chỉ toàn là hào hứng vào điên cuồng tựa như hung thần đang đi sát phạt khắp nơi.

Từ khi đột phá, Hoàng Thiên Bá bắt đầu cho quân di chuyển nhanh hơn. Nếu như bình thường thì phải một ngày đường nữa mới tới nơi.

“Bẩm báo Phủ chủ, còn khoảng sáu canh giờ nữa sẽ đến đế đô.”

“Được! Tiếp tục tăng tốc chuẩn bị đại chiến. Sau trận này, Thiên Vũ sẽ là của chúng ta.” Hoàng Thiên Bá giọng tràn đầy hưng phấn nói.

Đám binh sĩ bắt đầu thi đua hô hào nhìn lên đám bất tử linh khôi đang bay trên đỉnh đầu liền có mấy phần tin tưởng trận này nhất định sẽ chiến thắng. Như vậy bọn họ sẽ là công thần khai quốc mới hưởng thụ vô số bổng lộc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Địa Đại Đạo

Số ký tự: 0