Thiên Địa Đại Đạo

Đặc Biệt Dành C...

Đại Hiền Triết

2024-10-04 16:35:13

Lục Phi Thanh nhìn phong nhận bay đến lập tức biến sắc vội vàng buông cánh cửa trên tay ra sau đó nhảy lùi lại. Cũng may một chiêu vừa rồi đánh ra chỉ là hù dọa, không hề có ý đả thương cho nên ông không bị thương tổn gì.

Phong nhận xoẹt qua trên đỉnh đầu của Lục Phi Thanh đến khi sắp chạm vào trần nhà thì đột nhiên tiêu tán. Trong lúc vẻ mặt của tên ra chiêu ở bên ngoài còn đang lộ vẻ khác thường thì Trác Phàm vừa làm động tác phẩy gió rồi chậm rãi thu tay về.

“Trác Phàm, ngươi mau ở bên trong này đừng có ra bên ngoài. Bọn chúng chỉ muốn hành hạ ít nhiều chứ không dám giết chết ta đâu.”

Ánh mắt Chu Trọng ngưng lại nhìn hướng Trác Phàm khuyên nhủ còn chính hắn vừa dứt lại lại miễn cưỡng đứng dậy. Vết thương hôm qua chỉ mới lành một ít, cơn đau vẫn còn ê ẩm truyền đến, hắn lê thân thể yếu ớt bước ra bên ngoài.

Một nhóm bốn tên toàn bộ đều là thần chiếu ngũ trọng trở lên, bên hông mang một cái lệnh bài khắc chữ “hoàng” vừa thấy Chu Trọng bước ra khuôn mặt có phần ngạc nhiên.

Rất nhanh sau đó, tên vừa xuất chiêu cười lạnh nói: “Ái chà. Chu Trọng. Ngươi còn đi được sao? Xem ra hôm qua bị từng đó đòn vẫn chưa là gì. Được lắm, hôm nay lão tử liền để ngươi vài tháng liệt giường xem sao.”

“Ha. Muốn đánh cho ta liệt giường sao? Hào Cương. Ngươi nói lời này trên dưới chục lần rồi, có khi nào làm được đâu?”

Chu Trọng tuy bị thương nhưng không chút nào sợ hãi đáp. Lúc trước đi về Hoàng cơ phủ là để tránh bị ăn đòn, bất quá kết quả vẫn như vậy cho nên từ lâu hắn đã không còn sợ hãi mỗi khi đối mặt với bọn chúng nữa rồi.

Tên được gọi là Hào Cương nghe vậy có hơi tức giận sau đó dường như nhận ra điều gì liền nở nụ cười lạnh: “Chu Trọng, định khích tướng lão tử ư. Muốn liệt giường vài tháng để khỏi ăn đòn thì nhẹ nhàng cho ngươi quá.”

Bị đối phương nhìn ra manh mối, Chu Trọng cười khổ trong lòng nhưng bề ngoài lại vô cùng kiêng quyết hét lớn: “Muốn đánh ta hấp hối thì ngươi cũng nên chuẩn bị tinh thần gãy vài cái xương đi.”

Vừa dứt lời, Chu Trọng liền nhảy ra bên ngoài. Nhìn thì hùng hổ vậy thôi chứ kỳ thật cơ thể hắn đang vô cùng đau đớn, vết thương vừa mới được băng bó đã hở miệng rỉ máu ra bên ngoài. Trác Phàm ở trong nhìn “anh hùng rơm” đi ra ngoài ứng chiến liền lắc đầu không thôi.

Thực lực của Chu Trọng bây giờ nhiều lắm chỉ xuất ra được hai ba thành, hắn làm như vậy là bởi vì không muốn Trác Phàm rơi vào tầm ngắm của địch. Một mình đệ đệ hắn chết đi đã là quá sức rồi,

Ở Thiên Ma Tông này người xứng đáng để Chu Trọng gọi là bằng hữu cũng chỉ có Trác Phàm cùng Triệu Nguyên Chỉ mà thôi, hiện tại còn thêm cả Lục Phi Thanh nữa. Hắn không muốn vì vậy mà liên luy đến bọn họ nên trong lòng thầm tính toán sẽ chọn nơi nào đó cách xa chỗ này.

Bốn tên kia nhìn Chu Trọng bay đi liền không nhanh không chậm quay người đuổi theo. Bọn họ vừa thấy hắn di chuyển liền biết thương thế vẫn chưa khôi phục được một nửa trong thâm tâm vẫn còn có phần khinh thường.

Thế nhưng mà ngay lúc Chu Trọng đang lăng không phi hành đột nhiên ngưng trệ phát hiện bản thân bây giờ lại đang ở trong căn phòng lúc nãy. Bốn tên đệ tử đuổi theo ánh mắt cũng co rụt lại nhìn Chu Trọng đột nhiên biến thành một nam tử tóc trắng tà áo bào màu xám phiêu dật vô cùng tiêu sái.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trác Phàm quay người lại nhìn đến bốn tên kia trên miệng còn treo một nụ cười nhàn nhạt.

Ánh mắt bất ngờ xuất hiện hàn quang, nguyên bản một thân bộ dạng vân đạm phong khinh đột nhiên nổi lên sát khí nồng nặc cho dù là bốn tên kia các đó khá xa nhưng cũng nhịn không được lạnh cả sống lưng.

Phải biết ma đạo tu giả gặp qua sát khí rất nhiều nhưng bọn chúng chưa bao giờ cảm nhận được loại nào nội liểm mà nguy hiểm tụ mà không tán như lúc này. Có điều đối phương chỉ có thần chiếu nhất trọng cho nên cảm giác kinh hãi cũng giảm bớt phần nào.

Bất giác nuốt một ngụm nước bọt, Hào Cương gương mặt có phần sợ hãi đưa tay chỉ thẳng mặt Trác Phàm nói: “Ngươi là kẻ nào? Dám chặn trước mặt lão tử? Có tin ta móc đi hai mắt chó của …Aaa!”

Hào Cương còn chưa có dứt lời thì đôi mắt bất ngờ bốc cháy lên ngọn lửa màu vàng óng ánh. Hắn la lên kinh hãi vội vàng đưa tay xoa lấy nhưng nào ngờ Kim Viêm không vì thế mà dập tắt lập lức bén sang hai bàn tay.

Trác Phàm nhìn đôi mắt cùng hai tay của Hào Cương đã hóa thành tro bụi liền dừng lại Kim Viêm nói: “Ngươi vừa nói muốn móc mắt ai cơ?”

Ở phía bên dưới, Chu Trọng sau khi phát hiện mình ở chỗ cũ lại không thấy Trác Phàm liền vội vàng chạy ra. Hắn muốn ngăn vị bằng hữu này làm điều gì lỗ mãng. Song quyền nan địch tứ thủ nói gì đối phương có đến bốn người.

Vậy mà vừa mới bước ra chứng kiến tràng cảnh này Chu Trọng đột nhiên ngốc trệ, cảm giác mình dường như đang mơ. Không ai thấy tên Hào Cương như thế nào mà bốc lên hỏa diễm nhưng chắc chắn là do Trác Phàm làm ra.

“Hắn từ bao giờ cường đại đến như thế?”

Chu Trọng nghĩ thầm trong bụng, lúc trước đọ sức với Trác Phàm hắn cho dù lực lượng thân thể không bằng nhưng cũng đỡ được một vài chiêu. Vậy mà mấy năm qua Trác Phàm như thế nào lại có thần thông mới này, chẳng lẽ hắn từ bỏ luyện thể sao tu luyện công pháp võ kỹ hay sao?

Lục Phi Thanh sau khi bò dậy nhìn thấy một màn đặc sắc này đôi mắt cũng lóe lên kỳ mang khó hiểu. Rất nhanh sau đó lại trở về dáng vẻ hoảng hốt núp ở một bên ngó ra.

“Tên chết tiệt, đợi lão tử bắt được ngươi liền cắt đi tứ chi rồi hành hạ ngươi đến chết mới… Aaa!”

Lại một lần nữa, Hào Cương còn chưa nói xong thì hai chân của hắn lập tức bị đứt lìa sau một cái phẩy tay của Trác Phàm. Hắn la lên đau đớn, nguyên lực cuối cùng không thể tiếp tục phi hành rơi xuống dưới. Trác Phàm thấy vậy liền bắn ra một con huyết tằm bay thẳng vào trong họng của đối phương.

Hào cương rơi xuống đất lập tức kêu lên, máu tươi văng tung tóe không ngừng chảy ra bên ngoài. Không những thế, huyết tằm vừa xâm nhập vào cơ thể liền lập tức cắn nuốt lục phủ ngũ tạng làm hắn càng thêm đau đớn rên rỉ, âm thanh thấu cả trời không.

“Muốn la thì tự mà la một mình đi.”

Trác Phàm lần nữa phẩy tay, xung quanh Hào Cương dường như xuất hiện một đạo kết giới bằng nguyên lực bao phủ hắn ở bên trong. Tiếng kêu la cũng theo đó mà không bị truyền ra bên ngoài.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ng…ngươi rốt cuộc là ai, Thiên Ma Tông đệ tử cùng cấp không được chém giết nhau a.” Một tên đệ tử nhìn thấy một màn liền sợ hãi cả kinh lắp bắp nói lời đe dọa.

Trác Phàm đưa ánh mắt lạnh tanh, trên miệng còn treo lên nụ cười tà dị nói: “Con mắt nào của ngươi thấy ta giết? Hắn vẫn còn một hơi thở đấy thôi.”

Ba tên còn lại đều cứng đơ người. Đúng vậy, không được giết những vẫn có thể làm cho tàn phế chỉ còn một hơi vẫn không thành vấn đề a. Trong mắt bọn họ, khí tức Trác Phàm phát ra chỉ có thần chiếu nhất trọng nhưng lại còn đáng sợ hơn mấy tên tinh anh đệ tử ở Đại cơ phủ.

Ba tên này thế nhưng là người của Thiên cơ phủ chuyển đến, mỗi lần tuyển chọn tinh anh đều có mặt để quan chiến. Trong mắt bọn họ, khí tức Trác Phàm phát ra chỉ có thần chiếu nhất trọng nhưng lại còn đáng sợ hơn mấy tên tinh anh đệ tử ở Đại cơ phủ.

“Ta hỏi các ngươi, là kẻ nào giết chết Chu Nguyên, đệ đệ của Chu Trọng?”

Cả bọn giật mình, hai gã không hẹn mà cùng nhìn về phía người ở sau lưng. Tên kia thấy vậy sợ hãi biến sắc vội vàng vận hết nguyên lực đạp không bỏ chạy.

Trác Phàm vẫn đứng yên ở đó nhìn cho tên kia chạy đi xa, cánh tay nhẹ nhàng đưa lên chỉ về phía kẻ bỏ trốn. Ngay lập tức một luồng tử lôi từ trên bầu trời nháy mắt hiện ra đánh thẳng về phía tên đó. Chỉ thấy hắn la lên một tiếng, thân thể liền bốc khói hóa thành màu đen rơi xuống mất đi sinh cơ.

“G…Giết người. Ngươi vậy mà dám ở đây hạ sát thủ không sợ quản sự trông thấy liền bắt ngươi xử phạt hay sao?” Hai tên đệ tử còn lại nơm nớm lo sợ lùi lại một chút run run nói.

Đúng lúc này, từ phía xa, một đạo thân ảnh mập mạp lăng không bay đến lại chính là Dương Tiêu. Ông vốn dĩ đang đi buồn chán không có gì làm muốn đi dạo một vòng đột nhiên nghe thấy tiếng sét liền chạy đến xem thử.

Hai tên kia nhìn thấy Dương Tiêu bay đến giống như gặp phải chúa cứu thế không bằng vội vàng chỉ về phía Trác Phàm hét lớn: “Dương quản sự, tên này không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện đánh tàn phế Hạo Cương sau đó cho sét đánh chết Nhạc Hùng mong ngài bắt lấy hắn đem về nghiêm trị.”

“Trác Phàm?”

Dương Tiêu nghi hoặc nhìn về phía nam tử tóc trắng đứng đó, ánh mắt có phần kinh ngạc ngẩn người sau đó lấy ra ngọc giản trong tay xem một chút rồi khó hiểu nói: “Tông chủ vừa ban lệnh, các phủ thực lực vi tôn, đệ tử với nhau không còn quy tắc lấy thấp đánh cao nữa.”

Vừa dứt lời, trong đầu Dương Tiêu hiện ra một dấu chấm hỏi to lớn. Liệu có phải cái quy tắc này bị bỏ đi là đặc biệt để cho Trác Phàm tác quái hay không? Vừa mới đêm nhận được ngọc giản thì sáng đã thấy tên tiểu tử này gây chuyện.

Nhưng mà bây giờ việc Trác Phàm làm cũng không phải là quy phạm cái gì cho nên Dương Tiêu vừa dứt tiếng lập tức đáp xuống đất không quan tâm nữa. Ánh mắt ông liếc nhìn tên Hào Cương mất đi tứ chi cùng đôi mắt đang kêu gào bên trong kết giới nguyên lực. Thật không biết nếu không có nó thì tiếng kêu kia thảm thiết đến mức nào.

Huyết tằm đã được Trác Phàm luyện chế qua, một mặt nó điên cuồng cắn nuốt lục phủ ngũ tạng của đối phương, mặt khác lại duy trì thần kinh không cho đối phương ngất xỉu cho nên Hào Cương hiện tại nói là đau đến chết đi sống lại cũng không đủ diễn tả.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Địa Đại Đạo

Số ký tự: 0