Thiên Địa Đại Đạo

Cứu Người

Đại Hiền Triết

2024-10-04 16:35:13

“Vũ Cơ!” Đại trưởng lão đúng dậy nhanh chóng đuổi tới nhưng dù vậy vẫn chậm nửa giây.

Từ lúc Hoắc Vũ Cơ bị đánh lén Đại Trưởng Lão đã muốn nhanh chóng đem đồ đệ bảo bối của mình đi ra nhưng mà lại bị Nhị trưởng lão khích tướng. Nếu như đem nàng ta cứu lấy thì đồng nghĩa với việc danh ngạch kia sẽ mất hết, những cố gắng lâu nay cũng theo đó đổ sông đổ biển. Vì Hình Phong còn chưa có triệt để đắc thủ cho nên ông ta mới hơi dừng thân một chút nào ngờ sự việc diễn ra quá nhanh để không kịp phản ứng.

Thân là đại trưởng lão của Thiên Ma Tông thực lực cường đại mà lại chẳng thể cứu được đệ tử yêu dấu của mình. Mắt thấy Địa Long Thần Hồn của Chúc Dung đánh tới mà không thể làm được gì trong lòng ông có một loại cảm giác bất lực.

Trần Hạo Nam sau khi tách ra khỏi Lưu Tiến cũng một mặt chú ý đến thần hồn của Chúc Dung đang tàn sát bừa bãi. Nhìn Hoắc Vũ Cơ sắp bị long trảo xé rách, trong lòng hắn tràn đầy kinh hỉ.

Lúc trước Hình Phong một kích đánh lén nhưng thất bại, Trần Hạo Nam đã nghĩ tự mình động thủ nào ngờ đến trời cũng âm thầm giúp hắn để Chúc Dung điên cuồng ra tay vô tình sát hại Hoắc Vũ Cơ. Như vậy thì dù có trách phạt thì hắn cũng không hề liên quan.

Hình Phong ở đằng xa cảm nhận đau rát trên khuôn mặt mình nhưng thấy Hoắc Vũ Cơ sắp mất mạng cũng vô cùng kinh hỉ. Chỉ cần nàng ta chết đi hắn liền có cơ hội giữ chắc một suất vào Thiên Ma Cấm Địa.

Đôi mắt liếc sang Trần Hạo Nam bên đó thầm gật đầu, Hình Phong lập tức nhảy qua chuẩn bị phối hợp cùng đối phương vây giết Lưu Tiến.

“Ầm!”

Đúng lúc này biến cố lại xảy ra. Cái long trảo vốn dĩ chỉ còn cách Hoắc Vũ Cơ vài tấc chợt dừng lại không chút động tĩnh mặc cho Địa Long Thần Hồn đang điên cuồng dùng lực đạo.

Đồng tử mọi người co rụt lại chứng kiến cảnh tưởng không thể tin trước mắt. Ngay tại móng vuốt của long trảo, một thân nam tử mặc áo bào xám không gió mà tung bay, mái tóc bạc trắng trên môi còn treo lên nụ cười nhàn nhạt đang một tay đỡ lấy.

“T…Trác Phàm!”

Lúc định thần lại, một tên đệ tử nhịn không được kêu lên. Tất cả mọi người bây giờ mới giác tỉnh liền giật mình. Phải biết cái đầu rồng kia đường đường là Địa Long Thần Hồn, thú vương của mặt đất, vậy mà Trác Phàm lại nhẹ nhõm dùng một tay đón đỡ. Như vậy thì nhục thân của hắn phải cường đại đến bực nào.

Ngay cả chính Triệu Bán Sơn cũng không kìm chế được sự kinh ngạc trên khuôn mặt. Thân là người có được Địa Long Thần Hồn nên biết rất rõ sức mạnh của nó có bao nhiêu, cho dù là mới được ngưng tụ thành cũng cực kỳ cường đại.

Đại trưởng lão nhìn thấy đồ đệ yêu quý của mình được cứu cũng thở dài một hơi, đồng thời đôi mắt đầy nếp nhăn cũng nhìn về phía Trác Phàm lộ ra kỳ quang. Đấu trường đài đã mở rộng ra rất lớn, vậy mà tên đệ tử tóc bạc này trong thời gian ngắn liền có thể kịp thời xuất hiện trừ phi biết trước tương lai, nếu không thì không thể nhanh như vậy được.

Mọi người từ nãy giờ chỉ lo lắng chú ý cho Hoắc Vũ Cơ nào đâu để ý Trác Phàm đã như thế nào làm được. Theo thực lực tăng cao, Thuấn Di của Trác Phàm đã có thể dịch chuyển ở khoảng cách rất xa, so với đấu trường đài này thật không đáng nói đến.

Mặc cho những người xung quanh đang há hốc mồm kinh ngạc, Trác Phàm nhìn xuống Hoắc Vũ Cơ còn đang mê mang nhìn mình hỏi: “Sư tỷ. Không sao chứ?”

Đôi mắt mị mị, Hoắc Vũ Cơ không cấm nhìn Trác Phàm lâu hơn một chút. Hắn hiện tại đã thay đổi rất nhiều không còn một bộ dạng non nớt như trước, làn da cũng đã thay mà màu rám nắng đôi mắt càng trở nên thâm thúy khó lườn.

“Rống!”

Địa Long Thần Hồn ngửa mặt rống to lên một tiếng, Chúc Dung trong lúc mất trí lại thúc động thần hồn dùng đuôi quẫy càng quét xung quanh.

“Mau chạy đi, Chúc Dung nàng ấy không ổn rồi.” Hoắc Vũ Cơ la lớn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thế nhưng đổi lại, Trác Phàm một mặt bình tĩnh nhìn cái đuôi kia đang đánh tới liền dẫm mạnh một cái. Toàn bộ sàn đấu chấn động không ngừng thậm chí bốn cái đại trận thủ hộ cũng lung lay sắp vỡ. Dư chấn lan ra xung quanh tạo thành một luồng sóng âm dữ dội, đuôi rồng vừa đụng phải lập tức trì trệ.

Bạch Quang Thần Đồng – Thuấn Di

Trong nháy mắt, Trác Phàm liền xuất hiện bên cạnh Chúc Dung đưa tay ra chặt sau ót một cái. Thiếu nữ bị chấn động lập tức ngất xỉu thần hồn theo đó cũng tiêu tán tạo thành vô số ánh hào quang thu lại vào trong cơ thể.

“Dễ như vậy?”

Không chỉ có đám đệ tử mà ngay cả các vị quản sự, chấp sự cùng cao tầng của Thiên Ma Tông đều có đồng câu hỏi như vậy. Cho dù là bọn họ trung vài hơi thở cũng chưa chắc chế ngự được thần hồn của Chúc Dung nói gì đánh cho nàng ngất xỉu. Mà lại, một cái dậm chân ở kia lại mang theo uy lực vô cùng lớn đến cả những người có tu vi cao như các vị trưởng lão đây cũng cảm giác như bị phần nào áp chế.

Bọn họ nào biết một dậm kia chính là Trác Phàm dùng kỳ lân cước mang theo uy áp của Đại Lực Kỳ Lân đánh sâu vào tinh thần của Chúc Dung. Địa Long Thần Hồn đương nhiên bị thánh thú chi uy áp chế ngưng trệ từ đó mới tạo cơ hội để hắn đánh ngất nàng ta.

Hình Phong từ xa nhìn thấy cũng vô cùng choáng váng lẩm bẩm: “Tên kia là ai? Chỉ thần chiếu nhị trọng mà lại có thể chèn ép được Chúc Dung? Ngay cả ta thấy còn có phải bỏ chạy.”

“Đó là tại ngươi không có thực lực.”

Đúng lúc này, trước mặt Hình Phong đột nhiên xuất hiện bóng dáng của thiếu nữ mặt đồ trắng, khuôn mặt sát khí bừng bựng chặn lại đôi tay thon dài uyển chuyển xoay, một hình bát quái lập tức hiện ra đánh thẳng về phía hắn.

Hình Phong vội vàng ngưng lại cước bộ nhảy lùi về sau nhưng hai chân của hắn không kịp đã chạm phải trận đồ bán quái, nguyên lực liền bị phong bế lại.

“Bùm!”

Còn chưa có chạm đất chay chân của Hình Phong đột nhiên nổ tung thành thịt vụn. Hình Phong la lên một tiếng thảm thiết, trên đầu đã tràn đầy mồ hôi.

Những người khác thấy cảnh này cũng vô cùng ngưng trọng. Ai có thể nghĩ đường đường là một tinh anh đệ tử thực lực cao cường chỉ một chút nữa thôi liền có thể trùng kích hóa hư cảnh bây giờ lại bị người ta làm nổ mất hai chân.

Triệu Nguyên Chỉ ánh mắt sắc lạnh không chút tình cảm bước từng bước đến. Sát khí không hề che dấu chút nào phát ra làm Hình Phong cảm giác hô hấp không đều. Hai tay không buông song chùy ra cố gắng kéo lê thân thể lui về phía sau.

“Triệu tiểu thư, ta với ngươi không thù không oán sao lại ra tay độc ác như vậy?”

“Ngươi cũng biết bình thường ta với Hoắc sư tỷ thân thiết cỡ nào. Ngang nhiên lợi dụng lúc tỷ ấy trọng thương đánh lén chết không hết tội.”

Con ngươi liếc trái liếc phải, Hình Phong khuôn mặt hoảng sợ cuối cùng nói: “Đây là buổi tuyển chọn tinh anh, sinh tử vô luận làm sao có thể trách ta ra tay với nàng được?”

“Đúng rồi a. Tuyển chọn tinh anh, sinh tử vô luận.”

Vừa nói dứt tiếng, Triệu Nguyên Chỉ lập tức bay đến một chưởng nhắm thẳng vào đầu của Hình Phong đánh tới.

“Ngươi đừng có trách ta!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong lúc sống chết, Hình Phong không quan tâm thân phận của Triệu Nguyên Chỉ. Đợi khi nàng ta đến gần còn nửa thước, song chùy trong tay đột ngột ném ra tốc độ vô cùng nhanh chóng thế nhưng chỉ trúng vào tàn ảnh của nàng.

Hình Phong còn chưa phản ứng thì trước ngực đã bị một tay của Triệu Nguyên Chỉ đụng phải. Nàng đứng dậy quay người đi, khuôn mặt băng lãnh dần trở về nụ cười khả ái như trước tiến về phía Trác Phàm.

Hình Phong nằm ở đó cảm nhận nguyên lực trong thân thể chỉ bị phong bế mà thôi ngoài ra không có gì đáng ngại liền thở phào một tiếng. Xem ra vị tiểu thư này chỉ trừng phạt qua loa, dù sao Hoắc Vũ Cơ vẫn còn bình an vô sự. Bất quá hắn còn chưa có vui mừng xong thân thể đột nhiên nổ mạnh đến cả một miếng thịt cũng không được lành lặn.

Mọi người còn lại hít sâu một hơi khí lạnh. Những ai không biết Triệu Nguyên Chỉ còn cho rằng nàng là đệ tử mới đều nhận thấy không dễ trêu chọc. Thần chiếu thất trọng lại có thể miểu sát đệ tử tinh anh, chuyện này cũng quá đáng sợ đi.

La Thống ở đằng xa nhìn Triệu Nguyên Chỉ một hơi xử đẹp Hình Phong, lại thấy phía bên này Trác Phàm nhẹ nhõm khống chế một cái Địa Long Thần Hồn khó tránh khỏi sợ hãi, chiến ý từ lâu đã sụp đổ. Không những hắn, Chu Nhược Hy cùng những người khác cũng đồng loạt dừng tay đình chiến mặc cho trên đấu trường đài lúc này vẫn còn hơn ba mươi người.

Tần Hạo lần trước còn đánh ghen với Trác Phàm bây giờ đã triệt để ngây người. Hắn tự hỏi thực lực hóa hư nhị trọng của mình liệu có thể khống chế được thần hồn của Chúc Dung hay không? Một giây sau hắn liền lắc đầy quầy quậy. Trong Đại cơ phủ hắn đã mấy lần suýt mất mạng rồi, nghĩ cũng không dám nghĩ nữa.

Chậm rãi đem Chúc Dung để ở trong lòng, Trác Phàm một tay đỡ Hoắc Vũ Cơ đứng dậy.

Lúc này Triệu Nguyên Chỉ cũng đến thấy cảnh này liền chu chu cái mỏ sau đó chạy lại đem Chúc Dung kéo trở ra, bộ mặt quan tâm nhìn Hoắc Vũ Cơ nói: “Tỷ tỷ. Không sao chứ?”

“May mà có Trác Phàm ra tay kịp thời. Tên Hình Phong khốn kiếp!”

“Hừ. Toàn lựa lúc anh hùng cứu mỹ nhân!” Triệu Nguyên Chỉ bĩu môi nhìn Trác Phàm.

Chu Trọng từ đằng xa cũng bay đến bên cạnh, khuôn mặt kinh sợ nhìn Trác Phàm nơi đó. Hắn không ngờ ngay cả một hóa hư cường giả xuất ra thần hồn mà tên này vẫn có thể nhẹ nhõm giải quyết.

Lúc trước Chu Trọng cứ cho rằng minh đột phá liên tục bốn trọng đã có thua thiệt Trác Phàm một ít. Nhưng xem ra vẫn là thúc ngựa không theo kịp tên này.

Chậm rãi quét mắt ra toàn trường, song đồng của Trác Phàm ngừng lại ở Trần Hạo Nam không lâu rồi chuyển sang đám đệ tử khác.

Một tên trong đó thấy ánh nhìn của Trác Phàm hiểu ý hơi rùng mình nhưng lập tức trừng mắt, sát khí nổi lên: “Muốn đuổi bọn ta xuống dưới sao? Ngươi còn không xứng.”

Vừa dứt lời tên kia toàn thân xuất ra hắc khí âm độc dẫm mạnh chân dùng phản chấn lao đến, trường kiếm trên tay càng là tỏa ra hàn mang lạnh người mang theo khí thế không gì sánh nổi công kích.

Ở bên ngoài, một tên trưởng lão vuốt râu gật đầu nói: “Hàm Ngư này cũng không tệ, kiếm ý âm trầm tụ lại trên lưỡi kiếm xuất thủ nhanh nhạy dứt khoát, không uổng công một năm trước lão phu chỉ điểm.”

Thế nhưng mà lời của ông ta vừa dứt, một tên quản sự lại lắc đầu nói: “Đáng tiếc, Hàm Ngư bế quan quá lâu chưa biết hung danh của Trác Phàm, sợ là bây giờ đã không còn cơ hội cứu vãn.”

Quả nhiên vừa dứt lời, đôi mắt của tên này đã lập tức trắng dã ngã xuống không còn động đậy. Bao nhiêu khí thế kinh người lúc trước đã hoàn toàn tiêu tán vào hư vô.

“Nguyên thần lực thật cường đại. Thảo nào sư phụ lại coi trọng hắn như vậy.”

Triệu Bán Sơn nhìn thấy Trác Phàm dùng ý niệm giết làm đối phương mất mạng không khỏi tán thưởng. Tên kia dù gì cũng là cao thủ thần chiếu cửu trọng thiên phú lại không tồi vậy mà đều chẳng thể chống đỡ được tý nào. Phải biết rằng trừ phi lực lượng nguyên thần siêu viễn một người mới có thể nhất niệm tất sát như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Địa Đại Đạo

Số ký tự: 0